Dị Giới Edra, dị giới do Hệ Thống sáng tạo. Lúc này, thời gian đơn giản đang ngừng trôi, giống như cần một cái chìa khóa để tiếp tục dòng thời gian nơi đây.
Mà, chìa khóa đó theo như Hệ Thống, cũng là thần sáng tạo nơi đây thiết lập, chính là việc Trần Ngọc Lâm tiến vào nơi này.
Trong một tòa lâu đài đơn sơ cổ kính, một bóng đen hững hờ ngồi trên một cái vương hoàng bảo tọa màu đen khổng lồ. Bóng đen này tràn đầy khí tức viễn cổ, to như một tòa nhà lớn, trên cổ hắn mọc ra 9 cái đầu khổng lồ như đầu rắn.
Hắn là Cửu Xà Ma Vương, boss cuối.
Cửu Xà Ma Vương từ trong miệng phát ra âm thanh lầm bầm vô cùng chậm rãi, thứ gần như là không thể bởi vì thời gian ở đây đã bị ngưng đọng, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn vẫn có thể phát ra âm thanh:
“Nó.. đã khởi động, đã gieo một hạt giống. Kế hoạch đã thành công bước đầu.”
“Ồ vậy ư? Không cần nói ta cũng biết. Con mắt của ta cho phép ta nhìn được vạn vật trong mọi cõi.”
Một giọng nói thanh thoát dễ nghe hơn hẳn vang lên, từ đằng sau Ma Hoàng Bảo Tọa bay ra một cái võng, trên đó một nữ tử đang nằm. Nữ tử này nếu bất kì ai nhìn thấy sẽ chỉ có thể nói: Tuyệt sắc vưu vật, đệ nhất trần gian.
Đây là điều gần như không thể bàn cãi được. Nhưng dù cho nàng có đẹp thế nào, cũng sẽ không ai có thể có một chút ý tà dâm nào với nàng, bởi vì.. nàng quá mạnh. Mạnh đến mức trong vô thức, không ai dám mạo phạm nàng mà không cần nàng phải phát khí. Thậm chí chỉ cần nói ra tên của nàng cũng đủ khiến người ta hít thở không thông.
“Rốt cuộc thì ngươi là ai? Tại sao ngươi có thể biết được bí mật của sáng tạo...”
Ma Vương đang chầm chậm hỏi, hắn vẫn không đời nào quên được ngày mà nữ tử này tiến đến, nói cho hắn biết một bí mật mà chính hắn cũng không thể nào tưởng nổi, nhưng với thực lực của mình, nàng đã cho hắn xem một thế giới khác.
Một thế giới khác hẳn nơi đây, với những quy tắc khác, đinh luật khác, hoàn hảo hơn nơi đây.
“Ồ cái đó à? Cái bí mật là thế giới này mới được tạo thành từ ngày 23 tháng trước á? Có gì đâu? Ta ngồi nhìn nó được tạo ra mà.”
Nữ tử trên tay xuất hiện một cái iPad, nàng lầm bầm:
“Ta đã tồn tại quá lâu rồi. Dăm ba cái bí mật của vũ trụ chẳng là gì với ta. Ồ, có biến..”
Nàng hững hờ ngẩng đầu lên, cùng lúc này một luồng khí tức chí cao vô thượng quét qua quét lại quanh lâu đài chừng ba ngàn lần, kế đó nó dừng lại ở một hạt cát ở trong lâu đài:
Hệ Thống lầm bầm:
[Hạt cát này thay đổi vị trí một phần ngàn tỷ nanomet? Tại sao lại có thể? Vụ cái Đặc Ân Ma Thần Vương đã đủ kì lạ rồi, giờ lại thêm cái này.. hừm.]
“Hình như ta sắp xếp lại không đúng vị trí. Lần tới không tự tay sắp nữa, dùng skill vậy!!”
Nữ tử nói, không quan tâm tới sự tồn tại của Hệ Thống:
“Thế nào, đây chính là sáng tạo thần của các ngươi đó. Thật là bình thường nhỉ? Ồ, high score rồi!!!”
