Vĩnh Dạ Quân Vương

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Lặng im mà đứng




Không chút chờ đợi nào, bé trai bị kéo ra từ bên trong ổ nhỏ, nửa ổ bánh mì còn lại cũng không thể may mắn tránh khỏi, bây giờ bánh mì bị đưa vào trong tay của đám trẻ lớn kia. Những đứa trẻ này đều có tuổi vượt quá mười, mà đứa dẫn đầu đã là mười hai tuổi.

Đứa trẻ cầm đầu hít mùi thơm tỏa ra từ ổ bánh mì một hơi dài, không chút do dự mà xé đi một mảnh lớn sau đó nhét vào trong miệng, ngay lập tức nuốt xuống, khiến cho những đứa trẻ bên cảnh phải nuốt nước miếng liên tục.

Một nửa ổ bánh mì cũng không thể làm nguôi lại cơn giận của đứa trẻ kia, trái lại còn khiến nó đỏ cả mắt: "Lại dám giấu đồ ăn riêng! Còn nửa ổ đâu? Mày giấu đi đâu rồi hả? Không nói? Đánh cho tao!!"

Bé trai bị một cước đá ngã xuống đất, một đám trẻ vây quanh lại rồi vung quyền đấm, giơ chân đá, mỗi một lần đều đánh hết sức lực, bé trai giống như một cái áo rách bị đánh lăn qua lăn lại.

Trên khuôn mặt nhỏ của cô bé lộ ra sự kinh hoàng, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước. Cô bé ấy biết, nếu như bé trai nói ra nửa ổ bánh mì khác đã cho cô, thì chắc chắn kết cuộc của cô bé là bị đánh chết tại chỗ.

Thế nhưng, miệng của bé trai giống như bị miếng sắt bịt kín, không hề nói một câu nào, thậm chí đều không có rên rỉ một tiếng, nó im lặng mà chịu đựng bị đánh đập.

Rốt cuộc, đám trẻ kia đánh đến mệt mỏi, chậm rãi ngừng tay lại. Bọn nó cũng tìm tới ổ nhỏ của bé trai, nhưng không thu hoạch được gì cả.

"Xem ra nửa ổ kia đã bị nó ăn!" Một đứa trẻ nói với giọng ghen ghét.

"Xé bụng của nó ra! Nói không chừng còn có thể tìm được!" Một đứa trẻ gầy gò có làn da ngăm đen gào to hung ác.

Đứa trẻ dẫn đầu dùng sức mạnh đá bé trai một cước, quát lên: "Còn nửa ổ đâu rồi?! Nếu như mày đã ăn, vậy thì đi chết đi!"

Trong nháy mắt, mặt của bé gái trở nên trắng bệch.

Nhưng ngược lại với suy nghĩ của cô bé, bé trai không nói gì, nhưng chỉ vùng vẫy mà đứng lên.

Miệng của bé trai giật giật, dường như đang nói cái gì đó, thế nhưng không ai có thể nghe được rõ ràng. Những đứa trẻ kia không tự chủ được tập trung lại gần bé trai, muốn nghe thử xem nó đang nói gì.

Đột nhiên, quyền phải của bé trai vung lên, một quyền mạnh mẽ nện ở trên mặt của một đứa trẻ!

Đứa trẻ đó hét thảm một tiếng, đột nhiên che mặt, lảo đảo lui về phía sau. Trên mặt của nó đầm đìa vết máu, khi bé trai kia đang chịu đòn thì đã âm thầm nhặt được một mảnh kim loại, lúc này nó dùng bên rìa sắc bén rồi kẹp ở giữa ngón tay, bất ngờ cắt ra mặt của đứa trẻ kia.

"Đánh! Đánh chết nó!" Đứa trẻ bị thương bụm mặt, la lớn như một đứa điên.

Bé trai liều mạng nghênh chiến, nhưng lại bị đánh ngã chỉ trong nháy mắt. Nó cắn chặt hàm răng, cong người lại thành hình tròn để bảo vệ chỗ yếu hại, nó không hề xin tha, cũng chưa từng rên rỉ.

