Giờ phút này, từ tâm linh cho tới thân thể của Thiên Dạ đều cực kỳ mệt mỏi, chỉ trong nháy mắt nó đã ngủ thật say.
Thế nhưng, thời gian chỉ trôi qua ba tiếng, Thiên Dạ lại bị tiếng chuông chói tai đánh thức. Gần như trong nháy mắt, mệnh lệnh của Long Hải tức thì đi vào trong đầu óc, nó lập tức bò lên, vồ tới quần áo bị vứt ở cuối giường, dùng tốc độ nhanh nhất để mặc vào, trong quá trình này, tất nhiên không thể tránh khỏi chạm phải vết roi ở sau lưng, cơn đau truyền tới khiến cho nó phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Từ khi rời giường cho đến khi tập hợp, đám trẻ nhỏ này chỉ mất khoảng năm phút, ba đứa chậm nhất sẽ bị phạt ba roi.
Thiên Dạ gần như chết lặng mà đứng ở bên trong đội ngũ, dường như mất đi cảm giác mà chỉ biết dựa theo mệnh lệnh bắt đầu chạy dọc theo đường nhỏ lên núi. Đợi đến khi nó chạy xong năm km, rốt cục quay trở về điểm khởi đầu thì, quả thật đúng là mất đi cảm giác.
Chạy bộ lần này, nhờ trải qua những lần tìm cách sống sót ở bên trong bãi đổ rác, cho nên biểu hiện của Thiên Dạ tương đối khá, là đứa thứ mười chạy về điểm cuối.
Tiếp theo là hai giờ để huấn luyện sức mạnh, ai chưa hoàn thành được huấn luyện sẽ bị đánh một roi. Thiên Dạ với thân thể nhỏ gầy thật bất hạnh nên đã bị đánh một roi.
Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, sau đó trong khi huấn luyện, roi da chính là món đồ mà những đứa bé ở đây có ấn tượng sâu sắc nhất.
Sau khi huấn luyện sức mạnh kết thúc, thì mới tới thời gian ăn điểm tâm.
Điểm tâm là nơi đáng được khen ngợi nhất trong toàn bộ trại huấn luyện, không riêng gì đa dạng chủng loại, hỡn nữa số lượng của chúng là vô hạn, muốn ăn bao nhiêu thì có thể ăn bấy nhiêu, không hề có bất kỳ hạn chế nào cả, chỉ ngoại trừ thời gian. Quy định thời gian cho bữa sáng là ba mươi phút, thời gian dài đến xa xỉ, vì thế không có ai sẽ vượt quá thời gian quy định cả.
Trải qua ngày hôm trước đã đủ để những đứa bé này hiểu rõ, bất kỳ hành vi nào vượt quá thời gian quy định đều sẽ bị ăn roi.
Trong trại huấn luyện Hoàng Tuyền cũng có con cháu của môn phiệt vọng tộc*, nhưng phần lớn là những đứa trẻ bình dân được tuyển chọn từ các nơi đến, trong đó cũng có một ít trẻ mồ côi từng trải qua những việc giống như Thiên Dạ. Những đứa bé quanh năm suốt tháng đều cố sống bằng cái bụng đói kia khi nhìn thấy những món ăn phong phú thế này, đại bộ phận đều mất đi sự khống chế, chỉ biết liều mạng mà ăn, tựa hồ như chúng nó lo lắng lần sau sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa.(*môn phiệt vọng tộc: những gia đình có danh vọng cao)
Còn Thiên Dạ chỉ ăn hơi no so với bình thường một chút thì dừng lại. Ở bên trong chỗ đổ rác, nó nhìn hấy không ít người ngoài ý muốn nhặt được một bao đồ ăn lớn, rồi lại phải chết vì bị no.
Thời gian dành cho bữa sáng kết thúc, đến khi tiếng chuông reo lên cứ như đòi mạng, thì bọn nhỏ như biến thành thủy triều cuốn về phía cửa lớn. Lúc này, một việc bất ngờ xảy ra, có một cô bé đột nhiên bị ngã xuống mặt đất, rồi lăn qua lăn lại dưới mặt đất, miệng phát ra những tiếng rên đâu đớn, gào lên đến khàn cả họng, sau đó ngừng cử động nữa.
