Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 66: Chương 66




Bạn trai dừng lại một lúc, rồi nói “Em yêu, thật ra anh rất vui vì em có thể làm việc ở Anh.”

Tôi lười biếng đáp lại: “Cảm ơn.” Tôi hơi sốt ruột, tôi muốn đi ngủ sớm, mai còn phải bay.

Nhưng anh ấy lại nói: “Tuy nhiên, anh có đề nghị thế này, không biết em có nghe hay không.”

Giọng của anh hơi hướng nghiêm túc, khác hẳn mọi khi. Tôi liếc nhìn anh, vẻ mặt anh cũng nghiêm nghị. Tôi miễn cưỡng đặt tờ báo trên tay xuống, nhớ trước khi đi mẹ dặn phải chú ý thái độ, có vẻ như mẹ đã đúng, dù sao chúng tôi cũng sắp kết hôn, cần cho người ta sự tôn trọng cơ bản nhất.

Tôi nói: “Anh nói đi.”

Anh cúi đầu xuống, nghịch mấy hạt dưa đen còn sót lại trong tay, một lúc lâu sau mới nói: “Thật ra anh nghĩ em nên quay về học xong đã. Anh nghĩ công việc ngoài xã hội có ảnh hưởng rất không tốt đối với, đối với con người. Thật ra, thật ra... thật ra, môi trường đại học rất tốt, tốt nghiệp ra làm giáo viên, và ổn định, vừa thu nhập tốt, lại được nghỉ đông, nghỉ hè...”

Tôi nghe mà đã sớm không bình tĩnh nổi, ngắt lời anh: “Lại vừa có thể tan làm, về nhà, nấu cơm, chăm con.” Bạn trai chết lặng: “Em yêu,...” Tôi tiếp tục: “Thích thì tìm giúp việc đi? Tìm người giúp việc lúc mắng không phải sướng mồm hơn sao, tìm vợ làm gì?”

“Em yêu, ý anh không phải vậy...” anh vội giải thích.

“Chứ ý anh là gì? Em mới có chút khởi sắc mà anh đã ghen tỵ, thật hẹp hòi!” Tôi được nước lấn tới.

Bạn trai có chút nóng nảy: “Tại sao anh lại ghen, sao anh lại ghen?! Em yêu, anh không muốn nói em, từ khi em nói em gặp được cô gái đó ở Anh, dù em nghĩ em không như vậy, nhưng em đã hoàn toàn thay đổi...”

Nghe anh đột nhiên nhắc tới Thẩm Phương, tôi nổi đoá lên: “Anh thôi việc lôi người khác vào cho em! Em nói với anh, giờ đây em được như vậy là nhờ ơn của người ta! Nếu anh nhìn không vừa mắt, anh cứ việc, em không quan tâm, nhưng anh đừng lấy quan hệ của em ra làm trò níu chân!”

Nói xong, tôi lên tầng, vào thẳng phòng mình mà không thèm quay đầu lại. Tôi đóng sầm cửa, khoá lại. Mẹ tôi bước ra, bạn trai vẫn đứng ngoài cửa hét lên: “Tại sao cứ phải thăng quan tiến chức làm gì? Để làm gì? Cứ sống yên ổn không được sao?”

Tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi khuyên giải ngoài cửa, nhưng bạn trai vẫn gào lên gì đó, tôi mở cửa, nhìn chằm chằm vào anh: “Anh muốn hét thì về nhà mà hét. Mẹ em còn phải ngủ sớm.”

Bạn trai nhìn tôi, dần dần, quầng mắt anh ửng đỏ. Tôi quay mặt đi.

Cuối cùng, anh rời đi. Mẹ kéo tôi lại, như muốn nói điều gì đó với anh, tôi nói trước khi mẹ mở lời: “Mẹ, mẹ thấy rồi chứ? Mẹ xem anh ấy đã lớn như vậy, nhưng ý chí cầu tiến ở đâu?”

Mẹ cũng không nói đỡ cho anh ấy nữa, chỉ nói: “Thật ra Hiểu Quân là người lương thiện, là một chàng trai tốt, con đừng giận cậu ấy.”

