Thời gian như thoi đưa, rất nhanh đã trôi qua một tháng.
Ở một thung lũng thường thường không có gì lạ, đột nhiên vang lên những tiếng nổ vang rền nặng nề, một chiếc xe tải quân dụng hạng nặng khổng lồ đang phun ra khói đen đày đặc, nhanh chóng chạy tới từ phương xa. Ngoài thung lũng không có đường đi, khắp nơi ở vùng đông bằng vô tận này là những rãnh đào từ thiên nhiên. Thế nhưng, dưới bốn đôi săm lốp xe có đường kính cao gần bằng một người thì chúng cũng không được coi là chướng ngại vật nữa.
Xe tải dùng hết tốc độ để chạy tới trước miệng thung lũng, mới thắng gấp lại, thân xe to lớn như một con quái vật khổng lồ đang rung động kịch liệt, sau đó kéo lê tới, trên mặt đất xuất hiện một vết ngấn sâu có hình vòng cung, rồi sau đó xe mới dừng lại. Máy móc ở đầu xe vang lên âm thanh bùm bùm hỗn tạp, vài đường ống thô to ở phía sau cũng không có phun ra khói đen, nhưng từ bên trong của một cái van lại phun ra một đoàn hơi nước lớn.
Buồng lái của xe tải được mở ra, một người lính hơn ba mươi tuổi nhìn ra phía ngoài một chút, sau đó mới nhảy xuống từ buồng lái cao hai met kia, rồi đặt đứa bé trai mà hắn ôm trong lòng xuống mặt đất.
Bé trai có mặt mày thanh tú, mái tóc màu đen mềm mại được cắt sát trán, đã bị mồ hôi thấm cho ướt nhẹp. Khuôn mắt nhỏ của nó trắng bệch, trên mặt nó còn có dáng vẻ của việc nhịn xuống sự buồn nôn, hiển nhiên nó đã bị chiếc xe tải hạng nặng này dằn vặt một trận không nhẹ trên đường đi. Nó lung lay, rồi dùng sức đứng vững lại, áo khoác ngoài màu đen bó sát người nó, để chống đỡ từng cơn gió lạnh đang gào thét kia.
Có một người đã đứng ở lối vào của thung lũng, gã này là một người đàn ông chỉ có một mắt.
Ở trong cơn gió lạnh lẽo như đao cắt này, nửa thân trên của hắn để trần, hai tay chắp ở sau lưng, hai chân phân đều, đặt song song với bả vai. Đây chỉ là tư thế cơ bản nhất trong quân đội, nhưng khi áp dụng vào hắn thì lại có cảm giác đặc biệt mạnh mẽ và bá đạo.
Chỉ riêng mình hắn, đã đứng chặn toàn bộ con đường dẫn tới thung lũng.
Người lính trung niên kia dẫn theo Thiên Dạ, đi thẳng tới trước người của người đàn ông một mắt, đến khi cách hắn không tới vài mét thì mới dừng bước lại, nói: "Long Hải, cậu vẫn giống như cũ."
Long Hải mở ra cái miệng rộng, lộ ra hàm răng có bạc có vàng, nói: "Thạch Ngôn, cậu đã đến muộn ba phút."
Thạch Ngôn nói: "Ở trên đường gặp phải một tiểu đội chủng tộc bóng tối, vì giết chết toàn bộ chúng nó, nên mới làm trễ thời gian một chút."
Long Hải cười lạnh lẽo, nói: "Chỉ một tiểu đội bóng tối đã có thể làm cho cậu đến muộn, xem ra những năm gần đây, thực lực của cậu không có tiến bộ gì! Có phải thời gian làm chó ở nhà họ Lâm quá lâu, cho nên đã quên hết bản lĩnh rồi?"
Thạch Ngôn cũng không nổi giận, chỉ nói với giọng lạnh nhạt: "Lâm chủ soái là trụ cột của đế quốc, tôi có thể làm người hầu ở bên cạnh của đại soái, như vậy cũng đã đủ để hài lòng rồi. Chuyện như vậy, cậu không hiểu."
Long Hải hừ một tiếng, không tranh luận cùng Thạch Ngôn, ánh mắt của hắn chuyển tới người của Thiên Dạ, nói: "Đây là đứa bé mà cấp trên đã nói? Nhìn thế nào cũng thấy giống một bé gái đây! Có thể dùng được hay không nha."
Thạch Ngôn cười cợt, nói: "Sau này nó sẽ được huấn luyện dưới tay của câu, nếu như cậu nhìn nó không vừa mắt, muốn trừng phạt nó như thế nào thì có ai quản được cậu?"
Long Hải hừ một tiếng, nói: "Cậu cũng phải biết nơi này của chúng tôi, mặc kệ là ai tới, mặc kệ người đó có bối cảnh hay thận phận gì, đều phải được đối xử một cách bình đẳng."
