“Một điều kiện, các ngươi phải giải độc Tán Thần Đan cho ta!” - Bạt Đô bấy giờ đã ở vị thế khác, muốn hắn luyện chế thần dịch từ thủ cốt phải có qua có lại.
”Được, thành giao!” - Lý Minh sảng khoái đáp ứng, bả chó của hắn tất nhiên chẳng cần thuốc giải gì.
”Tới lúc chết đừng có trách ta không cảnh cáo các ngươi.” - Bạt Đô lấy ra một chút đồ vật, miệng lầm bầm.
”Con mẹ ngươi lải nhải nhiều, ngươi tưởng bọn heo Hãn các ngươi là thiên hạ đệ nhất chăng?” - Hắc Quy bực mình chửi, Bạt Đô cho rằng bọn hắn tu vi yếu kém, không một người đạt tới nhị thập bát trọng cảnh, thực sự Hoàng Nam cùng Từ Thức bôn ba xuôi ngược chém giết, đã tu tới nhị thập bát trọng mở ra hai mươi tám động thiên, Hắc Quy chảy trong mình thần thú huyết thống, Lý Minh thì sâu không lường được, vậy mới có lý do bọn hắn liều mình đạp chân vào Man Hoang, nơi này chẳng kẻ nào là ngu ngốc.
”Lý Minh ngươi tính toán thế nào? Bọn ta hầu như đã tới cực hạn bản thân, chỉ chờ đột phá vào Tụ Thần bất kỳ lúc nào, nhưng ngươi còn có tiềm lực!” - Từ Thức hỏi Lý Minh.
”Ta muốn thử đột phá tam thập nhất trọng.” – Lý Minh thành thật.
”Kenggggggggg.” - Bạt Đô trố mắt há mồm, hai tay buông thỏng đánh rơi đồ vật, hắn có nghe nhầm, tam thập nhất trọng là đại biểu gì, hơn một trọng chính là lạch trời, như vậy hắn ở Tụ Thần Cảnh nhưng chiến lực vẫn còn thua xa Lý Minh.
Bọn Hắc Quy cũng biết Lý Minh lợi hại nhưng lần đầu nghe thấy chính miệng hắn nói ra cũng há hốc mồm, bọn hắn nghĩ rằng Lý Minh cùng lắm cảnh giới ngang bằng cả đám, tu vi vượt trội chẳng qua nhờ gia môn cổ xưa, công pháp mạnh mẽ. Thực sự Lý Minh từ trước khi lên Hống Sơn đã đột phá tới ba mươi động thiên, công lao phần lớn chính nhờ Lưu Đạt cùng Trần Phúc một lần thành toàn cho hắn. Lưu Đạt từng hứa thu thập Linh Chi Vương và Địa Hoàng Lăng giúp hắn đột phá, Lưu gia chủ tranh thủ một lần thành toàn, nhưng chính hắn cùng Trần Phúc cũng không ngờ Lý Minh một lần đột phá lại mạnh mẽ tới như vậy, trực tiếp tới tam thập trọng, điều này cũng liên quan lớn tới công pháp vận khí bá đạo Khả Phong Mãnh Quyết của Lưu gia.
”Tên ngu ngốc, mau lẹ một chút.” - Hoàng Nam gườm về phía Bạt Đô.
Lý Minh thần sắc kiên định, từ lúc trên Hống Sơn hắn đã thử vô số cách nhưng đều vô dụng, ba động thiên cuối cùng vạn năm nay chưa ai tu tới, không cổ thư nào đề cập, mỗi lần hắn cố gắng dùng linh khí xuyên phá cấm chế đều như muối bỏ bể, không một động tĩnh, cấm chế này dường như một tòa động không đáy, có cảm giác linh khí không bao giờ là đủ, hơn nữa sơ xuất một chút chính là vong mạng, ba động thiên cuối cùng đặt tại vùng cổ, chính là nơi nối đại não với thân thể. Lý Minh đả tọa điều chỉnh thân thể tinh thần tới trạng thái tốt nhất, không có cường giả hộ pháp, lần này hắn có thể sẽ mất mạng.