Hệ Thống không phản ứng gì, phảng phất nàng không tồn tại ở đó.
Cửu Xà Ma Vương:
“...............”
Hệ Thống hừ hừ:
[Éo nghĩ nữa. Quay trở về cập nhật dữ liệu, tiện thể thông báo cho Thiên Đạo một hồi....]
Trần Ngọc Lâm nằm trên giường bệnh, gần giống như ốm sốt. Hôm qua hắn bị con Ma Tộc kia đoạt xá, tuy rằng cuối cùng không hiểu sao nó phải bỏ cuộc mà đi, nhưng mà hắn vẫn để lại di chứng là tinh thần mỏi mệt vô cùng.
Trần Ngọc Lâm ngồi tu ừng ực hộp sữa Milo, trợn mắt nhìn thằng Vũ đang ngồi nhai rau ráu đống hoa quả trên giường bệnh của hắn:
“Tụi mày lẹ nhỉ? Hóng thấy tin tao bị bệnh phát là làm trốn học thăm bệnh luôn.”
Thằng Vũ:
“Cái lìn, bọn tao có giấy xin phép nghỉ học đàng cmn hoàng. Dù sao cô Phương cũng thân với mày, xin đi thăm bệnh phát được nghỉ học luôn cơ nhé, dù sao bạn bè là phải sống chết có nhau chứ đúng không? Ê Minh, chốc đi net đi, kệ mịe thằng Lâm nằm chết dí ở đây như con lợn sề.”
Minh lấy nốt lốc sữa Milo trên bàn hắn:
“Bình tĩnh nào. Đến đây ăn ké được bao nhiêu thì ăn, chốc tiền ăn trưa cũng không cần trả lại luôn.”
Trần Ngọc Lâm nộ khí xung thiên, giơ tay ra chộp lại lốc sữa:
“Mấy đứa tụi mày cút dùm tao cái. Ở đây làm gì chỉ được cái ăn hại.”
Trần Ngọc Lâm trợn trắng mắt, chợt Mộ Dung Nguyệt mở cửa vào phòng hắn:
“Chà, mấy đứa bạn của Lâm đến thăm à? Thích nhỉ? Có bạn bè liều mạng trốn học để đi thăm còn gì bằng?”
Nàng cười mỉm, nàng cũng là giáo viên dạy học ở trường hắn, và cùng lớp với cả 3 đứa.
Thằng Vũ với Minh bắt đầu giải trình lý do lý trấu, còn Trần Ngọc Lâm lắc đầu quầy quậy:
“Không đâu cô ơi. Lũ này toàn ăn hại cháu thôi, chẳng khác gì ác mộng cả.”
Ngồi ở trên ghế ngắm 3 đứa cãi nhau nãy giờ là Long, một đứa bạn ở Hoàng gia của hắn. Long nói:
“Cơ mà cậu cũng được hâm mộ phết nhỉ? Uyên cũng xin nghỉ mà?”
Trần Ngọc Lâm quay sang nhíu mày:
“Con bé đó thì xin nghỉ gì? Tưởng sớm nay mới thấy nó ra khỏi cửa?”
Long lắc đầu:
“Không, hình như con bé đi chợ. Sớm nay còn đi ra nhờ chị tao cách nấu cháo cơ mà, ít nhất là chị tao hôm nay đi chợ nói thế.”
Mộ Dung Nguyệt chẳng nói chẳng rằng đi ra ngoài, Trần Ngọc Lâm nghe đến “nấu cháo” thì tái ngoét mặt lại, lầm bầm vài tiếng:
“Thôi xong em rồi. Mẹ nó, chết cũng phải ngăn không cho nó nấu cháo. Đứa nào đỡ tao dậy, thôi khỏi, tao tự dậy. Mịa, con gorilla đó mà nấu ăn.. không được, phải chạy....”
Hắn gắng gượng gượng dậy, ngay sau đó ngã khuỵu xuống giường vì kiệt lực. Long gãi đầu, nấu cháo thôi mà sao nghe có vẻ kinh dị thế nhỉ? Nghĩ bụng hắn dồn Linh lực vào tai, nghe ngóng chỗ nhà bếp:
Âu Bảo Uyên(trong nhà bếp):
“Đầu tiên là cho gạo, kế đó là nước, nấu ở mức nhiệt cao nhất trong 5 phút, kế đó để nguội, cho thêm hành lá, thịt băm, trứng, có thể thêm nấm..”
