Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 107: Chương 107: Gian Tặc Tôn Tiễn




Theo thủ pháp Lý Minh đánh ra, bầu trời dâng lên hai mạch long khí cực lớn, giống như dòng sông vắt ngang trên thiên không, long mạch thậm chí còn đang hiển hóa ra vảy rồng vuốt rồng, đầu rồng cũng lờ mờ bắt đầu hiện ra khiến cho bọn đạo nhân trợn mắt há mồm.

Lý Minh ấn pháp như múa lượn cùng hai đầu long mạch, thân thể được long khí gia trì, khí thế hiên ngang bất phàm như Thần Ma giáng lâm, bỗng nhiên đầu long mạch phía dòng sông gầm lên một tiếng lớn đau đớn rồi đột ngột đứt gãy, long khí tứ tán bay vào thiên địa hoặc rơi ngược trở lại theo dòng nước ngấm xuống đất, Lý Minh bị phản phệ tới hộc máu, tung người lên cao quát lớn: “Kẻ nào?”

Từ dưới sông dâng lên sóng nước đánh rất mạnh làm sụt lở hai bên bờ, theo cột nước dâng cao xuất hiện một vị đạo nhân khuôn mặt lạnh lùng, gã chính là Linh Càn, vừa rồi gã đã chính tay chặt đứt long mạch nương theo con sông khiến Lý Minh chịu phản phệ rất nặng.

Lý Minh lau đi vệt máu nơi khóe miệng, nheo mắt nói: “Linh Càn sư huynh, ngươi làm vậy có xứng với hai chữ danh môn chính phái?”

Linh Càn hờ hững đáp: “Lý huynh, huynh thua rồi, trong giao kèo của chúng ta cũng không nói tới việc ta không được thay đổi sơn xuyên địa mạch, trận này Linh Diệp sư đệ phía ta đã thắng.”

Ánh mắt Lý Minh thoáng qua một tia lạnh lẽo, đoạn hắn lại tươi cười, hàm răng còn dính cả máu trông rất hung ác nói: “Phải, là ta không chu toàn trước sau, trận này Linh Diệp sư huynh đã thắng.”

Phía đám người bọn Tôn Tiễn tỏ vẻ khinh thường bọn Linh Càn thấy rõ, hành vi bỉ ổi tiểu nhân ám toán hại người như vậy là sỉ nhục Huyền Đạo Môn, Tôn Tiễn tiến lên nói: “Trận thứ ba sẽ do đích thân ta chủ trì công đạo, Lý huynh xin cứ yên tâm ra tay.”

Lý Minh ôm quyền cạm tạ Tôn Tiễn, tuy đối với bọn đạo nhân trong lòng hắn đã nảy sinh cảm giác ghét cay ghét đắng, nhưng ngược lại hảo cảm đối với Tôn Tiễn tăng lên không ít.

Linh Càn cười lạnh nói: “Tôn Tiễn sư đệ quả nhiên cùi trỏ hướng ra ngoài, Lý huynh đạo số cao thâm nhưng luận thực lực thì còn thua bần đạo một cảnh giới, đao kiếm không có mắt, bần đạo e Lý huynh khó sống qua khỏi ngày hôm nay.”, vừa nói Linh Càn vừa đem đạo kiếm sau lưng vạch xung quanh mình một đường, dưới chân bỗng nhiên dâng lên một bát quái đồ đem mấy chục trượng quanh hắn khảm xuống, một chiêu kiếm hắn liền vẽ ra chiến đài cho đôi bên, như vậy người xuất trận phía Đạo Môn là hắn.

Lý Minh bước vào chiến đài, không nhanh không chậm ôm quyền nói: “Linh Càn đạo huynh vốn bản lãnh cao thâm khiến tại hạ cảm phục mấy phần, nhưng hành vi đê hèn đốn mạt như vậy thì đạo huynh chết đi thôi.”

