Đêm dông, Diệp Thiện Thiện ôm bụng, cuộn mình trong lòng Thương
Khung.
“Anh không sợ sét đánh nữa à?” Phát hiện ra, hiện giờ lúc sét đánh ngoại trừ
toàn thân hắn hơi cứng ngắc ra thì không còn dáng vẻ thống khổ như trước
nữa.
Thương Khung hừ mũi không đáp.
Diệp Thiện Thiện bất mãn đẩy hắn: “Lúc trước anh rất sợ mà?” Cô nhớ lúc
sét đánh, còn kể truyện thần điêu hiệp lữ cho hắn nghe nữa.
“Bởi vì huyết chú giải rồi!” Đợi nửa ngày Thương Khung mới chịu mở
miệng.
“Huyết chú gì kia?” Trong bóng tối, Diệp Thiện Thiện ngửa đầu, chỉ nhìn
thấy cằm hắn lờ mờ. Vì sao anh không nói cho cô biết?
“Không có gì!”
Diệp Thiện Thiện im lặng… Nửa ngày, Thương Khung bất lực than nhỏ:
“Ta nói cho nàng!”
“Vậy anh nói mau đi!” Trái hẳn với bộ dạng giận dỗi vừa rồi, vui vẻ níu tay
hắn.
“… Ngân Lang tộc vẫn có một lời nguyền bằng máu! Có một vu nữ sau khi
sanh sói con xong, trong đêm dông lập ra huyết thệ. Trừ phi Ngân Lang
vương có thể tìm được một nữ tử thực tình yêu hắn, đôi bên yêu thương lẫn
nhau! Bằng không đời đời kiếp kiếp chịu nỗi khổ bị dông tố thôn tính!”
“Vu nữ đó vì sao làm vậy?” Diệp Thiện Thiện lấy làm lạ thắc mắc.
“Bởi vì hận!” Thương Khung trầm giọng.
“Sau đó bà ấy thế nào?”
“… Huyết thệ phải lấy máu làm dẫn, mãi đến lúc máu cạn khô mà chết…”
“Người phụ nữ đó thực ngốc! Không đáng…” Diệp Thiện Thiện than thở.
Đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, kéo tay áo hắn.
“Tìm được nữ tử thật tình yêu thương thì sao?”
Thương Khung im lặng mấy giây: “Huyết chú giải trừ!”
“Vậy hiện giờ anh… rốt cuộc giải chưa?” Diệp Thiện Thiện dè dặt hỏi. Cảm
giác cánh môi nóng ấm của Thương Khung rơi trên ánh mắt hiếu kì của
mình, hôn nhẹ.
“Bởi vì nàng yêu ta, nên giải trừ rồi!” Thong thả nói.
“Vậy anh yêu em sao…?” Diệp Thiện Thiện đỏ mặt hỏi.
Dán bên tai cô, “Nàng nói xem?” Chọc lỗ tai cô ngứa ngứa, vội vã van xin.
“Tổ tiên của anh, chẳng lẽ không tìm được một nữ tử yêu mình thật lòng?”
Thương Khung ngẩn ra! Ôm lấy cô thủ thỉ: “Thiện Thiện, nếu muốn lấy
mạng nàng đổi mạng ta, nàng nguyện ý sao?”
“Nguyện ý!” Diệp Thiện Thiện không hề chần chừ đáp ngay.
Cọ cằm lên tóc cô, than nhỏ, lẩm bẩm trong miệng: “Trên thế giới này, trừ
nàng ra, còn có ai nói như vậy chứ?”
*****************************
Nửa đêm, tỉnh dậy vì đau. Á đau quá, Diệp Thiện Thiện ôm bụng kêu thành
tiếng, dưới thân ướt một mảng, nước ối vỡ rồi…
Thương Khung nghe tiếng búng tay thắp đèn, quay đầu nhìn cô mồ hôi ướt
đẫm.
“Thương Khung… em muốn sinh rồi!” Diệp Thiện Thiện ôm bụng hít hơi.
“Tả hộ pháp!”
Bóng trắng lóe lên, “Có thuộc hạ!”
“Bà đỡ… nhanh lên!”
“Vâng!” Nói dứt, không thấy người đâu nữa.
Ôm Diệp Thiện Thiện, ngón tay vuốt mái tóc mướt mồ hôi của cô, nghe
tiếng rên đau đớn của cô… Thương Khung nhíu mày.
Tiếng trẻ sơ sinh gào khóc kinh thiên động địa vang lên.
Mặt Diệp Thiện Thiện đầy mồ hôi, yếu ớt vươn tay, cất giọng khàn đặc.
“Để tôi nhìn… xem…”
Bà đỡ bồng hài nhi đã lau rửa sạch sẽ quấn trong khăn bông qua, Diệp Thiện
Thiện đưa tay, ngón tay chạm vào khuôn mặt non nớt, hơi nhăn nhăn của em
bé! Con của cô! Cười mỉm! Tay đột nhiên thõng xuống…
Thương Khung sớm đã liếc mắt nhìn tiểu bất điểm trong tay bà đỡ! Cũng
không có một thân toàn lông như hắn dự đoán.
Quay đầu nhìn Diệp Thiện Thiện mệt mỏi ngủ thiếp đi, bước lại chỗ cô.