Man Hoang Phía Nam tiếp giáp với Phong Châu, ranh giới tự nhiên chính là Hắc Bạch Giang, con sông này cực kỳ cổ quái, nước một bên trong một bên đục, một bên trắng chảy xuôi một bên đen chảy ngược, bám sát Man Hoang, thuyền bè vẫn qua lại bình thường phía bên dòng trong bạch thủy, nhưng hễ lái thuyền nhầm lẫn sang dòng đục hắc thủy liền biến mất không rõ tung tích, số thuyền bè đi lạc được quan lại đếm sơ sơ trình tấu chương mỗi năm khoảng hơn mấy chục chiếc.
Bởi có quái sự như vậy nên Pháp Vân Tự cường giả bèn ra tay thiết lập cấm chế, một phật sắc quang tráo lờ mờ ngăn cách giữa hắc thủy và bạch thủy dài mấy trăm dặm dọc theo con sông, cũng chính là cấm chế ngăn cách yêu thú, thảo yêu từ Man Hoang xâm lấn xuống phía nam, mọi người tiện mồm gọi luôn là Hắc Bạch Cấm Chế. Từng có thuyền chài nhìn thấy cường đại thảo yêu vượt được dòng hắc thủy va vào cấm chế nổ tan xác, cũng có người nhìn thấy luồng thôn thiên yêu khí bị cấm chế luyện hóa không còn một hơi, ấy vậy nhưng thuyền bè phía dòng bạch thủy va vào chỉ bị đẩy ngược ra, quả thực diệu kỳ vô biên, bởi vậy phía bắc dân chúng sùng bái Pháp Vân Tự cũng không lấy làm lạ.
Ở một đoạn sông chảy xiết vắng người qua lại, Pháp Vân Tự La Hán Đường Chấp Sự Nghiêm Bảo Tính dẫn theo mười mấy Phật môn đệ tử dừng chân ở đây, trong đó có cả Chính Minh. Nghiêm Chấp Sự bản lãnh cao cường, tay xách theo một phật ấn dụng lực đẩy mạnh vào hắc bạch cấm chế, một lỗ nhỏ vừa đủ người chui qua mở ra, Chính Minh dẫn theo sư huynh đệ đồng môn nhảy vào Man Hoang biến mất, một lát sau Nghiêm Chấp Sự cũng nhảy vào, cười hắc hắc bỉ ổi một tiếng rồi chọn hướng phía Thập Đại Vạn Sơn vọt đi, đây chính là toán nhân mã tới tiếp ứng huynh đệ Lý Minh, Man Thành đã âm thầm báo tin bọn hắn gặp nguy hiểm.
Bên trong thạch động, một mùi hương tỏa ra ngây ngất, ánh sáng tràn ngập khắp nơi, mọi sự đều bắt nguồn từ một giọt chất lỏng màu vàng, tinh ý nhìn vào đó còn thấy được từng cổ tự xoay chuyển, phù văn kỳ lạ đan xen, đây chính là giọt thần dịch duy nhất Bạt Đô điều chế ra từ đoạn thủ cốt.
Hắn đưa cho Lý Minh để đổi lấy một viên thuốc nhỏ uống vào, một cảm giác khoan khoái tràn khắp cơ thể hắn, như cây khô lâu ngày tắm mình dưới cơn mưa.
”Hahaha, các ngươi dám giam cầm bổn tiên, quả thực có mắt không tròng!” - Thuốc giải vào tay, Bạt Đô ngay lập tức cười lớn trở mặt, hắn chẳng khi nào tin cảnh giới của bọn Lý Minh, chẳng qua có hắn ra tay nên mới chạy thoát khỏi Tiên La Điện nhân mã.
