Man Thành, Khúc Bạch ánh mắt lăng lệ cùng mấy chục vị cường giả rời di thâm nhập Man Hoang, mỗi người tu vi đều trên Huyễn Nhu Cảnh Giới lại là hạng cùng hung cực ác, mục đích bọn hắn lần này chính là tuyệt sát toàn bộ Huyễn Nhu cường giả phía trên, thám báo đưa tin đã rõ, nhân mã các phe không tuân thủ quy ước, tự ý dẫn cường giả thâm nhập Man Hoang.
Man Thành tồn tại sừng sững mấy trăm năm ko phải phường diễn tuồng, Khúc Bạch cưỡi một đầu tuyệt thế hung thú lên đường, chính là Tam Đầu Minh Xà, thân rắn ba đầu, lưng mọc bốn cánh lớn, phát ra chi âm, đầu hung thú này được Khúc Bạch thu phục từ Man Hoang, mỗi lần nó xuất hiện đều xảy ra đại hoạn, Tam Đầu Minh Xà được thả về Man Hoang đưa lưỡi hít hà hồng hoang mùi vị, chọn một hướng có cường giả khí tức lao đi.
Hắc Vụ Đàm tuyệt nhiên không có người sống, Lý Minh than thở, hắn cùng huynh đệ chọn một đường nhỏ tiến về phía sâu bên trong Man Hoang, mỗi bước chân đi qua đều đạp lên xương cốt, ước chừng một hai dặm đường nữa sẽ thoát khỏi Hắc Vụ Đàm.
”Ngươi nhìn!” - Hắc Quy chỉ vào một đống xương cốt đã mục nát phân nửa. Lý Minh chăm chú quan sát nhưng không thấy gì bất thường, trên con những con đường nhỏ đan xem giữa Hắc Vụ Đàm này xương cốt đủ chủng loại, đống mục cốt này cũng không có gì đặc biệt nhưng Lý Minh tin tưởng vào cảm giác của Hắc Quy, hắn tiến lên dùng trường côn gẩy đống xương cốt ra, Hoàng Nam cùng Từ Thức cảnh giác, từ ngày bọn hắn đi chung tới nay hầu như hình thành một loại ý thức tự hiểu rõ nhiệm vụ mỗi người, phối hợp cực kỳ ăn ý. Đống mục cốt được cơi ra, một đoạn xương tay nguyên vẹn xuất hiện, còn phát ra quang sắc lờ mờ, lúc ẩn lúc hiện.
”Cái gì đây?” - Lý Minh cầm đoạn thủ cốt trên tay hỏi, cảm giác cực kỳ trầm trọng, hơn nữa còn có áp lực vô hình tỏa ra khiến tâm thần hắn cảm thấy nặng nề.
”Một đoạn thủ cốt.” - Hắc Quy trả lời.
”Bụppp!” - Hắc Quy bị Hoàng Nam đập bay, điều hắn nói tất nhiên ai cũng hiểu.
Từ Thức bèn mang thiết phiến ra chém, lửa bắn tung tóe, Hoàng Nam vận pháp dụng âm công thử phá cũng bất thành, Lý Minh lấy trường côn ra đập cũng vô dụng, khúc xương này quả thực vô kiên bất tồi.
”Rùa đen, ngươi không biết sao?” – Từ Thức hỏi lại, hắn vẫn luôn tin tưởng tài năng giám bảo của con rùa này.
”Quy Thần ta trên thông kinh văn, dưới tường địa lý, có lẽ đoạn thủ cốt này của cường giả nào đó bỏ mình!”
”Bụppp” - Tất nhiên là ai cũng đoán được sơ qua lai lịch, đầu rùa đen này nói cũng như không, rất xứng đáng bị Hoàng Nam đánh thêm một chưởng.
”Haha, phát tài, không ngờ chúng ta lại tìm được một đoạn thần cốt!” - Từ phía sau vang lên một loạt tiếng cười lớn tiến dần về phía bọn Lý Minh, một đám nhân mã vận tử bào xuất hiện, trước ngực có thêu hình một cung điện, mỗi tên đều mang trường kiếm sau lưng.
”Ngươi nói cái này?” - Lý Minh đưa đoạn thủ cốt ra, mặt thành thật hỏi tên nam tử đang cười lớn.
”Đúng vậy, tên nhà quê, ngươi đang cầm thần cốt của bọn ta!” - Tên nam tử thần thái tự tin cười không ngậm được miệng.
”Haha, thần cốt, là thần cốt, phát tài, haha!” - Đột nhiên cả bọn Lý Minh ôm nhau cười lớn, nước mắt chảy ra, đây là biểu hiện của việc vui mừng thái quá, cả bọn người bên kia đang vui sướng đột nhiên đứng lặng lại nhìn bọn Lý Minh hò hét.
”Câm miệnggg~!” - Tên nam tử dẫn đầu quát lớn.
”Hahaha, haha, ha. Xin lỗi huynh đài, bọn ta vui mừng thái quá!” - Lý Minh cười chậm dần rồi dừng lại, thành thành thật thật xin lỗi.
