Diệp Thiện Thiện tay cầm đồ ăn mừng khấp khởi chui vào một xó không
người, ngồi chồm hổm cạnh một tảng đá dưới ánh nắng ngập tràn. Hít thật
sâu mùi thịt kho tàu thơm phức, nước miếng nhễu giọt. Cuối cùng cũng
được ăn một bữa cơm bình thường. Ngốc nghếch cười ha ha. Nhiều năm
nay, tay nghề làm bếp được mẹ hun đúc, các cách chế biến món ăn cô cũng
biết được một hai.
Vừa nãy quăng quật tới lui một hồi ở Thực Các, lại làm ra được thịt kho tàu
chính cống? Chất lượng thịt thật sự ngon tuyệt, mùi thơm sực nức! Cái lão
đầu bếp Thực Các, lớn đến ngần này còn chưa từng ăn qua món thịt ngon
như vậy, thậm chí muốn bái cô làm thầy nữa.
Cứ nghĩ đến chuyện từ nay về sau có thể được ăn ngon miễn phí, miệng đã
cười ngoác đến mang tai.
Đang vui vẻ định ăn, gắp thịt lên đến miệng... Khoan khoan, đó là cái gì? Dư
quang nơi khóe mắt Diệp Thiện Thiện đảo qua một vật.
Dưới ánh mặt trời, bộ lông dài lấp lánh ánh bạc giống như được chăm sóc
bảo dưỡng rất kỹ, sáng bóng trơn mượt. Bốn chân chắc khỏe mạnh mẽ bám
vào mặt đất, cái đuôi dài màu bạc phe phẩy lên xuống, giống như vương giả
tôn quý đứng đó nghênh đón mặt trời, dùng đôi mắt xanh lam cực kỳ ngạo
mạn nhìn cô chằm chằm khinh miệt.
“Á!” Thịt trượt ra khỏi miệng cô... lăn mấy vòng trên đất... dừng lại! Không
thể tin nổi, nuốt nước miếng.
“Đây là... sói... ?” Quên cả sợ! Chỉ còn thắc mắc! Có con sói đẹp như vậy?
Không phải sói hung ác xấu xí lắm sao? Diệp Thiện Thiện nhìn con sói lông
bạc có thể được xưng tụng là cực phẩm trong loài thú này không biết chán,
không biết của ai nuôi? Nhìn mắt nó, có nhân tính cỡ nào! Thấy nó vẫn nhìn
mình trừng trừng, vội gắp một miếng thịt ném tới trước mặt nó… Thịt kho
tàu đàng hoàng đó nha!
Ngân lang có vẻ chán ghét lùi lại, giống như miếng thịt kia là đống phân
vậy. Sau đó nhấc bốn cái chân khỏe đẹp lướt qua miếng thịt, nhắm Diệp
Thiện Thiện đi tới.
Ớ? Nó không ăn thịt? Chẳng lẽ... Diệp Thiện Thiện bị ý nghĩ chợt đến này
hù dọa. Tay run lên, phân nửa chén thịt lật úp xuống đất, nhìn thấy cái chân
sau màu bạc co lại, nhẹ nhàng nhảy lên. Diệp Thiện Thiện kêu “á” một
tiếng, đưa hai tay ôm lấy đầu.
Xuyên qua kẽ hở nhìn Ngân Lang nhảy lên tảng đá bên cạnh, chậm rãi nằm
xuống, lỗ tai hơi cụp, nằm trên tảng đá lười biếng phơi nắng. Thở phào một
hơi! Hóa ra tảng đá này là địa bàn của nó.
Chỉ được cái sợ bóng sợ gió!
Lượm chén lên định rời đi, tinh mắt phát hiện chân sau Ngân Lang có vết
máu đã khô, hình như là bị con gì đó tấn công, cắn trúng cổ chân… Nó bị
thương sao? Đau lòng, vội vàng lấy khăn tay trắng trong túi ra buộc cho nó.
Ngân Lang chỉ ngẩng đầu nhìn Diệp Thiện Thiện, sau đó lại úp sấp xuống.
