Vĩnh Dạ Quân Vương

Chương 7: Q.1 - Chương 7: Chuyên dành cho bia đỡ đạn




Khi người phụ nữ này không cười thì đoan trang giống như những người phụ nữ cao quý trong lịch sử vậy, nhưng một khi vẻ mặt của nàng sinh động lên, thì lại có một loại quyến rũ hấp dẫn mà khó có thể nói thành lời.

Giọng nói của nàng , động tác của nàng lúc này đều quyến rũ đến cực điểm, mấy đứa bé hơi lớn một chút thì hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, thế nhưng mấy người đàn ông vạm vỡ đứng ở bên cạnh thì lại mang vẻ mặt sợ hãi, ngay cả vẻ mặt của Long Hải cũng trở nên không được tự nhiên.

Thiên Dạ chợt nhớ tới hai người bạn không thông qua được bài kiểm tra nên bị nàng đánh chết tươi kia, đáy lòng của nó cũng phát lạnh.

Sau đó, Trương Tĩnh bắt đầu giảng giải về nguyên lý tu luyện của nguyên lực, cùng với phương pháp nhập môn* của Binh Phạt quyết.(*Nhập môn: sơ cấp; sơ đẳng; mới vào nghề - ý nói cảnh giới mới đầu)

Thân thể có chín tiết điểm nguyên lực lớn, trong đó có ba tiết điểm phân biệt nằm ở dưới bụng, ngực, và ở trán, sáu điểm khác chính là ở hai tay hai chân, cùng với ở hai đầu gối. Tiết điểm nguyên lực cũng tức là nơi chứa đựng nguyên lực, và cũng là điểm mấu chốt của việc rút lấy nguyên lực.

Bởi vì lịch sử của toàn thể loài người chỉ ghi chép về chiến tranh, vì lẽ đó đẳng cấp năng lực phân chia thông dụng hiện nay có chứa nồng nặc đặc điểm trong quân đội. Sau khi châm lửa cái tiết điểm nguyên lực đầu tiên, thì sẽ chính thức bước vàng hàng ngũ chiến binh, trở thành chiến binh cấp một. Sau lần đó, mỗi khi đốt cháy một cái tiết điểm nguyên lực, thì sẽ được coi như là tăng lên một cấp.

Đến khi châm lửa toàn bộ chín cái tiết điểm, thì sẽ có cơ hội đánh vào cái bình cảnh* to lớn đầu tiên, sau khi vượt qua thành công, thì toàn bộ những tiết điểm này sẽ hình thành vòng xoáy nguyên lực. Đó là đột phá về chất! Người như vậy, cũng chính là một kẻ mạnh thật sự, chính là một trụ cột vững vàng trên chiến trường, hay cũng có thể coi là chiến tướng.

Binh Phạt quyết chính là công pháp cơ sở bên trong quân đội của đế quốc, phong cách cũng giống như tên, cực kỳ bá đạo và ác liệt. Đặc điểm lớn nhất của nó chính là có thể học tập siêu nhanh, chỉ cần đốt cháy cái tiết điểm thứ nhất, thì sau đó nguyên lực trong cơ thể sẽ phun trào như thủy triều, chồng chất tầng tầng, giống như từng làn sống thủy triều tấn công vào những tiết điểm nguyên lực.

Nếu so sánh với những bí pháp của những quý tộc khác, thì khi tu luyện Binh Phạt quyết ở thời kỳ đầu có tiến triển cực nhanh, thậm chí có thể giúp người khác đột phá hạn chế về thiên tư. Thế nhưng khuyết điểm của nó rất rõ ràng, đó chính là thủy triều nguyên lực quá lớn, sẽ tổn thương đến thân thể của người tu luyện, càng tu luyện về sau, tổn thương sẽ càng hiện lên rõ ràng.

Từ xưa cho tới nay, chưa từng có ai chỉ bằng vào Binh Phạt quyết thì có thể bước vào đẳng cấp chiến tướng, nếu muốn đột phá thì ở kỳ sau nhất định phải thay đổi một bộ công pháp khác. Nguyên nhân chính là như vậy, cho nên bộ công pháp kia mới được gọi là công pháp chuyên dành cho bia đỡ đạn.

Nhưng cũng giống như Trương Tĩnh đã từng nói, bất kể người tu luyện Binh Phạt quyết có thân phận cao hay thấp đi nữa, do nguyên nhân không hiểu xảy ra, hơn nữa phần lớn người đều không thể sống tới cấp chín, nói đến việc phân tâm kia làm gì?

