Kim Triển cười lạnh nhìn cánh cổng rách nát được chắp vá tạm bợ, cách đó không xa Lý Minh đang đứng trên tường thành thâm trầm nhìn hắn.
”Có quỷ!”, Kim Triển bất chợt hô lên, Lý Minh bỗng nhiên biến mất trên tường thành xuất hiện trước mặt hắn như quỷ ảnh, tay phải còn ôm vai bá cổ một gã Trư Yêu tộc, miệng tươi cười giống như đã quen biết hắn từ lâu năm, Kim Triển kinh hoảng không hiểu Lý Minh dùng thân pháp gì mà nhanh tới kinh người như vậy bèn vội vã lùi lại phía sau.
”Triển huynh, chúng ta là người một nhà, huynh chớ khách sáo như vậy.”, Lý Minh vỗ vỗ vai Trư Yêu ra chiều huynh đệ kết thân, ánh mắt thiện lương nhìn Kim Triển.
Kim Triển thân phận Kim Ô tộc cao quý, đương nhiên không xem một gã Trư tộc vào đâu, Kim Ô khống hỏa, tính nóng như lửa, hắn hỏi thẳng Lý Minh: “Ngươi vào việc chính sau đó nhanh đi, chúng ta còn nhiều chuyện cần làm.”
Lý Minh thầm bực bội trong lòng, có lẽ tên điểu nhân này lúc gặp Tôn Tiễn ngay cả dắm cũng không dám đánh, bị đuổi tới đây, vậy mà dám đứng trước mặt hắn quát tháo, nếu không phải còn có chỗ lợi dụng, Lý Minh đã đổi Trư Yêu sang cưỡi Kim Ô rồi, tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn phải tươi cười: “Ta muốn cùng Triển huynh hợp tác.”
”Hợp tác, vì sao ta phải hợp tác với ngươi?”, Kim Triển khinh thường thấy rõ, trong tay gã nắm cả nghìn yêu tộc cao thủ, còn cần hợp tác với một tên nhân tộc.
Lý Minh sa sầm nét mặt, toàn thân phóng xuất ra khí thế, Truy Hồn Xích vụt lên giống Ma Long bay lượn trên đầu tỏa ra tử sắc quang mang âm u, Kim Triển hoảng sợ nhảy lui lại mấy trượng tế xuất linh binh, nhưng đám Yêu tộc nhân mã phía sau phần lớn run sợ tới lẩy bẩy không nhấc nổi tay chân, chỉ số ít hơn mười người có thực lực giống Kim Triển còn có thể bảo toàn trạng thái chiến đấu, Yêu tộc trời sinh man lực nhưng linh hồn nhược tiểu vô cùng, gặp phải khí thế dồn ép của Truy Hồn Xích thì chín phần hoảng sợ tái mặt, nếu Lý Minh nhảy vào đồ sát thì e rằng không còn mấy tên sống sót, Kim Triển cùng mười gã thần thông giả chằm chằm nhìn Lý Minh muốn bủa vây hắn hòng tìm đường sống.
”Triển huynh chớ hoảng, là tại hạ lỗ mãng.”, Lý Minh nhanh chóng tán đi khí thế, bọn Yêu tộc cảm nhận được giống như vừa từ cõi chết trở về, ánh mắt đều thảng thốt thất thần.
Kim Triển vội vã tiến tới ôm quyền: “Lý huynh, là ta vô lễ, Lý huynh chớ trách, Trư huynh thông cảm.”, vừa nói Kim Triển trong lòng vừa mắng Tôn Tiễn bỉ ổi lừa gạt hại người, đường đường một đời môn chủ lại lừa gạt hắn, nói rằng nơi này chỉ có một gã Việt tộc chuột chũi trốn ở trong.
Lý Minh dùng lý lẽ nói thêm: “Triển huynh nhìn, Thanh Long Thành dễ công khó thủ, Huyền Đạo Môn thực lực mạnh mẽ chiếm cứ bao lần không ai dám hỏi nên chẳng thèm cải tạo, nếu Triển huynh đem về tay, thử hỏi có thể thủ thành được bao lâu, tại hạ đoán tối đa không quá ba ngày. Lại nói Triệu gia gần đấy đã đánh hạ thêm hai toà thành, có lý gì bọn hắn không nhắm tới đây?”
Kim Triển tuy tính tình lỗ mãng nhưng không phải hạng ngu si trì độn, Lý Minh nói gã cũng hiểu được một hai phần, liền đồng ý kết minh, chẳng qua gã còn muốn đợi Khổng Đài về để thương lượng nên dùng dằng không quyết khiến cho Lý Minh phải tốn thêm mấy chậu nước bọt mới thuyết phục được tên mãng phu này đồng ý.
