Việt Thiên Quyết Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 133: Chương 133: Đinh Lão ra tay




Lão Đinh hiếm khi ra ngoài, còn là lần đầu nhìn thấy mặt ma kỳ kia lợi hại như vậy không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ, lão rất muốn có một mặt cờ như vậy đem treo trước Thiên Ấn Miếu của lão thay cho mặt cờ hội rách nát ở nhà, tuy nhiên đây là việc nhà lão Tả nên lão Đinh cũng không tiện nhúng tay, lão đành nhắm mắt xem như không có chuyện gì.

Lý Minh đem Truy Hồn Xích vụt mạnh liên tiếp như sấm nổ vây được Vương Thông vào hiểm cảnh, một mạch đánh nhau thần thông không có nhiều khác biệt, chủ yếu dựa vào thiên địa lực lượng, lại dùng âm dương bát quái diễn hóa tấn công địch nhân, nhưng Lý Minh sở học hỗn tạp, Vương Thông bị đánh ráp trở nên bó tay bó chân, không bao lâu đã bị Lý Minh dồn ép.

Phần Tả Ao, lão đem Hắc Động Hồ Lô treo cao giữa trời, xung quanh một trương Thái Cực Đồ trải rộng xoay quanh hồ lô, Sạ Đẩu ẩn thân hư không mấy phen bị hồ lồ suýt chút nữa hút vào trong khiến lão cũng không dám ra tay vội vã, bỏ lại Cao Biền đơn đả độc đấu cũng lão Tả.

“Tả sư đệ, bản lãnh ngươi tuy cao hơn ta một bậc, nhưng chỉ riêng Ma Huyết Phiên đã vượt qua ngươi vô số lần, ngươi chịu chết đi thôi!”, Cánh tay gầy gò của Cao Biền cuốn mạnh mặt ma kỳ, một luồng khí thế tanh tưởi hung ác phóng ra đánh vỡ thủy hỏa phong lôi chém về lão Tả, bên dưới lá ma kỳ, vô số cỏ cây sinh vật đã trở nên khô héo không còn chút sinh mệnh nào.

Lão Tả không chút nao núng, mặt Hắc Kỳ của lão luyện chế cũng không hề đơn giản, cả một đạo long mạch khổng lồ bị lão áp chế vào trong giờ phút này trở nên bạo động, mặt Hắc Kỳ đón gió trải rộng, hình thành một vùng núi non trùng điệp hư ảnh chặn lại ma khí từ Ma Huyết Phiên, hai luồng khí thế chạm vào nhau, bầu trời lôi phong cuồng bạo, thuyền nan của Thành Tào neo gần đó bị hất nghiêng ngả trôi không biết bao xa, bản thân tiếng sáo hắn thổi ra chính lỗ tai mình cũng không còn nghe rõ.

“Cường giả mạch này đánh nhau trời long đất lở.”, Thành Tào cảm thán.

Một chiêu bất phân thắng bại, lão Tả muốn lao tới nhấn chìm Cao Biền nhưng Sạ Đẩu lại bất ngờ tập kích một đòn khiến lão bó tay bó chân, lão Tả tức giận gầm lên đem miệng Hắc Động Hồ Lô trỏ vào Sạ Đẩu suýt chút nữa hút lão vào khiến Sạ Đẩu khiếp đảm vội vã ẩn đi, thời gian đó kịp để Cao Biền điều chỉnh trạng thái, lại đem Ma Huyết Phiên vây ráp lão Tả.

Chiến trận trở thành một cái vòng luẩn quẩn không lối thoát, tuy nhiên lực lượng của Ma Huyết Phiên là vô biên không giới hạn, đánh hồi lâu lão Tả tất phải bại, đại cục lúc này được quyết định bởi Lý Minh cùng Vương Thông, Mạc Khoa sau giờ phút kinh hãi cũng đã gia nhập vòng chiến, hai sư đồ hợp lực kiềm chế phong tỏa Lý Minh, chờ đợi Cao Biền hạ lão Tả.

Mặt đất xung quanh Lộc Sơn trồi sụt không ngớt, có lúc dâng lên như cơn sóng dữ, có lúc lại chìm ngỉm biến mất, bầu trời nhật nguyệt tinh thần lực lượng rối loạn, ánh trăng có lúc biến mất, lúc lại hiện xa tít tắp chân trời, đều do Hình Khí Môn thần thông thao túng thiên địa.

Lý Minh lúc này bị sư đồ Vương Thông đem mặt đất kéo lên đắp thành mấy chục ngọn núi đè xuống, nhưng hắn tế lên Chu Diên Cổ Kiếm bổ chém loạn xạ, núi non bị cắt tới ngọt lịm xẻ thành hai nửa tách ra, hắn sử Hắc Quan Xiềng Xích kéo từng tòa núi lơ lửng đem ném lại về phía sư đồ Vương Thông, đem lực lượng bài sơn hải đảo công tới.

