Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 134: Chương 134: Tiểu Hồ Đồ




Lão Tả thấy tử thù chạy đi liền điên cuồng lao theo, tuy nhiên chỉ trong chốc lát bị lão Đinh đuổi kịp kéo lại, xét về độ uy lực của thần thông thì lão Tả mạnh hơn lão Đinh, nhưng nói về thân pháp thì lão Đinh phải chấp lão Tả chạy trước một dặm.

Lão Tả bị lão Đinh lôi lại thì bực dọc ra mặt, tuy nhiên lão không phải kẻ ngu muội bị thù hận che mắt, lão biết chắc phía trước Vương Thông, Cao Biền cùng Sạ Đẩu đang treo thòng lọng đợi lão chui đầu vào.

Trận đánh này Lý Minh cùng lão Tả vô cùng hao tâm tổn lực, Tổ Long Chi Mạch dưới chân Lộc Sơn bị Diêm La Diêm Hỏa cùng Ma Huyết Phiên của Cao Biền thôn phệ mất quá nửa, Tổ Long Chi Mạch rời đi Lý Minh liền biến mất không còn chút tăm hơi, dù cảm ứng thế nào cũng không thấy một tia ba động.

Lá Hắc Kỳ của lão Tả cũng không khá khẩm hơn chút nào, đạo long mạch lão giấu bên trong cũng yếu đi trông thấy, mặt cờ thủng lỗ chỗ, Hắc Động Hồ Lô mấy phen bị Ma Huyết Phiên cuốn đi giờ này hiện ra mấy vết nứt trên thân.

Ngược lại lão Đinh lại là người được hưởng lợi nhiều nhất, ngoài một mặt vải tốt hiện ra thần ma khí tức lập lòe dùng để may cờ treo cổng, lão còn tìm được người kế nghiệp trông miếu đời sau, thực không còn mong ước gì hơn nữa.

Bọn Lý Minh, Hoàng Nam, Ngô Tuấn đuổi theo truy sát bọn La Độc lâu la cùng Hình Khí Môn phản đồ đã trở về, một đường truy đuổi máu chảy thành sông, xác người rải rác khắp nơi.

Lý Minh hướng lên không trung mỉm cười vái chào một cái, nói: “Cung tiễn Thành Tào huynh, hữu duyên tương ngộ.”

Đám đệ tử các môn phái ngơ ngác nhìn Lý Minh không hiểu hắn nói chuyện với ai, bèn quay sang thì thầm to nhỏ, nhưng ngược lại đám trưởng bối cự đầu thì mặt mày đồng loạt tái mét cả lại, Thành Tào là ai, cái tên này đương nhiên là hung thần ác sát tới từ địa ngục chuyên đi thu hoạch linh hồn người khác, Lý Minh nói một câu khiến cho ai nấy đều phải rét run, đặc biệt có vài vị biết thọ nguyên của mình không còn nhiều càng thêm choáng váng.

Thiên Ma Giáo chủ Lệ Hoằng là lão quái vật sống lâu năm nhất ở đây bèn lên tiếng, giọng có chút run rẩy: “Lý chưởng môn không nên đùa cợt như vậy.”

Tiếp tới là vị Chương tộc lão nhân đứng cạnh Hắc Vực Hủ Hắc Long, lão chính là một trong mười mấy vị cự đầu ở Loạn Khu từng bị Oanh Thải chém mất xúc tu, lão này tu luyện đã tới bình cảnh, nếu không đột phá chỉ mấy năm nữa sẽ về gặp tổ tông, lão mấy hôm vừa rồi quả thực có gặp vị Việt Vương Hành Khiển này trong mộng, tới giờ vẫn còn sợ hãi, lại nghe Lý Minh nói thế khiến lão khiếp quá trực tiếp ngất đi, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Trên chiếc thuyền nan kẽo kẹt lơ lửng giữa trời, Thành Tào không có thời gian để ý tới Lý Minh, khổ sở ra sức giữ cho chiếc thuyền khỏi bị lật. Lúc này trên thuyền đang chất đầy một đám linh hồn sợ hãi, kẻ nào cũng gào khóc muốn nhào đi khiến cho thuyền nan chòng chành không chịu nổi, may thay Thành Tào pháp lực cao thâm, kẻ nào làm loạn đều bị hắn gõ cho một cái ống sáo vào đầu, hồi lâu sau mới hồi tỉnh.

Mạc Khoa cùng Lô Bác ngồi chính giữa thuyền bị đám đông sư huynh đệ đè cả lên người, nhưng bọn hắn tuyệt nhiên không cảm thấy da thịt đau đớn chút nào, bọn hắn chỉ thấy cảm xúc tiếc hận dâng lên trong lòng, Lô Bác điên cuồng đẩy ra đám huynh đệ, nhoài đầu ra khỏi thuyền nan nhìn xuống dưới thấy Lý Minh đang mỉm cười trông lên, nỗi thống hận ập tới khiến hắn gào rống như muốn nổ phổi, bất ngờ một sáo gõ tới khiến hắn mê ma lịm đi, tới lúc tỉnh lại chỉ thấy một tên mặt ngựa gớm giếc cầm trên tay một bát nước canh đổ vào miệng hắn, Lô Bác từ đó mê man trầm luân trôi theo Vong Xuyên đi tới Cửu U giới.