Trư Yêu vì theo Lý Minh bỗng chốc trở thành một phương thế lực hô mưa gọi gió, địa vị cao chưa từng thấy, trực tiếp điều động cả trăm tên Yêu tộc cao thủ đi xây thành đắp lũy phòng thủ theo Lý Minh bố trí, chỉ trong chốc lát thành lũy đã sơ bộ hình thành khiến Lý Minh cũng phải thán phục sức lực của bọn man thú.
Quả nhiên tin tức lan nhanh như điện, ngay hôm sau Lý Minh đang đứng đốc quân xây thành, từ xa đã thấy một đạo ánh sáng ngũ sắc điên cuồng lao tới, ngũ sắc hỏa điên hừng hực thiêu đốt, đương nhiên là Khổng Đài đã quay về, nhưng theo sau hắn còn có năm tên kiếm khách truy đuổi gắt gao, không phải ai xa lạ chính là năm anh em nhà Triệu gia Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ vừa bị Lý Minh hành hung cách đây không lâu. Nhìn thấy Lý Minh trên mặt thành, năm gã bèn dừng lại không truy đuổi, dứt khoát xoay mình bỏ đi, Khổng Đài hóa về bản thể là một đầu Ngũ Sắc Khổng Tước to lớn uy phong, trên thân đầy các loại thương tích, máu me đầm đìa rơi rụng xuống trước thành, Kim Triển cùng bộ hạ hộc tốc chạy lại tiếp cứu, qua lúc lâu thì Khổng Đài tỉnh lại trở về nhân hình khó nhọc nói: “Triệu gia ngay phía sau.”
Lúc này thì còn cần gã nói làm gì nữa, bởi đường chân trời địch nhân xuất hiện dày đặc như ong vỡ tổ, hàng mấy nghìn người cưỡi pháp bảo nhắm Thanh Long Thành lao đi, trên không đủ các loại màu sắc ánh sáng, thần thông triển lộ, bọn Yêu tộc nhìn thấy mặt mày tái xanh, vội vã vào vị trí thủ thế chờ đợi, một gã đầu trâu thân người thò tay đem chiếc sừng trên đầu mình gỡ xuống, ghé miệng vào thổi tu tu, tiếng tù và ù ù loan báo chiến trận vang xa.
Lý Minh phất cờ, bọn Tượng Yêu từ trong thành dẫm đất bình bình lao ra chắn lối, trên đầu Điểu Yêu bay lượn quần thảo, Thổ Yêu ẩn mình vào lòng đất thi thoảng thò đầu nhô lên quan sát, Thủy Yêu lao ra sông lớn khuấy động lên sóng lớn ngập trời, Hỏa Yêu ngửa mặt lên trời phun lửa phì phò, khí thế cực kỳ hung dữ bất giác khiến cho Triệu gia nhân mã khựng hết cả lại, chỉ dám đứng từ xa quan sát, trong lòng đều tự hỏi từ lúc nào bọn Tây Lâm ngu đần lại trở nên thông minh biết bày cả chiến trận như vậy.
”Nhị Bồi sư huynh, hay là chúng ta tạm lui chờ viện thủ từ Nhất Tế sư huynh.”, Ngũ Hỏa vốn sẵn bóng ma trong lòng, e sợ Lý Minh đứng đó nên chần chờ có ý muốn lui chờ đợi quân tiếp viện từ chi chính, chi này đi đánh Thanh Long Thành chỉ gồm người của chi thứ và chi ngũ, tức là đồ tử đồ tôn của lão Triệu Nhị và Triệu Ngũ, theo sau còn có người của Tiên La Điện, Phượng Sơn Môn, Trấn Hùng Viện, đông đảo hảo thủ nhằm một mẻ tiêu diệt gọn Tây Lâm, rửa đi mối thù Quỷ Môn Quan mấy tháng trước.
Nhị Bồi thân hình thô hào cao lớn, hắn tu luyện cũng là man lực, đi theo con đường tu thân thể, bản lĩnh cực cao cầm đầu nhánh quân hơn ngàn người này, nếu lần này không xong việc thì e rằng bị bọn huynh đệ từ sáu chi còn lại khinh thường coi rẻ nên gã không thể không đánh, chờ đợi Nhất Tế từ chi chính tới thì chẳng khác nào tận tay đem công lao dâng lên cho gã, chỉ sợ Nhị Tổ nhà hắn một chưởng đập chết hoặc nhẹ hơn thì đánh gãy chân tay phế bỏ pháp lực.