”Mẹ kiếp, các người đùa ta?” - Tên nam tử ánh mắt lạnh lùng, sát khí tỏa ra, hắn muốn đoạt đoạn thủ cốt kia, không ngờ bốn tên này không xem hắn vào mắt, xưa nay hắn muốn đoạt vật gì ai dám cản.
Lý Minh quan sát kỹ, hẳn là bọn Thiên Quốc Tiên La Điện, hồi nãy hắn đã nháy mắt, Hắc Quy thì thào vào tai rằng không phát hiện khí tức bọn trưởng lão phía sau khiến Lý Minh nhẹ nhõm trong lòng.
Tiên La Điện là một trong Thiên Quốc Tam Viện Lục Tông, chủ tu kiếm tiên, cung điện tọa lạc ở Lư Sơn, nghe đồn rằng do một vị Kiếm Tiên xây dựng trước khi phi thăng Thần Giới, trong điện còn lưu lại kiếm pháp đứng đầu thiên hạ. Tiên La Điện nhân mã đạm bạc, tuyển đệ tử cực kỳ gắt gao nhưng mỗi người thực lực đều là hạng thiên tài, bọn hắn ít khi hành tẩu trong tu chân giới, dường như bàng quan thế sự, không ngờ lần này cũng nhúng tay vào vũng nước đục.
”Các vị huynh đài, chúng ta không dám!” - Lý Minh tỏ thái độ hối lỗi, cúi người đưa đoạn thủ cốt ra.
”Tốt, bọn ta không chấp nhặt với tiểu phái, các ngươi biết điều liền được.” - Tên nam tử cầm đầu thái độ trịch thượng, các môn phái gặp Tiên La Điện đều cung kính nịnh nọt, hắn vốn lại là thiên tài chẳng mấy khi để bọn cùng chăng lứa vào trong mắt, lần này được giao dẫn một nhóm nhân mã thâm nhập Man Hoang, không ngờ may mắn gặp được bảo vật, nếu mang về dâng cho sư phụ hắn, hẳn lão sẽ rất vui mừng, hắn đoán chừng sẽ tiến một bước dài tới chức Trưởng Lão đang tranh chấp kịch liệt, hắn nghênh ngang tiến lên.
Lý Minh vẫn cúi thấp đầu, hai tay đưa ra phía trước, đúng lúc tên nam tử chụp lấy đoạn thủ cốt thì vù một tiếng, Lý Minh dụng một chiêu Bát Long Quyền, thủ trảo vồ ra như vuốt rồng chụp lấy tay tên nam tử, cả người cong gập lại như con tôm giật đối phương bay mạnh về phía Hoàng Nam.
Quá bất ngờ, tên nam tử loạng choạng đâm về phía trước, nhưng hắn cũng không phải hạng xoàng, hắn dồn pháp lực vào đôi tay, một chiêu muốn khống chế Hoàng Nam, khoảng cách cực gần cộng thực lực hơn người khiến hắn tự tin mười phần, nhưng một tấm lưới từ phía Từ Thức bất ngờ tung ra chặn đường hắn, phản xa mau lẹ, hắn xoay tít người muốn tránh nhưng Tiên Ti Võng đã khép, chụp được chân hắn lôi tuột vào trong, hắn bị trói quay tròn rơi xuống trước mặt Hoàng Nam, một cây cầm táng thẳng vào đầu khiến hắn ngu ngơ, hai tai ong ong. Hắc Quy xoẹt xoẹt tước đồ hắn, đám nhân mã phía sau thấy nguy vội di chuyển nhưng được mấy bước đã thấy cây trường kiếm bị Từ Thức đoạt kề ngay cổ họng đồng bọn, đành dừng lại không dám manh động.
Lý Minh thi triển xong một chiêu Thiên Long Đoạt Vận đang định rút trường côn quyết chiến cùng Tiên La Điện nhân mã, vừa hay thấy bọn hắn đứng yên liền cười tươi như hoa nở, tiến lên cho tên nam tử một cước vào mông khiến hắn la toáng trời, Tiên La Điện nhân mã lại rút kiếm định xông lên, Từ Thức khẽ nhích trường kiếm, cả bọn lại dừng lại.
”Huynh đệ, các ngươi mau thả người, chúng ta sẽ không truy cứu!” - Một tên khác tiến ra thương lượng nói thêm: “Sư huynh ta thân phận rất lớn, các ngươi làm bậy sẽ bị diệt môn, tru di cửu tộc!“.
”Haha, lão Quy ta sợ các ngươi quá!” - Hắc Quy cười khẩy đập thêm một mai rùa vào mông tên nam tử bị bắt, Hãn - Việt vốn chẳng đội trời chung cả vạn năm nay, giờ này có lẽ đang chém giết một mất một còn ở Quỷ Môn Quan, tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch còn dám dọa hắn.
”Ngươiiiiiiiii!” - Nhân mã Tiên La Điện tức giận nhưng không dám động thủ, sợ ném chuột làm vỡ bình.