Vừa dứt lời, khí thế của Lý Minh dâng lên thủy triều nghiền ép về phía trước, huyết mạch lực lượng vận chuyển theo thân thể hắn bên trong nổ lên đì đùng như sấm đánh, Thái Cực Thần Ma Đồ trải rộng dưới chân phủ kín chiến đài, thần ma hắc bạch nhị khí ầm ầm nghiền ép kiềm tỏa Linh Càn, Âm Dương Trường Côn tới tay, Lý Minh nhanh như chớp vươn người điểm ra, đầu mũi côn hắn hiện lên một cặp âm dương ngư gào thét xoáy mạnh xuyên phá hết thảy phòng thủ của Linh Càn, theo nơi đầu mũi côn đi qua, không gian kéo theo một vết đen nham nhở giống như tờ giấy bị người ta xé nát, trường kiếm của Linh Càn gãy vỡ thành trăm mảnh, đôi mắt mở to vẫn còn hiện lên nét hoảng sợ kinh hồn, trước ngực gã xuất hiện một lỗ lớn không máu thịt.

“Nhật Tử Điểm Côn!”, Tiếng quát của Lý Minh vừa dứt, cả người Linh Càn đổ sụp xuống đất mất mạng, bản thân hắn chưa kịp đánh ra một chiêu nửa thức đã bị Lý Minh một côn điểm chết, bọn đạo nhân nhìn thấy tràng diện này lập tức kích động gào thét xông lên muốn đòi mạng Lý Minh nhưng đều bị người của Tôn Tiễn chặn lại.

Lý Minh thu côn quát lên: “Kẻ nào tới gần. Chết!”, tiếng quát của hắn giống như sét đánh bên tai làm cho bọn đạo nhân choáng váng, trong tâm vô tình sinh ra một tia sợ hãi không dám dị động đứng chôn chân hết cả lại, theo ánh mắt của Lý Minh quét qua, bọn đạo nhân cảm thấy giống như bản thân linh hồn bị người mổ xẻ nhìn thấu, quả thực vô cùng đáng sợ.

Tôn Tiễn trừng mắt nhìn đám đạo nhân đi theo Linh Càn nói: “Đừng làm chúng ta mất mặt.”

Đoạn Tôn Tiễn quay sang nói với Lý Minh: “Lý huynh bản lĩnh hơn người, bọn ta không phải địch thủ, huynh đệ nhanh chóng vào thành thu dọn đồ đạc.”, cả đám đạo nhân nhanh chóng rút đi, bỏ lại Lý Minh cùng Trư Yêu đang há mồm không nói thành lời.

Lý Minh lại nhìn Tôn Tiễn đầy nghi hoặc tự nhủ trong lòng: “Tên gian tặc Tôn Tiễn này có khi nào lại từ bỏ dễ dàng như vậy.”

“Tiểu Trư, ngươi biết lai lịch gã Tôn Tiễn kia không?”, Lý Minh chất vấn Trư Yêu.

Hồi lâu tràng diện qua đi, Trư Yêu vẫn còn không tin vào mắt mình, trong lòng sinh ra tia tôn kính đối với Lý Minh, thành thật đáp: “Lý huynh, Tôn Tiễn cũng như Đặng Tiểu Vũ của Chử Đạo Viện, hắn được định là một đời môn chủ tiếp theo, bản lãnh rất ghê gớm.”

“Tiểu Vũ vẫn tính là tốt bụng hơn nhiều, Việt tộc quả thực không có người gian trá.”, Lý Minh gật gù, những lời hắn nói ra hiển nhiên là bị Trư Yêu nghe thấy, Lý Minh không biết rằng Trư Yêu đang thầm mắng chửi hắn trong lòng, đem hình tượng tôn kính của hắn một khắc đạp đổ.

