Việt Ma Tân Lục

Chương 125: Chương 125: Cái chết được báo trước




Trần Hoan lấy tay lau mồ hôi lạnh đã chảy khắp mặt, hắn biết vừa rồi chỉ là mơ nhưng giấc mơ kia thật sự quá chân thật, khiến cho một người có tinh thần thép như hắn cũng không khỏi hốt hoảng mà tỉnh dậy. Trần Hoan quơ tay tìm điện thoại, mở khóa màn hình.

Lúc này là mười một giờ đêm, tính ra hắn vừa ngủ hơn một tiếng đồng hồ. Trần Hoan rọi ánh sáng của màn hình điện thoại sang bên cạnh, nhưng không thấy Kha.

- Không biết tên này đang làm gì mà còn chưa đi ngủ nữa? -Trần Hoan lầm bầm, nhưng không bận tâm mấy. Hắn biết Kha khá lâu, nên rất tin tưởng kinh nghiệm sinh tồn trong rừng núi của Kha, chắc là lại có cái gì đó khiến cậu ta hứng thú đây mà.

Trần Hoan đặt điện thoại xuống, chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng ngay khi vừa khép mắt lại, hắn lại trừng mở to, ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn quanh lều.

- Hình như có gì đó không ổn, sao sương mù lại dày đặc như này? -Trần Hoan nhìn lớp sương mù dày đặc xuất hiện trong lều, nhăn mày, khó hiểu.

Trong rừng có sương mù không phải điều lạ, nhưng chiếc lều dã ngoại này là loại hai lớp chuyên dụng, khả năng cách ly với bên ngoài khá tốt, mà Trần Hoan khi vào ngủ đã kéo khóa cửa lều rất cẩn thận, cho dù có sương mù có lọt vào thì cũng không thể nhiều như thế được. Sao sương mù lại đậm đặc thế này?

Trần Hoan càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, hắn lấy ra một chiếc đèn pin di động cùng với con dao mèo quen thuộc của mình từ trong ba lô đặt dưới chân, kéo khóa lều bước ra ngoài.

Bên ngoài tối đen, dày đặc sương mù, Trần Hoan không nhìn thấy bất cứ cảnh vật nào khác. Hắn nhớ ra điều gì, lập tức quay người, quơ tay muốn chạm vào chiếc lều dã ngoại hắn vừa bước ra. Nhưng bàn tay hắn lại vợt vào khoảng không, chiếc lều đã hoàn biến mất, không còn một chút dấu vết.

- Cái quái gì đang diễn ra ở đây?

Trần Hoan nhìn sương mù rợp trời kín đất xung quanh, rốt cuộc không cách nào có thể bình tĩnh. Hắn lảo đảo, hét lớn.

- Kha, cậu đang ở đâu? Nghe thấy tôi nói không?

- Toàn, Thủy, các em nghe được tiếng anh không?

- Trả lời đi! Sao không ai trả lời???

Trần Hoan cầm chặt con dao mèo trên tay, nghe ngóng động tĩnh, rồi lại nói thật to, hy vọng mấy người kia có thể nghe thấy giọng của hắn. Nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng, không một ai trả lời hắn.

Sau thời khắc kinh hoàng lúc đầu, Trần Hoan bắt đầu lấy lại được bình tĩnh, hắn biết cần phải tỉnh táo, may ra mới có cơ hội thoát khỏi hoàn cảnh quỷ quái này, nếu không, rất có thể hắn sẽ phải bỏ mạng ở chốn này. Hắn nhìn sương mù dày đặc xung quanh, trong lòng nảy ra một suy đoán, rất có thể hắn vẫn đang đứng nguyên ở chỗ cũ, chỉ là màn sương mù kỳ quái này như có khả năng đánh lừa cảm giác của hắn, khiến hắn mất đi khả năng xác định phương hướng.

