Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 109: Chương 109: Huynh Đệ Đoàn Tụ




Lý Minh trong lòng vẫn chưa đủ ác độc, cuối cùng để mặc bọn Triệu gia nghiền ép Tây Lâm, hắn không đành lòng ở lại nhìn cảnh tượng thương tâm này, Trư Yêu cũng một mất một còn lao vào chém giết, Lý Minh cũng không triệu hồi, nơi kia mới là huynh đệ gia đình gã.

”Lý tiểu tặc, ngươi còn sống không?”, Một giọng quát lớn u uất giống như tiếng Độc Huyền Cầm len lỏi quanh quẩn khắp nơi, Lý Minh biết giọng nói này, hắn lập tức quay lại, từ mé đông có một toán cao thủ đông tới mấy trăm người đang ùn ùn kéo lại, dẫn đầu là Hoàng Nam cùng Ngô Tuấn, theo sau đề là những huynh đệ quen thuộc của Lý Minh, Từ Thức, Hắc Quy, Tiểu Vũ, Trần Lâm, Lê Dũng, Vũ Thảo, cả đoàn người trong nháy mắt đem trận địa đánh nhau giữa Tây Lâm cùng Triệu gia bủa vây bên ngoài.

Lúc này cả Nhị Bồi lẫn Kim Triển đều kinh sợ, cho rằng toán nhân mã vừa tới là viện quân của địch nhân nên ra tay đánh nhau càng rát hòng tìm cơ hội thối lui, đao kiếm chưởng ảnh bay múa đầy trời, trên không Khổng Đài cùng Ngũ Diệu huynh đệ vốn có thù từ trước nên đánh nhau càng ác liệt hơn, lông lũ máu thịt bay loạn xạ khắp nơi. Triệu gia tuy chiếm ưu thế chém giết vô số Yêu tộc nhưng bởi bọn Tây Lâm tung ra Định Thần Châu đem không gian bủa vây tầng tầng lớp lớp, tuy thần thông đôi bên đều hiểu nhau nhưng không gian bị chia cắt thành trăm ngàn mặt gương chồng chéo lên nhau nên nhất thời cả hai không sao thoát ra được.

”Ta ở đây, ta ở đây.”, Lý Minh đứng trên mặt thành nhảy nhót vẫy tay kêu gọi, nhưng bọn người ở dưới dường như chẳng thèm lý tới hắn, Hắc Quy chỉ nguýt mắt một cái rồi lại tiếp tục nhìn lên trên không quan sát chiến trận, Từ Thức Hoàng Nam vẻ mặt giống như xem hắn là người chết rồi.

Lý Minh biết mình có lỗi nên đành mặt mo chủ động chạy lại đứng cạnh bọn hắn, vu vơ bắt chuyện: “Các ngươi xem, thành lũy ta bày thế nào?”

”Con sông chỗ kia là bị tên Huyền Đạo Môn Linh Càn điểm vỡ long mạch.”

”Lại nhìn, cánh cổng nát kia là do bọn Đạo Môn xây, không nghĩ bọn hắn thực lực cao tuyệt vậy mà làm cửa cũng không xong.”

Lý Minh cố tình nói thật nhiều nhưng đáp lại hắn chỉ là những cái nhìn đầy khinh bỉ của bọn Từ Thức ném cho, cuối cùng bởi không chịu được hắn lải nhải, tất cả cùng nhảy xổ vào một người một quyền đập hắn túi bụi, số người muốn đánh hắn nhiều tới nỗi cả đám đè lên nhau chất đống chất cồn, hình thành một quả cầu người lăn qua lăn lại, cái bụi bay mù mịt.

Hồi lâu sau cả đám đứng dậy chỉnh trang quần áo, riêng phần Lý Minh thê thảm vô cùng, mặt mũi bầm dập, xiêm y rách nát, mồm méo mắt xếch, tóc tai bù xù, hai chân chổng ngược lên trời, thảm hại tới không còn gì để nói, làm cho bọn người kia nhìn thấy trong lại nảy sinh một tia hối hận, Từ Thức luôn là tốt bụng nhất, vừa nãy hắn chỉ đánh đấm chưa tới chục cái tiến tới xốc Lý Minh lên.

”Các ngươi....”, Lý Minh giọng nói méo mó.

”Đồ khốn kiếp, dám lừa chúng ta, như vậy là đáng đời nhà ngươi.”, Cả đám nhao nhao chửi.

