Vĩnh Dạ Quân Vương

Chương 1: Q.1 - Chương 1: Ban đêm màu đỏ




Phần lớn thời gian ở đại lục Vĩnh Dạ đều là hoàng hôn mơ màng, đặc biệt là khi đến mùa tối, quỹ đạo vận hành ở tầng trên của đại lục che kín cả mặt trời, ban ngày chỉ còn kéo dài ngăn ngắn có mấy tiếng.

Tối nay, ngôi sao Alpha Song Tử (Alpha Twins) quay tới gần quỹ đạo, là một buổi tối có mặt trăng hiếm khi xảy ra.

Một vòng trăng tròn to lớn đến mức hầu như chiếm hết phân nửa bầu trời, giống như ngay sau đó nó sẽ đập lên đầu của mình, coi như là một người bình thường không hề có chút năng lực, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng rằng, trên bề mặt của vầng trăng kia có một thung lũng to lớn cùng dãy núi hùng vĩ.

Thế nhưng, đám người không ngủ kia vẫn lo âu thấp thỏm.

Trăng tròn có một màu đỏ tươi, ánh trăng như lụa mỏng, tựa như từ trên bầu trời phủ xuống mặt đất, nó giống như vật sống, đang lan tràn trên mặt đất gồ ghề kia. Đem một mảng lớn đường viền có màu xám đen phủ lên màu đỏ dày đặc ấy, lại như từng chút từng chút vết tích cùng vết thương to lớn, ở trên không hiện tại lập loè ánh sáng lạnh của kim loại.

Ở phương xa, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng sói tru thật dài cùng tiếng rống của một loài thú không biết tên, vang vọng lẫn nhau, tràn ngập hơi thở bạo ngược..

Trong truyền thuyết ở đại lục Vĩnh Dạ, trăng màu đỏ là dấu hiệu không bình thường, hiếm thấy vô cùng, nhưng một khi nó xuất hiện, ngay lập tức nó đã mang ý nghĩa của sự hỗn loạn cùng đau khổ. Mỗi khi đến thời điểm mà mặt trăng bị màu máu thẩm thấu, thì những kẻ có địa vị cao của thế giới Hắc Ám* sẽ mở ra cánh cửa tai họa, đem cuồng bạo cùng tai nạn gieo rắc khắp nơi.(Hắc Ám: bóng tối)

Truyền thuyết cũng không phải là nói suông, bởi vì dưới ánh trăng màu máu, toàn bộ sinh vật đều sẽ không tự chủ được mà càng thêm táo bạo và khát máu, cũng càng thêm ưa thích chiến đấu.

Dưới màn đêm đỏ rực, bỗng nhiên xuất hiện một điểm đen nho nhỏ. Nó bay tới từ trên trời, chậm rãi lướt ngang qua bầu trời, dần dần nó càng lúc càng trở thành lớn. Rõ ràng, đó là một chiếc phi thuyền dài đến mấy ngàn mét đang lơ lửng giữa bầu trời.

Nó đã cực kỳ cũ nát, túi khí to lớn chắp đầy những miếng vá, kim loại được cấu thành đều bị rỉ sét loang lổ, ghép lại với nhau khiến nhiều nơi bị nhếch lên, khiến người ta phải lo lắng có thể hay không đột nhiên bị gãy vỡ.

Dường như nó muốn xác minh rằng mọi người lo lắng là sự thực, phi thuyền đột nhiên bị chấn động kịch liệt vài lần, trên bề mặt lại bị sụp đổ không ít linh kiện, trong đó bao gồm một bộ phận kết cấu kim loại cỡ lớn ước chừng hơn mười mét.

Bộ phận được cấu thành bằng kim loại kia rớt xuống mặt đất, gây nên một tiếng nổ vang.

Phi thuyền lơ lửng giữa trời kia vùng vẫy khó khăn, khiến cho những ống đồng đã thành kia phải rung động, một đoàn hơi nước lớn được phun ra từ máy móc ở cuối khoang thuyền, phía sau của tàu tổng cộng có tám bộ cánh quạt, chúng phát sinh những tiếng cót ca cót két, xoay tròn một cách điên cuồng, sau đó mơi miễn cưỡng đem thân tàu ổn định lại.

