Bầu trời xa xăm, không một gợn mây, từng cụm mây trắng (tác giả mâu
thuẫn quá, rốt cuộc là có mây hay không đây?)… Đây đúng là dịp tốt! Diệp
Thiện Thiện cầm một cái khăn trắng trái chùi phải lau, mắt liếc ngang liếc
dọc. Thừa dịp quét dọn phòng ốc mà Thương Khung lại không có ở đây,
thời cơ tuyệt hảo!
Kiểm tra xong sảnh ngoài, bắt đầu tấn công vào trong phòng của Thương
Khung. Dọc theo sàn nhà, vách tường, bàn, ghế dài, lật trái lật phải, sờ hai
lớp ván giường, cuộn giấy, sách vở, thọc tay vào chai chai lọ lọ, hòm đựng
tranh…
Cuối cùng Diệp Thiện Thiện xác định mục tiêu ở dưới giường!
Nằm sấp xuống đất, chui đầu vào gầm giường tối thui, trong tình cảnh không
có đèn pin chiếu sáng, mắt thì vô dụng này, cũng may là còn tay. Vì thế cô
sờ đông sờ tây, quờ quạng lung tung…a…tay tóm được một cái gì đó, cầm
trong tay mềm mềm, hình như là vải vóc gì đó. Mừng thầm, hấp tấp bò ra
khỏi gầm giường định nhìn cho kỹ. Hơ? Dưới giường có đôi giày hồi nào
vậy? Nghi hoặc đưa tay chọt thử. Giày vải làm thủ công tuyền một màu
trắng. Rất quen mắt, không phải thứ cô chà mỗi ngày N lần???
Thương Khung? Diệp Thiện Thiện lấy tay che miệng, khóc không ra nước
mắt. Mới rồi mình làm gì thế? Làm gì…hình như là chọt chọt chân Thương
Khung. Hai thác nước mắt trong lòng phun ra. Diệp Thiện Thiện, mày không
có đầu óc à, sao mà bất cẩn vậy chứ! Giày của anh ta mày cũng dám sờ? Sờ
dơ mày phải đi chà đó!!!
Thương Khung cũng không lập tức lôi cô đang nấp dưới gầm giường ra mà
chậm rãi đi tới đi lui. Cô đang suy nghĩ xem có nên chủ động chui đầu ra,
thật thà để được khoan hồng hay không thì, tiếng bước chân và tiếng nói
chuyện đồng thời vang lên.
“Chủ thượng!!!” Mềm nhũn tới tận xương cốt, Diệp Thiện Thiện nằm rạp
xuống đất run lẩy bẩy.
“Ngày hôm qua Thu nhi đến hầu hạ chủ thượng, chủ thượng nói muốn luyện
công. Thu nhi cả đêm gấp rút may cho xong tấm áo choàng này, cất lại để
khi trời lạnh chủ thượng luyện công có cái dùng.”
Nhìn đi! Cô nàng dũng cảm biết bao! Đối diện với cái mặt âm trầm như vậy
mà còn nói ra được mấy câu đưa tình ẩn ý. Thật sự là mạnh mẽ! Diệp Thiện
Thiện nghĩ!
“Áo choàng?” Thương Khung nhìn nhìn tấm áo choàng đen thẫm trong tay
Mạc Nhược Thu, ánh mắt có vẻ nghĩ ngợi, “Ngươi vất vả rồi!”
Diệp Thiện Thiện giữ lấy cái cằm sắp rớt ra! ... Anh cũng biết nói vất vả?
“Vì chủ thượng làm việc, Thu nhi cam tâm tình nguyện.” Mạc Nhược Thu
lại gần Thương Khung “Chủ thượng mặc áo choàng vào, thử xem có vừa
hay không đi.”
“Không cần phiền phức!” Người nào đó lạnh như băng không thèm phối hợp
đáp.
“Từ sau khi chủ thượng mua Thu nhi về, chưa từng để Thu nhi hầu hạ.
Không biết có phải Thu nhi làm sai cái gì không, xin chủ thượng trách phạt.”
Mạc Nhược Thu lã chã chực khóc, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Ngươi rất muốn hầu hạ ta?” Quỷ dị hỏi lại!