“Mạc Khoa. Chết!”, Lý Minh thân bám vào một ngọn núi lao tới Mạc Khoa, bản thân cắn răng chịu lực xung kích từ Vương Thông đánh tới, tòa núi vỡ ra hắn đã xuất hiện trước mặt địch nhân, một thân máu me đầm đìa, tay phải phóng trường côn đâm tới, một chiêu Âm Dương Côn Tuyền hình thành vực xoáy đem Mạc Khoa đang kinh hãi nuốt vào, Vương Thông hoảng hốt vòng qua cứu viện chỉ thấy đệ tử mình biến thành máu thịt văng tung tóe khắp nơi.

“Giết hay lắm!”, Bọn Hắc Quy bên dưới hô hào cỗ vũ.

“Vương lão nhi, ngươi làm cái gì vậy, còn không mau giết hắn!”, Sạ Đẩu cùng Cao Biền vô cùng sốt ruột, lão Tả Ao cổ quái vô song, bản thân bị trọng thương nhưng lập tức lành lặn trở lại, thiên hạ đệ nhất y thuật của lão cũng không đến mức thần diệu như thế.

Vương Thông nhìn Lý Minh máu me đầy người cười nói: “Lý điệt, Tổ Long Chi Mạch không thể rời núi quá lâu, ngươi xem đầu Long Mạch quấn quanh đã vô cùng yếu ớt, nếu ngươi cưỡng ép sử dụng thì cả ngươi cùng Tổ Long Chi Mạch sẽ cùng tiêu tán vào thiên địa.”

Lý Minh cảm nhận rõ Tổ Long Chi Mạch khí tức đã vô cùng yếu ớt, theo đó khí huyết hắn cũng đại giảm, hắn cùng đầu long mạch này đã chiến không biết bao nhiêu trận từ Nhân giới tới Cửu U, vừa rồi lại bị Ma Huyết Phiên thôn phệ không ít, chịu thêm một đòn của Vương Thông để giết Mạc Khoa đã là cực hạn, không thể cố thêm.

Lý Minh quay lại nhìn lão Tả đang bị Cao Biền cùng Sạ Đẩu vây đánh mà trong lòng lo lắng không ngớt, hắn tách ra khỏi Vương Thông hướng mọi người tuyên bố: “Các vị, bản chưởng môn tuyên bố trao chức vị Tả hộ pháp Trưởng lão cho Đinh lão nhân gia đây. Đinh lão còn không mau tiếp lệnh.”

Lão Đinh cười vui vẻ bước lên không trung hướng mọi người nói: “Đệ tử tuân mệnh.”

Lão lại thì thầm vào tai Lý Minh: “Minh nhi, đổi lại ngươi phải thay ta trông miếu.”

Lý Minh chợt nghĩ tới cảnh côi cút cả ngày nhặt lá bắt sâu bất giác thất thểu, nhưng mặc kệ, dù sao hắn sẽ tìm một đời trông miếu khác, không nhất định phải ở đó suốt đời.

Hắn lại phấn chấn truyền lệnh: “Tả hộ pháp, mau bắt tên phản đồ kia lại cho ta.”

“Tuân mệnh!”, Lão Đinh quần ống thấp ống cao vén cao tới đầu gối, xắn tay áo tiến thẳng tới trước mặt Vương Thông tươi cười nhìn lão.

Vương Thông nhìn phục trang của lão Đinh không có chút nào danh môn chính phải thì tỏ rõ khinh thường, hắn vừa tới quả thực không biết lão Đinh là ai, trái ngược với vẻ mặt cổ quái còn bọn Chưởng môn nhân các tông môn phía dưới.

“Lão quái vật ra tay rồi!”, Hư Vi khẽ run rẩy kêu lên, lão đạo vẫn có nhớ tới cảnh lão Đinh xách theo Lý Minh vặn mất tay của Diêm Hoàng La Độc.

“Ngươi báo ra tên họ chịu chết!”, Vương Thông hờ hững.

Lão Đinh vui vẻ tường tận kể: “Ta họ một chữ Đinh, tên một chữ Điền, là cái lão nhân làm ruộng vườn trông miếu dưới Tổ Sơn.”

“Một lão nông cùng đòi quát tháo trước mặt ta.”, Vương Thông bàn tay thủ chưởng đập ra liên tục, thiên địa linh khí cuồng bạo đem phong nhận muốn nuốt chửng lão Đinh, hình thành một phong vực cuồng bạo muốn cắn nuốt hết thảy.

Thế nhưng chỉ chốc lát sau Vương Thông liền tròn mắt kinh ngạc, lão nông trước mặt hắn chỉ đơn giản thò tay ra bắt lấy từng đạo gió lốc khẽ xoa, phong vực cũng theo đó tan thành mây khói, thiên địa lực lượng bình ổn trở lại.

Vương Thông liền nhận ra mình gặp phải đại kình địch, trong lòng hô vang, thiết tiên vung lên điều động sơn xuyên địa mạch tấn công hết khả năng có thể, từng tòa núi mọc ra nhấp nhô đem lão Đinh chôn vùi, nhật nguyệt tinh thần biến thành từng mảng phù văn phong ấn toàn bộ tòa núi kéo xuống lòng đất, Vương Thông thở phào nhẹ nhõm.

