Việt Cổ Di Tình

Chương 22: Chương 22: Vân Trang




Tám mươi phần trăm dân số Đại kiền mặc vải vóc, tơ lụa đều xuất xứ từ đây.

Có thể nói là một trong những ông trùm tơ lụa, con số đếm được trên đầu

ngón tay. Nhìn Vân trang người ta, từ ông chủ quản lý đến nô dịch quét dọn

mà xem! Mặc quần áo phải dùng hai chữ: hoa lệ! Màu sắc hai chữ: diễm lệ!

Con người: mỹ lệ! Đỏ, xanh lá, tím, xanh lam, từng dải từng dải: biển hoa!

Tóm lại là, không có ai mặc màu trắng hết! Liếc liếc đại BOSS Vân Ẩn đi

bên cạnh. Tuy rằng trong muôn hồng ngàn tía lọt vào một màu trắng nhìn rất

dễ thấy! Nhưng mà làm ơn đi… cô có cần phải mặc đồ trắng luôn không?

Nhìn sao cũng giống đi phúng viếng đám ma vậy.

Quy mô Vân trang tương đối lớn. Đương nhiên rồi! Tốc độ kiếm bạc cũng

nhanh không kém. Từ khâu xe sợi, nhuộm màu cho ra thành phẩm vải vóc,

đến khâu gia công vẽ họa tiết, nhuộm, thêu may thành y phục… hình thành

một công trình “rồng”, nói vậy đây chính là “dây chuyền sản xuất” ở cổ đại

trong truyền thuyết?

Thấy chưởng quản khom lưng cúi đầu lôi lụa tơ tằm mỏng như cánh ve, chất

lượng tuyệt hảo từ dưới N tầng đáy rương ra… ý tứ rất rõ ràng… là chưởng

quản tự tay chọn.

Kết quả đâu? Tên Thương Khung này một câu cũng không nói. Diệp Thiện

Thiện đi sau lưng hắn, sờ đông sờ tây… màu đỏ rực rỡ, màu xanh lá đẹp đẽ,

màu vàng lộng lẫy, màu hồng dễ thương…đáng tiếc không thứ nào có duyên

với cô hết… rớt nước mắt…

Thương Khung đột nhiên đứng lại. Diệp Thiện Thiện không để ý nhất thời

đụng vào lưng hắn. Tức thời chung quanh không một tiếng động. Tinh thần

mọi người đều tăng thêm hai mươi phần trăm đến đây chầu chực nịnh hót,

không ai dám mảy may lơ đễnh. Không rõ tiểu tỳ nữ xinh xắn này theo hầu

ai, lại dám đụng vào ông chủ lớn? Mạng xấu quá!

“Xin lỗi, xin lỗi!” Theo thói quen mở miệng, sau đó xoa mũi. Ngoài dự đoán

của mọi người, đại BOSS thế nhưng quay đầu liếc nàng một cái, vẻ mặt

không có gì bất mãn. Một đám người liên can sửng sốt ngay tức khắc, sao

lại…? Trước đây từng có tỳ nữ vô ý chạm vào chéo áo, liền bị hắn phạt đòn.

Mọi người đều lấy làm lạ.

Ánh mắt hắn quét đến một thứ… dừng lại! Chưởng quản mặt tươi cười

nghênh đón.

“Ánh mắt chủ thượng thật uyên bác! Đây là hàng quý cất rương của Vân

trang năm nay. Thiền ti này là tơ thuần chất do ve sầu tinh trăm năm trên

Tiên Độn sơn, mười năm mới nhả tơ một lần chế thành. Mấy ngày trước

người của ta ở Hương quốc trả giá cao mua về, chỉ có mười thước. Đặc biệt

dâng lên chủ thượng, nếu may thành áo thì đông ấm hè mát, có công hiệu

thanh nhiệt giải độc. Đặc tính của nó là hấp thu linh khí trời đất. Nhẹ như

cánh ve, trơn mềm sáng bóng. Còn có tác dụng dưỡng da! Là bảo vật trăm

năm mới gặp được…”

“Có muốn không?” Không đợi ông chủ nói hết, Thương Khung quay đầu

nhìn cô. Chẳng lẽ quần áo cấp cho cô không đủ mặc? Nhìn mặt cô thèm

thuồng nãy giờ. Cằm mọi người đều rớt xuống hết. Thứ đồ hiếm có này bao

nhiêu người giành nhau đến bể đầu. Chẳng lẽ, cô tỳ nữ nhỏ này là bảo bối

mới của chủ thượng?