Ngày hôm sau, tôi vội bắt taxi ra sân bay mà không đợi bạn trai đến. Hình như mẹ bất mãn với tôi, bà thấy tôi bất lịch sự, tôi nói với mẹ: “Con đang để anh ấy tự kiểm điểm, mẹ xem anh ấy đam mê chơi mạt chược như vậy mà mẹ vẫn mong được anh ấy thi lên thạc sĩ được sao?”

Đến sân bay, trước khi lên máy bay, điện thoại của tôi vẫn luôn im bặt. Tôi thầm cảm thấy có chút bất an. Nhưng nghĩ lại, như vậy cũng tốt, đỡ phải phiền lòng.

Trở về Thượng Hải, thu dọn đồ đạc. Tôi và Ji Shang ngày càng thân thiết hơn vì tôi sắp phải đi. Trước đêm tôi đi, Ji Shang nói với tôi, rằng bố tôi có ý muốn chuyển nhượng cổ phần cho tôi.

Tôi có thể thấy sự bất mãn trong nội tâm của Ji Shang và biết rằng chú ấy thâm dò tôi. Tôi nói với Ji Shang, cháu làm vậy chỉ để trút giận thôi, những thứ còn lại, cháu không quan tâm. Tôi sẽ giúp chú ấy ổn định lại bố tôi, nhưng sẽ phải đợi đến khi tôi hoàn thành bài thi bảo vệ luận văn. Ji Shang vẫn có vẻ do dự, tôi cười và xua tay: “Chú à, dù cháu chưa cứng cỏi gì, nhưng những thứ này đều là vật ngoài thân, không đáng coi trọng, tiền chính là thứ khốn nạn, cháu hận đến tận xương tuỷ.”

Khi tôi đi, bầu không khí không hối hả và nhộn nhịp như lần đầu tôi ra nước ngoài. Tất nhiên, có rất nhiều người đến tiễn, nhưng cả mẹ và bạn trai tôi đều không đến. Về bạn trai, tôi không muốn anh ấy đến. Còn mẹ, tôi sợ mẹ đến một mình mà không có ai chăm sóc. Vì vậy, tôi nói, công ty đã thống nhất sắp đặt cho rất nhiều người cùng đi, đến tiễn sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Mẹ tôi không hỏi rốt cuộc có ảnh hưởng gì không tốt, lúc đó trong thâm tâm bà, việc tôi có thể an toàn đáp máy bay quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Bạn trai vậy mà chỉ nói một câu, lên đường bình an. Thành thật mà nói, tôi có chút thất vọng.

London vẫn nhộn nhịp và hào nhoáng như trước kia. Chỉ là kỳ nghỉ lễ đang đến gần, khắp nơi đều trang trí tổ chức lễ hội, dù còn hơn hai tuần nữa mới đến.

Tôi quay trở lại cái ổ nhỏ của mình, đúng như tôi nghĩ, mọi thứ vẫn không thay đổi. Cặp đôi người Hà Nam sắp về Trung Quốc sau khi tốt nghiệp. Còn người bạn cùng nhà ở tầng hai đã chuyển ra ngoài, cô bạn đồng bào dân tộc thiểu số đã với vòng tay của mẫu quốc vào tháng 10 cùng bạn trai. Theo cô bạn ấy nói vì không tìm được việc làm, tại sao phải tiêu tiền hoang phí? Cặp đôi Hà Nam sau khi tốt nghiệp đã đến du lịch 11 hay 13 quốc gia ở châu Âu, sau đó, họ cũng thử nộp vài hồ sơ xin việc, nhưng vẫn chẳng đi đến đâu, visa của họ đến ngày 31 tháng 12 sẽ hết hạn, nên họ tranh thủ thời gian tiệc tùng vui vẻ, mua sắm đồ đạc, và đang chuẩn bị gói ghém về nhà.

