Phốc!
Lưu tinh xuyên qua người, Mã Thái Xung cũng khựng lại đó.
Cái gì hộ thể chân khí, cái gì Yêu thú Bì giáp, lúc này đều không có tác dụng.
Dưới một kiếm, toàn bộ bị xuyên qua.
Huyền Thiết Kiếm vung lên, lại một đạo kiếm khí bay ra, chặt đứt cánh tay của Mã Khánh Dương, Lý Phù Trần lạnh lùng nói:- Từ nay về sau, Mã gia còn dám đặt chân vào Trịnh gia, giết không tha.
Hắn cũng không giết Mã Thái Xung, dĩ nhiên, kiếm khí xuyên người, Mã Thái Xung coi như không chết cũng nửa tàn.
Cũng vậy, hắn không giết Mã Khánh Dương, chặt một cánh tay xem như cảnh cáo.
- Đi, đi mau.
Người của Mã gia đâu dám phách lối nữa, mang Mã Thái Xung cùng Mã Khánh Dương lật đật rời đi, hoảng loạn như chó.
Đám người Trịnh gia giống như nằm mơ, Mã gia tới Trịnh gia hai lần, hai lần đều bị đánh chạy như chó chết.
Mà tất cả nguyên nhân chính là thiếu niên trước mặt này.
Một người một kiếm, giết Mã gia chạy tán loạn, chỉ sợ sao này không dám tới Trịnh gia nữa.
Đây là oai phong bực nào.
Vẻ vang bực nào.
Bất kể trai gái già trẻ, ánh mắt nhìn tới Lý Phù Trần đều mang theo kính sợ.
- Lý thiếu hiệp, đại ân không lời nào nói hết, Trịnh gia chỉ là tiểu gia tộc, không giúp được Lý thiếu hiệp cái gì, nhưng ngày sau, chỉ cần Lý thiếu hiệp nói một câu, dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không từ!
Trịnh gia chủ và lão giả Trịnh gia đi tới, cúi người ôm quyền, ngửa người trên cong xuống thấp, cơ hồ muốn chạm đất.
Lý Phù Trần đối với Trịnh gia có ơn rất lớn.
Tìm về ngọc phật là một ơn.
Giải quyết Mã gia lại là một ơn.
Nếu không có Lý Phù Trần, bọn họ thật sự không biết Trịnh gia sẽ biến thành dạng gì, có lẽ từ đây sa sút, im hơi lặng tiếng.
Lý Phù Trần nói:- Ta đối với các ngươi không có ơn gì, chẳng qua là báo đáo ân tình, đừng nói chuyện này nữa.
Một môn bí pháp tam tinh, đủ hoàn lại ân tình này, Lý Phù Trần có một cán cân trong lòng, không muốn chiếm tiện nghi của Trịnh gia.
Đám người Trịnh gia nghe vậy, quan cảm đối với Lý Phù Trần từ kính sợ lên tới sùng kính.
Đây mới là hiệp khách, tính cách như ngọc, quang minh lỗi lạc.
Tu luyện Huyền Long Bí Pháp tới tầng thứ ba, Lý Phù Trần định rời đi.
Nhưng hắn cũng không tính trở lại tông môn, mà một lần nữa đi tới Phi Tuyết Sơn Mạch.
Dược lực của thạch nhũ trong cơ thể đã hoàn toàn được luyện hoá, lần này phải tu luyện Tiềm Huyết Luyện Thể Công đến viên mãn.
Phi Tuyết Sơn Mạch.
Trong lòng ngọn núi lớn.
Hang động đá vôi cao đến mấy chục trượng, thạch nhũ to lớn rủ xuống, như cái búa của thiên thần, muốn xuyên thấu đại địa.
Bên cạnh ao nước, Lý Phù Trần ném một hòn đá xuống.
Một lúc sau, không thấy có phản ứng, Lý Phù Trần cỡi quần áo nhảy vào.
. . .
Cách Lý Phù Trần trở thành đệ tử Nội Tông còn nửa tháng nữa là ba năm, Lý Phù Trần cuối cùng cũng tu luyện Tiềm Huyết Luyện Thể Công tới cảnh giới viên mãn, lực lượng thân thể đạt tới 4 vạn cân.
“Là lúc trở về tông môn.”
Trong vòng một năm không trở về giao nhiệm vụ hoặc không hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ bị xử phạt, mặc dù chỉ là phạt điểm cống hiến, nhưng Lý Phù Trần cũng không muốn chịu phạt.
Sau mấy ngày Lý Phù Trần rời đi, Yến Khinh Vũ lại tới Phi Tuyết Sơn Mạch.
- Còn dám tới nữa.
Khuôn mặt của Yến Khinh Vũ lạnh lẽo như sương.
Dược lực của thạch nhũ ngàn năm trong ao cũng có hạn, so với lần trước, dược lực của thạch nhũ ngàn năm trong ao ít hơn ba thành.
- Không nên để ta gặp lại ngươi.
Cỡi hết quần áo, thân hình trắng tinh của Yến Khinh Vũ nhảy vào ao nước, dần dần trầm xuống.
. . .
“Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba đúng là thần dị, tầng thứ hai là áp súc chân khí, tầng thứ ba là biến đổi chân khí, khó trách ta một mực không hiểu ra, cho đến khi chiến đấu với Mã Thái Xung mới đột phá.”
Dọc đường đi, Lý Phù Trần không khỏi hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong thời gian qua.
Lấy được Huyền Long Bí Pháp, không thể nghi ngờ là cơ duyên của hắn.
Môn bí pháp tam tinh này quá mạnh mẽ.