Hung hăng là thế, nhưng bọn Lý Minh chẳng ai thèm để ý tới hắn, cả bọn đều đang cúi đầu chổng mông giành nhau xem xét giọt thần dịch kia, Bạt Đô quát to lần nữa: “Bọn súc sinh, các ngươi dám khinh thị ta!”
”Ồn ào!” - Đáp lại hắn là tiếng quát của Hoàng Nam.
Bạt Đô trán nổi gân xanh, tay rút trường kiếm vung lên chém thẳng về phía bọn Lý Minh, toàn lực một chiêu ra tay giải quyết, tuy nhiên hắn cũng có chút sợ sệt trong lòng, một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng.
Đáp lại kiếm chiêu của Bạt Đô, Lý Minh thò một cánh tay cong cong ra đập vào thanh trường kiếm, tử kiếm khí chưa kịp thành hình đã bị chưởng lực dư chấn đập tan, thanh trường kiếm rung bần bật tuột khỏi tay Bạt Đô cắm sâu vào vách đá, hắn mặt mày tái mét, Hoàng Nam trừng mắt quay lại nhìn, Bạt Đô lập tức chân run khuỵu xuống, Lý Minh ra tay quá nhanh, nếu một chưởng vừa rồi vỗ vào đầu hắn, chính là lấy đá chọi trứng, mồ hôi hắn đổ đầm đìa ra y phục, may mắn là sau đó không ai để ý tới hắn.
Lý Minh cầm bình ngọc chứa thần dịch, xung quanh huynh đệ hộ pháp, hắn đang định đổ thần dịch vào miệng chợt nhớ ra quay đầu nói với về phía Bạt Đô: “Thuốc giải ta mới điều chế được một phần, nếu ta sống sốt sẽ đưa nốt cho ngươi”, Dứt lời hắn đưa tay dốc bình ngọc vào miệng.
”Đừng đừngggggg!” - Bạt Đô thất thanh nhảy bổ về phía Lý Minh đoạt lại bình ngọc, đưa tay lau mồ hôi trán. Lý Minh nghển cổ tò mò nhìn Bạt Đô.
”Vừa rồi, quả quả thực ta có dở chút thủ đoạn.” - Bạt Đô mặt cười đưa đám ấp úng giải thích, hắn có thay đổi thủ pháp điều chế, nếu Lý Minh phục dụng chắc chắn hóa thành độc dược.
”Ngươi muốn chết?” - Hoàng Nam giả vờ nộ khí xung thiên, tiến lên muốn giết Bạt Đô.
”Bạt Đô huynh, quả thực cảnh giới hiện tại của ta chưa đủ sức điều chế hoàn toàn giải dược co ngươi.” - Lý Minh nhẹ nhàng căn ngăn, cũng vờ hoảng sợ một chút.
”Được được, để ta!” - Bạt Đô lần này hăng say hơn hẳn, thủ pháp mau lẹ, một lát sau mùi hương càng nồng nặc tinh khiết hơn, ánh sáng vàng rực chiếu soi cả tòa thạch động, cổ tự phù văn từ giọt thần dịch trực tiếp bay ra lơ lửng trên không trung, thần dịch được Bạt Đô ra tay luyện chế kỳ công thêm một lần nữa, Lý Minh cầm lấy cười tươi cảm tạ.
Giọt thần dịch linh khí quá mạnh, chỉ một chút nhỏ đã lấp đầy tam thập động thiên, Lý Minh tâm thần tỉnh táo, điều động toàn bộ linh khí từ tam thập trọng, một lần dồn lực đánh vào, cấm chế thoáng lay động một chút nhưng linh khí vẫn biến mất không tăm hơi, như muối bỏ bể, hắn tiếp tục thử một lần nữa, nhưng cấm chế ngăn cách động thiên chỉ thoáng lung lay, một lần lại một lần, liên tiếp như vậy Lý Minh cả người thoát lực, tinh thần uể oải, giọt thần dịch đã bị hắn tiêu phí quá nửa nhưng không chút hy vọng, hắn vẫn cố chấp thử hết lần này tới lần khác.