Nếu như thật sự có thể đột phá được cấp chín, thì sẽ trở thành chiến tướng có thiên phú kinh diễm, người như vậy chắc chắn sẽ có vô hạn cơ hội, người ở khắp nơi sẽ dốc sức mà mời chào, căn bản không cần vì tài nguyên tăng cấp ở giai đoạn sau mà buồn phiền.

Khi nhớ lại, thì năm đầu tiên mà Thiên Dạ cùng đám nhỏ này tiến vào trại huấn luyện, đều là dùng các phương pháp để rèn luyện thân thể. Chỉ có thân thể khỏe mạnh cùng tinh thần sung mãn, mới có thể chịu được sự hung lệ bá đạo của Binh Phạt quyết này.

Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày Thiên Dạ đều học theo chương trình dạy, còn buổi chiều cùng buổi tối thì lại có thêm thời gian hai giờ để tu luyện, thế nhưng rèn luyện năng lực cơ thể cùng số lượng học tập các loại tri thức và kỹ năng vẫn chưa từng giảm đi một chút nào. Sau khi nghe được sắp xếp mới, thì gương mặt của những đứa nhỏ đã sinh sống một năm trong sự huấn luyện máu tanh kia cũng không lại thể hiện sự ung dung nữa, mà khuôn mặt nhỏ của chúng đều xụ xuống.

Lúc xế chiều, đám nhỏ này bị đưa tới một khe núi cách nơi đóng quân không xa.

Ở giữa thung lũng này chính là một cái hố lớn, bên trong đó là một suối nước nóng đang tỏa ra hơi nóng cuồn cuộn, mấy chục cây kim loại hình ống cắm vào bên trong suối nước nóng, còn một đầu khác thì lại uốn cong nối liền cùng một chỗ.

Những cái ống kim loại to lớn có đường kính vượt qua một mét này giống như là mạng nhện phủ kín toàn bộ thung lũng, ở giữa có mấy cỗ máy móc cao hơn mười mét không rõ công dụng ra sao. Những máy móc kia đều không có vỏ ngoài, để lộ ra những bánh răng có đường kính ít nhất cũng vượt quá một mét, kết hợp với nhau thông qua lít nha lít nhít đường truyền cùng những dây xích kim loại.

Còn xung quanh mấy cỗ máy móc này, thì lại xây dựng một loạt nhà bằng kim loại. Vách ngoài của những ngôi nhà này tô màu vàng óng, che lại lớp vỏ đồng bên trong, đồng thời nó cũng không có một chút gỉ sét nào.

Bọn nhỏ bị chia làm vài đội, mỗi mười người sẽ tiến vào một ngôi nhà kim loại. Trong nhà lại chia thành từng cái phòng đơn độc lập, đây chính là phòng tu luyện của bọn nó.

Phòng tu luyện khá hẹp và nhỏ, còn vách tường thì lại dầy đến kỳ lạ. Bên trong loang lổ các vết gỉ đồng, sàn nhà được làm bằng hàng rào bằng đồng, nếu nhìn xuyên qua khe hở, thì có thể nhìn thấy một cái lỗ tối om, sâu không thấy đáy.

Thiên Dạ dựa theo thứ tự của mình đi vào một cái phòng nhỏ, bên trong đó trống rỗng, không có bất kỳ vật dụng trong nhà nào, ngoài một ngăn tủ nhỏ bằng da được đặt ở trong góc nhà bên cạnh cửa.

Thiên Dạ cởi áo và quần dài rồi nhét vào ngăn tủ. Sau đó nó suy nghĩ về động tác mà huấn luyện viên làm mẫu lúc trước, rồi khoanh chân ngồi xuống, hầu như cùng lúc đó, cánh cửa bị đẩy ra.

Một tên nô bộc ở trần với làn da ngăm đen đi vào, mở ra một cánh cửa bằng đồng ở trên vách tường, sau đó lấy một mảnh gỗ nhỏ đã được châm lửa ra, ném vào bên trong.

Từ đầu tới cuối tên tôi tớ với làn da ngăm đen kia không hề nói một chữ, đồng thời hắn cũng đóng cửa phòng lại rồi rời đi.

Tiếng chuông reo vang chói tai, phong tu luyện bị chấn động nhẹ, đồng thời còn truyền tới âm thanh nổ vang của cơ khí. Chỉ trong chốc lát, lập tức từ bốn vách tường và trên trần nhà tràn vào một lượng lớn hơi nước nóng bỏng, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ không gian.

Bỗng nhiên, có một chút hương khói bay ra từ cánh cửa đồng cao bằng nửa người nằm ở trên tường kia, ở bên trong phòng hơi nước, đầu tiên là có thể nhìn thấy rõ ràng chính là sợi khói trắng đang lượn lờ kia, sau đó nó dần dần khuếch tán ra ngoài, cuối cùng triệt để hợp nhất cùng với hơi nước. Trong phòng tràn ngập hương thơm kì lạ.