Cô bé ăn quá nhiều, đến nỗi làm mất đi tính mạng của mình.
Buổi ăn sáng ngày hôm nay, cùng với cô bé này, đã để bọn nhỏ còn sống sót kia học được một bài học.
Sau bữa ăn sáng, lại tiếp tục huấn luyện. Suốt một ngày trời đều bị huấn luyện đủ thứ, hỡn nữa mỗi cái đều có liên quan tới sức mạnh cùng sức chịu đựng.
Một một hạng huấn luyện đều tiến hành nửa giờ, Thiên Dạ có cảm giác mình sắp không thể kiên trì được nữa. Nhưng do từ nhỏ nó đã có được tính quật cường cùng nghị lực đã chèo chống cho nó, để cho thân thể nho nhỏ của nó bị mất cảm giác trong từng động tác được quy định, hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện được giao. Những ngày tháng ở bên trong bãi đổ rác đã dạy cho nó, dù cho ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất, chỉ cần cắn chặt hàm răng mà kiên trì, thì sẽ có thể nhìn thấy được ngày mai.
Đến khi có thể nằm lại ở trên giường, thì Thiên Dạ cũng không biết mình vượt qua ngày hôm đó như thế nào nữa. Lần này, nó cũng không muốn làm chính mình đau, vì vậy phải nằm sấp mà ngủ. Trên tấm lưng non nớt của nó có ba vết roi rõ rệt.
Dường như, khi vừa nằm lên giường, thì Thiên Dạ lập tức ngủ thiếp đi. Trong đêm nó đã nằm mơ, trong mơ đều là những âm thanh xé gió của roi da.
Sáu giờ sáng hôm sau, tiếng chuông chói tai khiến Thiên Dạ tỉnh lại từ trong giấc mộng. Nó vươn mình nhảy xuống từ trên giường, sau đó toàn dựa vào bản năng của mình mà mặc quần áo rồi chạy hết tốc ra khỏi doanh trại. Toàn bộ quá trình diễn ra, mắt của nó còn chưa mở ra hoàn toàn nữa.
Vừa ra khỏi doanh trại, ánh sáng mặt trời chiếu tới khiến Thiên Dạ phải nhắm hai mắt lại. Nó chợt nhớ tới, bây giở hình như là mùa tối, vậy tại sao sáu giờ lại có mặt trời?
Ngay sau đó, Thiên Dạ mới nhớ rằng mình đã không còn ở bãi rác nữa, mà là đi tới đế quốc nằm ở đại lục tầng trung: Tần. Ánh mặt trời của nơi này rất ít bị đại lục tầng trên khác che đi, nên sáu giờ thì có ánh mặt trời rồi.
Thiên Dạ chỉ ngây ra trong một cái chớp mắt, rồi lập tức vọt tới vị trí của mình, rồi đứng thẳng tắp ở nơi đó giống như một cây lao.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Ngày hôm đó, cái ký ức mà Thiên Dạ khắc sâu nhất vẫn cứ là cây roi da trong tay huấn luyện viên. Bởi vì nó không thể hoàn thành số lượng đặt ra trong thời gian quy định nên đã bị đánh một roi.
Những đứa trẻ khác cũng gặp phải cảnh ngộ giống như Thiên Dạ vậy, chỉ có những đứa khỏe mạnh nhất mới không bị phạt. Mà trong đó, một đứa yếu nhất bị đánh năm roi, cuối cùng ngã xuống mặt đất, không thể dùng sức mạnh của mình mà đứng lên nổi, ngay lập tức nó bị huấn luyện viên ở trên sân kéo đi. Mà từ đó về sau, Thiên Dạ cũng không gặp lại đứa bé này nữa.