Dưới phi thuyền hạ xuống ngổn ngang mấy chục sợi dây thừng thô sơ to lớn như cái cây, trên dây treo những khoang chứa hàng to lớn nhưng cũng bị rỉ sét loang lổ, nhìn xuyên qua cánh cửa máy không có che đậy kia, có thể nhìn thấy rõ ràng ở bên trong đó chứa đầy rác rưởi.

Phi thuyền cũ kỹ gỉ sét đang lơ lửng giữa trời kia như là một con thú lớn trong chiều tà, cố gắng để đi hết đoạn đường cuối cùng, rốt cuộc nó cũng bay tới chỗ cần đến. Mặt đất ở phía dưới mấy trăm mét, chính là một bãi rác cực kỳ rộng lớn của những chiếc phi thuyền.

Lúc này, có tới mấy chục ngàn người đang chen chúc chạy ra từ nơi ẩn náu, bọn họ đã sớm đem sự sợ hãi đối với chiếc phi thuyền kia quăng ra sau gáy, dùng sức phất tay với chiếc tàu đang lơ lửng giữa trời kia, không ngừng hoan hô một cách đầy phấn khởi!

Cho dù ở vùng đất hầu như đã bị đế quốc lãng quên này, thì họ cũng chỉ là những con giun dế ở tầng thấp nhất của toàn thế giới, mỗi ngày họ đều đang giãy giụa để sinh tồn.

Nơi này chính là nơi đã chôn xương của những con quái vật khổng lồ đã từng có một thời huy hoàng kia, những chiếc tàu bị hỏng bay tới từ tầng trên của đại lục khi tới đây thông thường đều sẽ mang theo một đống rác rưởi thật lớn, theo thời gian trôi đi, nơi này đã biến thành một bãi đổ rác mà thứ gì cũng có. Mà đám người sống nhờ ở bãi tha ma của phi thuyền* này, đã phải dựa vào những rác rưởi được tầng trên của đại lục bỏ xuống để sống sót.(Bãi tha ma của phi thuyền: nơi chứa những chiếc phi thuyền bị hỏng, lâu dần thành một ngôi mộ của nó )

Khi mà chiếc tàu bay vận chuyển rác rưởi kia không tới trong một thời gian dài, thì nơi này sẽ có một lượng lớn người phải chết đối. Đối với họ mà nói, rác rưởi tại tầng trên của đại lục chính là toàn bộ hi vọng của họ.

Mà ngày mai... Ngày mai ở đây là một từ ngữ quá mức xa xỉ, không có ai sẽ nghĩ tới ngày mai cả.

Chiếc tàu bay đã nhắm ngay tọa độ kia phát ra một tiếng kêu, cánh quạt ngừng chuyển động. Đột nhiên, thân tàu khổng lồ chấn động kịch liệt, nảy lên ở trên không trung liên tục ước chừng mấy chục mét, sau đó vòng ngoài ở bên trái của phía trước bị nứt ra, tách ra một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ.

Bề ngoài của tàu bay loại nhỏ kia xem ra rất trơn bóng, nó bay một vòng quanh chỗ đổ rác, lập tức quay đầu bay lên cao, từ từ bay về phía bầu trời.

Còn lại chiếc tàu bay đang lơ lửng giữa trời kia thì lại mất đi động lực, bắt đầu chấn động không ngừng, đột nhiên nó lệch đi, rồi rơi về phía mặt đất một cách chậm rãi!

Nó càng rơi càng nhanh, rốt cục va chạm cùng mặt đất, trong tiếng nổ vang, có vô số rác rưởi, phế liệu cùng những kim loại trong bộ phận cấu thành kia bay tán loạn, một cơn mưa rác rưởi xuất hiện dưới bầu trời của bãi tha ma.

Bắt đầu tha hồ vui chơi rồi!

Đám người sống nhờ kia gào to rồi nhắm về chỗ mà chiếc tàu bay kia rơi xuống, thậm chí có mấy người chạy bằng bốn chân giống như là thú hoang vậy.

