Việt Cổ Di Tình

Chương 20: Chương 20: Trêu chọc




Đeo cặp mắt gấu mèo ngáp liên tục mấy ngày liền. Vì may cái áo trắng này

cho Thương Khung, cô và Thải Linh thức nguyên một đêm. Mệt chết luôn!

Thương Khung giơ tay lên, nhíu mày nhìn Diệp Thiện Thiện thắc mắc. Cô

nhanh nhẹn lấy lại tinh thần nhìn thử… cái tay áo? Mặt lập tức đỏ bừng ấp

úng không nên lời.

Áo choàng phần lớn là công lao của Thải Linh... cô chỉ chịu trách nhiệm hai

cái tay áo… Có điều vì sao lại bên dài bên ngắn?

“Hay là... cái áo này... không cần mặc là được rồi...?” Nửa ngày mới lên

tiếng, bị Thương Khung trừng mắt vội vàng gục đầu xuống. >_

Theo động tác cúi đầu, giữa cái cổ xinh đẹp lộ ra một sợi dây đỏ đẹp mắt…

Cuối sợi dây, vạt áo hơi hơi mở rộng ra, để lộ đường cong và làn da mềm

mại bên dưới lớp quần áo.

“Thiện Thiện!”

Diệp Thiện Thiện hoang mang ngẩng đầu, theo thói quen tìm kiếm ánh mắt

sâu thẳm của anh ta… lập tức như chìm vào một vùng biển sâu.

Đầu ngón tay hơi chai sần nắn cái cằm xinh xẻo mượt mà của Diệp Thiện

Thiện, nhìn đôi mắt ngây thơ trong trẻo như chú nai con đang sợ hãi. Rõ

ràng rất sợ nhưng lại không né tránh ánh mắt hắn. Cánh môi đỏ mọng hơi hé

ra kết hợp với hàm răng trắng trong như ngọc, cái lưỡi nho nhỏ hồng hồng

lấp loáng bóng nước… dụ dỗ hắn.

Cô nhìn thấy gì trong đáy mắt anh ta? Ngoài coi thường và lạnh lùng của dĩ

vãng còn có một chút… dịu dàng? Rất muốn dụi mắt xem có phải cô nhìn

lầm không? Chẳng lẽ thức trắng một đêm lại làm giảm thị lực? Có khi nào

đầu óc mơ hồ nên sinh ra ảo giác?

“Thiện Thiện!” Khàn khàn, có chút say mê nhắc lại.

“Hả...” Vô thức đáp lại, hoàn toàn chìm đắm trong ánh mắt anh ta.

Hình như, ngoại trừ lúc vừa vào bị đánh hai mươi gậy ra, anh ta – cái ông

chủ này đối với tỳ nữ cô đây có thể nói là không tệ? (còn phải loại trừ việc

anh ta bắt cô nhìn mình ăn cơm, nhìn sắc mặt anh ta, giặt cả đống quần áo ra

nữa). Cũng không có chuyện vì anh ta gây khó dễ mà ăn đòn! Trời mới biết

trận đòn kia làm cô sợ cỡ nào? Không lẽ hai mươi gậy đó là để báo mối thù

lúc đầu cô đạp anh ta một đạp sao? Nếu vậy thì anh ta ghi hận cũng quá dữ

đi?

Cánh môi truyền đến từng cơn tê dại nhói nhói, hắn dùng ngón tay giày vò

đôi môi mọng đỏ của cô.

“Không thoa son sao? Hả?” Vẻ mặt gian xảo, khóe miệng khẽ nhếch.

“Không!” Ngây ngốc trả lời. Thương Khung hôm nay thực khác thường.

Như vậy rất kỳ quái... Chẳng lẽ... ?

Ngón tay thậm chí đút vào trong miệng cô, sờ soạng khoang miệng mềm

mại của cô, đùa nghịch cái lưỡi mềm ẩm ướt… ánh mắt mơ hồ mang theo

vài phần ngả ngớn nhìn cô.

Dị vật trong miệng cuối cùng cũng kéo cô từ trong mơ màng tỉnh táo trở lại.

Mở trừng đôi mắt to! Anh ta … chọc ghẹo cô?... đáng ghét! Xem cô có cắn

đứt ngón tay xấu xa này không?