”A di đà phật, bần tăng là người vô can, các ngươi đừng nhìn ta như vậy.”, Chính Minh không hiểu tự bao giờ cả người đem môn thần công Kim Trung Tráo thi triển tới xuất thần nhập hóa, quanh người hình thành một mặt chuông to lớn bọc lấy thân thể, bản thân thì tự động chạy ra xa cách đó trăm trượng đứng nhìn, nhưng chỉ một lát sau vang lên tiếng coong coong liên tục không ngớt, mục tiêu quần công liền chuyển từ người Lý Minh qua người hắn, vài khắc sau liền xuất hiện một tên hòa thượng rách nát mặt mũi thâm đen không thua kém Lý Minh là bao.

Quay về chính sự, Ngô Tuấn sau khi đánh lén được Lý Minh vài chiêu thì cảm thấy hả hê trong lòng nói: “Thời điểm tới, các ngươi theo ta bắt Triệu gia.”

Ngô Tuấn cầm binh khéo léo chọn đúng thời điểm lực lượng Tây Lâm không thể chống đỡ được nữa xua quân tràn lên, đây là lúc bọn Triệu gia yếu nhất, cũng là Tây Lâm còn bảo toàn được nhân mạng, nếu chần chờ e rằng Tây Lâm phải bị diệt mà Triệu gia khí thế càng trở nên hung hăng khó thuần.

Đám Việt tộc thiếu niên tràn qua thành lũy theo Lý Minh chỉ điểm nhanh chóng chia cắt Tây Lâm cùng Triệu gia thành những khu vực nhỏ, người của Pháp Vân Tự giỏi về quyền cước cận thân nhảy xổ vào hợp lực cùng Tây Lâm đè ép Triệu gia, Chính Hóa từng quyền đập ra mỗi tôn phật khổng lồ đem Triệu gia đệ tử chấn hộc máu, Đại Lôi Quyền kéo theo một mảnh lôi gầm bổ xiên xẹo khắp nơi.

Thiên Môn Đạo lối đánh cổ quái chộp giật, đệ tử đủ các loại sở trường dị biệt, lại có thù với cả Triệu gia lẫn Tây Lâm Cung nên ra tay không chút kiêng nể gì, kẻ dùng Cổ Trống đánh ngất cả Triệu gia lẫn Tây Lâm, người lại dùng độc dược phóng lung tung khắp nơi hại chết một mảng người lớn, kẻ lại thả ra thảo yêu vây trói địch nhân, người dùng cổ cầm bày trận vây nhốt rất nhiều nhân mã, Hoàng Nam sau một lúc thi oai đánh chết rất nhiều người đã bị hai gã đệ tử thực lực cao của Trấn Hùng Viện bám riết khó rời.

Phía trên cao, Vũ Thảo dẫn theo cả trăm tỷ muội dùng Thủy Thần Nỏ phủ trắng bầu trời, Khổng Đài theo Lý Minh truyền âm đã nhanh chóng hò hét Tây Lâm điểu thú tránh đi, bọn Triệu gia chậm một bước lập tức trở thành bia tập bắn cho đội cung nỏ phía dưới, sau ba lượt bắn liên tục đã có mấy chục tên rớt xuống, nhân số thoáng cái đã giảm mất một thành khiến bọn hắn kinh sợ phải hạ thân xuống dưới, nhưng vừa lúc đó người của Chử Đạo Viện liền xông ra, đem Thái Dương Kiếm Trận nhấn chìm bọn hắn, Triệu gia nhân mã hoảng loạn nhanh chóng tìm đường tháo chạy.

Binh bại như núi đổ, mặc cho Nhị Bồi hò hét cỡ nào cũng không sao cứu vớt được, bọn Triệu gia lúc này thể hiện rõ tính chất của đám tạp quân, những nhân mã của Phượng Sơn Môn, Tiên La Điện, Trấn Hùng Viện đều chạy tìm đường sống đầu tiên, duy nhất ba phần bọn Triệu gia đệ tử ở lại quyết liều chết tựa vào nhau cùng rút lui, Ngũ Diệu huynh đệ thực lực cao tuyệt đánh trọng thương bọn Trần Lâm Lê Dũng Nguyễn Phong, mở ra một đường máu hòng chạy về phía con sông lớn.

“Quăng!”, Lý Minh hô to, Từ Thức một đầu, hắn một đầu, dưới chân Hắc Quy giống như quỷ ảnh đan dệt qua lại, trong chốc lát Ngũ Diệu huynh đệ đã ngã sõng xoài vào tấm Tiên Ti Võng, bị cột lại thành một nhúm lớn không sao cựa quậy thoát ra, Hắc Quy dùng từng mai rùa lớn táng rất mạnh vào mông đít bọn hắn khiến năm huynh đệ suýt rơi nước mắt.