Thỉnh thoảng có một vài bộ phận bằng kim loại to lớn rơi xuống, còn những người ở dưới do không né tránh kịp những kim loại đó, nên trực tiếp bị bộ phận nặng mấy tấn kia ép thành thịt vụn. Nhưng mà những người bạn bên cạnh họ xem như không thấy những nguy hiểm này, vẫn cố liều mạng mình để xông về phía trước, chỉ cầu có thể đi tới chỗ mà rác rưởi rơi xuống nhanh hơn một chút.

Trong đám người, có người nam cũng có người nữa, trong đó còn có người già và trẻ nhỏ. Thế nhưng, tuổi tác cùng giới tính không có chút ý nghĩa nào ở đây, mỗi đoàn người đều phân chia bằng cách so thể hình cùng sức mạnh, đây là tiêu chuẩn phân chia duy nhất của bãi tha ma.

Những người có thể vọt tới chỗ của tàu bay bị hỏng đều là những người đàn ông mạnh mẽ cường tráng nhất ở bãi tha ma này, sau đó là những người đàn ông hơi yếu một chút cùng với những người phụ nữ khỏe mạnh, tiếp theo đó lại là những phụ nữ hơi yếu một chút, mà sau cùng đứng ở vòng ngoài chính là người già và trẻ nhỏ!

Mọi người lấy trung tâm là chiếc tàu bay đang rơi rụng kia, tạo thành từng cái từng cái vòng tròn đồng tâm. Trong mỗi tầng đều có một vách ngăn vô hình không thể vượt qua.

Ở rìa ngoài cùng của từng tầng từng tầng đồng tâm chính là khu vực hoạt động của đám con nít. Những đứa trẻ có số lượng lên đến hàng trăm này đang cố sức tìm kiếm, tìm kiếm những đồ ăn mà hầu như không hề tồn tại kia.

Trong số đó, có một bé trai nhỏ gầy, cũng đang cố gắng tìm kiếm.

Tuổi của nó ước chừng bảy hay tám gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui, cơ bản là không thể nhìn rõ được gương mặt của nó, quần áo trên người nó chính là đồ lót của một người lớn, gói gọn ở trên người nó giống như một bộ áo dài. Hơn nữa, đồ lót kia bị rách đến mức không còn hình thù gì cả, nên phải dùng vải để quấn những chỗ rách lớn ở trên đó.

Nó dùng hai tay của mình để cào bới đống rác lạnh lẽo này, trên bàn tay nhỏ đều là những vết cắt, trong đó có rất nhiều vết thương đã bị thối rữa. Nhưng dường như nó không hề cảm giác được sự đau đớn, chỉ biến liều mạng cào bới đống rác to lớn không thể nhìn ra hình thù gì ở trước mặt.

Đã ba ngày nay, nó chưa từng được ăn gì cả, nếu như ngày hôm nay không tìm được chút gì để có thể ăn, thì nó sẽ không thể kiên trì tới khi một chiếc tàu bay khác đến.

Thế nhưng, dù cho bé trai này có cố gắng như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể thu hoạch được gì.

Khu vực này đã sớm bị người khác đi qua vô số lần, sau đó mới để lại cho những đứa trẻ có độ tuổi nhỏ hơn mười này. Những đứa trẻ này chính là những người yếu nhất ở chỗ đổ rác này. Khi mà đám người khỏe mạnh này thật sự không tìm được đồ ăn nữa, thì ánh mắt đói khát của họ sẽ... Nhìn chằm chằm vào người già cùng trẻ nhỏ.

Nơi này là vùng đất bị vứt bỏ, nơi này là ngôi mộ của tàu bay. Nhưng người ở nơi này chỉ cần sống sót, họ đã không khác gì dã thú. Đến cả dã thú mạnh mẽ đều có sống có tôn nghiêm hơn so với bọn họ!

Khát vọng sống sót đã khiến bé trai không từ bỏ, nó không ngừng lật rác rưởi lên, rất nhiều vết thương trên người cũng bởi vì dùng sức quá mức mà đứt ra lần nữa, chảy ra máu tươi. Nhưng nó vẫn không hề hay biết.

