Việt Ma Tân Lục

Chương 124: Chương 124: Thác nước chết chóc




Kha lùi lại phía sau, đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Rừng cây vẫn là rừng cây, nước trong dòng suối nhỏ vẫn đang chảy róc rách, mọi thứ vẫn bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng cũng chính bởi như vậy khiến cho Kha càng lúc càng cảm thấy bất an. Hắn có thể cảm giác được khu rừng này có điều gì đó bất thường, nhưng cụ thể ra sao thì hắn lại không cách nào phát giác. Kha nhớ lại giọng hát của người phụ nữ kia, không khỏi rùng mình, nổi da gà khắp người. Giọng hát rất kỳ dị, rõ ràng vô hình nhưng lại giống như tồn tại chân thật, hắn có thể cảm giác được khi giọng hát kia truyền tới, có ai đó đang thè chiếc lưỡi khổng lồ, nhớp nháp liếm quanh người hắn.

Xung quanh là một khoảng yên tĩnh, mọi người trong lều đều đã ngủ say, nhưng Kha vẫn không cách nào bình tĩnh nổi. Kha bật đèn flash của điện thoại soi bốn phía, nhưng ban đêm, trong rừng sương mù khá dày, hắn chỉ có thể nhìn thấy từng thân cây xám xịt ẩn hiện phía sau màn khói mờ nhạt. Không phát hiện ra được gì, nhưng cảm giác bị thứ gì đó nhìn chằn chằm không những không biến mất mà càng lúc càng rõ ràng khiến cho tâm trạng của hắn vô cùng bức bối.

Kha thật sự không rõ cảm giác này là do khu rừng có vấn đề hay là do thần kinh của hắn quá căng thẳng gây nên. Hắn chần chừ một hồi, rốt cuộc quyết định trở về lều ngủ, hy vọng ngày mai tỉnh dậy, cảm giác kia sẽ biến mất.

Khoảng cách từ chỗ đốt lửa trại đến nơi dựng lều cách nhau chưa đến mười mét, chỉ cần mấy bước chân là tới nhưng Kha đã bước đi được mấy chục bước mà tưởng như chiếc lều dã ngoại kia vẫn ở cách hắn mấy mét.

Kha cũng đã nhận ra điều bất thường này, trái tim hắn đập mạnh liên hồi, sống lưng lạnh toát; hắn không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với mình, nhưng hắn biết đây chắc chắn không phải điều tốt đẹp gì?

- Hoan, cậu nghe thấy mình nói không? -Kha dồn hết sức lực chạy nhanh về phía lều, đồng thời hướng về phía lều dã ngoại hét lớn, hy vọng Hoan ở bên trong lều có thể tỉnh dậy, tới giúp hắn.

Nhưng trong lều không có động tĩnh; bất kể hắn chạy nhanh thế nào, hai chiếc lều dã ngoại kia vẫn ở trước hắn mấy mét.

Chạy mãi không cách nào đi tới lều dã ngoại, Kha mệt nhoài ngồi bệt xuống mặt đất đầy đá cuội, nỗi sợ hãi dâng lên. Hắn chưa từng trải qua chuyện gì đáng sợ như này; càng tuyệt vọng hơn nữa khi chính hắn mãi vẫn không thể xác định tất cả là do bản thân tưởng tượng ra hay là do khu rừng quái quỷ này gây nhiễu loạn, nhưng hắn thề nếu có thể rời khỏi chỗ này, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ quay lại đây nữa -không chỉ khu rừng này, mà toàn bộ khu vực rừng núi ở biên giới phía bắc, hắn tuyệt đối không đặt chân đến nữa.