"Đương nhiên tôi biết."
"Vậy thì đừng làm trễ nãi thời gian nữa, đưa nó lại đây!"
Thạch Ngôn ngồi xổm xuống trước mặt Thiên Dạ, khuôn mặt bình thường giống như tảng đá kia lộ ra vẻ mỉm cười mà hầu như chưa từng xuất hiện, hắn sờ sờ đầu của Thiên Dạ, nói: "Hãy đi cùng với huấn luyện viên* Long đi. Nhớ kỹ, đầu tiên, khi ở trong đó nếu ông ta bắt nhóc làm việc gì, thì nhóc phải lập tức đi làm! Thứ hai, chú hi vọng rằng mấy năm sau, khi trở lại nơi này, chú vẫn có thể nhìn thấy nhóc có thể sống sót mà đi ra."(Huấn luyện viên: hán việt là giáo quan - ý nói người giáo viên trong quân đội)
Tuy rằng Thiên Dạ có chút mờ mịt, nhưng cũng hiểu được sức nặng trong lời nói của ông ta, vì thế nó nặng nề gật đầu.
Thạch Ngôn cười, cùng nhau đi tới đây, hắn đã rất thích đứa nhóc này.
Thiên Dạ là một đứa bé mà phần lớn thời gian nó đều yên tĩnh, nhưng tích cách lại rất cố chấp kiên cường. Một khi nó đáp ứng làm gì, thì nhất được sẽ làm được.
Trên mặt của Long Hải lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Tôi biết cậu hơn hai mươi năm, nhưng chưa từng thấy cậu cười qua nhiều lần như vậy!"
Lúc đứng lên, gương mặt của Thạch Ngôn lại trở nên nghiêm túc, trở thành vẻ mặt cứng đờ như gỗ lúc ban đầu, nói: "Nhìn thấy cậu, làm sao mà tôi có thể cười nổi?"
Mấy cọng gân xanh ở huyệt Thái Dương* của Long Hải nhảy lên vài cái.(Huyệt Thái Dương: nằm ở chỗ lõm phía đuôi chân mày)
Chỉ chốc lát sau, tiếng xe tải nổ vang lần nữa rồi đi xa, còn Thiên Dạ thì lại đi theo sau Long Hải, thẳng hướng vào bên trong thung lũng. Đường núi gồ ghề hẹp dài, đi gần hai giờ, nhưng căn bản không nhìn thấy điểm cuối.
Thiên Dạ nhìn về hai bên, bỗng nhiên nó nhìn thấy ở trên vách núi có một hàng chữ lớn đẫm máu: Chào mừng đến với địa ngục!
Thiên Dạ không nhận ra hết mấy chữ này, nhưng ánh mắt nó cứ như bị hút lại, làm cách nào cũng không dứt ra được. Nó vừa đi về phía trước, vừa dần dần quay đầu nhìn, mãi cho đến khi không thể nhìn thấy được hàng chữ lớn đó nữa thì mới thôi. Tuy rằng không nhìn thấy hàng chữ lớn kia nữa, nhưng đó đã in sâu ở tâm lý trẻ thơ của nó, mỗi một chữ viết, mỗi một nét vẻ đều là giọt máu đang chảy xuống dưới.
Trời dần dần tối sầm lại, thung lung giờ đây giống như một con quái vật khổng lồ đang mở ra cái miệng lớn của nó, chờ đợi Thiên Dạ bước tới.
Khi đến đêm khuya thì, Thiên Dạ mới biết được, mình đã ở một nơi còn đáng sợ hơn cả địa ngục: Trại huấn luyện Hoàng Tuyền.
Kim đồng hồ chỉ về hướng 12 giờ. Vào lúc này, đại đa số người đều nên tiến vào giấc mộng đẹp, thế nhưng đối với những đứa trẻ ở trại huấn luyện Hoàng Tuyền, đây mới chính là bắt đầu một ngày sinh hoạt tại địa ngục.
Ở trong phòng khách lạnh giá, Thiên Dạ được nhét chung một chỗ cùng hơn một trăm đứa bé không xê xích gì với nó bao nhiêu, toàn bộ đều đang nghe Long Hải dạy bảo.
Long Hải đi qua đi lại ở trước mặt đám trẻ nhỏ này, tình cờ dừng lại, ánh mắt âm trầm kia quét qua quét lại trong đám nhỏ: "Ở đây, bọn bây chỉ cần nhớ kỹ ba chuyện, một, là nghe lời, hai, là nghe lời và ba, vẫn là nghe lời! Ở đây, mệnh lệnh chỉ có thể nói một lần, và cơ hội dành cho bọn bây cũng chỉ có một lần! Hiện tại, toàn bộ đều dựa lưng vào tường mà đứng, trước khi không có mệnh lệnh mới thì không ai được nhúc nhích, cũng không cho nói chuyện!"