Long nghĩ thầm:
“Nghe cũng bình thường nhỉ?”
Âu Bảo Uyên:
“Nghe nói tổ yến giúp sức khỏe tốt. Chắc sẽ khỏe nhanh thôi, cơ mà bỏ bao nhiêu muối nhỉ? Nửa cân hay nửa bao.. ối, lỡ đổ cả bao rồi, cho thêm một bao đường cho nó cân bằng. Mạnh tay quá. Mà thôi, cho tạm thêm nước vào vậy, chỉ hi vọng cháo không loãng. Sao nước lại màu da cam thế này? Ủa? Nhầm bò húc à? Thôi kệ, nó là nước tăng lực chắc khỏe nhanh thôi. Chữa cháy ngay, ủa cái gì đây? Sao cái này trông lạ vậy, lòng lợn à, hay là gan cá? Thôi vớ đại mỗi loại một ít vậy. Ừm, hình như cái này là...mà cái này là cái gì nhỉ? Thôi, cứ quẩy lên đi em. Thêm tí gia vị đặc biệt của mình chắc là ngon ơ ngay. Ối quá lửa, khét lẹt rồi.. cho thêm tinh dầu bạc hà chắc không ai để ý đâu.”
Long:
“................”
Long nhìn Trần Ngọc Lâm đang lầm bầm trong vô vọng, chợt thấy cảm thông cho nó. Hắn hỏi:
“Này, gia vị đặc biệt của Uyên là cái gì thế?”
Trong nháy mắt, ánh nhìn của Trần Ngọc Lâm biến thành tối sầm lại, hắn lầm bầm:
“Mẹ, lại còn có gia vị đặc biệt. Thây kệ, ông mày đéo cần quan tâm cái gì nữa.”
Kế đó hắn gắng gượng chút hơi tàn mở cửa sổ, chuẩn bị nhảy lầu:
“Ăn cái thứ đó có khi cũng éo qua nổi hôm nay mất... gấp...gấp... chết...chết..”
Chợt cánh cửa mở bùng ra, làm cho cả hai thằng giật nảy mình:
Âu Bảo Uyên:
“Cháo đến rồi đây.”
Trần Ngọc Lâm:
“??”
Nhanh dữ vậy?
Cả lũ nhìn qua “nồi cháo”, hoặc thứ được gọi là(??) nồi cháo (??). Chỉ thấy nó đen thui, lõng bỏng nước, thi thoảng nổ bụp bụp ra vài cái bọt khí, Trần Ngọc Lâm xoa xoa mắt, hình như hắn thấy một gương mặt đang gào thét ở trong nồi cháo(?) đó.
Nồi cháo:
“A a a a a a a a a a a ~~~~~~~~~~”
Giám Định:
[Nồi Cháo Tử Vong - Ma Vật cấp 0
Mô tả 1: Nó tởm vãi lol.
Mô tả 2: Ăn vào thì xác định không qua nổi con trăng này đâu ku ạ.
HP: 10/10.
Kĩ năng đặc biệt: [Ăn phát chết luôn].
]
Uyên ơi là Uyên, bà học nấu cháo ở Ma giới à?
Trần Ngọc Lâm:
-...............
Thần mẹ nó [Ăn phát chết luôn]? Vãi cả Ma Vật? Đùa bố à?
Trần Ngọc Lâm niệm Hệ Thống:
“Này Hệ Thống, cầu xin đấy. Chốc ta ăn dở ta ăn đến đâu ngươi thu đến đấy nhé?”
Hệ Thống:
[Hệ Thống từ chối. Cái thứ này theo Hệ Thống đánh giá tởm vl, xếp theo thang điểm 10 thì nó có điểm âm Vô Cực. Kí Chủ có biết nếu đồ ăn cất trong hòm Item ta cả ngày sẽ nếm vị nó không hả?]