Lão Tả lấm la lấm lét lấy miếng vải cờ của lão Đinh che đi khuôn mặt dường như không muốn bị Thành Tào nhìn thấy, Lý Minh trông ra bèn hớn hở chạy tới nói: “Tả gia, Mạnh bà nhắn ta rằm tháng bảy sẽ tới đòi lại nước Hoàng Tuyền.”

Lão Tả khuôn mặt phút chốc trở nên trắng bệch, Lý Minh bèn gian xảo nói: “Gia gia cất Hoàng Tuyền Thủy chỗ nào, chi bằng cho ta cùng Đinh gia một chút.”

Lão Đinh nghĩ tới Mạnh bà bèn khiếp sợ nói: “Ta phúc phận không đủ, vô công không dám hưởng.”

Lão Tả lấy lại tinh thần, tợp một ngụm rượu, hung hăng nói: “Đều đã uống, còn sợ gì chứ!”

Lão Đinh hiều ra bèn tròn mắt nhìn vào hồ lô rượu: “Thì ra lão hồ đồ đã đem Hoàng Tuyền Thủy cất thành rượu giấu vào Hắc Động Hồ Lô. Hỏng rồi hỏng rồi, chính ta cũng đã uống không biết bao nhiêu rượu của hắn, thảo nào dạo này ta cảm thấy sức lực tràn trề. Rượu quả nhiên là hỏng việc.“

Lý Minh đột nhiên vung tay, bóng chưởng loang loáng, một chiêu Thiên Long Đoạt Vận bất ngờ vồ ra cướp mất hồ lô của lão Tả, đây chính là tuyệt kỹ hắn mới tiếp thu thêm từ lão Đinh, ngay cả lão Tả bị bất ngờ cũng không tránh kịp. Lý Minh vừa chạy vừa ngửa cổ nốc lấy nốc để khiến không biết bao nhiêu rượu chui vào bụng hắn, chẳng qua chỉ phút chốc bị lão Tả bắt được khiến hắn tiếc hận khôn nguôi.

Lão Tả đoạt lại được hồ lồ không giận mà còn vui vẻ chỉ Lý Minh nói: “Ngươi rồi sẽ bị nấu thành canh giống ta với lão thất phu.”

Hơi rượu ngấm vào, lúc này Lý Minh nào còn biết sợ ai, kể cả Thiên Vương Lão Tử tới hắn cũng muốn đánh chết chứ đừng nói một bà già nấu canh. Lý Minh mặt đỏ như vang tiến lại chỗ Oanh Thải xách lên Diêm Hoàng hồn phách bị hắn phong ấn, cười ha hả nói: “Diêm La, ngươi tưởng bản tọa sợ ngươi sao, nơi này là Cửu Hoang, đất đai tổ tiên ta, ngoại vực bước vào đều phải chết.”

Bọn chưởng môn sợ hãi vội vã nhao nhao ngăn cản, ra sức thuyết phục Lý Minh thả đi hồn phách kia, trả về Cửu U địa ngục, không nên gây thù chuốc oán với ma thần các giới, đặc biệt là Hư Vi lão đạo hiểu biết rộng lớn càng ra sức can ngăn, chỉ thiếu chút nữa lão đòi tự tử để cứu hồn phách của Diêm La, lão sắp khóc nói: “Lý Minh, ngươi có biết Thần Hoàng là gì không, ngươi hôm nay gây nghiệp sẽ khiến cả Nhân giới gà chó đều phải chết, cả triệu nhân mạng theo ngươi chôn vùi, ngươi chớ làm sằng làm bậy.”

Lý Minh đạp lên đầu Diêm La cười lớn nói: “Thần Hoàng là cái thá gì chứ, bước tới Lục Hợp Bát Hoang đều phải chết.”

Phốc!!! Chu Diêm Cổ Kiếm hạ xuống cắt đứt ánh mắt kinh khiếp của Diêm La, một hồn của hắn dùng để chuyển thế bị Lý Minh chém thành tro bụi, mảnh vỡ tan vào thiên địa, đám chưởng môn nhân ngơ ngác nói không nên lời, mà Lý Minh thì đổ gục xuống ngáy o o.

Lão Đinh chỉ Lý Minh nói với lão Tả: “Hắn giống ngươi như đúc, uống rượu vào liền hồ đồ, cái gì cũng không biết. Ngươi là lão hồ đồ, hắn là tiểu hồ đồ.”

