Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 110: Chương 110: Huyền Âm Tự Kính Không




“Các ngươi ở lại, Triệu gia nhất thời còn chưa dám đánh hạ nơi này, nếu có một gã tên gọi Tôn Tiễn tới đòi gặp ta, các ngươi nhớ ngược đãi hắn, hắn sẽ không bỏ đi, các ngươi chăm sóc phải cẩn thận.”, Lý Minh đem lời dặn dò bọn huynh đệ, một mình hướng phía đông chạy tới Hoàng Long Thành, nơi này chính là tổng bộ của Phật Môn Huyền Âm Tự do Kính Không cầm đầu.

Trái với Đạo Môn đơn sơ giản lược, từ xa Lý Minh đã trông thấy Phật quang phóng thẳng lên trời, tiếng chuông ngân nga từng nhịp, tiếng gõ mõ tụng kinh râm ran, Hoàng Long Thành đổ nát bị tắm trong ánh vàng toát lên vẻ cổ lão tang thương, trang nghiêm kính cẩn.

Trước cổng thành chỉ có hai vị tăng nhân trẻ tuổi đứng gác, toàn bộ những người còn lại cũng không thấy bóng dáng, dường như đang chuyên chú vào việc tụng kinh niệm phật bên trong thành, Lý Minh đem Âm Dương Song Nhãn quan sát, thấy từng sợi Phật quang niệm lực giống như từng sợi chỉ nhỏ uốn lượn trong không trung, từ ngoại giới hướng bên trong tòa thành bay đi, hắn đoán thầm Phật Môn ắt hẳn sử dụng niệm lực đem Thần Trận khởi động, Pháp Vân Tự còn chưa có bản lĩnh như vậy, quả nhiên là nhất đại tông môn.

Lý Minh chắp tay nói: “Nhị vị sư phụ, tại hạ có việc cầu kiến Kính Không huynh, phiền hai vị vào trong nói một tiếng.”

Lý Minh đang còn muốn trình báo tên họ thì một gã tiểu tăng đã lên tiếng cướp lời: “Lý thí chủ mời vào, Kính Không sư huynh đợi thí chủ đã lâu.”

Lý Minh thoáng ngạc nhiên đi theo gã tiểu tăng tiến qua phế tích đổ nát, Hoàng Long Thành bên trong sạch sẽ hơn Thanh Long Thành rất nhiều, chắc bởi bọn tăng nhân ưa thanh tịnh nên đem gạch đá quét dọn rất ngăn nắp, qua không lâu hắn đi vào bên trong một ngôi miếu lớn, trước sân vậy mà có tới hàng ngàn tăng nhân đang chắp tay tụng niệm, phật quang sáng lòa mà Lý Minh trông thấy hồi nãy chính là từ người bọn tăng nhân này phát ra, giống như ngàn tôn phật cùng phát sáng, phật quang chọc thẳng lên trời.

Kính Không ngồi ở vị trí cao nhất, mặt hướng tới một tôn phật tượng tụng kinh rất thành tâm, trên đầu gã lơ lửng hiện lên sáu ngọn núi rất lớn, bên trên núi có rất nhiều chùa chiền miếu mạo, quan sát kỹ có thể thấy mơ hồ hàng ngàn tôn phật cư ngụ tài mỗi tòa phật sơn, trên đỉnh mỗi tòa phật sơn lại có một tôn Đại Phật trấn trụ, thần sắc trang nghiêm khiến Lý Minh bất giác sinh lòng ngưỡng mộ thành tâm.

Như Lai Đại Thừa Kinh quả nhiên danh bất hư truyền, Cửu Phật Sơn chín đại cảnh giới Kính Không đã tu tới lục sơn tầng thứ sáu, mơ hồ có thể thấy một toà Phật Sơn thứ bảy đang chuẩn bị xây thành, bọn tăng nhân xung quanh hắn người cao nhất chỉ có năm tòa Phật Sơn, đủ thấy Kính Không phật pháp đáng sợ ra sao.

Lý Minh trong đầu suy nghĩ tạp nham quá nhiều, tuy hắn bị một tia Phật niệm dẫn dắt nhưng chung quy không sao ngộ được, có lúc hắn đã chắp tay ngồi xuống nhưng bởi đau mông nên không lâu sau thì đứng lên, lúc này Kính Không dừng lại than thở nói: “Thật tiếc, thật tiếc.”

Kính Không ý đồ dùng Phật pháp độ Lý Minh, hắn đã thấy Lý Minh có một tia thành niệm nên gia tăng niệm lực rất mạnh, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là thất bại, Lý Minh duyên trần không sao phá gãy, vô duyên với cửa Phật.

