Vòng thứ mười hai, Lý Vân Hải gặp Dương Khai, không ngoài ý muốn, Lý Vân Hải thảm bại dưới tay Dương Khai.
Như vậy Lý Vân Hải cũng đã thua năm trận, không có duyên phận trước năm của thiên tài chiến.
Sau khi thua trận đấu kia, Lý Vân Hải thất hồn lạc phách, oán độc nhìn Lý Phù Trần.
Nếu không phải Lý Phù Trần, hắn nhất định có thể đi vào trước năm, Lý Phù Trần cướp đi hy vọng trở thành đệ tử Thương Lan Tông của hắn. Lúc này hắn oán hận Lý Phù Trần vô cùng.
Cảm nhận được ánh mắt của Lý Vân Hải, Lý Phù Trần xem thường, loại phế vật này, cũng chỉ biết đem thất bại của mình gán cho người khác.
Cuối cùng của vòng thứ mười hai, chính là Lý Phù Trần đấu với Quan Hạo.
Lúc này, người không bị đào thải chỉ có sáu người, theo thứ tự là Dương Khai, Thân Đồ Tuyệt, Hạ Bình, Chúc Hồng Tú, Quan Hạo cùng với Lý Phù Trần.
Trong đó Quan Hạo đã thua bốn trận, nếu thua lần nữa, thì sẽ mất đi cơ hội vào trước nắm, tàn khốc hơn nữa là hắn chỉ cách trước năm một đường.
- Quan Hạo không phải là đối thủ của Lý Phù Trần, xem ra Quan gia lần này bị té nhào a.
- Lý Phù Trần có thể nói là khắc tinh của Quan gia, Quan Bằng bị Lý Phù Trần đánh loại, hiện tại Quan Hạo cũng gần bị Lý Phù Trần đánh bại, không biết tộc trưởng Quan Nhạc của Quan gia có tâm tình như thế nào a.
- Nghe nói nữ nhi của Quan Nhạc, Quan Tuyết từng có hôn ước với Lý Phù Trần, nhưng sau này Quan gia lại giải trừ hôn ước này.
- Nói đến Quan Tuyết, là thiên tài chân chính, nếu tham gia thiên tài chiến, cái gì Dương Khai, cái gì Thân Đồ Tuyệt, cái gì Lý Phù Trần, sợ rằng chỉ một chiêu là thua.
- Đúng vậy, Quan gia có Quan Tuyết, cho dù trong thiên tài chiến này không có ai tiến vào Thương Lan Tông, cũng không coi vào đâu.
Trên khán đài, mọi người nghị luận ầm ỉ.
Sắc mặt bây giờ của Quan Nhạc cũng không tốt, ngày đó giải trừ hôn ước, hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ phải gặp tình huống này ở thiên tài chiến.
“Hừ, cho dù tiến vào trước năm thì như thế nào, nếu không thông qua khảo hạch Ngoại Tông của Thương Lan Tông, cũng chỉ trở thành một tên đệ tử tạp dịch mà thôi, không có địa vị gì, mà nữ nhi Quan Tuyết của ta, tiền đồ tương lại không đếm hết, một trăm Lý Phù Trần còn kém.”
Không biết từ lúc nào, Quan Nhạc đã hoàn toàn quên tình huynh đệ với Lý Thiên Hàn, ở trong mắt hắn, Lý gia bây giờ chỉ là người lạ, thậm chí là đối thủ.
Quan Thông ngồi một bên nhàn nhạt nói:- Trước đây Quan gia chúng ta đối với Lý gia quá ôn hòa, từ nay về sau tận lực chèn ép Lý gia, làm sai chuyện thì phải trả giá thật lớn.
- Không sai, nhất định phải đem Lý gia đuổi khỏi Vân Vụ Thành.
Phụ thân của Quan Bằng, Quan Thiên hung hăng nói.
Trên đài thi đấu, Quan Hạo nỗ lực đàm phán với Lý Phù Trần.