Lão Tả đưa tay lên đầu gãi, lão chính là muốn Lý Minh sáng suốt thông tuệ, không đi vào vết xe đổ như lão nên mới đặt cho hắn cái tên như thế, lão cũng biết uống rượu hỏng việc nên từ nhỏ tuyệt đối cấm hắn, thực không ngờ sự việc lại như vậy, đúng là ý trời.

Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung lắc kịch liệt, phía xa sau Lộc Sơn, một đạo cột sáng thô to phóng thẳng lên trời làm lu mờ nhật nguyệt, Long Sào đang buổi đêm mà sáng như giữa ban ngày, tiếp sau là tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Hắc Long kinh nghi lên tiếng: “Noi đó chẳng phải là phương hướng của Tổ Cung sao?”

“Hỏng rồi, có kẻ đang phá bỏ Tổ Cung cấm chế, mau đi!”, Đám chưởng môn nhất loạt kêu la, dẫn theo nhân mã điên cuồng lao về phía cột sáng vừa bắn ra.

Lão Tả ánh mắt phát ra một tia sát khí cũng phất Hắc Kỳ chạy tới, lão Đinh cuốn lấy Lý Minh đuổi theo sau, chẳng mấy chốc vượt qua bọn Oanh Thải, Vô Từ đang cưỡi pháp bảo chạy bên dưới.

Lý Minh say rượu tỉnh lại, chỉ thấy mình đang bị lão Đinh xách theo, nơi hắn đang tại giống như một thung lũng khổng lồ hình tròn bị núi non bao quanh, chính giữa có một màn ánh sáng vàng óng hình chuông chụp lên trên một diện tích to lớn, màn ánh sáng hiện lên từng cổ tự hình thù kỳ lạ, nào chim chóc, hươu nai, cây cỏ, đủ loại hình thái vờn quanh mặt chiếc chuông muốn phong ấn không gian bên trong.

Hắn lại đưa mắt nhìn, chỉ thấy một đám chưởng môn nhân đang đứng chặn ở một lối vào, nơi này giống như có người dùng dùi đục khoan thủng màn ánh sáng hình chuông kia tạo thành một cánh cửa, lúc này từ bên trong cánh cửa vừa chui ra một đám người, đầu tóc rối bời, quần áo rách rưới, mau me be bét, bọn hắn chính là Triệu Gia Thất Hùng, Thiên Viện Tế Tửu, Phượng Sơn Môn Chủ, Tiên La Điện Chủ, lại thêm cả Cao Biền, Vương Thông, Sạ Đẩu.

Lão Tả nhìn đám người, sát khí tỏa ra lạnh buốt, lão nói: “Cao Biền, Vương Thông, các ngươi lợi dụng ta.”

Cao Biền cười khẩy nói: “Tả sư đệ, từ đầu tới cuối ngươi đều là con cờ trong tay chúng ta, ngươi hà tất phải kinh ngạc như thế.”

Lão Đinh thấy Lý Minh tỉnh lại chưa hiểu chuyện bàn than thở giải thích: “Hai vị sư bá của ngươi lợi dụng lão hồ đồ để thay đổi sơn xuyên địa mạch, lại làm yếu hại mất Tổ Long Chi Mạch khiến Tổ Cung cấm chế buông lỏng, các ngươi lúc trước đánh nhau với bọn hắn thực ra là đang bị bọn hắn lợi dụng.”

Lý Minh nghiến răng, nắm tay xiết chặt, tiến lên phía trước nói: “Nhị vị sư bá, các ngươi thần thông quảng đại, cớ sao phải chật vật như vậy.”

Câu nói đánh trúng vào nỗi đau khiến bọn Cao Biền lặng thinh, Lý Minh cười khẩy nói tiếp: “Nếu ta đoán không nhầm, hẳn nhị vị bị cấm chế phản phệ, lại nói các vị hẳn là đoạt được rất nhiều bảo vật, chi bằng để chúng ta thưởng thức một chút.”

Đám chưởng môn cao thủ nghe tới đây bèn nhao nhao kích động, đòi bọn Cao Biền, Thất lão phải giao ra đồ. Cao Biền, Triệu Khuông sát khí phóng ra tới Lý Minh chấn hắn lùi lại, lão Tả cười lạnh vung tay chấn tan hai đạo sát khí, kéo Lý Minh về bên cạnh mình.

Triệu Khuông lão Thái Hoàng đứng lên nói: “Các vị, thực ra chúng ta một chút gỉ sắt cũng không đoạt tới, lại nói bên trong có tồn tại rất kinh khủng, đánh cho chúng ta chật vật suýt bỏ mạng, may mắn mới ra được tới đây, các vị chớ nghe lời tiểu nhân kích bác mà làm hỏng đi hòa khí đôi bên.”

“Chứ không phải tại các ngươi đoạt bảo đánh nhau sứt đầu mẻ trán.” Lão Đinh ra vẻ lẩm bẩm, nhưng thực tế giọng lão nói ồm ồm rất to, ai ai cũng nghe thấy, một loạt ánh mắt bất thiện nhìn về đám Cao Biền, Triệu Khuông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.