Thực tế hai tai Diệp Thiện Thiện chẳng nghe được gì ráo. Đôi mắt to tròn

còn đang hâm mộ lướt qua mớ vải xanh hồng vàng tím, hắn đột nhiên quay

đầu hỏi hại cô như lạc vào trong mây mù? Muốn gì?

Thương Khung mặc nhiên coi việc cô mờ mịt không trả lời là đồng ý. Kế đó

phất tay áo ra hiệu cho chưởng quản.

Sau đó, một đám nữ tì trên dưới phải trái vây quanh cô, lấy số đo may đồ.

“Nhìn một cái là biết ngay cô nương khí chất cao sang, mặc váy bằng thiền

ti này đúng thật là đẹp tựa thiên tiên…” Chưởng quản trổ hết tài nịnh nọt,

cho dù dưới con mắt của lão ta, nàng nhìn sao cũng giống tỳ nữ.

Khoan khoan! Ông ta mới vừa nói Thương Khung muốn lấy thiền ti may đồ

cho cô? Ôi cha cha! Đứng từ xa nhìn gáy hắn. Sao tự dưng hôm nay tốt bụng

dữ vậy?

Cô mừng hớn hở hỏi: “Màu gì thế?”

“Cô nương! Là màu trắng, như tuyết vậy!”

Khuôn mặt vui sướng ngất ngây của Diệp Thiện Thiện cứng đờ… vì sao lại

là… màu trắng?

Lúc này, Thương Khung quay lại nhìn cô, ánh mắt hai người trao đổi dưới

cái nhìn của mọi người.

Diệp Thiện Thiện: đổi màu khác được không? Nịnh nọt!

Thương Khung: chỉ có màu trắng! Kiên quyết!

Cử chỉ này trong mắt mọi người biến thành “mắt đưa đi mày liếc lại”.

Gương mặt người nào cũng hiện ra hai chữ: ái muội!

Gió thổi báo cơn dông sắp tới. Gần nhá nhem tối, mây đen che kín bầu trời,

thật tình lại nghĩ đến trận dông trước khi xuyên qua.

Lúc này có tiếng gõ cửa. Chưởng quản tay cầm y phục, tươi cười bước vào.

Tuổi chừng hơn năm mươi, chỉ nhìn qua đã thấy được ông ta là một thương

nhân rất tháo vát. Khuôn mặt tươi cười trông rất thoải mái nhưng cứ có cảm

giác quai quái.

“Diệp cô nương, còn chưa nghỉ ngơi sao?”

“Chưa!” Diệp Thiện Thiện cũng lễ phép trả lời, “Vừa mới nhìn trời, hình

như sắp mưa rồi!”

“Đúng thế! Sắp mưa đến nơi rồi! Trời mưa sẽ ẩm ướt, cô nương nên đóng

cửa sổ để khỏi lạnh!” Chưởng quản đặt áo lên bàn, tử tế giúp cô đóng cửa.

“Buổi sáng chủ thượng cho cô nương tơ lụa, người trong trang gấp rút may.

Đã xong rồi, lão đem đến để cô nương mặc thử.” Vén rèm lên.

“Mau vậy sao?” Diệp Thiện Thiện đưa mắt nhìn. Y phục tầng tầng lớp lớp

đầy đủ xếp ngay ngắn trên bàn. Tuy cô mặc đồ trắng rồi, nhưng bộ đồ thiền

ti màu trắng này vẫn khiến cô ham thích. Đó là thứ cảm nhận xuyên suốt về

cái đẹp, vượt lên cả thị giác.

“Cô nương yên tâm! Vân trang nổi danh hiệu suất cao, kiểu dáng đẹp! Thủ

công tinh xảo! Tuyệt đối dày công may nên! Bộ y phục này do các thợ may

giỏi nhất của Vân trang làm ra, may không ngừng nghỉ suốt một buổi chiều.

Tuyệt đối không có vấn đề về mặt thủ công đâu! Vả lại chủ thượng yêu cầu

đơn giản, khéo léo nên hoa văn không nhiều lắm. Các thợ thêu trao đổi với

nhau, chọn kiểu dáng cắt may thật đẹp… nhất định sẽ làm cô nương hài

lòng…” Vừa nói vừa giũ bộ đồ trên bàn ra, nháy mắt tỏa ra ánh sáng êm dịu

giống như ngọc trai.