Trần Ngọc Lâm:
“Không được à? Thế có cách nào không?”
Chợt cánh cửa phòng lại mở ra, một đám du côn bặm trợn bước vào, hai đứa đi sau tay xách một cái hộp đồ ăn:
“Chào boss, nghe đám lâu la nói boss bị ốm. Hôm nay em đến thăm bệnh boss...”
Chợt, hắn nhìn thấy Âu Bảo Uyên đang ở trước một nồi... gì gì đó, tay cầm một thìa (gì gì đó), hắn chợt cúi đầu từ từ lui bước ra ngoài:
“Em xin lỗi chị đại. Em xin đi vứt ngay cái thứ rác rưởi em gọi là “đồ ăn” ngay bây giờ ạ.”
Trần Ngọc Lâm:
“Khoan đã, cho tao ăn cái thứ rác rưởi đấy cũng được. Tao không quan tâm nó là rác hay nó là rưởi đâu.”
Âu Bảo Uyên nộ khí xung thiên:
“Cái gì? Ông không muốn ăn cái món mà tôi cực khổ lắm mới làm được à? Đây nếm thử đi rồi cho đánh giá.”
Kế đó nàng xúc một thìa (gì gì đó), chuẩn bị đút cho hắn ăn.
Hệ Thống cười sằng sặc:
[Ha ha, hay là Kí Chủ cứ ăn thử cho nó... mà ôi cái đệch, vãi lol, ta có kĩ năng gọi [Chia Sẻ Ngũ Quan] cùng Kí Chủ. Ta cũng éo muốn nếm thứ này đâu... hả? Không tắt được Kĩ năng này? Mịe, đã thế ông mày ngắt kết nối.]
Trần Ngọc Lâm tràn đầy kinh hãi, nhìn trong vô vọng Âu Bảo Uyên đưa một chìa cháo từ từ đút cho hắn ăn..
Thìa cháo:
“A a a a a a a a a a a ~~~~~~~~~~”
Trần Ngọc Lâm:
“..............”
Hệ Thống:
[Má zời thiên thọ. Mới nghe mùi đã thấy muốn nôn, không còn cách nào khác, bắt đầu ngắt kết nối Kí Chủ. Từ bỏ Kí Chủ trong 10.. 9... 8... 7... không nhanh hơn được ạ?....5....]
Trần Ngọc Lâm nghe thế, tức xì khói mũi, nhắm mắt nhắm mũi ăn một miếng “cháo“.
Trần Ngọc Lâm hít một hơi sâu, cái mùi hôi thối phảng phất toàn khoang miệng hắn. Cái thứ gọi là cháo(?)/ từng là cháo (?) không một lần chống cự cứ thế tan chảy trong miệng hắn. Tiếp đó là hương vị chua... quên mẹ đi, nó chua còn hơn cả sunlight. Sức mạnh vô thượng của 100 trái chanh cũng đ*o bao giờ đánh bay được cái thứ này.
Phải diễn tả sao cho chính xác đâyy... ồ, là thối rữa. Làm thế nào mà vừa nấu xong nó đã thối ngay được thì trời biết. Có khi nó bị ông trời từ bỏ rồi cũng nên.
Trần Ngọc Lâm thở hồng hộc:
“Tởm vãi lol, nhưng mà ít nhất mình đã qua một kiếp nạn. Đường Tăng thỉnh kinh khéo cũng không gian nan bằng mình ăn cháo. Hệ Thống, giúp tao cái, kinh vãi lol.”
Hệ Thống gào thét:
[Mịa thằng Kí Chủ nhé, tởm vãi cả ra. Thề là trong mấy tỉ năm tồn tại ta chưa bao giờ nếm cái thứ nào tởm như thế này. Nhưng không sao, còn 4 giây thôi... 3 giây....]
“Này thì 3 giây.”
Trần Ngọc Lâm hít một hơi sâu, nhắm mắt nhắm mũi nếm thêm một thìa nữa...