“Các ngươi ở lại trông nom, đừng mở lưới ra, chúng ta đi bắt Nhị Bồi.”, Lý Minh đem Tiên Ti Võng vứt cho mấy gã Quốc Tử Giám môn đệ, cùng Từ Thức Hắc Quy lao về phía Nhị Bồi.

Góc này đánh nhau rất ác liệt, thành lũy cứng rắn bị quyền cước đập thành bột mịn, Chính Minh cùng liên thủ với Kim Triển vậy mà đánh không lại Nhị Bồi, bị hắn đá cho trọng thương gãy cả xương sườn, Hoàng Nam tiến lên cũng ăn thiệt thòi không nhỏ phải cấp tốc lui về sau thi triển Độc Huyền Cầm Công, nhưng gã Triệu gia này da thịt thô dày cũng không xem cầm âm vào đâu, cầm khí chém vào người hắn giống như chỉ đủ gãi ngứa, mỗi lần hắn há miệng hò hét liền mang sóng âm đánh tan hết thảy, Kim Triển có thể cầm chân hắn tới bây giờ vốn dựa vào tốc độ thiên bẩm, mỗi lần bị đánh suýt chết gã lại gồng mình may mắn chạy thoát.

“Lớn, lớn, lớn!”, Hắc Quy miệng hô thân biến, hóa thành một đầu rùa khổng lồ to bằng năm sáu con voi hợp lại, Lý Minh cùng Từ Thức dùng hết sức bình sinh quăng thật mạnh lên cao ném về phía Nhị Bồi, trực tiếp dùng thân thể Hắc Quy làm vũ khí tiến đánh. Nhị Bồi một quyền đập văng Kim Triển, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một ngọn núi khổng lồ rơi xuống đầu, đằng xa lại có tiếng người hét to: “Đừng tránh, đừng tránh...”.

Nhị Bồi lực lượng cực lớn, có thể bạt ngàn vạn cân, bù lại tốc độ chậm chạp vô cùng, bởi vậy đánh mãi không xử lý được Kim Triển, dù cho Lý Minh lo lắng hô to đừng tránh thì trên thực tế hắn có muốn tránh đi cũng không được, đành phải dùng mưa quyền đánh lên không trung hòng phá vỡ ngọn núi to lớn kia.

Bình bình liên tiếp hàng trăm quyền nện lên trời, nhưng Nhị Bồi càng đấm càng tuyệt vọng bởi gã phát hiện ra ngọn núi kia chính là mai rùa của Hắc Quy, gã cố sức đánh ra nhưng chỉ tạo ra một vết rạn nhỏ cỡ bàn tay, cuối cùng tránh không được bị Hắc Quy dùng thân thể đè bẹp xuống dưới đất, Hoàng Nam Từ Thức Lý Minh ba người vội vã lao lên lật mai rùa Hắc Quy lại, đồng thời ra tay khống chế Nhị Bồi, phối hợp nhanh gọn giống như đã tập duyệt cả ngàn vạn lần trước đó.

Lâm trận bắt tướng, Nhị Bồi cùng Ngũ Diệu huynh đệ nhanh chóng bị bắt khiến đám Triệu gia lập tức quy hàng, Lý Đạo Thành đếm được tổng cộng hai trăm mười mấy người, Hoàng Nam đề nghị: “Nên chém!”

Khổng Đài đồng ý: “Đúng, nên chém!”

Hoàng Nam trừng mắt: “Câm miệng, ta không hỏi ngươi.”, Khổng Đài bởi nhân mã lúc này đơn bạc, đánh một trận chết quá nửa nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lý Minh ý kiến: “Đừng chém, chúng ta còn cần một ít nô bộc xây thành đắp lũy, cải tạo long mạch phía nhánh sông, Thiên Môn Đạo các ngươi lắm trò cổ quái, cứ hạ cho bọn hắn một chút kỳ độc là được.”

“Đồ Lý tiểu tặc thối tha, chỉ giỏi ám toán hại người, có giỏi đấu với ta một trận công bằng.”, Nhị Bồi bị bắt đương nhiên không phục, liên tục quát lên inh ỏi, không được ngoan ngoãn như Ngũ Diệu huynh đệ.

“Nhị Bồi sư huynh thứ lỗi, tiểu đệ hiện tại muốn tìm Huyền Âm Tự Kính Không, không rảnh rỗi bồi tiếp, sư huynh biết hắn nơi nào chăng?”, Lý Minh đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.