Tại bên trong không gian nhỏ hẹp như vậy, độ ẩm lập tức tăng cao lên, có chút bực mình, Thiên Dạ theo bản năng hít sâu một hơi. Bỗng nhiên, nó cảm giác phấn chấn cả người, dường như hơi cảm giác được ở không gian xung quanh có món đồ gì đó đang nhảy múa hoạt bát. Nó giống như giọt mưa màu xanh ở đêm trăng đỏ kia nhưng lại có sự khác biệt gì đó.

Đây chính là cộng hưởng nguyên lực!

Thiên Dạ mừng rỡ ở trong lòng, vội vàng an định lại tâm thần, nghĩ thầm tâm pháp của Binh Phạt quyết, quả nhiên trong cơ thể nó dường như cũng có một vật gì đó tỉnh lại từ bên trong im lặng. Nguyên lực ở trong không gian xung quanh trở nên càng thêm sinh động và hưng phấn, từng sợi từng sợi giống như bị hấp dẫn mà nhập vào cơ thể của nó.

Hai giờ trôi qua rất nhanh, bên trong thung lũng vang lên một tiếng chuông vào réo rắt, đánh thức hết thảy những đứa trẻ đang ngồi thiền kia.

Thiên Dạ chậm rãi mở mắt ra, trong lòng nó cực kỳ tiếc nuối.

Chỉ tốn thời gian một buổi chiều, trong cơ thể của nó đã cô đọng ra một sợi nguyên lực thực chất. Tuy rằng nó vẫn còn nhỏ bé, cảm giác cứ như có như không, nhưng đã đủ để Thiên Dạ phải mừng rỡ như điển. Dựa theo những miêu tả bên trong Binh Phạt quyết, ngày đầu tiên tu luyện đã có thể cô dọng nguyên lực thành hình, đã mang ý nghĩa rằng người đó có thiên tư trác tuyệt, rất có hi vọng có thể tu luyện tới cấp bảy trở lên, cũng chính là cảnh giới chiến binh cao cấp.

Hương liệu bên trong cửa đồng đã được đốt hết, sẽ không có mùi thơm truyền ra nữa. Tuy rằng bên trong vẫn tràn ngập hơi nước, nhưng đối với sự cảm ứng nguyên lực của Thiên Dạ đã dần dần trở nên mơ hồ cùng trì trệ.

Tiết học ngày hôm nay kết thúc.

Bỗng nhiên, trong phòng vang lên tiếng máy móc nổ vang, vách từng bắt đầu chấn động, từ hàng rào dưới mắt đất truyền tới sức hút mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt hơi nước trong phòng bị làm mất đi tung tích, cánh cửa đồng dày nặng bên trong phòng tu luyện nhấc lên một cách chậm rãi.

Thiên Dạ không để ý tới nội y bị ướt nhẹp, dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo rồi lao ra khỏi phòng tu luyện, chạy về phía sân bãi được chỉ định, rồi dừng lại bên trong đội ngũ của mình.

Long Hải lại xuất hiện rồi, trên mặt của hắn mang theo gian xảo cùng một nụ cười tàn nhẫn, chậm rãi nói: "Bài học vừa rồi, bọn bây chắc cũng đều cảm nhận được chỗ tốt của "Chu Nhan Huyết" đi. Phải biết rằng, chỉ một mảnh nhỏ bé như vậy," Hắn đưa lên ngón trỏ dài rộng kia, nhếch môi, hàm răng màu vàng màu bạc bên dưới môi phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, "Đủ để mua lại mười mấy mạng sống!"

Thiên Dạ đã sớm biết mảnh gỗ này không phải vật thường, lại không nghĩ rằng nó lại đáng giá như thế.

Tuy vậy, mười mấy mạng sống thì phải xem nó được tính như nào, chứ giống như Thiên Dạ là một đứa trẻ được lớn lên từ trong bãi đổ rác, thì mười mấy cái mạng tính gộp lại cũng không được một tiền bạc(ngân tệ). Trước khi gặp được Lâm Hi Đường, Thiên Dạ tổng cộng nhìn thấy được tiền đồng đúng hai lần, trong đó có một cái còn bị thiếu một góc, còn tiền bạc thì chưa từng được thấy qua.