Mạc Nhược Thu chuyển khóc thành vui, ngồi ghé bên cạnh Thương Khung:
“Thu nhi rất sẵn lòng hầu hạ chủ thượng!”
Trầm mặc mấy phút… Diệp Thiện Thiện nghe tiếng cởi quần áo sột soạt,
tiếp đó tiếng Mạc Nhược Thu rên rỉ càng lúc càng rõ ràng. Giọng nói cực kỳ
du dương không ngừng gọi chủ thượng.
Mặt đen thui. Hóa ra Thương Khung thích cái kiểu ôm ôm ấp ấp bộc lộ nhớ
nhung này? Nhưng mà có thể để cô đi ra ngoài rồi hai người lại sung sướng
tiếp được không? Nếu giờ cô chui ra…liệu Thương Khung có bóp chết cô
không? Cô không dám, vì thế bịt tai lại.
Theo dõi tiết mục “rang cơm” kéo dài từ từ… một tiếng hét thảm thiết!
Không phải chứ? Nhanh như vậy đã đi vào rồi? Nghe tiếng la này…không
lẽ… cái đó… của Thương Khung trời sinh “quái dị”? Diệp Thiện Thiện lúc
lắc đầu, không dịu dàng tí nào! Làm người đẹp Mạc kêu la thảm thiết như
vậy.
Tiếng rên rỉ đau đớn của Mạc Nhược Thu làm Diệp Thiện Thiện thắc mắc,
“rang cơm” đau vậy sao? Tò mò buông tai ra.
“Nói! Ai phái ngươi tới? Muốn tìm thứ gì trên người ta?” Chỉ cần Thương
Khung hơi dùng sức một chút, sọ Mạc Nhược Thu sẽ nát bét.
“... Thu nhi... không biết ý chủ thượng là gì...” Tiếng Mạc Nhược Thu nghe
như gió thoảng bềnh bồng.
“Biết vì sao ta mua ngươi không?” Diệp Thiện Thiện nghe được tiếng hắn
cười lạnh đến tận xương, nhịn không được run rẩy. Tình huống gì đây?
Không phải vừa rồi hai người còn giỡn chó cắn mèo à? Đùng một cái đã
biến sắc rồi?
“... Thu nhi không biết!...” Giọng nói bắt đầu phát run.
“Mị trưởng lão Tử Sơn phái là gì của ngươi?”
“... Chủ thượng hiểu lầm rồi, ta là Khôi Hương lâu...” Không đợi Mạc
Nhược Thu giải thích hết...
“Ta có thể dùng ít nhất là mười loại phương pháp để buộc ngươi nói thật...”
Thương Khung tàn nhẫn nói. Diệp Thiện Thiện bĩu môi, anh ta chỉ biết xài
mấy chiêu bức cung không cho người ta giải thích này thôi.
Dưới ánh mắt máu lạnh của Thương Khung, Mạc Nhược Thu hoàn toàn sụp
đổ, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng.
“... Bị ngươi nhìn thấu, Mạc Nhược Thu ta không còn gì để nói!” vẫn tiếp
tục cười quyến rũ “... Bất quá chỉ sợ đại nạn cũng sắp ập xuống điện chủ
Vân Ẩn điện ngài rồi! Hai chúng ta chẳng qua là năm mươi bước cười mộttrăm bước mà thôi…10”
“Môn đồ đắc ý của Mị trưởng lão, quả nhiên rất tuyệt!” Thương Khung mặt
không chút thay đổi bình thản nói!
Diệp Thiện Thiện trải qua đủ loại dạy dỗ, tổng kết lại: Thương Khung vui
buồn luôn luôn không đồng nhất với biểu cảm trên mặt. Thông thường lúc
anh ta giận đều cười, lúc cười chưa chắc đã giận. Nhưng giọng điệu nhạt
nhẽo chắc chắn đại biểu cho một chuyện, hết nhẫn nại nổi rồi, muốn đổi
sang hành động. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Diệp Thiện Thiện.
“Giả sử như cao đồ băng thanh ngọc khiết của Tử Sơn phái rơi vào tay
người, bị làm nhục trước cửa… không biết ân sư của ngươi có cảm tưởng
gì?”