- Lý Phù Trần, lấy căn cốt của ngươi, tiến vào Thương Lan Tông cũng chỉ là tầng dưới chót, không có thành tựu lớn gì, không bằng đem cơ hôi nhường cho ta. Ta tin Lý gia của ngươi sẽ được tình hữu nghị của Quan gia chúng ta. Mặt khác, Quan Tuyết tuy cùng ngươi giải trừ hôn ước, nhưng tương lai của nàng không thể đo lường, đến lúc đó nàng giúp đỡ một chút sẽ làm Lý gia ngươi được hưởng lợi rất nhiều.
Quan Hạo cho rằng lời nói của mình hợp tình hợp lý, khiến Lý Phù Trần động tâm.
Lý Phù Trần cười châm học:- Tình hữu nghị với Quan gia ngươi?
- Đúng, Lý gia ngươi như mặt trời sắp lặn, không có Quan gia ta giúp đỡ, các ngươi rất khó duy trì, ngươi chắc phải biết điều này.
- Đương nhiên là biết, đáng tiếc, nhưng đồ vật mà Lý Phù Trần ta muốn, sẽ tự mình đi lấy, không cần người khác bố thí, chiến đi!Lý Phù Trần cầm kiếm gỗ trong tay chỉ vào Quan Hạo.
- Lý Phù Trần, ngươi thực sự ngu xuẩn, ngươi cho rằng, khi tiến vào Thương Lan Tông, là có thể đuổi theo bước chân của Quan Tuyết, Quan Tuyết sẽ để ý tới ngươi sao. Nói thật cho người biết, trong mắt nàng, người chỉ là một thằng hề mà thôi, không cần uổng phí tâm tư.
Quan Hạo vẫn cho rằng Lý Phù Trần muốn vào Thương Lan Tông vì muốn tìm Quan Tuyết.
- Ngươi nói nhảm quá nhiều, câm miệng đi!
Lý Phù Trần bước ra chém một kiếm.
Két!
Kiếm gỗ trong tay Quan Hạo gãy, cả người bay ra ngoài.
Cùng với Lý Phù Trần đánh bại Quan Hạo, trước năm của thiên tài chiến đã ra đời, theo thứ tự là Dương Khai, Thân Đồ Tuyệt, Hạ Bình, Chúc Hồng Tú cùng với Lý Phù Trần. Trong đó Hạ Bình cùng Chúc Hồng Tú thua hai trận, Hạ Bình thua Dương Khai cùng Thân Đồ Tuyệt, Chúc Hồng Tú thua Dương Khai cùng Lý Phù Trần.
Thân Đồ Kiếm Hà đứng dậy chúc mừng một phen, sau đó thiên tài chiến tiếp tục.
Chúc Hồng Tú đấu Thân Đồ Tuyệt, Thân Đồ Tuyệt thắng.
Hạ Bình đấu Lý Phù Trần, Lý Phù Trần thắng.
Chúc Hồng Tú đấu Hạ Bình, Hạ Bình thắng.
Qua ba cuộc tranh tài, thứ năm và thứ bốn sinh ra, theo thứ tự là Hạ Bình cùng Chúc Hồng Tú.
Tiếp theo là tranh đoạt hạng thứ ba.
Cho tới bây giờ, ba người này chưa đấu với nhau, cho nên cả ba người đều chưa thua trận nào.
Trận đầu tiên, lên đài chính là Lý Phù Trần cùng Thân Đồ Tuyệt.
Thân Đồ Tuyệt có khả năng đi tới bây giờ, phân nửa là thiên phú căn cốt, phân nửa là công pháp tu luyện.
Thiếu Dương Cương Khí rất cường đại, phối hợp với lực lượng tám trăm cân, ngay cả Hạ Bình cùng với Chúc Hồng Tú đều không phải là đối thủ của hắn, chỉ có Dương Khai là áp hắn một đầu.
