Cùng Thải Linh đi tắm suối nước nóng trở về phòng, giúp nhau lau khô mái
tóc dài ẩm ướt, sau đó gần như kiệt sức nằm rạp ra giường chợp mắt. Thải
Linh nghiêng người dựa vào gối hào hứng hỏi:
“Thiện Thiện! Thế nào? Cảm giác tắm rửa ở khúc suối đó không tệ đúng
không?”
Mắt khép hờ, “ừm” một tiếng trong cổ họng như mèo kêu! Thật sự không
tồi! Toàn thân từ đầu đến chân, kể cả lỗ chân lông đều thả lỏng.
“Thiện Thiện! Trong số các tỳ nữ, tỷ là đẹp nhất, nước da cũng đẹp! Dáng
người càng khỏi nói! Làm tỳ nữ thật là đáng tiếc!” Thở dài! Tiếc nuối dùm
cô.
Diệp Thiện Thiện gục đầu, cô đâu chỉ làm tỳ nữ! Cô còn làm ăn trộm! Làm
gián điệp! Làm 007! Hic hic.. Cô căn bản không phải cục đất. Từ lúc hôn mê
ngã xuống đất tới giờ, đã hơn mười ngày cô chưa thấy mặt Thương Khung.
Hi vọng anh ta quên mất cô rồi. Như thế thì cô không cần ngày ngày nhìn
sắc mặt anh ta, đề phòng nguy cơ có thể bị hù chết bất cứ lúc nào. Cảm giác
hết ăn rồi ngủ mấy ngày nay… thật là quá đã!
“Tỷ có nghe muội nói không vậy?” Thải Linh nghiêng người kề mặt vào mặt
Diệp Thiện Thiện, bất mãn hỏi.
“Có!” Uể oải rên một tiếng.
Thải Linh mang theo bảy phần tò mò, ba phần thần bí hỏi: “… Có phải…
chủ thượng đối với tỷ… có chút… đặc biệt…?”
Chân Diệp Thiện Thiện đột nhiên co giựt một cái. Trong lòng mơ hồ phiền
muộn, trong đầu nháng lên … bàn tay vẫn còn nhúc nhích! Tưởng tượng nếu
như cô trộm được đồ… tay của mình cũng bị đứt ra như thế… cái đầu biết
đâu bị người nào đó đá mạnh một cái … hại người ta đêm nào cũng gặp ác
mộng, sợ hãi tỉnh giấc… lắc lư đầu! Cô không muốn! Cô không muốn!
Nhưng mà… trộm không được đồ, trúng độc mà chết là chuyện nhỏ, còn kéo
thêm cái mạng của Hương Nhi nữa. Trời ơi! Cô phải làm sao đây? Làm sao
đây?
Rốt cuộc là tấm bản đồ gì? Không chỉ mình Diễm tỷ muốn! Cả Thanh Vân
phái cũng không từ thủ đoạn nào để có được nó.
“Ừ, đặc biệt…” Đặc biệt đến nỗi có lúc cô thắc mắc, có phải Thương Khung
thích cô không? Cố tình chơi trò mèo vờn chuột đùa bỡn cô? A… quá điên
cuồng!
“Đúng ha…” Thải Linh hình như lại hứng chí nữa rồi, “Tỷ coi, chủ thượng
muốn tỷ làm tỳ nữ theo sát bên mình, cái này trước nay chưa hề có!” Theo
sát một bên mới thuận tiện trông coi, hành hạ!
“Lúc dùng cơm thì tỷ còn cùng ăn…” Không phải cùng ăn! Mà là anh ta ăn
tôi nhìn! Phải kêu là cùng nhìn! >_
cho chủ thượng…” Chuyện này có phải tôi muốn làm đâu? Hâm mộ cái gì
chứ?
“Lần này tỷ té xỉu, nghe nói chủ thượng rất nóng ruột! Còn ôm tỷ vào tẩm
điện của người nữa… càng thêm quý trọng tỷ đó. Thân mật chăm sóc…”
“Muội là người thứ mấy nghe được câu này?”