Nghĩ và làm vĩnh viễn là hai khái niệm. Lúc cái răng nhỏ xinh cắn xuống,

hiệu quả cùng suy nghĩ trong đầu cô cách nhau cả N cây số. Cô dám cắn

ngón tay anh ta sao?

Thương Khung nhìn ngón tay dính đầy nước miếng, trên đó còn lưu lại hai

cái dấu răng mờ mờ. Cảm giác đầu lưỡi nho nhỏ, còn có khoang miệng mềm

mềm hút lấy ngón tay rơi vào trong lòng. Hắn chậm rãi nở nụ cười tà ác.

Biểu tình gì vậy? Diệp Thiện Thiện rùng mình một cái... Dự cảm không tốt...

“Cắn ta?” Giọng điệu kỳ thật là khẳng định.

Cô rụt lại một bước, ánh mắt lưỡng lự... tránh né...

“Được lắm!” Nhìn chằm chằm ánh mắt lay động của cô, vẻ mặt chớp mắt trở

nên âm u, hoàn toàn biến mất… mới vừa rồi…

Không cẩn thận đối diện với ánh mắt âm u của anh ta! Quả nhiên cô nhìn

lầm rồi! Ác ma làm sao biết dịu dàng chứ? Cô còn tưởng... Anh ta có một

chút...với cô… âm thầm nhéo đùi! Nhanh chóng nghiền nát một chút cảm

tình vừa mới nhen nhóm trong lòng.

************************************

Đại điện Vân Ẩn điện, chính là nơi lần đầu tiên cô và Mạc Nhược Thu gặp

Thương Khung.

Thương Khung thoải mái ngồi trên ghế đá, đứng sau lưng là hai vị hộ pháp

tả, hữu. Tả hộ pháp chấp chưởng hình phạt của Vân Ẩn điện, hữu hộ pháp

bình thường không bao giờ buông sổ sách, chắc là quản lý việc làm ăn giao

dịch của Vân Ẩn điện.

Nhiệt độ + bầu không khí trong đại điện tiêu điều khó chịu… hại Diệp Thiện

Thiện sáng sớm đã linh tính có điều không lành, càng lúc càng mãnh liệt.

Vốn định đứng cách xa Thương Khung, kết quả bị anh ta lôi lại bên cạnh.

Nói là sợ cô nhìn không thấy, anh tưởng đi xem phim điện ảnh chắc? Còn

nhìn không thấy? Mếu máo…

Lúc này, đám bạch y nhân lôi hai phạm nhân máu chảy ròng ròng lên, đằng

sau kéo theo bốn vệt máu đỏ tươi nhìn mà kinh khủng, da thịt toàn thân lột

hết ra. Người bị hình phạt đánh trượng! So với lúc cứu Thương Khung thì

còn thảm hơn. Hai chân Diệp Thiện Thiện bắt đầu nhũn ra.

Ném tới trước mặt Diệp Thiện Thiện cùng Thương Khung khoảng ba thước,

hai người rên la, lăn lộn, tựa hồ đau đớn muốn chết.

“Còn không chịu khai?” Thương Khung vờ như vô tình hỏi.

“Bẩm chủ thượng, hai gã này thật sự rất kín miệng. Chịu hình rồi vẫn không

khai ra.” Tả hộ pháp đứng sau mặt trơ khấc đáp.

Có chút không nỡ nhìn hai người đầy máu... Đến tột cùng phạm lỗi lầm gì?

Sao phải chịu tra tấn đày đọa như vậy?

“Thương Khung, ta xin ngươi! Muốn chém muốn giết thì tùy, ngươi cho ta

chết thoải mái đi ...” Một giọng chói tai vang lên!

Nghe hơi quen? Hình như nghe qua ở đâu rồi? Diệp Thiện Thiện chăm chú

nhìn mặt người nọ. Không quen.

“Muốn thoải mái, có thể! Khai ra chủ mưu!” Thương Khung hé mắt nhìn gã

chậm rãi đáp.

“... Sát thủ cũng có quy củ của sát thủ, xin Thương điện chủ mở cho một con

đường ...” Nửa ngày, hắc y nhân chần chừ.

“Được lắm!” Thương Khung tựa hồ tán thưởng gã bất khuất!

Diệp Thiện Thiện đột nhiên nhớ ra! Ở trong hầm ngầm từng nghe được cuộc

trò chuyện? Bọn họ…? Chính là người hại Thương Khung bị thương nặng,

muốn đẩy anh ta vào chỗ chết? Chả trách cô nghe giọng nói này quen vậy.