Một đám trẻ con hỗn loạn cả lên, kẻ đẩy người chen, dồn dập tựa lưng vào tường. Nhưng mà bọn nó vẫn không nghe thấy mệnh lệnh kế tiếp.
Long Hải chắp hai tay sau lưng, rồi bước chân rời đi phòng khách, sau đó một tiếng ầm vang lên, cửa sắt bị đóng lại.
Mười phút đầu tiên, toàn bộ phòng khách đều trôi qua yên tĩnh. Nhưng khi mười phút nữa trôi qua, đã có chút đứa nhỏ hiếu động đã không nhịn được nữa.
Bên phải của Thiên Dạ có một đứa bé trai nhìn về phía nó, bỗng nhiên nói nhỏ: "Mình tên là Lưu Khải, nhà mình làm nghề buôn bán xây dựng. Nghe nói nơi này rất là đáng sợ, sau này chúng ta làm bạn nhé! Cha mình có nói, hai người dễ dàng sống tiếp hơn là một người."
Thế nhưng lúc này Thiên Dạ lại nghĩ tới lời nói mà Thạch Ngôn đã dặn dò trước lúc chia tay: Nhất định phải nghe lời của Long Hải.
Vừa nãy, Long Hải đã nói, không được nhúc nhích, cũng không cho nói chuyện.
Thấy Thiên Dạ không có phản ứng, Lưu Khải đứng bên cạnh cũng chưa từ bỏ ý định: "Này! Không có ai để ý tới chúng ta hết! Ít nhất cậu cũng phải nói cho mình biết tên của cậu chứ?"
Nhìn thấy Thiên Dạ đứng yên cứ như một pho tượng, ngay cả ngón tay đều không hề động đậy, Lưu Khải chỉ biết bất đắc dĩ mà lầm bầm lầu bầu vài câu gì đó.
Nửa giò trôi qua, một vài đứa trẻ đã thì thầm với nhau, còn có một vài đứa thì trái đưa phải động, hoạt động một chút chân cẳng đã có chút đau nhức khi đứng.
Bỗng nhiên, một gốc ở phòng khách chợt trở nên ồn ào, có mấy đứa trẻ không biết tại sao lại tranh chấp với nhau, sau đó nhanh chóng đánh lộn với nhau, lăn qua lăn lại làm náo động cả lên.
Tiếng động lớn như vậy, cũng không hề thấy huấn luyện viên xuất hiện để ngăn lại, vì thế bọn nhỏ càng thêm thả lỏng. Đánh đấm một hồi, mấy đứa bé đánh nhau kia tách ra, rồi đồng thời trở lại vị trí ban đầu của mình. Lúc này, càng có nhiều đứa trẻ bắt đầu hoạt động và tán gẫu, phòng khách dần dần trở nên náo nhiệt.
Khi thời gian ở chuông đồng hồ chỉ về 1 giờ thì, cửa sắt bỗng nhiên mở ra, Long Hải bước vào trong. Sau lưng của hắn, còn dẫn theo một đám đàn ông vạm vỡ dữ tợn mà hung ác, trong tay của mỗi người đều mang theo một cái roi bằng da.
Nhiệt độ ở trong phòng khách đột nhiên giảm xuống, khuôn mặt của mấy đứa nhỏ mới vừa rồi còn náo nhiệt phấn khởi kia trở nên trắng bệch, run rẩy không ngừng.
Một mắt của Long Hải đảo quanh toàn phòng, gật đầu nói: "Tốt! Rất tốt! Có đánh nhau, cũng có nói chuyện. Ta vốn đang lo lắng lưu lại ấn tượng không đủ sâu sắc cho bọn bây, nhưng hiện tại, có lẽ ta lo lắng là dư thừa!"
Sắc mặt của Long Hải bỗng nhiên trầm xuống, chỉ tay về phía của mấy đứa trẻ tham dự vào trận đánh lộn, nói: "Bắt bọn nó ra, rồi nói cho mấy đứa khác biết, kết cục của kẻ cải lệnh cấm là gì!"
Câu nói này nghe có chút kỳ lạ, rất nhiều đứa trẻ còn đang mờ mịt, còn một vài đứa bé thông minh lại rõ ràng đó là gì, vì thế bọn nó sợ đến mức sắp co quắp bò trên mặt đất rồi.
Sáu đứa bé tham gia đánh nhau bị xách lên giống như một con gà con, rồi bị vứt đến giữa phòng khách, xếp thành một hàng mà đứng.
Đột nhiên, Long Hải để lộ ra một nụ cười dữ tợn, nói: "Tại đây, hậu quả của kẻ vi phạm lệnh cấm chỉ có một, đó chính là... Chết!"