Đây là một vị mặn.. thực ra nó mặn kinh khủng. Kiểu cả một cái gói muối nó tập trung tinh hoa dồn hết vào một hạt gạo vậy. Kế đó là một hương vị...tanh ngòm tràn vào óc hắn, trong nháy mắt hắn giống như nhìn thấy một dòng sông cùng một người lái đò vừa đi qua trước mắt hắn.
Trần Ngọc Lâm thở hồng hộc, cái hương vị này vô cùng khó diễn tả, chỉ biết trong một cái nháy mắt Hoàng Tuyền đã trôi qua trước mắt hắn.
[......]
Hệ Thống chợt im lặng một cách rợn người:
[Ngắt chế độ Từ Bỏ Kí Chủ]
Trần Ngọc Lâm:
“Này hệ thống? Có chuyện gì vậy, giúp bồ cái coi.”
[Khặc khặc khặc khặc khặc]
Hệ Thống cười man rợ:
[Hay lắm, thách thức ông à? Ông đây sẽ được ăn cả ngã về không cùng thằng cờ hó nhà mày. Để xem thằng nào sẽ rớt xuống địa ngục trước nhé. Kích hoạt kĩ năng [Một Ngàn Lần Vị Giác], đầu thai thành con trùng trục mà hối tiếc đi con ạ.]
Trần Ngọc Lâm chợt cảm nhận toàn bộ hương vị của cái thứ cháo(?) ngập tràn trong khoang miệng, hắn cười lạnh:
“Mua haha ha ha ah thằng ngu óc chó, mịa mày chứ hôm nay tâm trạng tao cũng kém. Đã thế bố mày khô máu cùng mày luôn. Nhìn thằng này hiền hiền thế thôi chứ ông đây chưa ngán bố con thằng nào đâu đấy.”
Thìa cháo thứ 3.. Hoàng Tuyền càng lúc càng rõ hơn. Lần này hắn dừng lại trên Hoàng Tuyền trọn vẹn 3 giây.
Thìa cháo thứ 4, Hệ Thống lầm bầm:
[Má, phải tốc chiến tốc thắng. Kinh vãi lúa, kích hoạt kĩ năng [Vô Hạn Giác Quan]]
Thìa cháo thứ 5, Trần Ngọc Lâm thiếu chút nôn ọe toàn bộ ra sàn. Hệ Thống cười sằng sặc:
[Khặc khăc, ngu chưa con. Nhưng mà thế này còn chưa đủ, nó đang sinh ra đề kháng kháng nguyên, đã thế thì... [Thế Giới Vị Giác], đẩy vị giác lên hạn mức trên cả Vô Hạn...]
Trần Ngọc Lâm suýt ọc ra máu, hắn hai mắt đỏ lừ, một hơi nuốt hết trọn vẹn cả nồi cháo.
Hệ Thống:
[....]
Thôi xong đời zai rồi.
Trong nháy mắt, trong mắt Trần Ngọc Lâm còn lại toàn cháo là cháo. Hắn đổ sụp xuống giường.
Đâu đó độ 2 tiếng sau, Trần Ngọc Lâm gãi đầu dậy:
“Hệ Thống? Sao tao lại ngủ nhi? Tao nhớ đang chuẩn bị ăn cháo do Uyên nấu, sao lại ngủ được?”
Hệ Thống ậm ừ đáp:
[Hả? Cái gì? Cháo nào? Khoan khoan, đừng nhắc đến nó, ta cảm giác một cái kí ức vô cùng kinh khủng chuẩn bị tuôn ra. Ừm, mà kì quái.]
Trước mặt Trần Ngọc Lâm bắn ra một cái bảng thống kế, Hệ Thống nói:
[Đây là bảng tham số của Kí Chủ, nhìn vào mục thứ 3 hàng 2 đi.]
Mục thứ 3 hàng hai:
[Sức chịu đựng: 101%(Chú thích: 1% tăng thêm vì Thiên Đạo thể hiện sự cảm phục.)]
Trần Ngọc Lâm:
-?
Trần Ngọc Lâm xoa xoa đầu, hắn không còn nhớ nổi nồi cháo đấy trông ra sao nữa, nhưng cứ nghĩ về nó là hắn lại rợn tóc gáy:
Cả hai thống nhất:
[Khỏi nói về nó đi.]