Nhiệt độ không khí quanh hắn giống như càng lúc càng lạnh, Kha mặc một chiếc áo gió ba lớp khá dày nhưng cũng bắt đầu không chịu được, run lên từng hồi. Nhiệt độ trong rừng ban đêm thấp hơn ban ngày, đó là chuyện bình thường, nhưng bây giờ đang là tháng Sáu, mà nhiệt độ ngoài trời chênh lệch đến mức này thì thật không thể tưởng tượng được, hắn có thể cảm nhận được da mình đã bắt đầu tím tái, các bó cơ co rút, máu trong cơ thể giống như bắt đầu chảy chậm lại. Kha biết bản thân không chịu đựng cái lạnh này được lâu nữa, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn chắc chắn sẽ chết rất nhanh, hắn nhất định phải làm cái gì đó trước khi cơ thể hoàn toàn đông cứng.

Đột nhiên nhớ tới đống lửa trại, hắn cố gắng xoay người để chạy lại đó nhưng đống lửa đã biến mất không một chút dấu vết.

Kha hét lên, không hẳn là giận dữ mà phần nhiều giống tuyệt vọng, sợ hãi đến cùng cực hơn. Hắn gào thét, kêu cứu, chửi bới tên của từng người trong nhóm, hy vọng ai đó trong lều nghe thấy, nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng đáng sợ.

Càng lúc càng có nhiều sương mù tràn đến khu vực Kha đứng, hai chiếc lều dã ngoại cũng dần bị sương mù che khuất. Nhìn lều vải bị sương mù nuốt mất, Kha cảm giác rõ hy vọng cuối cùng của mình đã bị dập tắt. Hắn ngây người, chết lặng.

Toàn bộ không gian đã bị bao trùm bởi sương mù, Kha không nhìn thấy bất cứ thứ gì, thậm chí hắn còn không cảm nhận được mặt đất ở dưới chân mình -ngay cả mặt đất cũng bắt đầu hóa thành sương mù. Nhìn từng đợt khói trắng bồng bềnh, mờ mịt trước mặt, Kha chỉ thấy trong lòng là một mảng trống rỗng.

Đúng lúc này, Kha lại nghe được giọng hát của người phụ nữ kia, thì thầm, réo rắt. Đôi mắt thất thần của hắn giật giật, lần này hắn không còn chạy trốn, xua đuổi giọng hát u uất của người phụ nữ kia nữa mà giống như một đứa trẻ chuẩn bị chết đuối bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc phao cứu sinh, điên cuồng đuổi theo. Sự im lặng đáng sợ nãy giờ đã khiến cho thần kinh hắn hoàn toàn tê liệt, và chính giọng hát này đã thúc đẩy hắn phản ứng như vậy.

Không biết có phải nhờ tác dụng của lớp sương mù bao phủ dày đặc hay không, lần này Kha có thể nghe rõ giọng hát kỳ quái kia.

Ứ nọng nèn

Nèn đắc nèn đí

Nèn tha ý me mà

Me pây thôm au pia

Me pây nà au luổm

Đảy mè luổm pác đeng

Đảy mè mèng pác cắm



Giọng còn rất trẻ, trong, cao, xen lẫn từng tiếng khóc nghẹn chất chứa uất hận khôn cùng. Kha cảm giác bản thân như đang bị từng vòng xiềng xích xiết quanh người đến nghẹt thở.

Màn đêm yên lặng như tờ, duy nhất giọng hát phẫn hận kia lúc thì thào, lúc văng vẳng, lúc dịu dàng, lúc phẫn nộ truyền đi trong không gian.

Theo nhịp điệu kỳ dị của giọng hát kia, ánh mắt Kha dần mất ngây dại, hắn như người vô hồn bước đi trong vô định.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, giọng hát của người phụ nữ kia truyền vào tai hắn càng lúc càng rõ rệt, không những vậy hắn còn nghe thấy có tiếng nước chảy từ trên cao xuống.

Kha vẫn như bị dẫn dụ, bước vô hồn về trước, cứ như vậy cho đến khi giọng hát kia biến mất, chỉ còn tiếng nước ầm ầm dội từ trên cao xuống, Kha mới bừng tỉnh.