Cặp đôi họ vừa vui mừng vừa ngưỡng mộ vì tôi trở lại. Đêm đó, chúng tôi mua về gói đậu phộng như đã bị thiu từ cửa hàng Ấn Độ, thịt hộp và ngô ngọt đóng hộp, uống rượu gin nguyên chất của London đến tận nửa đêm. Tôi nhớ cô gái Hà Nam vỗ vai tôi và nói: “Thuý Hoa, sau này em sẽ chuẩn con mẹ nó là một người thành công, lần đầu tiên thấy em, chị đã chắc chắn như vậy. Em làm tốt cho chị, đừng làm mất mặt người Trung Quốc chúng ta!” Tôi có chút muốn khóc, nâng chiếc cốc trong tay lên: “Nào, cạn, cạn ly, trong đời dù thế nào cũng gặp được nhau, đến lúc em thành công, nhất định sẽ quay về tìm các anh chị chơi.”

Hai người rất vui vẻ, một hơi nốc cạn: “Hôm nào đó đến nhà chúng anh chị chơi, dẫn em đi quận Long Môn, thăm chùa Thiếu Lâm.”

Tối đó tôi hơi say. Sáng hôm sau, tôi dậy đi vào phòng tắm, mở cửa ra và đối diện với cầu thang có phần xa lạ, chợt nhận ra rằng mình đã trở về Anh. Tôi đứng dưới vòi hoa sen, nghĩ, một cuộc hành trình mới lại bắt đầu.

Tôi chợt nhớ đến Thẩm Phương. Tôi nghĩ, có nên gọi một cuộc cho chị ấy không? Nhưng lại nghĩ, quên đi, đợi đến khi bảo vệ luận văn xong hẵng nói, khỏi để lỡ thời gian chơi với chị. Không biết vì sao, kể từ khi đó, tôi bắt đầu nghiêng về quyết định tiếp tục đào tạo chuyên sâu vì tương lai. Tôi không biết có phải thái độ của bạn trai đã phát huy tác dụng, hay do lời bố tôi nói khi tôi rời đi?

Khi nghĩ về điều này, tôi đồng thời luôn nghĩ đến Thẩm Phương, liệu chị có nghĩ tôi thật tồi tệ và quá đáng nếu tôi tiếp tục học tiếp không? Lúc đó khi trong lương tâm tôi cảm thấy có lỗi với Thẩm Phương, tôi sẽ nghĩ đến một câu mà cặp đôi Hà Nam nói trong khi say rượu: “Không có cuộc vui nào kéo dài mãi mãi.”

Chẳng mấy chốc đã đến ngày thi vấn đáp. Có lẽ vì ông Scot đã rất tận tâm giúp tôi sửa luận văn, thậm chí còn sửa lại cách phát âm một số từ của tôi, hoặc cũng có thể vì cán bộ coi thi là bạn cùng lớp đại học với ông Scot. Nên buổi thi diễn ra rất thuận lợi, chỉ cần 2 tiếng là xong. Ngày đó tôi quá mức may mắn, không những nhận được lời nhận xét miễn sửa đổi, một lần là qua, mà còn quen được cả giám thị là sếp lớn của khóa PhD mà tôi vừa tốt nghiệp.

Sau khi lấy được giấy phép tốt nghiệp, tôi vô cùng muốn tận dụng cơ hội này để có một khoảng thời gian vui vẻ. Tôi bắt đầu liên hệ với vài người con trai của bạn mẹ tôi ở Mỹ, vì tôi chuẩn bị xin visa đi Mỹ. Nghe nói rằng tỷ lệ những người ở Anh nhận được visa đi Mỹ cao hơn nhiều. Tôi muốn thử.

Vì các bạn cùng nhà cứ lần lượt chuyển đi hết nên Internet ở nhà đã bị cắt. Tôi chỉ còn cách đến thư viện của trường đại học để lên mạng và liên lạc với gia đình. Tất nhiên, tôi còn liên lạc với Ji Shang và bố.

Trong tuần tôi đi, không biết bố tôi đã uống phải loại bùa mê thuốc lú gì, tự dưng ông ấy viết cho tôi một lá thư, mời tôi vào làm dưới trướng ông ấy một cách rất lịch sự.