Ban đêm ngày thứ ba, các huấn luyện viên mang đến một đồ vật có hình dạng như một cái thùng dầu mỡ màu đen, để bọn nhỏ bôi ở trên vết roi. Bôi thứ này lên đó rất đâu, đau vượt mức bình thường, thậm chí so với thời điểm cây roi quất lên người còn đau hơn. Thế nhưng, sau khi trải qua nửa đêm dưới cơn đau đớn khiến người ta không thể ngủ kia, sáng sớm ngày hôm sau, thì vết roi trên người của Thiên Dạ đã gần như khỏi hẳn.
Kể từ đó, cuộc sống của nó cứ trôi qua như vậy. Mỗi buổi tối Thiên Dạ đều sẽ nằm mơ, những giấc mơ này đều liên quan tới quất bằng roi.
Mãi cho đến một tháng sau, Thiên Dạ mới nghênh đón được ngày tháng đầu tiên mà không bị ăn roi. Mà đêm đó, Thiên Dạ bỗng nhiên đếm đếm những đứa bạn cùng bắt đầu huấn luyện kia. Nó ngạc nhiên phát hiện ra, hiện tại bên người nó chỉ còn có bảy mươi sáu người. Lúc đầu có hơn một trăm đứa bé, chỉ trong vòng một tháng đã ít đi hơn ba mươi đứa.
Sau đó, vẫn liên tục huấn luyện sức mạnh cùng sức chịu đựng, cùng vớt những trận đòn bằng roi không ngừng nhỉ.
Kể từ sau ngày máu tanh đầu tiên, Long Hải đã không xử tử mấy đứa nhỏ vì những sự việc nhỏ bé nữa. Chỉ có những ai có hành vi vi phạm trực tiếp lệnh cấm mới bị xử tử. Nhưng dù là vậy, khi Thiên Dạ tiến vào trại huấn luyện ròng rã ba tháng, thì bạn bè bên cạnh nó chỉ còn dư lại sáu mươi đứa, ít đi gần phân nửa. Những đứa bé bị biến mất kia có hơn một nửa là bị đào thải bởi sự huấn luyện tàn khốc này.
Tuy vậy, thời gian trôi qua ba tháng, thân thể của Thiên Dạ đã khỏe mạnh rất nhiều, nếu so với những ngày đầu khi vào trại huấn luyện thì quả thật là hai người hoàn toàn khác nhau.
Ngày đầu tiên sau ba tháng, Thiên Dạ cùng các bạn bị đưa tới bên trong một tòa cao ốc, nghênh tiếp một chương trình học đặc biệt.
Người dạy học cho bọn nó chính là một người phụ nữ xinh đẹp có vóc người cao gầy, ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đồng phục hầu như không thể trói buộc được bộ ngực no đủ tới cực điểm của cô ấy.
Cô ấy bước nhanh lên bục giảng, viết lên bản đen năm chữ lớn "Bản chất của thế giới", đầu tiên là đọc qua một lần, sau đó nói: "Tôi biết đại đa số người trong các bạn cũng không nhận ra được mấy chữ này, nhưng không sao, các bạn có thời gian học tập là một tháng. Một chút nữa tôi sẽ phát tài liệu dạy học cho các bạn, sau khi huấn luyện xong các bạn hãy học chữ thật cẩn thận. Một tháng sau sẽ có cuộc kiểm tra. Hiện tại, tôi sẽ nói đến bản chất của thế giới mà chúng ta đang ở là gì."
Bản chất của thế giới, chính là nguyên lực.
Dựa theo cách nói của cô giáo xinh đẹp trên là Trương Tĩnh này, chống đỡ toàn bộ căn nguyên của thế giới, chính là nguyên lực.
Cũng không phải nguyên lực đã hình thành thì không thay đổi, mà nó cũng chia làm hai loại tính chất không giống nhau. Một là nghiêng về ánh sáng, được gọi là Lê Minh nguyên lực. Mà nghiêng về bóng tối, thì được gọi là Hắc Ám nguyên lực.