Mạc Nhược Thu giờ phút này khiếp sợ nhìn Thương Khung, cắn chiếc răng
bạc nói: “Vân Ẩn điện Thương Khung quả nhiên là mặt người dạ thú, đồ vô
sỉ! Xem ra lời đồn ở Đại Kiền, giết hại Lưu Vân trang từ trên xuống dưới
hơn năm trăm người quả nhiên là ngươi gây nên! Dù ta hóa thành ác quỷ
cũng sẽ không bỏ qua ngươi...” Nói xong cắn chiếc răng bạc một cái, định
nuốt độc dược tự sát.
Thương Khung nhanh hơn một bước, “rắc” một tiếng cằm nàng ta bị trật
khớp. Mạc Nhược Thu sững sờ nhìn Thương Khung.
“Muốn chết?” Thương Khung lạnh lùng cười, phất tay.
Hai bóng trắng nhanh chóng vọt tới, “Thuộc hạ nghe lệnh!”
“Mang vào hình đường!” Khóe miệng nhếch lên tàn nhẫn.
“Đừng để ả chết!”
Mạc Nhược Thu lúc này mới hoảng sợ, khổ nỗi cằm đau nhức căn bản nói
không ra lời.
Hai bạch y nhân nhanh chóng lôi nàng ta đi. Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Diệp Thiện Thiện ngược lại một chút cũng không bình tĩnh. Rơi vào tay ác
ma, Mạc Nhược Thu rất đáng thương! Nhớ tới thành ngữ “một con ngựa đau
cả tàu bỏ cỏ” cô càng thương tâm! Có thể tưởng tượng kết cục của mình nếu
trộm đồ bị bắt được. Khoan, không phải thứ cô ấy tìm từ Thương Khung là
bản đồ chứ? Nếu là... bản đồ... chẳng lẽ ở trên người Thương Khung? Không
nói gì hỏi trời xanh! Đánh chết cô cũng không dám đi soát người Thương
Khung.
“Nằm úp sấp dưới giường thoải mái lắm sao?” Giống như một mũi tên bắn
lén cắm vào sau lưng Diệp Thiện Thiện, run cầm cập, không kể hình tượng
gì nữa bò ra.
“Không thoải mái, một chút cũng không thoải mái.”
“Vậy sao?” Cười gian xảo, đưa mắt nhìn tay Diệp Thiện Thiện.
Diệp Thiện Thiện nhìn theo ánh mắt của anh ta tới món đồ mềm mềm trong
tay mình, mặt đỏ lên, vội vàng vất đi. Kết quả không cẩn thận ném lên
giường, nghĩ tới gì đó, lại vội vội vàng vàng nhặt lên.
“Sao thế? Có hứng thú với yếm của Mạc Nhược Thu?” Thương Khung cười
như không cười.
“Không có hứng thú, không có hứng thú!” Nỗ lực vung vẩy hai tay nhấn
mạnh thêm. Đột nhiên phát hiện trong tay còn cầm đồ… hấp tấp giấu ra sau
lưng. Cô làm gì có hứng thú với cái loại yếm lụa màu đỏ, kiểu dáng đơn
giản, chung quanh còn viền sáu cái nút màu xanh này chứ? Đâu phải đồ biến
thái đâu. Cái này ném không được, không ném cũng không được!
“Lấy ra!” Bàn tay to duỗi ra!
Diệp Thiện Thiện trố mắt ngây ngốc, chẳng lẽ anh có hứng thú? Ngượng
ngùng đưa cho anh ta! Chỉ thấy hai tay anh ta rờ rẫm đường biên, Diệp
Thiện Thiện âm thầm thét lên nho nhỏ, đôi tay sao lại hành động tục tĩu thế
chứ! “Roẹt”, cái áo lót biến thành hai mảnh.