Tôi ngạc nhiên và gọi cho bố, sau khi nói chuyện vòng vo một hồi, tôi lại cảm thấy thất vọng với con người này. Ông ta muốn tôi nhận một số cổ phần, vì như vậy, phe tôi và ông ấy sẽ có hơn 66% tổng cổ phần. Đây là một con số nhạy cảm liên quan đến hình thái giám đốc công ty hoặc các quyết sách lớn của công ty, đóng vai trò quyết định xem chúng có thể được thông qua một cách hợp pháp hay không. Nếu tôi không tham gia, phe Ji Shang sẽ yêu cầu cùng chia phạm vi thế lực với phe tôi và bố thành 51%: 49%. Ngay cả khi có được 51% trở thành chủ tịch, nếu không đạt được 66% thì thực tế cũng coi như không làm được gì. Nghe nói, điều này hoàn toàn phù hợp với luật công ty. Tôi nói với bố, vậy hãy làm theo những gì hệ thống pháp chế đặc biệt của Trung Quốc cho phép đi, ai ngờ, bố tôi lại tỏ ra lo lắng và do dự.

Tôi có cảm giác rằng, những mánh khoé của Ji Shang hoàn toàn vượt tầm kiểm soát của bố tôi.

Quả nhiên, ngay sau đó thư từ Ji Shang cũng đến. Nếu không phải lúc đó tôi đọc xong thư của bố rồi lập tức về nhà, rất có thể tôi sẽ nhận được email từ Ji Shang ngay.

Đương nhiên, ban đầu thái độ của Ji Shang là không muốn tôi tham gia. Theo lời chú ấy, dù sao đó cũng là bố tôi. Nếu trong tương lai tôi có bất cứ hành vi chống lại ông ta, chắc chắn điều đó sẽ tăng thêm sự ngặ cách giữa chúng tôi.

Đọc thư, tôi thực sự bái phục thủ đoạn của Ji Shang, thật ra chúng tôi đều biết đến cuối cùng ván cờ này sẽ kết thúc như thế nào, Ji Shang cũng hiểu chính xác mục đích của tôi là gì. Tuy nhiên, người này có thể chơi hết mình cho đến giây phút cuối cùng. Tôi không biết tại sao chú ấy lại làm vậy.

Sau này, tôi nghĩ, khi một người hi vọng bản thân không bị lộ tẩy, cách tốt nhất là tự lừa dối mình. Tôi nghĩ có thể Ji Shang là một người có tính cách như vậy. Nói quá nhiều lời bịa đặt đúng là sẽ khiến người ta lơ là mất cảnh giác, giống như tôi đã nhiều lần bảo đảm với Ji Shang rằng tôi chỉ muốn nhận lại những gì tôi xứng đáng, để những người phải trả giá nhận lại những gì mà họ đáng phải nhận. Sau khi lặp lại nhiều lần, tôi dần dần tự cảm thấy rằng tôi đang quang minh chính đại hướng đến mục đích này. Vì vậy, tôi mang một tâm trạng thư thái và tự hào, trả lời lại bố tôi, rằng tôi từ chối.

Đương nhiên sau đó tôi cũng đã viết thư lại cho Ji Shang, nói rằng ông ta đã được dẹp yên, mọi thứ cứ diễn ra theo đúng kế hoạch. Cuối cùng, tôi bổ sung một câu, chuyện này, chúng ta quyết thắng!

Hôm sau đến trường, tôi nhận được một email với cách diễn đạt mãnh liệt, cực kỳ mỉa mai và bất mãn từ bố tôi. Tôi đắc chí chuyển bức thư đến Ji Shang, chú thích bên trên rằng, kiên định vững vàng, chiến thắng sớm muộn gì cũng thuộc về chúng ta.

Tôi gửi lá thư đi một cách đắc thắng. Trong những ngày vui kháng chiến tiếp theo, tôi hừng hực khí thế bước vào đại sứ quán Hoa Kỳ, cố tình phóng đại cách phát âm để giống người Anh.

Có lẽ do tôi quá tự tin, hoặc do những đứa con trai của bạn mẹ tôi quá giỏi, một lần nữa tôi lại thuận lợi lấy được visa đi Mỹ.

Bước ra khỏi đại sứ quán, tôi gọi cho mẹ và nói: “Với thứ này, sau này đi đâu cũng dễ như trở bàn tay.”

Về đến nhà, tôi vội vàng thu dọn hành lý. Thực ra tôi không thực sự muốn đi học ở bên đó. Mặc dù lúc đó tôi chưa quyết định được trường ở Anh, tôi cũng không biết tại sao tôi mãi vẫn không liên lạc với Thẩm Phương.