Đám mưa rác rưởi trong không trung vẫn tiếp tục rơi xuống, từ trong đám mưa đó có một miếng rác hơi to một chút rơi bên cạnh của bé trai.

Lớp bao bên ngoài của rác bị rách ra, trong những loại rác rưởi kia lăn ra một cái bao giấy thấm dầu, trong giây phút đó, nó hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của bé trai. Trên bọc giấy vậy mà có thấm váng dầu!

Bỗng nhiên, nó nhào tới nhanh chóng giống như một con mèo hoang, nó chộp thật chặt bộc giấy dầu kia vào trong tay. Nó không hề mở ra để xác nhận đồ vật ở bên trong, mà nhét đồ vật đó vào trong quần áo, sau đó nó lập tức cẩn thận từng li từng tí bò ra bên ngoài.

Ở giữa đám trẻ nhỏ này, cũng tồn tại sự cạnh tranh cùng cướp giật, thậm chí còn có giết chóc! Mức độ tàn khốc không kém chút nào so với thế giới của người lớn.

Bé trai rất nhỏ gầy, thuộc về hàng yếu ớt ở trong chỗ đổ rác này, nếu bị những đứa trẻ khỏe mạnh kia phát hiện ra nó giấu riêng cho mình đồ vật có thể ăn được, thì nhẹ nhất cũng sẽ bị đánh đập một trận.

May mắn chính là, bé trai đã tách ra tầm mắt của những đứa trẻ lớn kia, thoát đi khu vực này thành công. Tựa hồ, từ lúc sinh ra nó đã mang theo một loại nhạy cảm, luôn có thể tránh những đứa trẻ lớn còn đáng sợ hơn so với mãnh thú kia trước một bước.

Sau khi rời xa nơi chứa xác của tàu bay, bé trai nhanh chân lao đi thật nhanh, chạy liên tục không ngừng nghỉ tới một khu rác rưởi khác nằm ở sau núi, tiến vào bên trong một thùng sắt trống rỗng

Nơi này chính là ổ nhỏ của nó, là nơi ở để nó tránh mưa né gió. Trong lòng của bé trai, cái không gian nhỏ chỉ có diện tích hơn một mét vuông này chính là thiên đường ở nhân gian của nó.

Nó cẩn thận từng li từng tí lấy ra bộc giấy dầu kia, ngừng thở, trên mặt mang theo một loại biểu hiệu giống như là hành hương, từ từ mở ra.

Bên trong bộc giấy là một cái bánh mì! Một ổ bánh mì chỉ vẻn vẹn bị cắn một cái!

Ngay khi bé trai nhìn vào nó, đã biết vật này gọi là bánh mì. Ở trên chỗ đổ rác, nó chưa từng gặp đồ ăn nào hoàn chỉnh như thế, thế nhưng nó không nhớ được là ở nơi nào, hay lúc nào mà nó biết được thứ này gọi là bánh mì.

Trên thực tế, đây chỉ là một cái bánh mì tròn bình thường mà thôi, ngay cả người dân có tầng lớp thấp nhất ở đại lục tầng trên đều có thể cắn một cái rồi vứt đi, giống như miếng trên tay của bé tay này vậy. Thế nhưng, ở bên trong chỗ đổ rác này, nó có giá trị vài cái mạng người.

Đưa nó đến gần một chút, có thể ngửi thấy được nhàn nhạt mùi thuộc về ngũ cốc, bé trai chỉ cảm thấy cơn đau từ những vết thương ở toàn thân thể đã không cánh mà bay. Nó cẩn thận từng li từng tí để nâng ổ bánh mì này, trong lòng khó có thể tin rằng cính mình có thể tìm được một bảo vật như thế này.

Đây là mơ sao?

Một giọt máu chảy ra trong trên miệng vết thương ở tay nó, lăn xuống ổ bánh mì. Bé trai nghẹn ngào kêu lên, vội vàng dùng tay chà sát ở trên người, lau khô toàn bộ vết máu cùng mồ hôi. Khuôn mặt nhỏ của nó cứ như đang khóc tang, khi quay đầu lại để nhìn ổ bánh mì này, thì trên gương mặt lộ ra vẻ khổ sở giống như một vật gì đó thiêng liêng ở trong lòng của nó đang bị khinh nhờn.