Ngay đến Diệp Thiện Thiện là người ngoài nghề cũng phải công nhận, bộ y

phục thiền ti này thật sự rất đẹp.

Diệp Thiện Thiện mặc đồ vào rồi, thấy chưởng quản giương mắt ngẩn tò te

nhìn cô, nghi hoặc cúi đầu nhìn thử. Không lẽ cô mặc vào khó coi đến vậy?

Nửa ngày, chưởng quản mới trở lại bình thường, đảo tròng mắt nói.

“Cô nương! Lão hủ thật sự nhìn nhầm rồi! Lúc mới gặp chỉ cảm thấy cô

nương thanh tú dễ thương. Bây giờ mặc áo thiền ti vào, cô nương thật sự là

tiên nữ hạ phàm!”

Có khoa trương quá không vậy? Tìm một cái gương đồng… nhìn người

trong gương… thật lâu… cuối cùng cũng hiểu được câu nói vừa rồi!

Người đẹp vì lụa, tượng Phật dát vàng, nghĩ bụng, mình là người, dáng dấp

bình thường, mặc bộ đồ không tầm thường lại biến thành “tiên” rồi?

Trong gương, đôi mắt hiếu kỳ nhìn gương mặt trứng ngỗng sáng rỡ. Cái mũi

thẳng xinh xắn ẩn nấp giữa hai hàng lông mày thon dài, cánh môi hồng xinh

tươi mọng nước khẽ mím. Tóc đen nhánh xõa sau lưng, có hai lọn buông

phía trước, áo tơ trắng mềm mại dán vào cơ thể làm nước da càng thêm nõn

nà trắng bóc. Thắt lưng buộc một dải lụa hiện rõ cái eo nhỏ nhắn không đủ

một vòng tay. Khi di chuyển, tầng tầng lớp lớp vải lụa giữa hai ống tay áo,

ống quần khẽ động theo, khiến người ta có cảm giác như mây trôi trên trời.

Đặc biệt, hai ống tay áo và viền cổ áo còn thêu hoa mẫu đơn trắng, càng

thêm thanh thoát xuất trần. Cả cô cũng bị mê hoặc, đây thực sự là mình sao?

Tính cởi ra, chưởng quản lại nói thiền ti này có công dụng định thần dưỡng

khí, thường xuyên mặc mới tốt, lại không cần giặt hàng ngày. Thấy ông ta

có vẻ muốn nói lại thôi, miệng hết há ra rồi ngậm lại trông rất khó xử.

Diệp Thiện Thiện hỏi: “Chưởng quản có gì cần giúp đỡ sao? Nếu giúp được

tôi nhất định sẽ giúp!”

Mặt chưởng quản giãn ra, “Cô nương trời sinh thông minh tốt bụng! Đúng là

có một việc muốn làm phiền cô nương…”

Diệp Thiện Thiện hào khí ngút trời, “Đại chưởng quản cứ nói! Chỉ cần tôi có

thể làm được!”

“Là thế này… ta có một đứa con gái, tuy không xinh đẹp như cô nương

nhưng cũng có chút nhan sắc!” chưởng quản tức tối “Nhưng mấy ngày trước

đã bị người bắt đi. Lão truy tìm khắp nơi. Là bị bọn buôn người bắt cóc!”

Diệp Thiện Thiện nghe xong phẫn nộ, đập bàn “Đáng giận hết sức, đáng

giận hết sức!”

“Đúng vậy… mấy ngày nay ta nóng ruột vô cùng! Khổ nỗi bọn chúng thân

hình cường tráng, võ công lại cao cường. Lão chỉ có một đứa con gái này,

không còn cách nào khác muốn nhờ cô nương nói vài lời với chủ thượng…

có được hay không…”

“Ạch…” Diệp Thiện Thiện vốn định nói được nhưng nghĩ lại… do dự nói,

“Chưởng quản, tôi thật sự muốn giúp ông nhưng… ông cũng biết, tôi chỉ là

tỳ nữ… nói không có sức nặng…” dùng ngón tay ước lượng, ngón trỏ và

ngón cái gần như không tách rời… “… Hay là ông tự mình nói với chủ

thượng đi?...”

