Trần Ngọc Lâm đang chiến đấu với một con gián, mặc dù nó chỉ là Nhị Phẩm đỉnh phong nhưng lại khó giết vô cùng. Hắn phải mất hơn 10 giây mới chặt nó ra làm mười mấy mảnh mà vẫn không giết được, cuối cùng phải mổ bụng lấy Thú Hạch ra nó mới hoàn toàn chết.
Bất chợt, hắn cảm giác như thể toàn thân sa vào một căn hầm lạnh lẽo tràn đầy hàn băng. Đồng thời, xung quanh hắn cũng vang lên những tiếng thì thầm man dại:
“Khặc...khặc...mày có vẻ như là một món ngon đó.”
Trần Ngọc Lâm liếc đầu sang nhìn, chỉ thấy một đám sương khói lờ mờ tụ tập lại thành một hình bóng một sinh vật vô cùng quái đản. Giống như một người với nửa thân dưới là một con chim, nhưng nửa thân trên thì lại khô kiệt, đầu lâu hắn không có bất kỳ ngũ quan nào ngoại trừ cái miệng dài tới tận mang tai.
Ma Tộc.
Ma Tộc vung tay, một luồng không khí u ám tràn ra từ bàn tay nó. Chính xác hơn là bàn tay nó chuyển hóa thành thể khí, thể khí này tràn lan vào trong cơ thể những con Ma Thú đã chết hoặc đang hấp hối xung quanh. Kế đó hơn mười con Ma Thú hộc máu ra, hai mắt mở ra trợn trừng trắng dã, đứng dậy bắt đầu lao tới tấn công người xung quanh.
Con Ma Tộc nhìn tất cả, gầm gừ vài tiếng, kế đó nó quay lại nói với Trần Ngọc Lâm:
“Quả là mỹ vị, đứng đằng xa tao đã được tăng phúc thêm một ít rồi. Ừm, nhưng tao vẫn thấy thật là kì quái, trong khi cái con đó..”
Nó chỉ về phía của Liêu Chân Quân, kế đó chỉ lại vào Trần Ngọc Lâm:
“Nó tỏa ra một mùi vị ngon tuyệt cú mèo, nhưng nguồn gốc của cái mùi đó nó lại đến từ mày?! Tao có thể hỏi nhỏ lý do tại sao không?”
Trần Ngọc Lâm toát mồ hồi nhìn con Ma Tộc, đứng ngay gần nó khiến cho hắn chỉ cảm thấy một cơn sợ hãi rợn tóc gáy. Hơn nữa cái âm thanh mà nó nói, rất lạ. Giống như thể đó là tiếng gió rít nhưng hắn nghe thấy liền hiểu vậy.
Càng quan trọng hơn, rốt cuộc Ma Tộc là thứ gì? Hệ Thống từng nói mọi ứng dụng của các tính năng của Hệ Thống đều mặc định mang một tính năng “Tư Động Hợp Lý Hóa”, trừ hắn thân mang Hệ Thống còn lại tất cả mọi người đều sẽ thấy việc hắn sử hữu đồ vật rút ra từ Hệ Thống là hợp lý, nhưng con Ma Tộc này lại có thể nhìn ra điểm bất hợp lý...
Nhíu mày, không suy nghĩ nữa. Trần Ngọc Lâm cười gằn:
“Chúa mới biết.”
Con Ma Tộc lắc đầu, kế đó nó há cái miệng thành ra to như cái cửa gầm gè:
“Hỏi cho vui thôi, tao cũng biết là mày sẽ nói thế.”
Chợt, từ trên đầu nó, một tia sáng “Ầm” một cái bắn ra, khiến cho con Ma Tộc phần bụng thủng một lỗ lớn. Từ trên đầu Trần Ngọc Lâm, một người lao vụt tới, mặt lạnh tanh, khôi giáp đầy đủ, 6 cái cánh trên lưng trải rộng ra.
Gabriel quát lớn:
“Ma Tộc, ăn ta một cái Thần Thánh Thẩm Phán!”