Đám trẻ kia lại đánh nó tới mệt mỏi, ra tay cũng chậm lại, còn đứa trẻ bị thương kia không chịu cam lòng, nắm lấy bé trai rồi nhấc nó lên khỏi mặt đất, vừa muốn nói gì đó, lại không nghĩ tới sức lực của bé trai tới từ nơi nào, bỗng nhiên vụt lên, va đầu vào mặt của đứa trẻ bị thương!

Mũi của đứa trẻ đó bị gãy ngay tức khắc.

Nó bụm mặt lại rồi kêu rên thảm thiết, những đứa trẻ còn lại nhìn bé trai, từ đáy lòng của chúng nổi lên sự sợ hãi. Bị thương như vậy, bọn nó tự nhận chính mình cũng không thể chịu đựng, không biết là loại sức mạnh nào đã chống đỡ cho bé trai, để nó đứng ở trước mặt bọn chúng!

Lần này, cũng không cần phải ra lệnh, đám trẻ kia cùng nhau xông lên, đánh ngã bé trai, sau đó lại là một trận đánh đập. Chờ đến khi bọn nó mệt mỏi, thì bé trai giật giật người, lung la lung lay thân thể mà đứng lên.

Đây là một đứa bé cực kỳ kiên cường, cho dù phải chết, thì cũng phải đứng lên.

"Giết... Giết nó đi!" Có một đứa trẻ đề nghị, tiếng nói của nó đã có chút run rẩy. Nếu như không giết chết bé trai đi, nó có cảm giác từ nay về sau sẽ không thể ngủ an ổn.

Không có ai hùa theo đề nghị của nó, nhưng bọn nó lại đánh ngã bé trai tiếp. Lần này, bọn nó ra tay nhẹ đi rất nhiều, bọn nó sợ sệt theo bản năng, đồng thời bọn chúng cũng thật sự rất mệt. Ngày hôm nay, thu hoạch của bọn nó rất ít, thế lực cũng có hạn, nếu như không phải vầng trăng màu đỏ kia mang đến sự nóng nảy, khiến chúng muốn phát tiết ra ngoài, thì đã nghênh ngang rời đi ngay sau khi cướp được ổ bánh mì rồi.

Ngay tại thời điểm những đứa trẻ kia đánh tới mức eo phải đau chân phải run, đồng loạt dừng tay, thì một thân ảnh nho nhỏ đột nhiệt đi tới bên cạnh bọn nó.

Đó là bé gái, cô bé cố hết sức để xách một tảng đá còn lớn hơn so với mình, chen lấn mà tới.

Đám trẻ kia đều giật mình nhìn cô bé, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ kia lộ ra sự kiên định cùng điên cuồng, lung lay thân mình đem tảng đá to kia giơ cao lên khỏi đầu, sau đó dùng sức đập xuống đầu của bé trai!

Một tiếng "phịch" vang lên rõ rệt, rốt cuộc bé trai không hề động đậy nữa, một vũng máu đỏ tươi xuất hiện dưới đầu nó, sau đó nhanh chóng lan rộng ra.

Xung quanh truyền tới âm thanh hút vào hơi lạnh, đám trẻ kia lùi hai bước theo bản năng, đã rời xa bé gái mà bọn chúng chỉ dùng một cước là có thể đạp ngã.

Bé gái lại chạy tới tảng đá đã lăn qua một bên này, cố hết sức mà ôm lên. Trên tảng đá đã dính máu, vết máu lại quẹt đến người của cô bé. Khi dáng người nho nhỏ kia bước đi tập tễnh tới trước người bé trai, thì ngay cả thủ lĩnh của đám trẻ con kia cũng sinh ra một chút ớn lạnh.

Đúng lúc này, bên trong đống rác thổi qua một trận gió nhẹ, cơn gió cuốn lên một ít giấy vụn. Khiến cho ban đêm vốn có chút mát mẻ này chợt trở nên vô cùng lạnh giá, hết thảy toàn bộ những người còn đang tìm kiếm thức ăn bên trong đống rác đều đột nhiên rùng mình.

Bọn họ cũng không hề biết rằng, một lực lượng vô hình đã yên lặng bao trùm toàn bộ chỗ đổ rác.