”Tạm thời bắt ngươi làm tù binh!” - Lý Minh ngồi xuống gõ gõ vào người tên nam tử đánh giá món hàng, đoạn quay lại dọa bọn Tiên La Điện đệ tử: “Các ngươi cút, nếu đi theo ta liền thiến hắn.”
Hoàng Nam vốn sẵn tính thô bạo, cầm Tiên Ti Võng kéo tên nam tử sềnh sệch lôi đi.
”Bọn chó má, nhanh thả bổn tiên, các ngươi có biết ta là ai?” - lúc này tên nam tử đã tỉnh táo một chút, mở miệng chửi bới, bọn Tiên La Điện vẫn từng bước bám theo không buôn.
”Mặc kệ con mẹ ngươi là ai, bụppp!” - Hoàng Nam bực mình cho hắn một cước vào đầu, mặt mũi tên nam tử đã sưng như đầu heo, trúng một cước lại đầu óc lơ mơ.
Lý Minh thấy bọn Tiên La Điện vẫn bám theo, quay lại trừng mắt nhìn lạnh, có ý cảnh cáo ta không nói chơi, nhưng bọn kia vẫn phớt lờ hắn, từng bước bám theo. Lý Minh quay sang nhìn Hoàng Nam, tên tiểu cổ quái hiểu ý, lần này hắc trực tiếp quăng hai chân tên nam tử vào hắc vụ phía bên phải con đường mòn, khiến hắn kêu la thảm thiết.
”Đừng đừng, tất cả dừng lại cho ta! Aaaaaaaaaaaaaaaaa!” - Tên nam tử cảm giác từng thớ thịt bị hắc vụ bắt đầu ăn mòn, thần hồn dao động mạnh như bị gặm nhấm theo, miệng gào lớn sợ hãi, bọn Tiên La Điện dừng lại không dám đuổi theo, Lý Minh biến mất sau màn sương mờ.
Trong một chiếc đầu lâu dài nhọn, lần này có lẽ là điểu thú đầu lâu, tên nam tử hai châm da thịt bong tróc, quần vải biến mất một đoạn, cắn răng chịu đựng, cả người toát mồ hôi đầm đìa. Lý Minh lấy một chút cao thoa vào hai chân hắn, đoạn lấy ra một ít thảo dược đắp thêm, vết thương lập tức chuyển biến tốt lên, da thịt như đang tân sinh chầm chậm, tên nam tử ngạc nhiên vô cùng, cả thần dược trị thương của Tiên La Điện cũng không hiệu quả như vậy.
”Nhanh khai ra thân phận thật của ngươi, nếu không Quy Thần ta cho ngươi sống không bằng chết!” - Hắc Quy há miệng nhe răng, hắn đang cố bắt chước mấy tên hình bộ tra khảo, tất nhiên chẳng có tác dụng gì.
”Ngươi nên ngoan ngoãn một chút, tên kia là Ma Đầu tái sinh!” - Lý Minh chỉ về phía Hoàng Nam đang dùng dây đàn thử gọt khúc thủ cốt, tiếng kêu ken két được điểu thú đầu lâu khuếch đại như quỷ hồn gặm xương khiến tên nam tử lạnh cả sống lưng, Hoàng Nam đối với hắn quả thực ác mộng.
”Được được!” - Tên tử phục nam tử nhanh chóng đồng ý, đoạn nói: “Bổn tiên! À không, ta tên Bạt Đô, là Tiên La Điện Chủ cửu đệ tử.”
”Phiii, Bốc phét, Tiên La Điện Chủ cũng có tên đệ tử vô dụng như ngươi” - Từ Thức phỉ nhổ không tin, Bạt Đô nhăn mặt chịu nhục, quả thực hổ xuống đồng bằng bị chó cắn, sa chân một bước vạn kiếp bất phục, hắn thầm nhủ một khi thoát ra, sẽ tru diệt cả nhà bọn hắn.
”Ngươi thông thuộc địa hình Man Hoang?” - Lý Minh mặc kệ hắn là ai, con trời trong mắt hắn cũng vậy, hắn chỉ quan tâm lợi ích, thấy tên này có thể dẫn đầu một nhóm nhân mã, hẳn phải hiểu biết rõ về Man Hoang.
”Ta biết một chút, Tiên La Điện có một tấm bản đồ hoàn chỉnh.” - Bạt Đô miệng nhanh nhảu, ý đồ muốn tiên phong dẫn đường, trong mắt lóe lên tinh quang ranh mãnh.
”Được, ngươi dẫn đường cho bọn ta, phiền Hoàng Nam huynh!” - Lý Minh vui vẻ, có người dẫn đường chẳng còn gì bằng, Hoàng Nam xông lên trấn lột tấm bản đồ của Bạt Đô, Lý Minh thừa hiểu hắn muốn dẫn cả bọn vào tử địa, nhưng muốn qua mắt được Lý Minh hắn còn phải tu thêm năm trăm năm nữa, tạm thời giữ hắn làm bảo tiêu.