Mãi về sau rất lâu, có một ngày Diệp Thiện Thiện hỏi Thương Khung, hắn
thích cô lúc nào! Thương Khung một mực ngậm miệng không nói.
Sau đó, cô bệnh nặng một trận, trong lúc yếu ớt lại hỏi hắn lần nữa. Lần này
hắn mở miệng.
“Là lần đầu tiên gặp mặt!” Thương Khung ôm cô, đau khổ thì thầm.
“Là… trong hầm ngầm, lúc em cứu anh sao?” Cô hỏi! Hắn lắc đầu.
“… Nhớ đêm dông lúc nàng đến đây không?” Thương Khung nhìn cô, ánh
mắt cô mơ màng… lần xuyên qua vào đêm dông đó, cô quên thế nào được?
Tia sấm chớp đó đã mang cô đến bên người hắn.
“ Lúc đó… nhìn thấy nàng trong ánh sáng chói mắt… giống như thiên sứ
giáng xuống… rực rỡ!” Thiên sứ giáng trần là hắn nghe cô kể chuyện cho
con! Mỗi câu chuyện cô kể đều khiến người suy nghĩ sâu xa.
“Anh thấy được sao? Diệp Thiện Thiện hé đôi môi không còn chút huyết
sắc, nắm chặt tay hắn.
“Thiện Thiện, cầu xin nàng, đừng rời bỏ ta…” Ôm lấy mặt cô, một giọt nước
mắt rơi xuống giữa chân mày.
Cô cố sức muốn nói thêm gì đó… ngực nghẹn lại, trong miệng lại thấy ngọt
ngào, bóng tối ập tới.
Đợi sau khi cô tỉnh lại, đại phu nói cô còn sống được đã là kì tích.
Có rất nhiều người hỏi: hạnh phúc là gì?
Cô muốn nói: hạnh phúc là… tìm được một người bạn yêu, vừa vặn người
đó cũng yêu bạn! Hơn nữa, yêu bạn… đã vượt qua cả yêu bản thân!
Việt cổ di tình
Việt: xuyên qua, vượt qua...
Cổ: lâu đời, cổ đại...
Di: để lại, lưu lại trên đời
Tình: tình thương, tình yêu, thâm tình...