Tu luyện tới tầng thứ hai, chân khí bộc phát tương tự như bản thân đột phá đến Quy Nguyên cảnh thất trọng, tu luyện đến tầng thứ ba, chân khí bộc phát tương đương với bản thân đột phá Quy Nguyên cảnh bát trọng.
Phải biết, đồng dạng là Võ giả, cường giả cùng người yếu đột phá có khác biệt.
Người yếu tấn thăng một trọng, thực lực tăng lên có hạn.
Lý Phù Trần tấn thăng nhất trọng, thực lực khác nhau một trời một vực.
Một môn bí pháp, để cho sức chiến đấu của hắn tăng lên tới Quy Nguyên cảnh bát trọng, thật không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng suy nghĩ lại, đây cũng là chuyện bình thường, Huyền Long Bí Pháp tầng thứ nhất đến tầng thứ hai là áp súc chân khí, tầng thứ ba trực tiếp đem Xích Hỏa chân khí chuyển hóa thành một loại chân khí mạnh mẽ hơn.
Lý Phù Trần gọi loại chân khí này là Huyền Long chân khí.
Hoặc có thể gọi là Hoả Long chân khí.
Hoả Long chân khí hết sức bá đạo, tương tự như nham tương vậy, không còn là trạng thái khí mà là trạng thái nửa lỏng.
“Có Huyền Long Bí Pháp, ít nhất làm ta giảm cố gắng một năm, số mạng cùng cơ duyên đúng là không thể đoán a.”
Lý Phù Trần lắc đầu cười, thúc Yêu Huyết Mã Nhị cấp, tăng nhanh tốc độ.
Trở thành đệ tử Nội Tông còn một ngày cuối cùng đến trọn ba năm, Lý Phù Trần trở lại Thương Lan Tông.
Sau khi giao nộp nhiệm vụ, Lý Phù Trần thở ra một hơi, thiếu chút nữa không kịp.
Đi ra Nhiệm Vụ Đại Điện, lúc xuyên qua một lối nhỏ, Lý Phù Trần thấy được Quan Nhất Long, Dương Ngạo cùng với Lý Thiên Thạch, Lý Thiên Thạch đang chất vấn hai người kia.
- Quan Nhất Long, Dương Ngạo, Phù Trần đến nay còn không về, có các ngươi động tay chân gì hay không hả?
Lý Thiên Thạch phẫn nộ quát.
Dương Ngạo cùng Quan Nhất Long hừ lạnh:- Lý Thiên Thạch, đầu óc của ngươi có bị hư hay không, chạy đến trước mặt chúng ta ngang ngược, tiểu súc sinh kia chỉ là một tên căn cốt phổ thông mà thôi, chết thì chết, ít nhất có thể thuần hoá huyết mạch của Lý gia ngươi.
Hai người nhận định Lý Phù Trần đã chết.
Nhưng hai người không cho là đệ tử Chấp Sự Nội Tông của nhà bọn họ đánh chết, đệ tử Chấp Sự Nội Tông của ba nhà chỉ có mười mấy người, đến nay không về, chỉ sợ là đã chết ở bên ngoài.
Bọn họ cho là Liêu gia phái người giết Lý Phù Trần, dù sao Lý Phù Trần cũng chưa về.
Nếu Lý Phù Trần đã chết, bọn họ tự nhiên không còn sợ hãi.
Trước kia, bọn họ thật sự có chút sợ Lý Phù Trần.
Đánh bại Liêu Thiên Quân, Lý Phù Trần đã trở thành ác mộng của bọn họ, làm bọn họ ăn ngủ không yên.
- Các ngươi thật vô sỉ.
Trong lòng Lý Thiên Thạch bi ai, nói thế nào đi nữa, hắn cũng là đệ tử của Lý gia, hy vọng Lý gia có thể phồn vinh hưng thịnh, mà Lý Phù Trần, không thể nghi ngờ có tiềm lực to lớn, tương lai có hy vọng trở thành đệ tử Chân Truyền của Thương Lan Tông, quang tông diệu tổ.
Quan Nhất Long cười gằn:- Lý Thiên Thạch, ngươi trước tiên hãy quản tốt chính ngươi đi, ông trời thay đổi thất thường, nói không chừng một ngày kia, ngươi cũng chết.
- Không sai, sau này đi nhớ cẩn thận, coi chừng té chết.
Dương Ngạo cười nhạo.
- Hai vị thật có nhã hứng a!
Một âm thanh quen thuộc truyền tới.
Dương Ngạo cùng Quan Nhất Long ngạc nhiên, quay đầu nhìn.
Đột nhiên, hai người kinh hoàng.
- Phù Trần, ngươi trở lại!Lý Thiên Thạch mừng rỡ.
Hướng Lý Thiên Thạch khẽ gật đầu, Lý Phù Trần lạnh nhạt nhìn Quan Nhất Long cùng Dương Ngạo:- Ta không chết, các ngươi có thất vọng hay không.
- Lý Phù Trần, ngươi nói bậy bạ gì đấy, ta nghe không hiểu.
Quan Nhất Long nuốt nước miếng, nhắm mắt nói.
- Ta nói là, ta không chết, các ngươi rất thất vọng phải không.Lý Phù Trần lớn tiếng, âm thanh to lớn, chấn động là hai chân Quan Nhất Long cùng Dương Ngạo run rẩy.
- Lý Phù Trần, ngươi đừng làm loạn, nơi này chính là tông môn.
Dương Ngạo lùi về sau, có ý thối lui.
- Quỳ xuống!
Khí thế của Lý Phù Trần phóng lên cao, tay phải hướng hai người đè xuống.
Cộp cộp!
Hai người lập tức quỳ xuống.