Lý Minh từ xa trông thấy một nhóm đạo sĩ phóng đi như bay ra khỏi tòa phá thành, Tôn Tiễn một câu tới chào Lý Minh, vẻ mặt ngược lại không có gì là buồn khổ, thậm chí còn thể hiện ra nét mừng vui khiến Lý Minh khó chịu vô cùng, đợi cho Tôn Tiễn đi xa, Lý Minh phân phó: “Tiểu Trư, ngươi chạy vào thành thám thính, tên gian tặc này khiến ta có chút lo lắng.”Được một lúc sau, Trư Yêu gào thét chạy ra hô lớn: “Lý huynh, đều chết, tất cả đều chết.”

“Ai? Cái gì chết?”, Lý Minh bực dọc quát.

“Đạo nhân, bọn đi theo Linh Càn đều chết.”, Trư Yêu thở hồng hộc nói.

Lý Minh đen mặt quát lên: “Con mẹ nó tên gian tặc Tôn Tiễn, ta liền biết ngay hắn không phải phường tốt đẹp gì.”, Lý Minh cảm thán thở dài, mấy chục mạng người cứ như vậy bị Tôn Tiễn dùng ngụy kế tính lên đầu hắn, Lý Minh cẩn thận kiểm tra thì thiếu mất Linh Diệp cùng Linh Giám, xem ra hai gã này nhanh chân kịp trốn nhưng cũng khó mà sống nổi, dứt khoát bị Tôn Tiễn đuổi giết không tha, thực không hiểu Huyền Đạo Môn vì cái gì mà nội môn tàn sát nhau tới như vậy.

Vất vả Trư Yêu phải bê mấy chục cái xác đi chốn cất, lúc gã lê bước quay về thành thì trời đã tối khuya, gã vẫn thấy Lý Minh đứng trước cổng thì mừng rỡ cho rằng hắn đang lo lắng cho mình mới nói: “Lý huynh, huynh đệ tốt, ngươi đợi ta sao?”

Lý Minh nghe thấy bèn cho hắn một cước bay vào tít sâu bên trong thành, một lúc sau mới nghe thấy tiếng lợn kêu, hắn đứng đây cũng không phải đợi Trư Yêu, là hắn đang đợi Linh Diệp cùng Linh Giám, hắn một mình nói trống không: “Các ngươi nếu không đi vào đây, một giờ nửa khắc sau Tôn Tiễn liền cho các ngươi một kiếm, hắn không phải hạng ngu ngốc.”

Quả nhiên trong bóng đêm lần lượt xuất hiện hai vị trung niên, bọn hắn không dám mặc trang phục đạo môn mà phải cải trang thành người của phe phái khác, Linh Diệp khuôn mặt chán nản nói: “Bọn ta đã tới đường cùng, ngươi muốn giết muốn chém thì tùy.”

Lý Minh nói: “Là ta hỏi các ngươi một chút chuyện, các ngươi cứ ở lại trong thành, Tôn Tiễn chưa chắc dám cướp người từ tay ta.”

Linh Giám nghe thấy thế thì vui lắm, miệng cảm tạ liên tục, gã cũng tính là không tệ, không hiểu vì sao đắc tội Tôn Tiễn.

“Nói tới đây là câu chuyện dài, bọn ta không phải người ở Nhân giới, chúng ta là người của Thiên giới Đạo Môn, là đồ tôn đồ tử dưới trướng Linh Bảo Thiên Tôn.”, Linh Giám thành thật trả lời, mặt không khỏi hiện lên nét cao ngạo, lại nói thêm: “Bọn ta chẳng qua là mấy tên tiểu tốt đi trước mở đường, xuống điều tra Huyền Đạo Môn cùng nhân giới, lực lượng đích thực là các sư huynh sư thúc còn ở phía sau.”

Lý Minh chăm chú lắng nghe, lại nói: “Là các ngươi muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, muốn nắm Huyền Đạo Môn, sai khiến bọn hắn vì các ngươi làm việc, thảo nào Tôn Tiễn ra tay với các ngươi, nói rõ thêm một chút tình huống Huyền Đạo Môn cùng Thiên giới Đạo Môn.”