Nàng chĩa một mũi kiếm sáng lấp lánh ánh hào quang về phía đầu Ma Tộc, kế đó sau lưng nàng chợt lung linh huyền ảo xuất hiện một cái cán cân kiểu xưa, loại cân 2 đầu. Cái cân này chao đảo nghiêng ngả một hồi, rồi chợt một đầu của nó nghiêng đi chĩa thẳng về phía Ma Tộc. Gabriel hét:
“Thần Thánh Phán Quyết: Có Tội. Thần Thánh Diệt.”
Sau lưng nàng toát ra một vầng sáng phát ra ánh sáng nhu hòa, từ bên trong vầng sáng đó chợt một tia sáng rực rỡ vô cùng bắn ra, thẳng hướng đầu Ma Tộc. Đầu Ma Tộc quay người tính chạy trốn, nhưng lại bị cản trở bởi Trần Ngọc Lâm, lúc này đã phái ra Hắc Linh chặn đường nó.
Dù chỉ trong một giây thời gian, nhưng ngần đó thời gian cũng đủ rồi. Đầu Ma Tộc gào thét thảm thiết, bị lấn chìm trong ánh hào quang vạn trượng của Thần Thánh Diệt đến từ Gabriel. Thậm chí Trần Ngọc Lâm nếu không né ra xa mười mấy mét có khi cũng bị vạ lây.
Trần Ngọc Lâm trầm trồ, chỉ thấy cầm cây gậy chọc chọc cái xác Ma Tộc:
“Chà, một chiêu giết địch. Quả là siêu phàm.”
Đầu Ma Tộc này cũng quá đen đi? Vừa mới xuất hiện chưa kịp ra chiêu nào đã bị tiêu diệt.
“Đương nhiên, không phải thế không gọi thiên thần 6 cánh.”
Gabriel hững hờ xách thanh kiếm nhìn xuống cái xác đang từ từ hóa thành sương mù, vụt cánh bay lên trời. Chợt nàng sững sờ dừng lại, nhíu mày.
Cái xác? Ma Tộc loại định hình chết đi xong là biến mất luôn, trừ khi thực lực nó vô cùng kinh khủng, để lại dấu ấn trên thế giới này quá nặng nề mới mất một thời gian xác mới hóa đi được, vậy tại sao lại có xác?
Nàng quay lại, chỉ thấy sương mù bao quanh cái xác để lộ ra một sinh vật thiu thối khét lẹt, vẫn có hình dạng như trước, nhưng có thể vì cái áo chùng, hoặc bị biến dạng, hoặc đã hóa thành tử thi khá lâu nên không nhận ra.
Sinh vật này đang từ từ hóa thành tro, bay về gió. Trong khi Ma Tộc đáng ra phải từ từ hóa thành sương và biến mất.
Gabriel từ đằng xa lầm bầm:
“Đây đâu phải Ma Tộc, đây là yêu quái mình người cánh chim mà.”
Yêu quái mình người cánh chim, hay gọi là Harpi, là một loại nửa người nửa chim, mặc dù không giống người lắm. Nhưng cơ thể nó đại loại nửa thân trên giống người, hai tay là hai cánh chim, nửa thân dưới là chân chim.
Cho nên, con này không phải loại định hình, mà là Ma Tộc loại chiếm hữu?
Trần Ngọc Lâm đang kiểm tra thông tin, chợt hắn tiếp tục cảm thấy cơn rợn người đó. Hắn quay lại phía xác con Ma Tộc, thì chợt một luồng gió lạnh thổi tới.
“Đa tạ, ta cũng chán cái thân thể kia rồi. Mày sẽ là thân thể mới tốt hơn đó. Khặc khặc.. Ừm, không tốt, bị phát hiện, nhanh chóng thoát khỏi đây thôi.”
Trong đầu hắn vang lên một giọng nói, Trần Ngọc Lâm kinh sợ gầm gừ:
“Mày.. là Ma Tộc?”
“Ồ, mi cảm thấy ta là cái loại.. tụi bay gọi là gì nhỉ? Định hình sao? Thật đáng tiếc, đó là cái xác lúc mới đến đây ta kiếm được đó.”