”Đều là một lũ động vật ngu ngốc, các ngươi sợ hãi cái gì chứ!”, Nhị Bồi quát lớn chấn hưng tinh thần quân sĩ, sau đó hắn đích thân lao lên phía trước, tay phải một chưởng chém ra chặt đôi dòng nước của con sông, mười mấy gã Thủy Yêu không kịp phản đòn chết oan chết uổng, xác nổi lềnh bềnh trên mặt sông, sĩ khí Triệu gia nhân mã lên cao, cùng hò hét tế pháp bảo lao nhanh về tòa thành.
Lý Minh lấy ra trường côn gõ vào đầu một tên Ngưu Yêu, hắn vội vã rút sừng trên đầu thổi lên tù và ù ù hai tiếng, Tây Lâm cường giả ở vòng ngoài vừa đánh vừa lui vào trong thành, Triệu gia được thế càng tiến công mạnh, bất giác bọn hắn đã vượt sông chạy vào phía trong thành lũy vừa đắp của Tây Lâm.
Lý Minh lại tóm lấy một gã yêu thú mắt lồi cánh mỏng, gõ cho hắn một cái, từ bụng tên yêu thú này phát ra tiếng ve kêu râm ran, lập tức Điểu Yêu đủ các chủng loại tính tới nửa ngàn xuất hiện bay trên trời, mỗi tốp chia thành mười tên đồng loạt công kích một gã cường giả Triệu gia, nào lửa nước gió mây phun ra tới tấp, khiến cho bọn hắn phải thu hồi pháp bảo hạ xuống đất thủ thế, cũng lúc đó bọn Thổ Yêu từ dưới đất bất ngờ chui lên đùn ra đất đá phong kín lối ra vào tòa lũy, nhốt toàn bộ người của Triệu gia vào trong.
Bọn Triệu gia đệ tử mấy lần muốn bay lên nhưng điểu thú phía trên đánh rất rát, phối hợp nhuần nhuyễn tạo thành chiến trận đem thiên không bủa vây, đặc biệt có một đầu Ngũ Sắc Khổng Tước dẫn đầu thực lực rất cao, phun ra hỏa diễm có thể thiêu đốt binh khí tới chảy nước khiến bọn hắn rất kiêng kị, huynh đệ nhà Ngũ Diệu muốn tiến lên áp chế nhưng đây là quần ẩu, bọn hắn không kịp áp sát Khổng Đài đã bị đàn điểu thú bủa vây đánh rơi xuống dưới.
Bình bình từng đợt, dưới đất Nhị Bồi mỗi cước đem một mặt lũy đạp đổ, thành lũy này vốn từ đất đá do bọn Thổ Yêu đùn lên, sau đó bị Hỏa Yêu đem lửa nung chắc, cứng không kém gì đá núi, dày tới cả trượng,
đao kiếm cũng phải mất hồi lâu mới chém vỡ được, vậy mà Nhị Bồi mỗi cước đạp ra một lỗ lớn, đem thành lũy phá tới bung bét, tên này man lực khủng khiếp không gì tả nổi hai tay tóm hai gã Tượng Yêu như nắm hai con chuột quật ngã, Triệu gia đệ tử tràn qua lũy dễ dàng đem từng đầu yêu thú chém chết, khoảng cách tới Thanh Long Thành càng gần.
”Đồ đần nhà ngươi còn không xuống chặn hắn lại.”, Lý Minh cũng phát hoảng một chưởng chụp lấy Kim Triển quăng xuống chỗ Nhị Bồi, hai gã trâu bò lập tức ôm lấy nhau quần thảo, thành lũy đổ sụp thậm chí càng nhiều hơn, bọn Triệu gia pháp bảo lại nhiều vô số, hơn nữa am hiểu kiếm trận phòng thủ kín kẽ, đem công kích của Tây Lâm phần lớn chặn lại, thành lũy bị phá nên bọn Tây Lâm càng mất đi cơ hội đánh cận thân, tình thế ngày càng xấu đi.
”Nghiệp chướng nghiệp chướng!”, Lý Minh than thở, hắn đã móc trong túi ra một lá trận kỳ, chuẩn bị khởi động Khốn Long Trận đánh chết nhân mã cả hai phe, tuy nhiên hắn chần chừ mấy lần không muốn xuống tay, dù gì Tây Lâm cũng cùng hắn kết minh, làm việc bất nhân bất nghĩa như vậy hắn không muốn chút nào.
Cuối cùng Lý Minh xuống tay hắn bẻ gẫy lá trận kỳ xoay mình rời đi, xem như hắn giúp Tây Lâm đã hết khả năng của mình, nếu không có hắn bày binh bố trận thì e rằng giờ này tất cả đều đã chết, phía sau hắn vẫn còn vang lên từng đợt thú gào, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, Triệu gia đã bắt đầu đánh lên không trung uy hiếp Khổng Đài.