- Lý Phù Trần, ngươi có khả năng đi đến bước này, thật đáng quý, nếu người thông minh, phải biết dừng lại đúng mực, hạng thứ hai này, ta nhận, như thế nào?Thân Đồ Tuyệt cho rằng mình không phải là đối thủ của Dương Khai, nhưng hắn không muốn bại dưới tay Lý Phù Trần.
Hơn nữa, phần thưởng cho hạng hai “dày” hơn hạng ba, hạng hai được thưởng năm ngàn kim tệ, một lọ Hoàng cấp Trung giai Tụ Khí Đan, cón hạng ba chỉ được thưởng cho ba ngàn kim tệ, năm lọ Hoàng cấp Đê giai Linh Khí Đan, có thể so với ba ngàn kim tệ mà thôi.
Lý Phù Trần hỏi lại:- Ngươi nghĩ có khả năng sao?
- Thế nào, không cho ta thể diện sao?Nếu không phải không có lòng tin đánh bại Lý Phù Trần, Thân Đồ Tuyệt không cần đối phương nhường hắn, mà lấy thực lực tuyệt đối đánh đối phương như chó chết.
-Thể diện của ngươi, ta không bán!Lý Phù Trần dứt khoát trả lời.
Thân Đồ Tuyệt giận dữ cười:- Tốt, tốt, chuyện ngày hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, sau này ngươi sẽ biết.
Thân Đồ Tuyệt dự định khi vào Thương Lan Tông sẽ chén ép Lý Phù Trần, trong mắt hắn, Lý Phù Trần tiến vào Thương Lan Tông tất nhiên sẽ thành đệ tử tạp dịch, khi dễ chèn ép một tên đệ tử tạp dịch, ở trong tông môn cũng rất thường, có khi tâm trạng không tốt, nói không chừng sẽ mượn tạp dịch phát tiết.
Âm thanh kiếm gỗ va chạm như tảng đá đụng vào nhau, Lý Phù Trần có thể dùng một kiếm chặt đứt kiếm gỗ của Lý Vân Hải và Quan Hạo, nhưng không cách nào chặt đứt kiếm gỗ của Thân Đồ Tuyệt, dù sao trong kiếm gỗ của Thân Đồ Tuyệt, ẩn chứa Thiếu Dương Cương khí cường đại.
- Hỏa Vân Già Thiên!
Thân Đồ Tuyệt tu luyện Hỏa Vân Kiếm Pháp, môn kiếm pháp này tên như ý nghĩa, là một môn kiếm pháp nóng cháy vô cùng, phối hợp với Thiếu Dương Cương khí, giống như hổ thêm cánh.
Vù vù vù vù. . .
Không khí vặn vẹo, kiếm ảnh cực nóng bao trùm Lý Phù Trần, giống như mây lửa đè xuống.
- Lực Phách Sơn Hà!
Đối mặt với tuyệt chiêu của Thân Đồ Tuyệt, Lý Phù Trần càng lấy một tuyệt chiêu khác đánh trả.
Lực Phách Sơn Hà, là tuyệt chiêu trong Thiếu Thương Kiếm Pháp, một kiếm chém ra, lực đạo tập trung tại mũi kiếm, có thể bổ ra tất cả vật cản, cho dù trước mắt là một tảng đá lớn, Lý Phù Trần cũng có thể một kiếm bổ ra.
Đùng!
Hai kiếm gỗ va vào nhau, đột nhiên hai người đánh một chưởng về đối phương.
Thân Đồ Tuyệt dùng chính là Hoả Vân Chưởng, chưởng lực bá đạo nóng cháy, cả người giống như bị ngọn lửa nướng chín, nếu tu vị thiếu, da thịt chắc chắn sẽ cháy đen.
Mà Lý Phù Trần dùng chính là Phách Sơn Chưởng, đây là một môn Hoàng cấp Trung giai Chưởng pháp mà hắn tu luyện lúc rãnh, chưởng lực báo đạo cương mãnh, uy lực gấp hai lần Toái Thạch Chưởng, một chưởng bổ ra, đủ đem lục phủ ngũ tạng vỡ nát.