Âm thanh trong đầu hắn vang lên, tràn đầy huyễn khốc.
Chợt một giọng khác vang lên hơi có chút chán nản:
[Chật vật vã. Không ai nói với các ngươi 3 người là quá đủ cho 1 đám đông à? Trong bản mô tả nhà trọ mô tả đây là linh hồn dành cho 2 người, không phải dành cho 3 người.]
“.........”
Trần Ngọc Lâm:
“Hệ Thống, tìm cách giải quyết giùm ta cái, và linh hồn ta chỉ là của mình ta thôi chứ không dành cho ai khác cả.”
Hệ Thống:
[Thật đáng tiếc, ta không có quyền can thiệp vào công việc nội bộ trừ khi kí chủ tình nguyện trả một cái giá lớn để ta chiếm hữu kí chủ. Vô cùng xin lỗi, nhưng ta đột nhiên muốn uống sữa.]
Kế đó Trần Ngọc Lâm có thể cảm giác một hộp sữa trong hòm Item biến mất, rồi từ trong đầu hắn truyền ra những tiếng ừng ực.
Trần Ngọc Lâm:
-...........
“.........”
Ma Tộc:
“Mày.. mày là cái thứ chết tiệt gì vậy? Kí sinh tương tự ta ư?”
Trần Ngọc Lâm bắt đầu cảm thấy toàn thân chợt đau đớn, gào lên trong đầu:
“Hệ Thống, muốn làm gì thì làm, cứ xử cái thứ này trước đã.”
[Khà, sữa ngon thật. Sữa sô cô la có đường đúng là số zách.]
Hệ Thống ợ một cái:
[Đừng lo, Kí Chủ sẽ quen thôi. Trong lúc này thì chuẩn bị đau đớn một chút nhé.]
Trần Ngọc Lâm gằn giọng:
“Ý ngươi là cái..”
Chợt hắn lặng người, bởi vì hắn cảm giác trong thân thể hắn bỗng dưng hình thành một cái xoáy nước, rồi cái xoáy nước đó lan ra toàn thân, lan ra đầu chân tay, lan ra mỗi một cái tế bào. Nhưng kì quái thay thứ mà cái xoáy nước này hút không phải linh lực, sinh lực, linh khí mà là một loại “khí” vô cùng khác lạ, chỉ tồn tại trên cảm giác. Rồi con Ma Tộc thét lớn:
“Mày là cái gì? Tại sao lại có loại sinh vật này tồn tại? Mày giống chúng ta.. không, mày thuộc về thế giới này. Rốt cuộc mày là thứ...”
Kế đó, Trần Ngọc Lâm cảm giác toàn thân bỗng dưng tràn ngập một cảm giác diệu kỳ, dường như cơ thể hắn bỗng dưng kết nối sâu hơn với thế giới xung quanh. Con Ma Tộc đang kêu gào cùng Hệ Thống đang uống sữa cũng chỉ văng vẳng bên tai.
Đến lúc hắn nhận ra tình hình xung quanh, thì lúc này toàn thân hắn đang tỏa ra khói trắng. Không hiểu sao hắn biết rõ đây là con Ma Tộc đang cố hết sức thoát ra. Gabriel đi tới, rút ra một cái hộp, nhốt con Ma Tộc vào đó. Nàng săm soi nhìn hắn, dúi cái hộp vào tay hắn:
“Chưa thấy qua Nhị Phẩm có thể chống chọi lại Ma Tộc thao túng bao giờ. Thậm chí còn hút ngược sức mạnh của nó nữa chứ, ông là cái gì vậy?”
Trần Ngọc Lâm kiệt lực, đứng lên nhưng lại ngã xuống ngay, hỏi Gabriel:
“Tôi bất tỉnh bao lâu rồi?”
Gabriel nhìn hắn, nói:
“Mười lăm? Hai mươi phút. Không rõ nữa, tôi ngồi canh ông nãy giờ có để ý thời gian đâu?”