Thấy thế, Diệp Thiện Thiện ngứa tay không chịu nổi, nhè nhẹ vuốt ve lông
bạc trên người nó, cảm giác này… mượt ghê nha.
Nhớ lúc còn nhỏ, nhà hàng xóm có nuôi một con chó săn, gặp ai cũng sủa
trừ cô, bị hàng xóm chung quanh đồn là quái vật. Về sau mẹ Thiện Thiện kể
chuyện này cho người khác nghe, bị một thầy tướng số nghe được. Thầy
tướng số nói, con chó đó là linh hồn một con rái cá đầu thai. Phàm là thú vật
đều có khả năng cảm ứng khá mạnh với người tốt, người xấu. Mà ba kiếp
trước Thiện Thiện phúc đức sâu dày, cả người thiện duyên, thú vật không
làm hại. Lúc đó ai mà tin chứ? Chẳng lẽ cả tòa nhà bị nó sủa đều là người
xấu hết à? Sau cùng không chịu nổi, người ở tòa nhà đó tìm chủ con vật
khiếu nại, cuối cùng con chó bị bán cho một gia đình. Nghe nói nghề của
ông chủ nhà là giết chó…>_
Cầm cái chén không lảo đảo quay lại Thực Các, thịt kho tàu không ăn được
đành phải gặm bánh bao thôi.
“Thiện Thiện, lại đây cầm đồ giúp ta!” Đầu bếp Thực Các, Đại Trần từ xa
cao giọng gọi lớn.
“Đến đây!” Đáp lại một tiếng! Nhét miếng cuối cùng vô miệng, chạy tới.
Mắt thấy Trần tổng quản mua bao nhiêu thứ, gạo, bột mì, rau, còn thuê
người khiêng vào nữa.
“Tổng quản, sao lần này mua nhiều vậy?” Diệp Thiện Thiện cười hì hì đón
lấy một rổ hành.
“Còn không phải vì muốn học ngươi mấy chiêu, lấy lòng chủ thượng sao?
Mấy món ta làm, chủ thượng sớm đã không thèm ăn nữa rồi…Bỏ xuống! Để
chỗ này!” Trần tổng quản chỉ huy người làm thuê kia.
“Tổng quản! Tôi có được lợi gì không?” Diệp Thiện Thiện cười hỏi.
“Đương nhiên là có! Cho ngươi thêm đồ ăn... Thế nào? Thoải mái ăn!” Trần
tổng quản cười ha ha, tâm tình không tệ!
“Cho một mình tôi thêm đồ ăn thì chán lắm! ... Không bằng cho thêm tất cả
tỳ nữ chúng tôi đi?” Diệp Thiện Thiện dè dặt thử cò kè bớt một thêm hai! Cô
bị Thương Khung “trui rèn”, hiện giờ... càng ngày càng nhát gan!
“Xú nha đầu! Dám bắt chẹt ta? Ngươi với gã mang mấy rổ trứng gà lại đây!
Ta đồng ý...” Trần tổng quản một bên nhóm lửa, một bên thúc giục cô!
“Được rồi!” Diệp Thiện Thiện nhẹ nhàng bước theo người làm thuê đi về
phía chiếc xe.
Một cái tay chụp lên tay Diệp Thiện Thiện đang định xách rổ. Cô khó hiểu
nhìn người làm thuê này, có chuyện gì sao?
Vốn dĩ vẫn đội mũ, cúi đầu, lúc này ngẩng lên lộ ra gương mặt âm u, hàm
răng trắng nhởn cười không ra tiếng. Diệp Thiện Thiện thụt lùi hai bước!
Gã..
“Tiểu mỹ nhân! Đã lâu không gặp? Nhớ ta không?” Cái giọng ghê tởm!
“Anh là ai?” Giả bộ không biết nhìn ngó chung quanh. Đây là Vân Ẩn Điện,
chắc gã cũng không dám làm gì?!