Bất chợt sau lưng lão Vương Thông có tiếng người quát tháo: “Lý Minh, ngươi lại nhìn một chiêu Hoàng Long Hống Sơn đánh thế nào.”

Lão Đinh dùng Long Tức Bế Pháp biến mất, sau đó thình lình xuất hiện sau lưng Vương Thông, miệng gào thét đấm ra một quyền, đây là đệ lục chiêu trong Bát Long Quyền, thường ngày Lý Minh đấm ra cùng âm công quát tháo khiến tâm hồn địch nhân rung động, nhưng vào tay lão Đinh, chiêu này trở thành một trận phong ba bão táp, trời long đất lở, âm ba cuồn cuộn như vạn đầu thiên lôi cùng bổ xuống, cảnh tượng hùng vĩ không sao nói thành lời, Lý Minh trợn tròn mắt.

Vương Thông bị âm ba chấn ngả nghiêng, xoay tròn như chiếc lá trong cơn bão, bản thân bị đập vào vách núi thương tích nghiêm trọng, da thịt bị bong tróc khắp nơi, khuôn mặt lộ ra cả xương trắng.

Thế nhưng Hình Khí Môn không kẻ nào tầm thường, ngọn núi nơi Vương Thông văng vào bỗng chốc biến thành khô cằn, đất đá cũng theo đó biến thành cát trắng, cây cối khô héo, toàn bộ lực lượng bị Vương Thông điều động tới chữa trị bản thân, chẳng phải dùng đan dược hay bế quan chút nào, đều là trực tiếp sử dụng lực lượng trong thiên địa, chẳng mấy chốc Vương Thông lại bay nhảy như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lão Đinh cũng phải kêu lên oái oái: “Đám Hình Khí Môn thực cổ quái, thực cổ quái!”

Phía dưới Lộc Sơn, Lý Minh dẫn theo bọn Hoàng Nam hô to gọi nhỏ: “Các vị sư huynh, đừng đi, chúng ta ở lại hàn huyên một phen cái đã.”

Phía trước bọn Lý Minh là đám sư đệ của Mạc Khoa cùng Lô Bác, lại có cả nhân mã của La Độc đang ra sức chạy trối chết, vài gã chậm chân bị Truy Hồn Xích của Lý Minh quấn được lập tức hồn lìa khỏi xác, Hoàng Nam gẩy cầm cũng chém chết nhiều vô số địch nhân, hắn ra tay ít khi lưu tình.

“Lão thất phu, còn không nhanh xử lý hắn!”, Trên không trung, lão Đinh bị lão Tả quát tháo.

Lão Đinh cũng là vô cùng phiền não, mỗi lần đánh trọng thương Vương Thông lại thấy hắn ngồi dậy, lão Đinh hướng lão Tả kể khổ: “Hắn cầm tinh con gián, ta đánh không chết được!”

Lão Tả lúc này cầm hồ lô gõ vào đầu Sạ Đẩu khiến hắn choáng váng mới quay sang nói với: “Lão thất phu ngươi đừng để hắn chạm đất, đánh lên trời.”

Lão Đinh trong đầu như có tia sáng lóe qua, được lão Tả chỉ điểm, lão Đinh quyền kình biến đổi, đều từ bên dưới móc ngược phía trên, chốc lát Vương Thông bị lão đánh văng lên trời, nhưng lần này không còn tốt đẹp như lúc trước, Vương Thông trọng thương hồi phục rất chậm, càng lúc càng nguy ngập, sắp bị lão Đinh đánh đứt gân đoạn cốt.

Vương Thông biết mình không phải đối thủ của lão nông kia, hắn dứt khoát đem một lá bùa ra đốt, thiên địa linh khí điên cuồng bạo loạn, trời long đất lở khiến cho ai nấy say sẩm mặt mày, Vương Thông theo đó biến mất, lão Đinh còn gắng sức ổn định thân hình không cách nào giữ địch nhân, đành trơ mắt nhìn Vương Thông bỏ đi.

Cao Biền thấy vậy cùng dứt khoát dâng lên Ma Huyết Phiên huyết hải ngập trời, bọt máu sôi ùng ục chấn lui lão Tả rồi chạy mất.

Lão Đinh đang quay cuồng nhìn thấy mặt ma kỳ yêu thích muốn bỏ đi thì lòng dâng tiếc hận, một chiêu Thiên Long Đoạt Vận phóng ra, bầu trời xuất hiện một cánh tay khổng lồ vồ chụp về phía huyết hải, chỉ nghe Cao Biền gầm rống một tiếng đau xót, trong tay lão Đinh nhiều hơn một mặt vải rách, Ma Huyết Phiên được Cao Biền khổ công khôi phục lại bị xé ra, lão Đinh nhẩm tính số vải này cũng vừa đủ để may một mặt cờ mới treo trước miếu.

Sạ Đẩu ẩn thân hư không cũng theo đó ba chân bốn cẳng trốn đi, để lại một mảnh đại địa tan hoang, núi non vực thẳm bày bố loạn xạ, Lộc Sơn bỗng chốc trở nên lọt thỏm giữa mảnh núi non bị bọn Hình Khí Môn sử thần thông tạo tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.