Long Hải ngừng một chút, rồi đột nhiên cất cao giọng, quát lên: "Thế nhưng về sau, bọn bây sẽ không có những chuyện tốt như vậy! Bắt đầu từ bây giờ, hết thảy những môn huấn luyện đều sẽ được ghi điểm dược theo biểu hiện của bọn mi, sau một tuần kiểm tra và đánh giá! Một nửa bị xếp hạng ở dưới sẽ không có được "Chu Nhan Huyết", mà một nửa còn lại xếp hạng phía trước thì sẽ được nhận gấp đôi "Chu Nhan Huyết". Nếu như mấy nhóc có thể đạt tới mười vị trí đầu, thì xin chúc mừng, mấy nhóc có thể đạt được mảnh "Chu Nhan Huyết" thứ ba!"

Sắc mặt của đám nhỏ biến đổi hoàn toàn, ánh mắt nhìn về những người bạn xung quanh cũng trở thành đề phòng.

Có vài ánh mắt xẹt qua Thiên Dạ, nhưng rất nhanh rời đi và nhìn về phía người khác. Thiên Dạ cũng không đáng được chú ý, vị trí trong khi huấn luyện của nó rất thấp.

Rồi như vậy, tuần đầu tiên trôi qua rất nhanh, xếp hạng cuối tuần, Thiên Dạ đứng hàng thứ bảy mươi lăm, chuyện này cũng ý nghĩa rằng trong vòng một tuần nó không thể có được "Chu Nhan Huyết.

Đêm công bố bảng xếp hạng, Thiên Dạ cũng không ngủ được.

Nó nằm đó nghĩ về từng môn huấn luyện của chính mình. Tạm thời không nói đến Binh Phạt quyết, nếu là các hạng mục về tri thức do Trương Tĩnh phụ trách thì Thiên Dạ luôn có thể đứng đầu, thế nhưng chiếm phần quan trọng vẫn là những loại huấn luyện thân thể. Tại những hạng mục này, hầu như Thiên Dạ đều bị rớt ở phía sau.

Thiên Dạ yên lặng nằm ngửa, giương mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, rồi đưa tay lên xoa xoa vết sẹo to lớn ở trước ngực. Dinh dưỡng không đầy đủ do sinh sống ở bãi rác đã được thức ăn ở trại huấn luyện bổ sung được gần đủ rồi, nhưng bởi vì vết sẹo lớn này, nên thể chất của nó còn yếu hơn so với những đứa trẻ bình thường khác.

Hiện tại, Thiên Dạ cũng đã hiểu được câu nói lúc trước của Cố Thác Hải, vết sẹo này rất có thể là mầm họa, mỗi khi nó trải qua huấn luyện vượt sức chịu đựng, thì vết thương này sẽ âm thầm tác động, làm hạ thấp thời gian chịu đựng cùng độ mạnh của nó. Mà Thiên Dạ chỉ có thể dựa vào ý chí cứng rắn hơn những đứa trẻ khác, cùng với càng trả giá thật nhiều sự chăm chỉ và những giọt mồ hôi, mới có thể miễn cưỡng chạy theo tiến độ của huấn luyện.

Thế nhưng bây giờ, quy định mới hiển nhiên là muốn tăng tốc đào thải đi phân nửa số người. Chênh lệch về tốc độ tu luyện do có "Chu Huyết Nhan" hay không rất là to lớn, nếu ngày dồn tháng chứa lại, thì chênh lệch giữa một nửa phía trước cùng một nửa phía sau sẽ càng ngày càng tăng thêm.

Thiên Dạ đã nghĩ rất nhiều thứ cho đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi, thí nó chỉ có thể nghĩ rằng mình không thể từ bỏ. Cố gắng kiên trì, nhất định sẽ có thể thấy được ngày mai, cùng với ánh sáng lóe lên trong màn đêm tôi tăm kia*(Ý nói bàn tay của Lâm Hi Đường á)

Thiên Dạ muốn đoạt lại thế yếu của mình từng chút, mỗi một môn học, mỗi một điểm tích lũy nó đều muốn liều mạng mà tranh lấy!

Một tuần này, Thiên Dạ liều cả mạng sống của mình để huấn luyện, xếp hạng có gia tăng, nhưng chỉ tăng lên có một hạng.

Lại thêm một tuần trôi qua, Thiên Dạ đã vượt qua cửa ải bảy mươi người, đạt tới hạng sáu mươi chín. Nhưng đến tuần thứ ba, thì Thiên Dạ bởi vì huấn luyện quá độ mà bị bệnh, chỉ một thoáng xếp hạng của nó bị hạ đến hàng thứ chín mươi ba.

Có lẽ nữ thần số mệnh nhìn thấy sự giãy giụa cùng nỗ lực của Thiên Dạ, nên từ tuần thứ tư, loại chương trình học về tri thứ đột nhiên gia tăng rất nhiều.

----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.