Hết thảy toàn bộ sinh mệnh đều phụ thuộc vào một nguyên lực nào đó để sống sot, cũng tự nhiên bị chia thành hai trận doanh khác nhau, phân biệt là Lê Minh cùng Vĩnh Dạ. Nhưng mà, cho dù là chủng tộc trong cùng một trận doanh, có trình độ nghiêng về một phía Lê Minh hoặc Vĩnh Dạ thì cũng sẽ có sự khác biệt.
Tộc Người nghiêng về phía của trận doanh Lê Minh, mà chủng tộc bóng tối đã nô dịch con người suốt mấy chục ngàn năm thì thuộc về phe của trận doanh Vĩnh Dạ. Sức mạnh của bọn họ, thâm chí là mạng sống của chúng nó, đều tồn tại dựa vào nguyên lực Hắc Ám. Chủng tộc bóng tối đã từng mạnh mẽ cực kỳ, bên trong có rất nhiều chi nhánh, trong đó tộc Huyết, Người Sói, Ma Duệ* cùng Nhân Diện Chu Ma** đều là những chủng tộc có uy danh lan xa.(*Ma Duệ: đời sau của ma quỷ)(**Nhân Diện Chu Ma: Con nhện ma có mặt người)
Tuy nhiên, loài Người là một chủng tộc kỳ lạ, tuy rằng đại đa số con người đều nghiêng về phe của Lê Minh, thế nhưng cũng có không ít người nghiêng về trận doanh Vĩnh Dạ. Thậm chí trong đó còn có mấy người sau khi thức tỉnh nguyên lực Lê Minh, rồi cuối cùng lại hiến thân mình cho trận doanh Vĩnh Dạ. Điều này đối với chủng tộc bóng tối phải trải qua sự gột rửa của nguyên lực Hắc Ám mới có thể trưởng thành là điều không thể tưởng tượng được, thế nhưng điều này tại bên trong loài người cũng không hiếm thấy.
Có người từng nói, giữa Vĩnh Dạ cùng Lê Minh, còn có nguyên lực tinh khiết nhất, nhưng mà ít có người có thể cảm giác được nguồn gốc của nguyên lực, càng không nói đến việc tu luyện nó. Trên thế giới này, cũng không có bất kỳ chủng tộc nào phù hợp với nguyên lực bản nguyên.
Nguyên lực cùng tu luyện...
Khi Thiên Dạ nghe đến đó, thì bàn tay phải không nhịn được phải nắm chặt, dường như muốn giữ được một chút ấm áp còn sót lại. Cái đêm trăng màu đỏ kia, và bàn tay to lớn có lực ấy, đối với nó chính là ánh sáng len lói trong màn đêm phủ kín.
Trương Tĩnh vỗ vỗ bục giảng, mặt bàn bằng kim loại bằng phẳng mà trơn bóng tách ra hai bên, một tiếng kêu do máy móc hoạt động vang lên, một đồ vật do vô số sợi kim loại, hai nhánh bên của kim loại dài dài ngắn ngắn, bánh răng kim loại to to nhỏ nhỏ, cùng với nhiều cấu kiện không theo quy tắc nào tạo thành bay lên, mở ra trên không trung. Cái mô hình lập thể này chính là một cái bản đồ thế giới.
Toàn bộ thế giới đều là động thái, bánh răng quấy lên, sợi kim loại giương lên, đại biểu cho đại lục cùng cấu kiện của tinh thể đều dựa theo một quỹ đạo khác nhau mà di động chầm chậm.
Từng cái từng cái tên gọi xa lạ được Trương Tĩnh nói ra. Loài người đã thăm dò được hai mươi bảy đại lục trên thế giới này, chúng nó cũng không phải đứng yên ở trong hư không, mà là dựa theo những quỹ tích khó hiểu chậm rãi di động không hề ngừng lại bất cứ giây phút nào cả. Ở phía trên của những đại lục này, có hai vầng mặt trời, xung quanh lại có mấy cái ngôi sao to lớn khác nhau, có người nói những ngôi sao này chính là mặt trăng mà họ nhìn thấy buổi tối. Dựa theo quỹ đạo chuyển động khác nhau, cùng ở trên một vùng đại lục, mỗi mặt trăng khi nhìn thấy vào buổi tối đều khác nhau.