Nghĩ tới điểm này, Trần Hoan bắt đầu cầm con dao mèo của mình quơ bốn phía xung quanh, hắn muốn tìm đến chiếc lều dã ngoại của Toàn, Thủy.

Nhưng không biết qua bao lâu, khi mà cả người hắn đã mỏi rã rời, Trần Hoan vẫn không chạm được vào bất cứ vật thể gì.

Nơi này như được tạo ra từ hư ảo, Trần Hoan loáng thoáng nghĩ đến một khả năng khiến hắn thấy lạnh ngắt toàn thân.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy một vài tiếng “xè xè” trầm thấp. Lúc đầu Trần Hoan không chú ý, nghĩ đó là tiếng gió thổi, nhưng tần suất xuất hiện, âm lượng của những tiếng “xè xè” kia càng lúc càng nhiều, càng lớn khiến cho Trần Hoan cuối cùng phải để tâm tới.

Hắn càng nghe càng cảm thấy những tiếng “xè xè” kia quen thuộc, nó giống như là tiếng thè lưỡi của loài bò sát.

Trần Hoan soi đèn pin về phía phát ra tiếng “xè xè” gần nhất, nhìn thấy hai chấm đỏ ẩn hiện dưới ánh sáng nhạt nhòa. Ngay khi hắn nhìn thấy hai chấm đỏ yêu dị giống như hai con mắt kia thì đồng thời chấm đỏ đó cũng nhìn về phía hắn.

“Xoạt… Xoạt…!!!”

Hai đôi mắt -bốn con mắt nhìn nhau trừng trừng; đột nhiên, hai chấm đỏ như máu kia bắn mạnh về phía Trần Hoan.

Tốc độ của chấm đỏ khá nhanh, nhưng Trần Hoan vẫn luôn cảnh giác động tĩnh xung quanh cho nên gần như tức khắc, hắn cầm con dao mèo của mình chém mạnh về phía chấm đỏ.

“Phập!”

Thứ gì đó đã đứt làm đôi, rơi xuống đất, phát ra từng tiếng “xì xì”. Là… một con rắn hổ mang, chắc phải dài hơn một mét, hai chấm đỏ như máu vừa rồi chính là hai mắt của con rắn.

Trần Hoan đang định lại gần xem, nhưng từ bên trong lớp sương mù xung quanh lại xuất hiện từng chấm, từng chấm đỏ như máu. Những chấm đỏ này càng lúc càng nhiều, chỉ mười mấy giây sau đã hình thành mấy ngàn chấm đỏ bao vây hắn.

Nhìn mấy ngàn chấm đỏ lập lòe trong sương mù, hơn nữa vẫn đang tiếp tục nhiều lên, đáy lòng hắn lạnh toát, cả người bủn rủn, thiếu điều ngã quỵ xuống. Hắn thực sự không biết mình đã gây ra chuyện gì để bản thân rơi vào hoàn cảnh đáng sợ này.

“Xè xè…”

Âm thanh rất nhỏ và nhẹ, giống như sinh ra từ trong hư vô truyền tới vị trí Trần Hoan đứng, nhưng nó không khác gì hòn đá rơi xuống hồ nước phẳng lặng, phá vỡ cân bằng khiến nước bắn lên tung tóe. Sự cân bằng bị phá vỡ, từng con, từng con rắn hổ mang dữ tợn phóng về phía hắn

Trần Hoan cầm dao, không ngừng chém về phía con rắn hổ mang đang lao tới. Hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tay chịu chết. Nhưng điều khiến hắn tuyệt vọng chính là, khi con rắn đứt làm đôi rơi xuống đất, hai nửa xác rắn không chết đi mà sẽ vặn vẹo lột xác hóa thành hai con rắn hổ mang giống hệt con rắn lúc đầu.

“A a a a a”…

Trên mặt đất, vô số rắn hổ mang bò lên người Trần Hoan, điên cuồng cắn xé thân thể hắn, mặc cho hắn vùng vẫy, giãy giụa trong đau đớn.