Đại đa số người trong đây đều mù tịt không biết gì hết, sau khi qua một cái ớn lạnh ngắn ngủi, lại tiếp tục bắt đầu tìm kiếm ở bên trong đống rác. Mà một số ít người trong đó thì lại cảm thấy bên trong thân thể của họ dường như có gì đó nhảy lên vài lần, nhưng loại cảm giác này nhạt như ảo giác, vì cảm giác nhảy lên kia biến mất rất nhanh, cho nên bọn họ cũng không để ý nhiều lắm, tiếp tục tìm kiếm thức ăn để sống sót cho qua ngày hôm nay.

Mà một số người đặc biệt thì lại đứng ngơ ra tại chỗ, nhìn hai tay mình một cách ngạc nhiên. Chẳng biết từ lúc nào, một ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ hai tay của họ, dưới màn đêm, nó trông thật bắt mắt. Không riêng gì là hai tay, cả người bọn họ cũng phát ra ánh sáng, mà bên trong thân thể của bọn họ, xuất hiện một loại lực lượng thần bí mới.

Nếu như nhìn xuống từ trên bầu trời, thì có thể nhìn thấy được, ở bãi rác của tàu bay mênh mông bao la này có thật nhiều điểm sáng lóng lánh, giống như dãy ngân hà rơi xuống mặt đất.

Trên người của cô bé kia cũng phát ra ánh sáng, bỗng nhiên sức mạnh của bé gái trở nên lớn hơn không ít. Thay đổi khác biệt bất thình lình kia cũng không làm ảnh hưởng tới hành động của bé gái kia, trái lại cố bé còn tăng nhanh bước chân, đi tới bên người của bé trai, dùng sức lực của mình đập tảng đá vào đầu của bé trai.

Hết thảy toàn bộ những đứa trẻ ở đây đều chờ cảnh tượng bé trai trở thành một đống thịt be bét, chúng có cảm giác không thoải mái cho lắm, vì thế ánh mắt liếc về một bên, theo bản năng của mình nên không muốn nhìn lại.

Đúng lúc này, trên người của bé trai bất thình lình phóng ra ánh sáng rực rỡ, thậm chí ở trong đó còn có một cột sáng màu đó xuất hiện, xông thẳng lên mười mấy mét trên không trung, dưới màn đêm trông nó cực kỳ bắt mắt! Ở xung quanh cột sáng, còn có vài vầng sáng hiện rõ, vận động dọc theo một quỹ tích huyền ảo nào đó.

Hòn đá nặng nề nện ở trên cột ánh sáng, dường như bị một sức mạnh vô hình nào đó chặn lại, rồi đàn hồi ngược trở lại. Biến đổi bất ngờ lần này khiến cho những đứa trẻ khác phải kinh ngạc vô cùng, có người nhảy tưng lên, nhưng lại mờ mịt không biết phải làm thế nào.

Trong trời đêm, ở nửa phần sau của trăng tròn màu đỏ to lớn kia, xuất hiện một chiếc tàu bay dài mấy chục mét lướt qua trong không trung.

Nó có tạo hình của thuyền nhỏ kiểu cũ, có cột buồm, có lầu thuyền, có boong tàu đầy đủ. Toàn chiếc thuyền có màu xám đen, trên mũi tàu được điêu khắc một vị Kim Cương bằng đồng, đang trợ mắt, khuôn mặt uy vũ, hai tay nắm lấy cái chày.

Thành bên của chiếc tàu cao tốc này nhô ra một đôi cánh, bên trong có chứa cánh quạt, hai bên xoay tròn khi thì chậm khi thì nhanh, dùng cánh quạt này để điều chỉnh phương hướng của tàu bay. Nó cũng không có khí nang lơ lửng giữa trời, cũng không thấy trang bị những động cơ khác, và cũng chẳng biết làm thế nào mà nó có thể bồng bềnh không bị ngã.

Đường nét của thuyền bay tao nhã lưu loát, nhìn qua cũng không quá hoa lệ, nhưng không nói cột buồm hay cánh buồm ghép lại, hay là đường vân được khắc ở mạn thuyền, mỗi một chi tiết ở nơi đó đều được thợ làm khéo léo tinh xảo cực kỳ, đo là một loại xa hoa mà không kiêu căng.

Giờ phút này, một người đàn ông có mái tóc bạc trắng đang ngồi bên cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống bãi tha ma của tàu bay ở dưới.