Nhưng tôi hầu như không nghĩ đến việc sẽ lưu trú lại bên đó. Tôi chỉ mang theo vài bộ quần áo thay dần, hai hộp chocolate và một chiếc áo khoác măng tô mà tôi chưa bao giờ mặc ở Anh. Nghe nói New York rất lạnh.

Tôi đặt vé máy bay trước khi nhận được visa, vì nghe nói làm vậy xác suất đậu visa sẽ cao hơn.

Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến lễ Giáng sinh năm đó. Tôi ngồi trên máy bay, lần đầu tiên đến nơi gọi là “Bên kia đại dương“. Trên máy bay, tôi hứng khởi nghĩ, máy bay sẽ không đâm vào tượng Nữ thần Tự do rồi rớt xuống đâu nhỉ?

――

Quả nhiên, New York lạnh hơn nhiều so với London. Trước khi tôi có thể tận hưởng trọn vẹn nền văn minh tư bản thịnh vượng này, con trai của cô Dương Dương đã đưa tôi về nhà của anh ấy ở ngoại ô thành phố.

Nước Mỹ thực sự rất to và rộng lớn giống tổ quốc của tôi. Mặc dù đều là New York, nhưng vẫn mất hơn 40 phút xe buýt để vào thành phố từ nhà của người bạn ngày nhỏ của tôi. Khoảng cách như vậy khiến tôi nghi ngờ liệu mình có còn trong vòng tay của thành phố này hay không.

Con trai của cô Dương Dương tên là Thiên Thiên, là một chàng trai chỉ lớn hơn tôi một tuổi. Thật ra anh ấy đã kết hôn, lý do tại sao anh ấy vẫn được coi là một cậu nhóc có lẽ xuất phát từ ấn tượng thời thơ ấu của tôi về sự nghịch ngợm của anh ấy. Nhưng theo tôi, Thiên Thiên vẫn là một cậu nhóc lớn đầu, dù sắp lên chức bố nhưng vẫn bộc lộ tính cách của một cậu bé ăn no mặc ấm từ trong trứng, phong thái vênh váo và hơi phô trương.

Tôi thỉnh thoảng hỏi đùa, làm sao mà anh ấy lại lừa được một cô vợ hiền lành và bao dung như vậy, anh ấy hơi đảo mắt khinh bỉ, nói: “Là cô ấy theo đuổi anh.” Cô vợ người Đài Loan ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt đắc chí của anh ấy, mà chỉ biết ngậm miệng cười bẽn lẽn.

Ngôi nhà của anh ấy thực sự rất đẹp, chỉ là khác với phong cách London của Thẩm Phương. Toàn bộ ngôi nhà dường như mới được xây dựng cách đây không lâu, kiểu màu sắc bức tường là màu xám nhạt xen lẫn màu trắng. Căn phòng cũng rất rộng rãi, hầu như phòng ngủ nào cũng có khung cửa sổ khổng lồ, sáng rực cả căn phòng.

Tôi đi tham quan từng căn phòng: phòng ngủ, phòng sinh hoạt, tầng hầm và thậm chí cả gara chứa đồ dưới sự dẫn dắt hào hoa của anh ấy, tôi cười và nói: “Anh giàu thật đấy.” có vẻ như anh ấy muốn mỉm cười một cách khiêm tốn, nhưng vẫn là nụ cười đó, đem theo sự ưu việt đẳng cấp vốn đã được thừa hưởng y như đúc từ cha mẹ anh.

Sau khi ổn định chỗ ngồi cho tôi, anh ấy hào phóng xua tay: “Em đi dạo quanh đây với vợ anh đi, chắc anh không đi cùng được, gần đây anh phải lo nhiều chuyện cho mẹ, cuối tuần còn phải đi học lớp tập lái. Nếu mà em đến muộn hơn vài ngày thì tốt, đợi đến Giáng Sinh anh sẽ đưa em đi quanh thành phố.”

Tôi hơi ngạc nhiên: “Gì cơ? Không phải anh đã lái xe rồi sao? Lại còn phải đi học lái?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.