Lý Minh vừa dứt lời, từ trong bóng đêm xuất hiện ba cột sáng chói lòa như lôi điện bổ tới, Lý Minh phản ứng nhanh tế xuất Truy Hồn Xích một đạo đánh tan, nhưng Linh Diệp cùng Linh Giám nào có bản lĩnh như vậy, bọn hắn quá bất ngờ liền bị cột sáng xuyên thủng thân thể, tàn phá lục phủ ngũ tạng, chết rất thê thảm.

Lý Minh tế xuất truy hồn xích cách không quất mạnh vào địch nhân, lập tức một đạo kiếm thanh sắc chém ra đem xiếng xức bức lui, Lý Minh đen mặt chửi mắng: “Gian tặc Tôn Tiễn, nhà ngươi đợi đấy.”

Trong đêm đen từ xa vọng lại tiếp đáp: “Lý huynh thứ lỗi, ngày khác bồi tội.”, hiển nhiên là Tôn Tiễn đã cao chạy xa bay, để lại cho Lý Minh thêm hai cái xác chờ hắn đau đầu xử lý.

Vừa sáng hôm sau, Lý Minh bắt Trư Yêu vẽ cờ xí Đại Việt qua loa đem cắm cao treo trước tòa thành, nhân mã các phe đi qua nhìn thấy đều cho là Huyền Đạo Môn chơi trò nên không dám dị động, nhưng được mấy ngày tin tức truyền ra thì ai nấy đều rõ, Thanh Long Thành đột nhiên trở thành một miếng mồi béo bở bị các phương thế lực nhắm tới, Lý Minh trong thành sốt ruột chờ đợi chửi mắng không thôi, hắn thực không hiểu vì sao tới bây giờ vẫn chưa có một mống Việt tộc nhân mã nào xuất hiện, nói bọn hắn vô dụng có phần không sai, nhưng chả nhẽ cả ba tên cáo già Hoàng Nam, Hắc Quy, Từ Thức nghe tin hắn sống dậy lại không cong mông chạy tới, việc này tất có điều cổ quái bên trong, nhưng cứ đà này e rằng Thanh Long Thành chỉ thất thủ trong ngày một ngày hai, thủ trận của Lý Minh đã bị phá quá nửa, thiếu hụt một đạo long mạch khiến trận pháp hẳn trở nên nửa mùa, chỉ có thể hù được mấy tên vô danh tiểu tốt, gặp chính tông trận sư thì chắc chắn phải hỏng.

Đợi thêm hai ngày, huyễn trận cuối cùng của Lý Minh bị ngoại địch dùng Từ Thạch phá mất, hắn đứng trên tường thành nhìn thấy lố nhố đủ loại yêu thú lớn bé đứng dẫm lên chân nhau, dẫn đầu trong đó có một gã nam tử trong bộ dạng nhân hình mặc quần áo đen nhánh khó nhìn, cả người phát ra liệt hỏa hừng hực, Trư Yêu nhìn hắn đầy hoảng sợ kêu lên: “Là Kim Ô Kim Triển.”

Lý Minh chống nạnh quát lớn: “Nhân mã phe nào mau báo ra tên họ chịu chết.”

Kim Triển giọng nói như chuông phát ra đáp lại: “Hắc Long Thành của Tây Lâm đã bị Huyền Đạo Môn Tôn Tiễn sư huynh mượn dùng tạm, Tôn Tiễn sư huynh nói bọn huynh đệ Tây Lâm có thể tới đây mượn Lý huynh tòa Thanh Long Thành dùng đỡ mấy hôm, tấm lòng Lý huynh quả nhiên rộng lượng khiến tại hạ cảm phục vô cùng.”

“Gian tặc, gian tặc, quả nhiên là gian tặc, ngươi được lắm.”, Lý Minh sị mặt cáu bẳn đem một tảng đá lớn đá bay, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ hắn mới bị người dội cứt lên đầu nhiều lần tới như vậy, không báo thù phen này xem ra Lý Minh sống uổng kiếp làm người của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.