“Đây là mục đích cô cầm nó?” Thương Khung ném cả hai mảnh áo vào mặt
Diệp Thiện Thiện. Cô lật đật quơ tay lôi nó xuống nhìn thử… Trời ạ! Nó
thêu cái gì vậy? Bản đồ giản lược của Vân Ẩn điện? Diệp Thiện Thiện tỉ mỉ
xem xét. Ngay cả Thương Khung bình thường ở đâu, đi qua những chỗ nào
đều viết rõ ràng rành mạch.
“Vận mệnh” của cô tốt quá nhỉ? Đụng tới cái yếm thôi cũng chứa chứng cứ
phản bội “điện”?
Nói gì thì Diệp Thiện Thiện cô cũng chẳng phải đồ ngu, tuy có chung mục
tiêu với Mạc Nhược Thu nhưng không cùng bọn. Cô cũng không muốn từ
một chỗ sáng sủa đâm đầu vào bóng tối.
Cô thừa nhận! Cô thông cảm với Mạc Nhược Thu, tán thưởng tinh thần bất
khuất của cô ấy. Nhưng các đồng chí à! Mấy người biết chuyện đau khổ nhất
của con người là cái gì không? Không phải là chết, mà là muốn chết mà chết
không được! Gan cô nhỏ lắm, cô rất sợ, bèn quỳ sụp xuống đất, cấp tốc chối
phắt hiềm nghi mình và Mạc Nhược Thu là đồng đảng.
“Phải không?” Thương Khung quét mắt nhìn cô quỳ rạp trên mặt đất, “Cô
nói cô tìm được thứ này dưới gầm giường?” Giọng điệu biếng nhác, “Vậy cô
chui xuống dưới giường làm cái gì?”
“Ậy... Thiện Thiện đang quét dọn vệ sinh dưới giường!”
“Quét dọn vệ sinh?”
“Vâng!” Diệp Thiện Thiện vô cùng kiên định gật đầu!
“Ừm!” Câu kế tiếp làm toàn thân cô rã rời!
“Vậy lau chùi lại tất cả đồ đạc, các góc trong phòng một lần nữa. Toàn bộ
quần áo rèm che đều giặt lại hết, là do cái này…” Ngón tay trỏ vào vị trí cô
ném cái yếm trên ra trải giường! Thương Khung hơi cúi đầu nhìn cái gáy
mệt mỏi của Diệp Thiện Thiện, tâm tình đột nhiên tốt hẳn lên.
Lúc thay đồ, ánh mắt Thương Khung vờ như vô tình đảo qua ống ngọc đeo
bên hông cô, thuận miệng nói nhỏ:
“Trông rất đặc biệt!” Mồ hôi nơi thái dương Diệp Thiện Thiện nhỏ giọt, từ
ngữ trong miệng lạc đi đâu hết.
Ngóng nhìn đáy mắt anh ta còn có thâm ý khác, sợ hãi nghĩ thầm, tên này cả
cái yếm còn phát hiện được có bản đồ vẽ bên trong, giữ ống ngọc này không
cẩn thận cũng có thể bị anh ta nhìn ra manh mối.
“Gần đây thiếu quần áo!”
Diệp Thiện Thiện bĩu môi, lơ đãng nghĩ, quần áo của anh mà thiếu? Mỗi
ngày người giặt quần áo tới nhũn hết tay chân ra là ai đây? Thế nhưng câu
kế tiếp làm cằm Diệp Thiện Thiện rớt xuống.
“May cho ta một bộ đồ trắng!” Chằm chằm nhìn Diệp Thiện Thiện há hốc
miệng, đáy mắt lấp lánh ý cười nhàn nhạt.
“Ta muốn mặc vào buổi sáng ngày mai!”
Diệp Thiện Thiện cật lực nháy mắt mấy cái, chỉ vào áo choàng Mạc Nhược
Thu may suốt đêm, ngậm miệng như muốn nói: đó không phải đồ mới sao?
Mặt Thương Khung lập tức đen lại, tựa như biết Diệp Thiện Thiện muốn nói
gì, hung hăng đáp: “Đừng để ta thấy nó lần nữa!”
Suy sụp cúi đầu nghĩ bụng, kêu cô trong một đêm may xong một bộ đồtrắng? Chẳng thà kêu cô lập lờ đánh lận con đen, tẩy trắng bộ đồ Mạc NhượcThu may còn hơn.