Lúc này, bụng của bé trai kêu lên ục ục, dạ dày của nó dùng sự co giật dữ dội để thể hiện khát vọng của chính mình. Ngay lúc này, nó xé chỗ bị nhuốm máu trên ổ bánh mì xuống, cố lấy đủ quyết tâm, chuẩn bị thả vào trong miệng của mình.

Nhưng mà, tay của nó bỗng nhiên sựng lại giữa không trung.

Chẳng biết từ lúc nào, một cô bé đã đứng ở ngoài thùng sắt.

Cô bé chỉ mới bốn, năm tuổi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia một bên đen một bên xám, che giấu hoàn toàn màu da ban đầu, thế nhưng, những đường nét rõ ràng kia phác họa ra hình hài ban đầu của một thiếu nữ tuyệt đẹp trong tương lai. Mà cặp mắt to lóe ra ánh sáng của cô bé vô cùng mỹ lệ, vẻ mặt lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào bộc ở trên tay của bé trai, cũng lại không đi đâu.

Bé trai ngồi bật dậy, tay trái lặng lẽ nắm lấy một cây gậy sắt được mài nhọn đầu. Đây chính là bản năng phản ứng đứng đầu nhất của những người sinh sống bên trong bãi rác, khi thức ăn trong tay của một người bị một người khác nhìn thấy, thì thông thường, đó sẽ lại một cuộc chém giết một mất một còn.

Bé gái cũng không có trốn, hai con mắt của cô bé đều dính ở trên ổ bánh mì, không động đậy chút nào.

Bé trai chậm rãi hạ xuống cây gậy sắt, do dự, rồi rất lâu sau đó, nó mới quyết định, nó chạm rãi đem ổ bánh mì xé làm đôi, sau đó đưa một cái trong đó đưa về phía bé gái.

Động tác của bé trai rất chậm, tay của nó cũng đang run rẩy, trên trán của nó đổ đầy mồ hôi hột. Dạ dày cùng toàn bộ vết thương trên người của nó đang kịch liệt đau nhức để biểu đạt sự kháng nghị.

Nhưng cuối cùng, bánh mì cũng tới tay của bé gái.

Bé gái dường như không thể tin vào mắt mình, một tay của cô bé cầm lấy bánh mì, tay còn lại dùng sức xoa xoa con mắt mình, lúc này cô bé mới xác nhận rằng, mình không phải nằm mơ.

Bỗng nhiên, cô bé liều mạng nhét bánh mì vào trong miệng, nửa cái bánh mì tròn còn lớn hơn một vòng so với nắm tay của cô lại bị cái miệng nho nhỏ kia cắn vài lần là hết sạch, hoàn toàn chưa vượt qua được ba giây!

Bé gái ăn sạch ổ bánh mì, liếm sạch phần vụn dính trên hai tay, lúc này mới ngước mặt lên, lần đầu tiên tập trung nhìn vào mặt của bé trai, nhìn một cách tỉ mỉ, ngay sau đó cô bé quay đầu bỏ chạy mất.

Giờ phút này, trong lòng bé trai không biết có cảm giác gì, càng không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ có thể buồn bực ngồi xuống. Hay là tại con mắt tinh khiết của bé gái đã xúc động tình cảm ẩn sâu trong lòng nó?

Thế nhưng, tình cảm lại là vật gì? Bé trai dựa lưng ở trên vách thùng, cẩn thận từng li từng tí kéo xuống một mảnh bánh bì chỉ cỡ ngón tay, bỏ vào trong miệng nhưng không có nuốt liền, chỉ ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi để cảm nhận mùi thơm ngát của bột ngũ cốc.

Đúng lúc này, bên ngoài ổ nhỏ của nó truyền tới giọng nói non nớt của một bé gái: "Trên tay của nó có đồ ăn ngon! Các người đã đồng ý sẽ chia cho tôi phân nửa đó!"

Trái tim của bé trai lập tức chìm xuống đáy vực sâu, nó nhìn thấy, một đám trẻ lớn đứng đầy bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.