****************************
Đại Kiền, trên bãi cỏ hậu viện của Vân Ẩn điện, một nữ tử cười híp mắt ngồi
trên bãi cỏ, ôm một tiểu oa nhi đang chơi bóng gỗ. Một bàn chân to của tiểu
Ngân Lang lười nhác xoải ra bên cạnh chân đứa bé. Cảnh tượng hài hòa.
Một nam tử mặt mày sa sầm đi về phái bọn họ, dừng lại trước mặt nữ tử,
lãnh đạm nhìn nàng.
Nữ tử ngơ ngác ngẩng đầu, hắn làm sao thế?
Đứa bé cũng ngừng động tác nghịch bóng trong tay. Ngửa mặt cùng góc độ
như nữ tử, nhìn người khổng lồ trước mặt.
Tiểu Ngân Lang bên chân dịch mông, nấp sau đùi đứa bé.
“Thiện Thiện…”
“Hả?”
Phiền muộn nhìn cô, đột nhiên quay lưng bỏ đi.
“Bảo bảo phải ngoan nha!” Xoa xoa đầu đứa bé, vội vàng đứng dậy đuổi
theo.
Tiểu oa nhi dang tay, cất giọng non nớt: “Nương, nương…” Nhìn bóng
nương theo phụ thân đi xa, tiểu oa nhi thất vọng thả tay xuống. Thấy tiểu
Ngân Lang núp bên chân mình đang ngủ, đảo mắt. Chân nhỏ co lại, ra sức
đạp một cái, tiểu Ngân Lang bị đạp lăn mấy vòng, ngã sấp xuống bãi cỏ.
Ngọ nguậy bật dậy, tức giận nhìn tiểu oa nhi trước mặt cười đến không thấy
mắt đâu nữa! Lòng oán hận: nếu không phải Thương Khung dùng viên nội
đan đó mua nó, nó đâu cần phải bảo hộ tiểu quỷ này! Hứ!
“Thương Khung!” Thở hào hển níu tay áo hắn! Thương Khung dừng bước!
“Anh… thực ra anh làm sao thế?” Tức giận cũng không chịu nói nữa!
Thương Khung nhìn cô không nói, đôi mắt tối lại.
Diệp Thiện Thiện bị trừng đến nổi da gà. Biết rõ hắn sẽ không làm gì mình
nhưng hắn đối xử trước đây đã tạo thành bóng ma tâm lý. Mỗi lần đụng phải
biểu tình này, tim cô đều đập thình thịch.
Thương Khung quét mắt nhìn bàn tay hơi sưng đỏ của cô: “Tay làm sao
thế?”
Diệp Thiện Thiện hấp tấp giấu ra sau lưng: “Không có gì!”
Thương Khung cau mày trừng cô.
“Bà Lưu cách vách không có con, em giúp bà giặt hai bộ đồ…” cúi đầu nói
nhỏ.
“Giặt hai bộ đồ mà sưng tay?”
“Ách… cái này!” Mắt Diệp Thiện Thiện đảo lên đảo xuống không ngừng,
“Bà Trương kế bên, còn có nhà mấy ông bà lão cũng thuận tiện giặt dùm họ
luôn…” Cô gấp rút về trông con, lại sợ Thương Khung biết cho nên giặt đồ
hơi hấp tấp, mới làm hư tay! Kết quả vẫn bị anh biết được.
“Quần áo lại có chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Quần áo?” Cô ngớ ra, đột nhiên nhớ tới…
“… Em thấy… đồ của anh nhiều như vậy, cũng không mặc nữa, nên cho
người khác mấy bộ…”
Nói càng nhỏ hơn.
“… tùy tiện cho người ta?” Thương Khung giận dữ trừng cô. Lại còn không
nói cho hắn biết?
“Xin lỗi!” Diệp Thiện Thiện cúi đầu, nghĩ bụng, anh không mặc nữa thì cho
người ta cũng được mà.
Thương Khung thật sự dở khóc dở cười. Rốt cuộc nàng có biết hay không,
nàng đem mấy bộ đồ trắng kia cho người ta, bị họ đem bán ra ngoài, y phục
của Đại Kiền đệ nhất điện Thương Khung… cho nên mới truyền đến tai
hắn…
“Vì sao nàng cứ thích làm mấy chuyện thế này?” Người khác khẩn cầu
không bao giờ biết cự tuyệt?
“Làm nhiều việc thiện tích phúc đức mà!” Nịnh nọt lay lay cánh tay hắn.
Thương Khung hờ hững nhìn cô một cái, quay lưng đi về phía hoàng hôn ấm
áp…
Bóng lưng thon dài vững vàng cùng ánh tà dương rơi vào đáy mắt cô, trong
phút chốc, cô cảm thấy muốn rơi lệ, cảm giác kì lạ…
Chùi nước mắt, chạy theo bước chân hắn.
Chạy tới cạnh hắn, giúi tay mình vào bàn tay to của hắn, hắn cúi đầu nhìn cô
một cái, cũng không đáp lại cô. Cô không nổi giận, tiếp tục, hai bàn tay cùng
nắm chặt lấy tay hắn..
Lần này hắn không cự tuyệt, bàn tay to nắm chặt lấy tay cô.
Tuy không nhìn cô lần nào nữa, nhưng lòng bàn tay ấm nóng khiến cô hởi
lòng hởi dạ.
Dưới ánh hoàng hôn, ráng chiều nhuộm trời…
Hai bóng trắng một lớn một nhỏ, phảng phất hợp làm một với cảnh sắc đất
trời, nhàn nhạt, lờ mờ đi xa…
… Cảnh đẹp như thi như họa…