Diệp Thiện Thiện liếc mắt.
“… Hình như tất cả mọi người biết rồi muội mới biết…” Thải Linh nói càng
lúc càng nhỏ. Nghĩ cô cũng biết mức độ chân thật của mớ tin bà tám này.
Hai mắt Diệp Thiện Thiện đảo lên, trợn mắt nhìn chằm chằm nóc nhà! Còn
nói cái gì mà tẩm điện? Nếu thực sự nằm trên giường anh ta chỉ e tới giờ cô
còn chưa tỉnh.
“Nhưng… chủ thượng kêu Liễu đại phu đến khám cho tỷ là thật đúng
không? Trừ chủ thượng ra không ai có thể mời được Liễu đại phu.” Thải
Linh cãi lại. Diệp Thiện Thiện nghĩ, còn không phải sợ cô chết như vậy quá
dễ dàng cho cô sao? Khỏe lại rồi từ từ hành hạ tiếp! Đột nhiên một cơn rét
lạnh ập tới…
“Kì lạ… vì sao Liễu đại phu nói tỷ trúng độc? Thiện Thiện, tóm lại tỷ trúng
độc gì vậy?” Thải Linh ngó Diệp Thiện Thiện. Chỉ thấy cô run lập cập rúc
vào chăn, trùm kín đầu, dường như rất lạnh, không buồn động đậy.
Đêm càng khuya, ánh trăng như nước. Một bóng người lẻn vào, ôm lấy
người còn đang run rẩy trong chăn vào lòng, nhìn chân mày cô vẫn còn chau
chặt, có vẻ trong mộng vẫn còn sợ hãi. Thương tiếc khẽ hôn lên môi cô,
giọng nói trầm trầm khẽ khàng gọi “Thiện Thiện!”
Cô cau mày không thoải mái, dụi cổ mình vào cổ người vừa tới, tự giác tìm
tư thế dễ chịu, miệng lầm bầm mấy tiếng … lại tiếp tục ngủ!
Người đến không do dự, hai tay vững vàng ôm cô trước ngực, bóng người
lóe lên một cái đã biến mất trong màn đêm dày đặc.
**************************
Trong mơ hình như trở lại hồi nhỏ, bà ngoại đẩy nôi cho cô. Ngửi thấy mùi
hương trong lành, dễ chịu, say sưa ngủ, nôi vẫn tiếp tục đong đưa…
Trở mình một cái lại rớt xuống đất… lơ mơ dụi mắt muốn dậy… Hơ? Nền
nhà trải thảm lông hồi nào vậy? Đã thế… còn lắc lư không vững nữa? Nghi
hoặc ngẩng đầu… đôi chân dài chắc khỏe rất quen mắt! Nhìn dọc một đường
từ chân lên eo, lướt qua ngực rồi đến mặt… ngẩn người quỳ xuống choáng
váng luôn!
“Thương … ách … chủ thượng?” Lắp ba lắp bắp nhưng không dám khẳng
định?
“Sao thế? Mấy ngày không gặp trí nhớ giảm đi rồi sao?” Thương Khung tay
cầm sách, cười như không cười cúi đầu nhìn cô.
Hóa ra cô không hoa mắt thật. Diệp Thiện Thiện cào cào tóc qua quýt rồi
ngồi dậy. Căn cứ vào phán đoán và quan sát của cô, hiện tại chắc cô đang
ngồi trong một cái xe ngựa chạy tốc hành. Xuyên qua khe hở trên rèm xe
phát hiện, bên ngoài trời đã sáng. Tả hữu hộ pháp cưỡi ngựa theo hầu hai
bên. Đây là… định đi đâu?
“Ậy … cái này…” Liếc mắt nhìn Thương Khung, muốn thắc mắc lập tức
chết nghẹn ngay mép. Thấy Thương Khung dời mắt từ sách sang mình, vội
vàng sửa miệng: “… Hôm nay… khí trời rất đẹp, rất đẹp … ha ha!”