Lý Minh tiến lên chào hỏi: “Kính Không sư huynh, ta vốn là một tay cày thuê cuốc mướn, tạp nham tạp kỹ, sư huynh độ không được ta, sư huynh vừa rồi cấy vào đầu ta một tôn Phật đà, sau đó tôn Phật này tự động chạy trốn ra ngoài, ta còn chưa kịp ngộ tới.”

Kính Không dở khóc dở cười, vừa rồi bản thân dở chiêu với Lý Minh, đem một đạo phật pháp chiếm cứ nguyên thần hắn muốn độ hóa hắn, không ngờ Như Lai Đại Phật vậy mà cũng phải sợ tên kia, chẳng qua Kính Không không biết Đại Phật sợ chính là Thần Ma Thái Cực Đồ trong đầu Lý Minh, thái cực đồ vậy mà đem Đại Phật thôn phệ phân cắt Phật niệm thành hai đạo Âm Dương nhị khí, bởi vậy nên tôn phật mới hốt hoảng chạy mất.

“Lý huynh, ta nghe Tôn Tiễn nói huynh đánh chết rất nhiều đạo sĩ, lại đuổi hắn phải bỏ thành chạy đi rất oan uổng, hắn cũng biên thư cho ta cùng rất nhiều môn phái kể lể toàn bộ sự việc, nhờ ta chủ trì công đạo.”, Kính Không nói, hai người dạo bước vào bên trong.

Lý Minh đen mặt nói: “Kính Không sư huynh, gã Tôn Tiễn đích thực là môn chủ đời kế tiếp của Huyền Đạo Môn?”

Kính Không cười đáp: “Chính là vậy!”

“Tốt, Đạo Môn suy đồi!”, Lý Minh thầm chửi.

“Tôn Tiễn tính cách là như vậy, Lý huynh hôm nay tới đây để...”, Kính Không còn chưa dứt lời, trên không đã xuất hiện một đạo kiếm quang cực lớn bổ xuống tiểu viện nơi Lý Minh đang đứng, đạo kiếm quang nào sắc bén kinh người, kiếm thế như trường giang đại hải đè xuống khiến thân thể xương cốt kêu lên đùng đùng, Lý Minh lập tức phát hiện đây chính là Thừa Thiên Kiếm Pháp của Triệu gia.

“Tam Kiếm ngươi lớn mật!”, Kính Không quát to, sáu tòa Phật Sơn tỏa ra Phật quang chòi lòa chồng chất lên nhau chặn lại đạo kiếm, lập tức có ba toàn Phật sơn bị kiếm quang bổ nát, Kính Không khóe miệng vương máu, đầu gối trùng xuống, lực ép cửu thiên đè xuống khiến hắn muốn tan xương nát thịt.

Lý Minh phóng Âm Dương Song Nhãn quan sát, từ trên trời xuất hiện một gã cuồng nhân quanh thân phủ vây mấy ngàn cây kiếm lớn nhỏ, mái tóc buông thả bay loạn theo gió, đôi mắt cuồng si phát ra kiếm ảnh, hai tay bay múa liên tục chém xuống, gã chính là Tam Kiếm nổi danh gọi là Kiếm Si, tôn tử của Triệu Tam, thực lực bài danh hàng đầu trong đám đệ tử.

Lý Minh muốn xuất thủ thì Kính Không đột nhiên chắp tay, khí thế hiên ngang, một chưởng vỗ thẳng lên trời, một Phật thủ khổng lồ vàng rực xuyên qua ba tòa Phật Sơn đập thẳng vào kiếm vực quanh người Tam Kiếm, nơi phật thủ đi không khí bị dồn ép nổ như lôi đình oanh kích, mấy ngàn cây kiếm lập tức bị đánh bay tán loạn, Tam Kiếm vội vã tế chiêu chém xuống mười mấy đạo mới đánh tan Phật thủ kia, mà chính hắn cũng hộc máu bay đi, đằng sau còn vọng lại tiếng nói: “Hay cho Như Lai Thiên Thủ.”

Bọn tăng nhân bị kinh động vội vã phóng lên trời đuổi theo địch nhân, Kính Không phất tay đem một tòa Phật Sơn chặn lại nói: “Hắn đã đi xa, các ngươi đuổi theo không kịp, hơn nữa đuổi kịp một người chết uổng một người, quay về thôi.”

Bọn tăng nhân tức giận phất cà sa hạ xuống, kim cô bảo xử phật châu phật mõ đủ loại pháp bảo thu hồi, hận không thể một chưởng đập chết địch nhân. Đúng lúc này có một đạo tử sắc lăng không bay tới, tốc độ như thiểm điện xoẹt qua bầu trời hạ xuống song thủ Lý Minh, Truy Hồn Xích trên thân còn lưu lại vết máu, tử khí lờ mờ âm u ẩn hiện, Tam Kiếm vậy mà thoát khỏi sát chiêu của Lý Minh, đem Truy Hồn Xích đánh trở về, tên này không đơn giản chút nào.