Không biết qua bao lâu, toàn bộ rắn hổ mang đã bò đi, chỉ còn lại duy nhất một bộ xương trắng trơ trọi trên mặt đất.



Bên trong lều vải, Toàn không mảnh vải trên người, mệt mỏi nằm gục lên cơ thể Thủy. Hắn không có vấn đề gì về sinh lý, thậm chí có thể nói là sung mãn hơn phần lớn những gã đàn ông khác. Thế mà, ở nơi hoang sơ đẹp đẽ này, hắn lại như bị rút cạn sinh khí bởi một… cô gái nhỏ nhắn, dễ thương. Sau cuộc “đại chiến” với sở thích tình dục có phần biến thái của Thủy, hắn mệt mỏi rã rỡi, ngay cả di chuyển ra khỏi người cô cũng thấy khó khăn.

Toàn không phải là người yêu đầu tiên của Thủy. Trước khi nhận lời yêu Toàn, Thủy đã từng trải qua mấy cuộc tình, nhưng tất cả đều không kéo dài được quá ba tháng. Thủy không giấu Toàn việc này, chỉ là cô không nói rõ nguyên nhân chia tay. Nhưng khi yêu nhau được một thời gian, hắn đã lờ mờ đoán ra lý do – có lẽ, chủ yếu là do nhu cầu tình dục của Thủy quá cao, quá biến thái. Ngay cả một người mạnh mẽ như Toàn cũng bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn nổi sở thích của cô.

- Toàn, nữa nhé! Em… vẫn muốn! -Tóc mái dính bết lên mặt nhưng cô không buồn vén lên mà chỉ chuyên chú vuốt ve khuôn mặt Toàn, ánh mắt dâ* đãng, khát tình nhìn Toàn, nũng nịu nói.

- Giờ anh ngay cả thở cũng không ra hơi, em còn muốn một lần nữa, em muốn giết người à? -Toàn cố gắng lật người rời khỏi Thủy, lăn xuống bên cạnh, hai mắt lờ đờ, mệt nhọc nói.

- Người ta còn chưa lên đỉnh mà! -Thủy bĩu môi không hài lòng, bàn tay trượt xuống ngực Toàn cấu mạnh, giận dỗi nói.

- Dâm phụ biến thái! -Toàn lẩm bẩm, sau đó mặc kệ Thủy nài nỉ, lăn ra ngủ.

- Thứ đàn ông vô dụng! -Thủy nũng nịu một hồi không được đáp lại, thấy Toàn đã ngủ say không khỏi tức giận, đấm mạnh một cái vào ngực hắn.

Cô mở ba lô, lấy ra một bộ đồ lót mới, sau đó quấn chiếc khăn bản lớn quanh người, mở cửa lều đi ra con suối bên cạnh, lau dọn bãi chiến trường trên người.

Con suối cách lều chỉ mấy bước chân, Thủy đặt chiếc đèn dã ngoại lên một tảng đá.

Sương mù dày đặc làm không khí có phần ngột ngạt. Thủy nhìn trời đêm mờ mịt không có nổi một ngôi sao, tâm trạng càng lúc càng bức bối, đáng lẽ cô không nên cùng Toàn đi đến nơi rừng rú khỉ ho cò gáy này.

Thủy cố nén lại cảm giác chán ghét kia, bước xuống dòng nước mát lạnh bên dưới. Cô cúi người, hai tay vục nước, vỗ lên mặt.

A a a a a…

Ngay khi hai bàn tay chạm vào mặt, Thủy bỗng như gặp quỷ, hét lên, kinh hãi cực điểm, thứ cô vừa vỗ lên mặt không phải nước mà là tinh dịch nhầy nhụa, nhớp nhúa.

Vẫn là con suối ấy, nhưng… không có nước. Đó-là-một-dòng-suối-tinh-dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.