Một gã đàn ông vạm vỡ nâng lên một cây súng ống kỳ quái, nhắm vào một trong những đứa trẻ đó, nòng súng thô và lớn đến mức có thể nhét vào nắm tay của một đứa bé!
Đột nhiên, ở nòng súng phóng ra một ánh sáng màu đỏ thô to, tiếng súng to lớn vang vọng khắp cả phòng khách khép kín này, dường như chấn điếc cả màn tai của người khác!
Ánh sáng màu đỏ lóe qua, nửa thân trên của bé trai kia biến mất như vậy, ở tại chỗ chỉ còn lại hai chân! Máu tươi văng tung tóe tới tận mười mét xung quanh, thậm chí phun lên ở vách tường trước mặt.
Người đàn ông vạm vỡ kia lộ ra một nụ cười khát máu mà tàn nhẫn, chuyển nòng súng rồi nhắm vào một đứa bé khác.
Bé trai kia vốn là một đứa có khuôn mặt bướng bỉnh, nhưng hiện tại nó rốt cục cũng hoảng loạn rồi, hét lớn: "Không! Tao không muốn chết, chú của tao là tướng quân ở trong đế quốc! Ông..."
Tiếng súng nổ vang lần nữa, chặt đứt nửa câu nói kế kiếp của nó.
"Tướng quân của đế quốc? Khà khà, cho dù là con của nguyên soái, nếu bước chân vào đây, thì kết cục khi trái với lệnh cấm cũng giống như vậy!" Người đàn ông vạm vỡ kia cười lạnh lẽo và nói.
Tiếng súng nổ vàng liên tục, sau khi sáu tiếng súng vang qua đi, giữa phòng khách đã bị máu cùng thịt nát nhuộm đỏ.
Lúc này, Long Hải lại nói: "Hiện tại, những đứa mở miệng nói chuyện vừa nãy thì tự động đứng ra, cời sạch quần áo, rồi nằm xuống! Vận may của bọn bây không tệ chút nào, chỉ bị ba roi coi như là trừng phạt. Tuy vậy, nếu như có đứa nào muốn gạt ta, thì kết cục sẽ giống như sáu thằng nhãi con ban nãy!"
Bọn nhỏ nhìn lẫn nhau, rất người đứa run rẩy đi tới giữa phòng khách, cởi hết quần áo rồi thành thật nằm xuống. Còn lại không tới hai mươi đứa đứng dựa lưng vào tường.
"Thật là không còn ai?" Long Hải lại hỏi một lần.
Lúc này, có hai đứa nhỏ vẫn dựa vào tường đi ra, gương mặt lo sợ bất an.
Long Hải gật gật đầu, nói: "Hai đứa bây, mỗi đứa bị phạt năm roi!"
Sắc mặt của hai đứa bé nhất thời trắng bệch, nhưng dù có hối hận cũng đã muộn.
Bỗng nhiên, Long Hải đưa tay chỉ về bốn đứa nhỏ dựa lưng vào tường, giọng nói chuyển thành lạnh lẽo âm trầm: "Bọn bây dám gạt ta, vậy thì đi chết cả đi."
Bốn đứa bé kia kêu gào khóc gọi, ngay lập tức bị vứt tới giữa phòng khách, sau đó lại vang lên bốn tiếng súng đinh tai nhức óc.
Như vậy, đêm đầu tiên khi đi tới trại huấn luyện Hoàng Tuyền, Thiên Dạ đã rõ ràng nhất kết cục khi trái với lệnh cấm. Đồng thời, sau đêm đầu tiên, số lượng học viên mới đã giảm đi một phần mười.
Ba giờ sáng, Thiên Dạ cũng với những đứa trẻ khác, bị dẫn vào một căn phòng lớn.
Nơi này bày ra những chiếc giường hai tầng đặt thành hàng, mỗi đứa bé đều im lặng chọn cho mình một chiếc giường, sau đó nằm xuống rồi ngủ. Không có ai nói chuyện, cũng không có ai khóc.
Thiên Dạ luôn dựa theo thói quen của mình, nằm ngửa xuống, đột nhiên một cơn đau nhức truyền tới từ trên lưng nó, khiến nó phải ngồi bật dậy.
Trong bóng tối truyền tới những tiếng rên rỉ thống khổ của bọn nhỏ, nhưng bọn chúng rõ ràng đang kiềm nén âm thanh.
Thiên Dạ trở mình lại, cẩn thận từng li từng tí nằm sấp ở trên giường, không để cho vết thương ở trên lưng bị đụng vào.
Thiên Dạ cũng bị đánh một roi giống họ.
Những đứa trẻ tuân thủ nghiêm chỉnh mệnh lệnh giống nó chỉ có mười lăm đó, mà mười lăm đứa nhỏ này được một ưu đãi đặc biệt: Bọn nó chỉ bị đánh một roi.(Ưu đãi quá đặc biệt )