Mặt mũi của người này không già nua, là một người đàn ông đứng tuổi*, ánh mắt của hắn trong suốt mà thâm thúy, cằm cong lên một độ cong kiên nghị mà tao nhã. Mặc một bộ áo đồng phục không bâu màu đen, là hình thức tiêu chuẩn của quân phục ở đế quốc, nhưng trên đó không có đánh dấu quân hàm. Chỉ có hai nút buộc có chất liệu bằng bạc, cùng với một hình thanh kiếm dài hừng hực ngọn lửa được khắc ở mặt trên của nút buộc kia, để chúng ta nhìn thấy thân phận của của hắn không bình thường.(Đứng tuổi: tuổi khoảng 30 trở lên)

Người đàn ông tóc bạc đứng ở nơi đó, sự sắc bén được lộ ra rất tự nhiên, giống như một thanh lợi kiếm được rút ra khỏi vỏ.

Ở trong phòng, còn ngồi một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, có đầu vuông tai to, khuôn mặt hiền lành, mà vóc người lại khá mập. Giờ phút này, ông ta đang nhìn chằm chằm vào bàn cờ ở trước mặt, một viên cờ trắng được chế thành từ noãn ngọc cao cấp nhất dù như thế nào cũng không đặt xuống được.

Ván cờ ở trên mặt bàn đã sắp đến giai đoạn thâu quan*, cờ trắng chính là một con rồng lớn đang khổ sở giãy dụa đề cầu đường sống.(Thâu quan: Là giai đoạn cuối của cờ vây)

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, ông ta mới thở dài một hơi, đem hạt trắng bỏ vào bàn cờ, đã chịu thua.

"Anh* Hi Đường, không gặp bảy năm, tài đánh cờ của anh vẫn lợi hại giống như trước đây!" Người đàn ông mập đứng lên, đi tới trước cửa sổ ở mạn tàu, cùng sóng vài đứng chung một chỗ với người đàn ông tóc bạc, nhìn xuống phía dưới.(Từ "anh" ở đây là xưng hô một cách tôn trọng)

Xuyên thấu qua cửa sổ ở mạn tàu, có thể nhìn thấy khắp nơi ở trong bãi tha ma của tàu bay có diện tích gần trăm kilomet vuông này lóe lên những ánh sáng nhỏ bé, dường như là những đóm lửa.

Nhìn thấy hiện tượng này, người đàn ông trung niên mập mạp lộ ra vẻ mặt không cho là đúng, nói: "Anh Hi Đường, tật xấu này của anh phải sửa lại, Đại Diễn Thiên Cơ quyết thật sự kích phát cùng dẫn dắt tiềm chất nguyên lực lên riêng một ngọn cờ, nhưng cũng không thể thả lên toàn bộ ngôi mộ của tàu vai chứ? Chẳng lẽ nguyên lực của anh nhiều đến mức dùng mãi cũng không hết? Vậy còn không chuyển cho tôi, để cho tôi có thể hưởng thụ ké một ít chỗ tốt từ anh nha!"

Lâm Hi Đường cười mỉm nói: "Anh Thác Hải vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Anh xem, những người ở phía dưới, rất có thể đều là những người có tiềm chất để tu luyện nguyên lực."

Nhưng Cố Thác Hải không cho là đúng, nói: "Vậy thì như thế nào? Người có tiềm chất thì nhiều vô cùng, anh đặc biệt đi tới tìm tôi để đi tới nơi quỷ quái này, tiếp đó lại không về Đế Đô, nhưng lại đi một vòng lớn rồi tới nơi này, sẽ không phải để cho tôi mở mang kiến thức về trình độ Đại Diễn Thiên Cơ quyết của anh chứ?"

Lâm Hi Đường cười vài tiếng, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: "Tôi không có nhàm chán như vậy. Anh nhìn đi, nếu như chỉ tính tỉ lệ nắm giữ tiềm chất tu luyện, thì người bên trong bãi tha ma này đã so không kém cùng với bình dân có giai cấp thấp của đế quốc. Anh cũng biết, lúc trước khi mà đế quốc chuyển hướng về đại lục ở tầng trên thì, cùng đi tới đó đều là những gia tộc có tiềm chất tu luyện. Mà hiện tại, hơn tám trăm năm qua đi, tỉ lệ bình dân có tiềm chất tu luyện bên trong đế quốc đã không cao hơn được những người sống ở trong bãi tha ma này. Xem ra, người ở trong đế quốc đã sống dễ chịu quá lâu."