Chính Không kinh ngạc nói: “Pháp bảo của Lý Minh vậy mà có thể tự truy kích địch nhân.”

“Chỉ là tiểu đạo, không đáng nhắc tới.”, Lý Minh thu Truy Hồn Xích đáp, hắn vừa rồi nhân lúc Tam Kiếm bị trúng đòn của Kính Không bèn phóng xiềng xích truy sát, Tam Kiếm ước chừng không chết cũng bị thương rất nặng, vết thương của Truy Hồn Xích gây ra nhắm vào nguyên thần, Tam Kiếm không mất một hai tháng đừng hòng khôi phục, thậm chí còn có thể để lại sơ hở suốt đời không cách nào khắc phục.

Sự việc xảy ra khiến tâm tình hai người nặng trĩu, Triệu gia vậy mà ngang nhiên dám tập kích Huyền Âm Tự giữa ban ngày ban mặt, nói rõ rằng thế lực bọn hắn rất mạnh, phen này xem ra muốn độc chiếm cổ khí, phong tỏa mọi lối vào, Kính Không nói: “Lý huynh, ta xem ra tòa Hoàng Long Thành này khó giữ, Thanh Long Thành cũng không thủ được bao lâu, Triệu gia phen này có chỗ dựa rất lớn, phải chăng chúng ta nên kết minh, ít nhất còn giữ được mạng sống tìm đường quay về.”, Kính Không vừa nói vừa nhìn mấy ngàn tăng nhân phía dưới, trong lòng thở dài một tiếng, xem ra việc ngăn cản Triệu gia đoạt cổ khí khó mà thành.

“Thực lực Huyền Âm Tự ra sao?”, Lý Minh hỏi.

“Tổng quan không thua kém Triệu gia, thậm chí còn nhỉnh hơn, chúng là có thập nhị đường, bát ban, tứ tự, đệ tử thực lực dưới ta một tia có tới gần trăm người”, Kính Không từ tốn giải thích.

Lý Minh nghe tới cũng phát hoảng, trăm gã cao thủ kém Kính Không một đạo, như vậy tập hợp cả Tây Lâm cùng Việt tộc Tứ Tông đánh Huyền Đạo Môn cũng chỉ có chết, vậy mà Triệu gia dám ra tay giết người, tình thế quả nhiên gay go hết sức.

“Đồng ý, chúng ta tạm thời lập liên minh!”, Lý Minh cùng Kính Không nhanh chóng bàn bạc, ở giữa hai thành tạo mười mấy dịch trạm, hễ có biến liền nhanh chóng thông báo cho đối phương tiếp cứu, trường hợp tệ nhất lập tức bỏ thành chạy sang phía còn lại, khoảng cách độ nửa ngày phi hành đủ để giải quyết rất nhiều chuyện.

Trước lúc rời đi, Lý Minh đích thân chữa trị thương thế cho Kính Không khiến tình cảm hai bên cải thiện không ít, Kính Không rất nhanh dùng Phật niệm gây dựng thành công ba tòa Phật Sơn bị vỡ nát, đệ tử Phật Môn đều lấy Phật tu linh, bởi vậy chỉ cần Phật niệm trong nhân gian chưa đoạn, bọn hắn rất nhanh có thể khôi phục chữa trị, Pháp Vân Tự bài danh đệ nhất không phải tự nhiên mà có, cả Đại Việt lấy Phật pháp làm quốc đạo, bởi vậy niệm lực cuồn cuộn, Phật môn không muốn hưng thịnh cũng không xong.

Ba ngày sau, Lý Minh chạy tới Bạch Long Thành, nơi này lúc đầu vốn là chỗ Tây Lâm Cung nhân mã tụ tập, về sau bị Tiên La Điện đánh phải chạy qua Hắc Long Thành, được yên ổn mấy ngày mới bị Tôn Tiễn đuổi khéo đi, Lý Minh tới đây ý đồ muốn gặp Bạt Đô thương lượng nhưng bên trong thành có không ít nhân mã Triệu gia, xem ra Tiên La Điện giờ phút này cũng khó mà tự chủ được bản thân, tình thế bắt buộc đành phải phụ thuộc vào Triệu gia, Bạt Đô tuy có tâm nhưng hắn cũng quyết không được, bên trên hắn còn có mấy gã sư huynh.

Lý Minh cuối cùng cải trang, đem một phong thư phong ấn nhờ người của Tiên La Điện đưa tới cho Bạt Đô, thư tới tay hắn sẽ biết cách mở, Bạt Đô từng có mấy tháng thời gian bôn ba sống chết cùng huynh đệ bọn Lý Minh trong Man Hoang, lúc đầu là địch nhân nhưng về sau hóa thù thành bạn, còn từng biên thư giúp Lý Minh chống lại Triệu gia, tình cảm không tệ, tự khắc sẽ có lựa chọn riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.