“Tốt xấu gì chúng ta cũng có tiếp xúc da thịt rồi, quên phu quân ngươi
nhanh như vậy sao? Ta rất vui để ngươi nhớ lại một lần nữa.” Vừa nói vừa
dùng móng vuốt bẩn thỉu muốn sờ mặt Diệp Thiện Thiện. Cô vội vã né
tránh.
“Ô! Hóa ra là Lưu tổng quản! Thiện Thiện có mắt không thấy ...” định nói là
không thấy Thái Sơn, có điều ở đây có Thái Sơn sao? “… có mắt như mù.”
sau đó cố ý hạ giọng “Chỗ này là Vân Ẩn điện, Lưu tổng quản cải trang như
thế… nếu bị phát hiện… hậu quả…”
Quả nhiên Lưu Phong thu liễm rất nhiều! Sắc mặt không tốt nói: “Con ranh
ngươi trái lại rất biết chọc đúng nhược điểm của người khác.” kế đó cười
nói, “Lâu rồi ta không nếm thử loại này. Cái tư vị càng không chiếm được
thứ gì đó thì càng muốn có! Cứ để ngươi đắc ý một lần này đi!”
Diệp Thiện Thiện mắc ói nghĩ bụng, không ngờ tên quỷ này còn là một tên
tình thánh thối rữa?
“Diễm tỷ bảo ngươi làm cho tốt việc ả giao. Nếu có manh mối thì bắn thứ
này lên trời, ả sẽ phái người liên lạc với ngươi!” Nói xong nhét vào tay Diệp
Thiện Thiện một ống trúc xanh ngọc, thuận tiện nhéo lòng bàn tay cô một
cái. Diệp Thiện Thiện dời sự chú ý sang món đồ thủ công tinh xảo có thể
đeo bên hông làm đồ trang sức này. Một mảnh lá trúc điểm xuyết bên thân
ống, Diệp Thiện Thiện định lấy tay kéo cái lá đó, bị Lưu Phong níu lại.
“Không có việc gì nhất thiết đừng kéo! Bên trong chỉ có năm lá thay cho
chốt khóa, tiết kiệm mà dùng!”
“À, ờ!” Diệp Thiện Thiện vội cất vào trong tay áo.
“Thiện Thiện, làm gì lâu vậy? Đừng làm bể rổ trứng!” Đại Trần đứng ngay
cửa Thực Các cách đó không xa lớn tiếng kêu!
Diệp Thiện Thiện và Lưu Phong có tật giật mình hấp tấp chộp lấy đồ trên xe
đem xuống.
“Hương Nhi khỏe không?” Diệp Thiện Thiện hỏi nhỏ!
“Chỉ cần ngươi lấy được đồ, chắc chắn nửa sợi tóc nàng ta cũng không
thiếu!”
Thở dài! Hương Nhi đáng thương! Không dám nghĩ nếu mình không lấy
được đồ, cô ấy sẽ ra sao. Một món đồ quăng đến, Diệp Thiện Thiện chụp
được!
“Thuốc giải!” Lưu Phong áp sát bên người cô nói nhỏ, đi về phía Thực Các!
Diệp Thiện Thiện lật đật thảy viên thuốc vào miệng! Vị đắng lan khắp trong
miệng, trong lòng một chút cao hứng cũng không có... khẽ thở dài! Cầm rổ
trứng gà nặng nề bước đi.
Hoàn tất hết thảy! Lưu Phong cúi đầu đẩy xe đồ ăn đi ra cửa sau! Một cái
bóng màu bạc chờ đã lâu vồ tới. Không hề báo trước, một miếng cắn đứt cổ
Lưu Phong. Xác bị hai bạch y nhân đứng bên cạnh vác đi, một trong hai
người nói với người còn lại: “Trở về bẩm báo chủ thượng, người đã trừ!”
Cái bóng màu bạc lúc này chậm rãi thong dong đi đến chỗ phiến đá to kia
tiếp tục phơi nắng, chân sau còn buộc một cái khăn trắng phất phơ trong gió.