Sương mù tản bớt, để lộ ra thác nước khổng lồ, kỳ vĩ. Âm thanh ầm ào hắn vừa nghe bắt nguồn từ thác nước này.

- Chính là thác nước mà Hoan nói đến sao? -Kha ngẩng đầu ngắm nhìn thác nước trước mắt; dù đã đi du lịch, thưởng lãm không ít danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong và ngoài nước, nhưng hắn vẫn không khỏi choáng ngợp trước sự hùng vĩ của kỳ quan thiên nhiên này.

Và rồi, tầm mắt của hắn dừng lại ở một thân cây tùng mọc ra từ một mỏm đá giữa trung tâm thác nước. Tròng mắt đột nhiên co rụt lại

A a a a a a…

Hắn hét lên thất thanh, gần như xoay người lập tức, chạy chối chết. Trên cành của cây tùng kia, một người phụ nữ mặc trang phục dân tộc, làn da trắng bệch, hai mắt không có con ngươi mà chỉ có hốc mắt đang không ngừng chảy máu đen, tóc đen dài lõa xõa, hai tay bế một đứa trẻ không thấy rõ mặt mũi đang cười nhìn hắn.

Khoảng cách từ chỗ hắn đến vị trí cây tùng trên vách đá khá xa, lại có hơi nước bốc lên do nước từ trên cao đổ xuống cản trở, lẽ bình thường hắn không thể nhìn thấy cụ thể chỗ đó, nhưng chẳng hiểu sao, từng hình ảnh kia lại giống như được đặt trước mắt hắn, sắc nét tới mức hắn có thể cảm nhận đối phương rõ ràng không có tròng mắt nhưng lại đang cười nhìn hắn.

Người phụ nữ kia quá đáng sợ. Kha muốn chạy, nhưng đúng lúc này, bầu trời trong mắt hắn bỗng nhiên quay cuồng, thân hình Kha thả rơi giữa không trung, phía dưới đâu còn là mặt đất hắn thấy lúc trước mà là vực nước trắng xóa, sâu không thấy đáy.

Kha cố ngoái đầu lại tìm kiếm vị trí cây tùng trên vách đá kia, nhưng nước vô cùng vô tận từ trên cao đổ xuống, nhấn chìm thân thể hắn, khiến cho tất cả hình ảnh trong mắt hắn đều trở nên mờ nhạt, dẫu vậy cũng đủ để hắn hiểu được vì sao mình chết.

Thác nước này không phải ảo giác. Đó là một tồn tại chân thật, chỉ có điều vị trí mà hắn đứng không phải là ở bên dưới thác nước như hắn vẫn nghĩ, mà là trên một tảng đá ở mép đỉnh của thác nước. Nhưng giọng hát ru kia, hoặc nói chính xác hơn là người phụ nữ đáng sợ kia, đã làm nhòe mờ cảm giác của hắn, khiến hắn nghĩ rằng bản thân đang đứng ở dưới mặt đất. Khoảnh khắc hắn sợ hãi nhìn thấy người phụ nữ không có tròng mắt ngồi trên cây tùng già kia, khoảnh khắc hắn xoay người muốn chạy trốn cũng chính là lúc hắn xoay người nhảy từ trên đỉnh thác xuống.

Nước từ trên cao đổ xuống chạm vào da thịt Kha, mát lạnh; trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn đột nhiên nhớ đến lời nói trưởng thôn Khe Váp trong bữa ăn hôm trước.

“Không có sự cho phép của thần rừng, tuyệt đối không được xâm phạm rừng thiêng, nhất là buổi tối, nếu không tất chết.”

Trong lòng Kha không khỏi hối hận. Hắn không nên phạm vào cấm kỵ của Khe Váp. Hắn không nên đi vào khu rừng quỷ quái này.

Nhưng tất cả đã muộn, hắn chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.