“Quy củ?” Thương Khung nhúc nhích đốt ngón tay, “Vậy chắc các ngươi

biết, quy củ của ta là có thù phải báo! Hoàn trả gấp trăm lần!”

Hai người nằm trên mặt đất nghe thấy câu này toàn thân run rẩy.

“... Tốt xấu gì cũng là hai mạng người đền cho ngươi! Thương điện chủ kết

liễu đi!”

Một hắc y nhân khác co rúm lại thành một đống, kêu khóc thành tiếng!

Dường như chỉ cầu được chết!

“Ta nói rồi... Khai ra kẻ chủ mưu! Các ngươi mới được lựa chọn!” Thương

Khung nói.

Hai người nặng nề thở dốc.

“Đại ca, việc này vốn dĩ không liên quan gì đến chúng ta! Chúng ta chỉ nhận

tiền làm việc. Nay rơi vào cảnh sống không bằng chết, tiền tài đều không có,

vì sao còn muốn che giấu giúp bọn họ…”

Gã hắc y nhân được kêu là đại ca vẻ mặt có mấy phần suy sút, tóc rối tung

nhìn sao cũng thấy thê lương, nghĩ ngợi một chút…

“... Nhiệm vụ ám sát thất bại cũng không thể lộ tên người mướn…!” Giọng

điệu vẫn còn kiên trì!

“Không nói phải không?” Thương Khung vẫn không nổi nóng, cười nhạt

một tiếng. Ngón giữa nhẹ nhàng búng ra, tay phải hắc y nhân bịt lấy tay trái

kêu lên thảm thiết!

“Đại ca! Đại ca!” Hắc y nhân kêu nhị đệ bên cạnh vội vàng kêu lên. Rành

rành nhìn thấy một bàn tay đại ca gã đứt đến cổ, máu chảy đầm đìa rớt trên

đất, vẫn còn giựt nhè nhẹ.

Diệp Thiện Thiện hoảng sợ lùi ra sau một bước. Ánh mắt Thương Khung

quét qua, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hỏi nhỏ.

“Sợ?”

Đừng mở mắt! Tim co rút từng cơn! Cả người bắt đầu lạnh buốt từ trong ra

ngoài! Anh ta để cô xem một màn tàn nhẫn này? Rốt cuộc là vì cái gì?

“Lá gan nhỏ như vậy sao làm việc cho người ta được đây?” Giữ nụ cười, dời

mắt khỏi gương mặt hoảng sợ của cô.

Tỉnh táo lại, ngước mắt lên, ôm ngực, ra sức an ủi mình. Đây chỉ là một câu

nói rất bình thường, hoàn toàn không có ý nhằm vào mình! Không có tiếng

lóng gì khó hiểu hết! Không cần tự mình dọa mình!

“Có nói không?” Thương Khung hình như đã mất kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi.

“... Ta không... !” Thân hình đầy máu rên rỉ.

Thương Khung không chút do dự búng ngón giữa, lại là một tiếng kêu gào

càng thảm thiết hơn... Cổ tay phải rớt ra, rớt ra rồi mà bàn tay phải vẫn còn

nắm chặt đoạn cổ tay trái đã đứt. Diệp Thiện Thiện cố gắng áp chế bao tử

nhộn nhạo khó chịu. Cuối cùng cũng hiểu, cái danh hung tàn, ác độc của

Thương Khung do đâu mà có.

“Còn không chịu nói sao?” Ngón giữa Thương Khung khẽ nhúc nhích, liền

nghe được hắc y nhân kêu to!

“Ta nói! Ta nói!”

Người nằm trong vũng máu đau đớn giãy dụa.

“Là Thanh Vân phái! Bọn họ là kẻ sau màn điều khiển!”

Ngón giữa của Thương Khung chựng lại, nhíu chặt lông mày gõ gõ vào tay

vịn. Chìm vào suy tư.

“Chưởng giáo Thanh Vân phái sao?” Nửa ngày, có vẻ nghĩ ngợi mở miệng.

“Người này cũng không lộ mặt thật cho người ta biết! ... Nhưng ta cam

đoan, võ công của hắn xuất phát từ Thanh Vân!”