Từ ngoài xe chui vào tiếng tả hộ pháp phá đám không khí, hại Diệp Thiện
Thiện mới há miệng được một nửa đã bị gió lạnh thổi qua.
“Mới vừa rồi có bồ câu đưa tin, dự đoán thời tiết cuối ngày hôm nay sẽ có
dông!”
“Dông?” Thương Khung buông sách, cau mày, có chút bực bội, “Đến Vân
trang!”
“Vâng!” Tả hộ pháp thúc ngựa chạy trước.
Việc buôn bán của Vân Ẩn điện trải khắp Đại Kiền. Vân trang chỉ là một
trong số đó, chuyên sản xuất tơ lụa. Chỉ đi thêm mấy canh giờ là tới.
Diệp Thiện Thiện thật thà ngồi trên ghế dài trong xe, hai tay quy quy củ củ
đặt ngang người, ngồi nghiêm chỉnh, mặt mày ngơ ngác, trong lòng một
mực suy nghĩ. Vì sao tỉnh dậy đã nằm trong xe ngựa của Thương Khung rồi?
Nhớ được hai cánh tay dịu dàng ấm áp trong mộng tối qua… đó thực sự là
mơ sao?
“Lại đây!” Thương Khung thấy bộ dạng mất hồn mất vía của cô không thể
chịu đựng thêm nữa. Rốt cuộc mở miệng.
Đợi Diệp Thiện Thiện đến gần, hắn duỗi đôi chân dài ra, tùy tiện gác lên
ghế.
“Bóp!”
Một lúc sau…
“Không có sức sao?” Bất mãn đập rồi đánh.
Thêm một lúc nữa…
“Cô bất mãn ta hả?” Tay nắm lại, nhíu mày trừng cô.
Bóp nhẹ không chịu, nặng cũng không chịu! Xem cô thành tượng gỗ không
biết nóng giận à? Quá đáng! Tôi cũng biết nổi cáu à nha…
“Soạt”, đứng bật dậy. Mặt mày tức giận nhìn hắn. Trên mặt viết mấy chữ
“Tôi không bóp nữa! Anh thích tìm ai thì đi mà tìm!” Cùng lắm thì chết chứ
gì, mười tám năm sau lại là một mỹ nữ thôi.
Làm cô còn nghĩ có thể đôi tay đêm qua là… lắc đầu! Làm gì có khả năng?
Cái tên máu lạnh này làm sao lại có đôi tay dịu dàng như vậy được?!
Thương Khung nhìn cô chằm chằm… chậm rãi rút chân trên ghế về… động
tác thong thả nhưng áp lực kèm theo cực kỳ nặng nề… làm Diệp Thiện
Thiện có ý nghĩ thu lại kích động vừa rồi, tiếp tục bóp chân! Cô nhịn.
“Thiện Thiện!” Cảm giác sau lưng có cơn gió lạnh thổi qua, “Đồng Hoàn
của cô còn chưa giải được!”
Đúng há! Độc của cô chưa có giải! Đồ chưa có trộm! Mạng Hương Nhi còn
chưa được cứu! Cho nên…
Thương Khung tà ác, thong thả nói.
“Xúc động là ma quỷ…”
Lúc này Diệp Thiện Thiện đã chẳng còn dũng khí hồi nãy nữa rồi. Câu đó là
cô nói trong lúc vô tình. Ai dè anh ta không quên. Kì thật cô rất muốn nói
với anh ta: anh… mới là ma quỷ.
Miệng mấp máy mấy lần… cuối cùng cũng không dám thốt ra tiếng.
“Bẩm chủ thượng! Đã đến Vân trang!” Tiếng tả hộ pháp truyền vào.
Thương Khung đứng dậy, liếc nhìn Diệp Thiện Thiện còn đang đần ra, một
tấm áo choàng phủ lên người cô.
“Mặc vào!”
Diệp Thiện Thiện ngó áo khoác trên người, hoàn toàn ngu luôn!
Mới vừa rồi anh ta…
Hôm nay mặt trời…
Mọc đằng tây à?...