"Chuyện này cũng không phải như vậy!" Cố Thác Hải lắc đầu, nói: "Có tiềm chất hay không là một chuyện, có thể tu luyện tới trình độ cỡ nào lại là một chuyện khác. Năm đó, những dòng họ cùng đế quốc đi tới đại lục ở tầng trên đều có thiên phú đặc thù khác biệt, một khi tư chất tu luyện của bọn họ bị kích thích, thì dù là người kém cỏi nhất cũng có thể tăng cấp bậc lên đến cấp ba cấp bốn. Mà những người dưới đây, kể từ khi sinh ra đã kém cỏi, tâm tính bị biến đổi, đại đa số bọn họ có thể tu luyện tới cấp một là cao rồi."

Lâm Hi Đường nói với giọng thong dong: "Thế nhưng, tiềm lực được dễ kích phát hơn khi ở trong đường cùng, sẽ xuất hiện càng nhiều người có tiềm chất, điều này là không thể chối cãi."

Cố Thác Hải hừ liên tiếp, nói: "Lại là cái thứ cạnh tranh sinh tồn đó của cậu! Đã nhiều năm như vậy, cậu vẫn chưa từng nhìn rõ được nó!"

"Nếu tôi đúng, thì cần gì phải nhìn thấu? Anh xem nhiều đóm lửa ở phía dưới, chính là ánh sáng truyền thừa ở đế quốc của chúng ta, cũng là tương lai hi vọng của tộc Người. Tôi còn nhớ tổ tiên nhà họ Lâm cũng cất bước từ nơi như thế này, trăm năm qua đã chém giết vô số chủng tộc bóng tối, xây dựng nên vô số công lao, từ tầng thấp nhất bị vứt bỏ mà bước đến tận phong quan phong tước. Đến đời này của Lâm Hi Đường tôi, nhận được sự tin tưởng từ bệ hạ, đã giao trách nhiệm nặng nề này cho tôi, tất nhiên phải cúc cung tận tụy vì đế quốc, đến khi chết! Chỉ cần là sự tình có lợi cho đế quốc, tôi sẽ làm! Một chút chê trách nho nhỏ, tôi cũng chẳng để ý."

Cổ Thác Hải giậm chân, thờ phì phò nói: "Đó chỉ là một điểm chê trách nhỏ sao? Dù tôi đã biết anh là một gã ngoan cố nói mãi không hiểu! Ai, Cố Thác Hải tôi cũng là hồ đồ nhất thời, mới chịu đáp ứng anh để cho đế quốc có thể hiệu lực tôi mười năm. Ngược lại, lần này tôi chỉ làm tròn bổn phận, đừng có hy vọng tôi sẽ gánh chức trách gì lớn. Mặt khác, rượu ngon cùng gái đẹp là không thể thiếu!"

Cố Thác Hải nhìn thấy Lâm Hi Đường chỉ cười nhạt mà không nói, không khỏi hơi giận, chỉ bên ngoài cửa số, âm thanh tăng cao không ít: "Cậu thấy đây là những ngôi sao lốm đốm đầy trời, còn tôi, tôi lại thấy đây là sinh linh khốn khổ! Năm đó, nếu không phải đế quốc từ bỏ đại lục Vĩnh Dạ, thì nơi này làm sao sẽ biến thành vùng đất bị bỏ đi? Cậu xem đi, nơi xui xẻo thế này, làm sao có thể xuất hiện người có tư chất thật sự? Nếu là có, thì con mẹ nó quá quỷ quái rồi!"

Nhưng ngay tại phương hướng của ngon tay hắn, đột nhiên xuất hiện một cột sáng màu đỏ tinh tế!

Tuy rằng cột sáng rất yếu ớt, nhưng ở bên trong những ánh sáng cứ như là bầu trời sao, nó cực kỳ bắt mắt, ngay cả ánh trăng màu máu che kín cả trời đất kia cũng không thể che giấu được nó.

Nhất thời, Cố Thác Hải trợn mắt ngoác mồm, thì thào nói: "Chuyện này... chẳng lẽ mình thật sự gặp quỷ sao?"

----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.