Thương Khung phất tay, mấy bạch y nhân tiến lên kéo hai người họ đi. Diệp

Thiện Thiện chỉ nghe hai tiếng xương gãy răng rắc, liền thấy hai người

giống như người chết bị tha ra ngoài.

Vậy là xong rồi sao? Ánh mắt kinh hoảng ngóng nhìn Thương Khung.

“Thiện Thiện!” Thương Khung kề bên tai cô, “Muốn biết kết cục phản bội ta

ra sao không?” Kể chuyện bằng giọng điệu cực kỳ buốt giá.

Ngớ ngẩn há miệng, lại phát hiện cổ họng đắng ngắt phát không ra thanh

âm.

Ánh mắt bất lực. Một người bị ném tới trước mặt Thương Khung. Dùng đôi

tay đầy máu, bị lóc hết thịt chỉ còn trơ xương quơ quào lết tới, một bên lết

một bên hối hận cầu xin tha thứ.

“Chủ thượng! Thuộc hạ sai rồi! Thuộc hạ không nên vì tiền tài mỹ nữ dụ dỗ

mà để lộ hành tung của chủ thượng! Chủ thượng! Cầu ngài tha cho thuộc hạ

một mạng! Thuộc hạ nguyện làm trâu làm ngựa cả đời, van cầu ngài tha cho

thuộc hạ một mạng!” Lết tới trước mặt Thương Khung, vậy mà lại dùng cái

tay máu ấy chụp lấy đôi giày trắng của Thương Khung.

“Chỉ để lộ hành tung?” Thương Khung cũng không nổi bão giống như Diệp

Thiện Thiện tưởng tượng, trái lại rất bình tĩnh hỏi lại. Cái kiểu bình tĩnh này

càng làm cô thêm bất an.

“Thuộc hạ sai rồi! Thuộc hạ khai tất cả. Đều là do chưởng giáo Thanh Sơn

phái xúi giục, nói muốn tìm bí đồ của chủ thượng! Thuộc hạ nhất thời hồ

đồ... nhất thời bị mê hoặc. Thuộc hạ một lòng vì chủ thượng làm việc! Đều

là Thanh Sơn phái ở giữa khiêu khích, thuộc hạ nhất thời không phát hiện ra,

đi cùng phe với bọn họ. Cầu chủ thượng tha mạng! Cầu chủ thượng tha

mạng!!”

“Tha mạng?” Không biết vì sao, Thương Khung vừa nói vừa nhìn Diệp

Thiện Thiện! “Lúc trước làm sai có từng nghĩ đến chuyện xin tha?!” Nhìn

khuôn mặt bị dọa sớm không còn chút máu của cô.

“Đầu óc thuộc hạ nhất thời hồ đồ... nhất thời hồ đồ...” Người nọ liên tục lặp

lại, tóc không biết bị ai bứt một mảng lớn, gần như thấy được cả mạch máu

trên da đầu.

“Cái đầu hồ đồ như vậy... còn cần nó làm cái gì?” Thương Khung một cước

đá bay hắn! Giận dữ đứng dậy! Diệp Thiện Thiện hoảng hốt cứng đờ người,

lại thụt lùi một bước.

Mắt hắn nhìn cô, lôi thân thể cứng ngắc của cô lại bên cạnh, môi dán vào

bên tai cô, ngang ngược thì thầm.

“Sợ sao?” Cô nhìn đầu người nọ vỡ toác thành từng mảnh như trái dưa hấu

bể… Nháy mắt, cánh môi nứt nẻ! Trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, giống

như tàu hỏa đụng phải gì đó mà nổ… tinh thần có phần hoảng hốt.

Giọng nói không thật, như cách mấy lớp sương mù, “Đi lấy giày, ta ghét

máu của những kẻ có ý đồ riêng…”

Có ý đồ? Kẻ phản bội? Nên sớm nhận ra anh ta muốn cô xem màn kịch này!

Anh ta cố ý! Anh ta… đang ám chỉ cô chính là kẻ kế tiếp mình căm ghét

sao? Tim dường như bị thít chặt đến đau nhức.

Theo thói quen tính đáp lại, xoay người… Loạng choạng đi được vài bước,một ngọn lửa nóng rực xộc vào tay chân, thân thể cô…yếu ớt ngã xuống…chỉ cảm thấy dường như cả người bồng bềnh như một đám mây… từ từ giảmbớt sức nóng trong người… trước khi cô mất đi ý thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.