Bao gồm cả Thiên Dạ vào bên trong, toàn bộ những đứa trẻ đều nghe không hiểu, chỉ có thể học vẹt, cố gắng nhớ kỹ toàn bộ những gì mà cô gái đã dạy. Đồng thời, tập trung nhìn vào cái mô hình có đường nét đa dạng và phức tạp đến quáng mắt kia, hy vọng có thể nhớ được nhiều đồ vật trong thời gian ngắn nhất.
Chỉ có một số ít đứa bé có xuất thân trong gia đình giàu sang đã sớm biết những kiến thức này, vì thế cho nên mới có dáng vẻ dù có gì cũng không thể làm chúng sợ hãi.
"Ánh sáng mặt trời sẽ bị đại lục tầng trên che lại, vì lẽ đó càng là đại lục tầng thấp, thì thời gian được ánh mặt trời chiếu vào lại càng ngắn. Mỗi đại lục đều có thuộc tính nguyên lực khác nhau, có nghiêng về phe của Lê Minh, cũng có nghiêng về phía của Vĩnh Dạ. Nếu thuộc tính nguyên lực càng rõ ràng, thì nơi đó chính là chỗ ở tự nhiên của các loại tộc khác nhau. Còn có một vài đại lục có thuộc tính nguyên lực không rõ ràng, thì những đại lục này chính là tiêu điểm mà hai trận doanh muốn tranh đoạt." Giọng nói của Trương Tĩnh rất êm tai, nội dung giải thích cũng sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, nếu không thì phần lớn đứa nhỏ nghe cũng không hiểu.
Cô ấy chỉ tay vào cụm đại lục tầng thấp nhất, nói: "Tỷ như nơi này, chính là đại lục có đêm tối kéo dài nhất trong toàn bộ các đại lục khác. Tuy rằng trên đại lục cũng phân chia thành bốn mùa, nhưng lại thường chia bằng cách án theo thời gian dài ngắn mà mặt trời chiếu sáng để chia làm mùa sáng cùng mùa tối. Trong một năm có ba tháng là mùa sáng, còn lại đều là mùa tối. Vì lẽ đó, điều kiện để sống sót ở mảng đại lục này là vô cùng ác liệt. Nhưng mà, nó chính là nơi khởi nguồn của toàn bộ tộc Người. Đế quốc cũng vùng dậy từ đây, tuy rằng nó hiện tại có nằm ở trên bản đồ của đế quốc hay không gì cũng không quan trọng. Mảnh đại lục này, chúng ta gọi nó là đại lục Vĩnh Dạ, còn có một tên gọi khác là vùng đất bị vứt bỏ (Di Khí Chi Địa)."
Toàn thân của Thiên Dạ bỗng nhiên rung động mạnh, tựa hồ trong mắt của nó có một vật gì đó ấm áp muốn chảy xuống. Mảnh đại lục Vĩnh Dạ này, chính là nơi đã ghi lại khoảng thời gian sinh sống của nó. Thật ra, trong trí nhớ của nó, lúc ban đầu dường như có người cùng nó sinh sống, nhưng nó đã không nhớ rõ là từ lúc nào, sau khi người kia rời đi thì đã không xuất hiện trở lại nữa.
Trong lúc không để ý, khóa học này đến đây đã kết thúc.
Trương Tĩnh thu hồi mô hình vào bục giảng, sau đó nói: "Chúng ta sẽ gặp lại sau một tháng nữa, tiêu đề của khóa học sau chính là chiến tranh Lê Minh. Đây mới thật sự là cuộc chiến tranh mà tộc Người chúng ta quật khởi, là cuộc chiến của vận mệnh, cũng là cuộc chiến lập quốc của đế quốc."----------------
Lê Minh = Ánh bình minhVĩnh Dạ = Màn đêm vĩnh viễn Cả 2 đều là danh từ