”Lý Minh, dừng lại!” - Từ Thức quát lớn, hắn chính đang thấy trạng thái chuẩn bị tẩu hỏa nhập ma của Lý Minh ngày còn ở Quốc Tử Giám, Lý Minh đang cố gắng một cách vô thức, mắt mở to đỏ ngầu nhìn vào hư không, mũi miệng của hắn là dòng linh khí vàng óng ào ào tuôn ra từ bình ngọc chứa giọt thần dịch.
”Đừng đụng vào hắn.” - Hoàng Nam ngăn cản Hắc Quy đang định nhảy lên vai Lý Minh, đoạn hắn xếp bằng tử tế, rút ra một miếng huyền thiết nhỏ hình tam giác, trải cây Độc Huyền Cầm ngang đùi, tay hắn gẩy ra từng âm thanh não nề, được thạch động điệp gia càng vang rõ, Bạt Đô nghe thấy bỗng nhiên tâm trạng trùng xuống, ánh mắt sầu bi hiện rõ trên khuôn mặt.
Lý Minh thần hồn vô thức, chìm đắm trước tam thập nhất trọng cấm chế, hắn không hề biết tới thế giới bên ngoài, hắn cũng không biết rằng mình đã ngồi mấy canh giờ liên tục, chỉ thêm một chút nữa thần hồn hắn sẽ vĩnh viễn bị giam cầm ở đây không thể quay về não hải, bị lạc đầy vĩnh viễn hôi phi yên diệt. Đột ngột hắn nghe thấy một thanh âm não nề, hắn không để ý mà vẫn chìm đắm vào cấm chế đầy phù văn trước mặt, nhưng tiếng đàn càng ngày càng rõ, hắn không muốn cũng phải nghe, dần dà từng chút từng chút một, hắn tập trung vào tiếng đàn, một nỗi sầu bi dâng trào ập tới, hắn nghĩ tới cảnh mình cô khổ không mẹ không cha, hằng ngày cùng lão Tả Ao lang bạt tứ xứ, hắn thèm một hơi ấm từ mẫu thân, một cái ôm chặt từ thân phụ, đột nhiên hắn nhìn thấy hình ảnh lão Tả Ao già nua qua đời, lão Đinh cũng bỏ đi, hắn rơi lệ, hoảng sợ gào thét, đưa tay ra níu kéo từng hình ảnh.
”Lý Minh, Lý Minh!” - Hắn tỉnh lại, cánh tay đang đưa ra nắm chặt lấy vai Từ Thức mặt đầy lo lắng đang gọi lớn, Hoàng Nam vẫn đang chăm chú ngồi đàn, Hắc Quy chạy loạn chửi cha chửi mẹ, hắn nhớ lại tình cảnh hung hiểm vừa rồi, lỗ chân lông cả người dựng đứng.
”Ngươi có sao không, có nhớ ta là ai không?” - Thấy Lý Minh tỉnh lại Hắc Quy tốc biến xuất hiện hỏi han đầy lo lắng.
”Rùa đen.” - Lý Minh mỉm cười đáp.
”Mẹ kiếp, tên ngu ngốc nhà ngươi muốn chết?” - Hắc Quy từ lo lắng chuyển qua tức giận, đưa tay bóp cổ Lý Minh, tu luyện chấp mê không tỉnh lại, trở thành một đống xương khô, thần hồn vỡ nát, trường hợp này xuất hiện ở tu chân giới chẳng lạ lẫm, bởi vậy mới thấy tầm quan trọng của hộ đạo giả.
Xa xa một góc, Bạt Đô thấy Lý Minh tỉnh lại cũng lệ rơi đầy mặt, vừa nãy chính là hắn đang tế sống ông trời, nếu Lý Minh chết thì cái mạng hắn cũng chẳng còn được bao lâu.