Chưởng quản vốn có chút mừng rỡ, nghe câu này, đôi mắt già nua ứa lệ, quỳ

xuống, “Lão hủ há có thể làm phiền chủ thượng được sao? Lão chỉ biết cầu

xin cô nương! Cô nương tâm địa bồ tát, lão nguyện làm trâu làm ngựa báo

đáp, cầu xin cô nương cứu con gái lão..."

Diệp Thiện Thiện hoảng hồn, vội vã đỡ ông ta dậy… tổn thọ mất! Làm sao

dám để ông lão ngần này tuổi rồi quỳ trước mình chứ?

Ôi, đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ! Nhìn vẻ mặt nóng ruột vì con

gái, sao cô không hiểu chứ?

“Không bằng… tôi… nói với chủ thượng xem thế nào? Được hay không, tôi

cũng không dám hứa chắc!”

Chưởng quản cảm động rớt nước mắt, “Chỉ cần cô nương mở miệng, chuyện

này chắc không thành vấn đề…” Trong lòng lão nghĩ, chủ thượng đến y

phục trân quý như vậy cũng cấp cho ngươi, phân lượng đâu phải ngươi chỉ

hoa tay múa chân một chút?

Diệp Thiện Thiện bưng chén trà sâm đi tới gian phòng “chuyên biệt” của

Thương Khung.

Không khí cực kỳ quỷ dị. Diệp Thiện Thiện vừa đi vừa ngó, vì sao không

thấy bạch y nhân như hình với bóng đâu? Tới trước cửa phòng, bốn bề vắng

lặng, ánh sáng lờ mờ. Không hiểu sao, đoạn phim kinh dị cùng đi xem với

bạn học lúc trước hiện ra trong đầu… tự động thăng cấp mình lên làm nữ

diễn viên chính.

… Cô đẩy cánh cửa đen ngòm ra, tiếp đó nhìn thấy một xác chết… những

người áo trắng chung quanh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm, hai

khóe mắt đột nhiên chảy máu… thong thả há miệng nhai thịt người, chất

lỏng đỏ tươi mặc sức tuôn ra bên mép… xác chết máu thịt bầy nhầy đang

nằm ngẩng đầu nhìn cô cười quái dị… đột nhiên khuôn mặt thay đổi, biến

thành mặt của Thương Khung.

Một bàn tay vỗ lên vai cô. Diệp Thiện Thiện hét lên một tiếng “á”, mặt mày

trắng bệch giật mình từ trong tưởng tượng tỉnh lại. Nhìn thấy khuôn mặt giật

mình của hữu hộ pháp, hiển nhiên là hắn cũng bị tiếng hét của cô hù dọa.

“Diệp cô nương, ngươi đến làm gì?” Hữu hộ pháp ngạc nhiên mở miệng hỏi.

Lúc này cửa mở, tả hộ pháp từ trong đi ra. Liếc mắt nhìn cô, sắc mặt càng

lúc càng xấu.

“Chủ thượng kêu ngươi vào!”

“Vâng!” Diệp Thiện Thiện vội vàng cúi đầu đi vào phòng, không muốn giải

thích về tiếng la thất thường của mình vừa rồi… sợ bị bạch y nhân vạn kiếm

xuyên tim… mà chết…

“Khoan đã!” Diệp Thiện Thiện vừa đặt chân trái qua ngưỡng cửa, quay đầu,

thấy tả hộ pháp cầm kiếm lạnh lùng chĩa vào lưng cô.

“Chỉ cần chủ thượng có gì bất ổn…” Trường kiếm “soạt” một tiếng, lộ ra

nửa tấc, trong ánh sáng mờ mờ lóe lên u ám, “Cẩn thận cái đầu của ngươi!”

“Biết rồi, biết rồi!” Cô vừa thấy kiếm bàn chân đã nhũn ra… sát khí của cao

thủ quá mạnh mẽ…

Dè dặt xoay người đóng cửa, giật mình phát hiện ngoài cửa không còn thấy

bóng dáng hai người đâu nữa. Thật là, đến không hình, đi không bóng. Len

lén vỗ ngực, nghĩ lại câu tả hộ pháp vừa nói. Hắn nói chủ thượng có gì

không ổn sẽ lấy đầu mình? Ngớ người…

Câu này… không phải nói ngược chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.