Trần Ngọc Lâm chợt thấy cảm động, thì nàng giơ ngón cái nói tiếp:
“Ông cũng gần như cái vé ăn của tôi ấy. Ông mà có mệnh hệ gì Mộ Dung Nguyệt ngừng chu cấp tôi luôn. Sau đó sẽ là một chuỗi ngày dài dằng dặc tự nấu ăn thay vì ăn cơm ship tận nhà. Tôi cần bảo kê ông hết sức có thể, vì một tương lai mỗi ngày một hộp cơm.”
Trần Ngọc Lâm:
-?
Quên cái vụ “cảm động” gì gì đó đi.
Trần Ngọc Lâm đứng lên, thấy cả bãi chiến trường đã được thu dọn gần như toàn bộ. Chỉ còn sót lại một số vô cùng ít Ma Thú cùng Ma Vật vẫn đang liều mạng chống cự hoặc chạy trốn, nhưng cũng chẳng mấy chốc nữa mà tụi nó sẽ lại về ngủ với giun thôi.
Một số nhỏ khác đi kết liễu nốt những con Ma Thú bị chém tàn mà không chết. Đối với Ma Thú, kể cả khi bị chém nửa thân thì chúng vẫn có thể lặt lẹo hơi tàn đến nửa ngày thời gian mới thực sự chết. Phải nhắm vào Thú Hạch hoặc Ma Hạch thì mới có thể thực sự giết chúng.
Bởi vì có vài con, như con giun đất có bị chặt làm vài phần vẫn có thể sống được.
Đương nhiên, Trần Ngọc Lâm không như người khác. Hắn nhận biết khi nào hắn thực sự giết một con Ma Thú, đó là khi Hệ Thống thông báo nhận được phần thưởng giết địch. Cho nên mỗi khi hắn giết một con Ma Thú hay Ma Vật nào thì đó chính là giết thật sự. Không có phá hủy Thú hạch hoặc Ma Hạch của chúng cũng không trọng yếu lắm.
Cùng lúc này, Trần Ngọc Lâm cũng biết được Liêu Chân Quân đã thành công kết liễu Thất Dạ Sắc Lửng:
[Thông báo: Kí chủ thỏa mãn điều kiện: Phụ trợ tiêu diệt Thất Dạ Sắc Lửng đạt 30%. Tiêu diệt nhận về 39000 điểm Kinh Nghiệm và 1600 điểm Vận Mệnh. Giảm đi còn lại 30%, Kí Chủ nhận về 13000 điểm Kinh Nghiệm và 533 điểm Vận Mệnh, tăng thêm 100% do vượt cấp hạ sát quái, nhận được thêm 13000 điểm Kinh Nghiệm.]
[Chúc mừng Kí Chủ lên cấp 18, nhận thêm Vận Mệnh.]
533 điểm Vận Mệnh, lớn hơn một tẹo so với giá trị khi tự tay kết liễu một đầu Tứ Phẩm Ma Thú. Mặc dù Trần Ngọc Lâm nghĩ hắn nên đạt được tỉ số hỗ trợ nhiều hơn 30%, nhưng dù sao thì đó vẫn không phải một điểm số tồi.
Tổng điểm Vận Mệnh mà hắn đạt được trong đợt thú triều này là hơn 1800 điểm Vận Mệnh. Mười bốn đầu Tam Phẩm Ma Thú mỗi đầu dao động từ 80 cho tới Vận Mệnh. Cộng thêm hơn 500 điểm nữa. Lũ Nhị Phẩm Ma Thú trừ bốn con Nhị Phẩm đỉnh phong còn lại toàn một điểm Vận Mệnh tự nhiên không đáng nói.
Trần Ngọc Lâm ngồi trên mặt đất, kiệt lực vô cùng, nhìn cảnh Liêu Chân Quân trong hình dáng bản thế một cái càng đã bị mất, ba càng còn lại cũng rạn nứt vô cùng đang từ từ xách cái xác của Thất Dạ Sắc Lửng tiến tới. Liêu Chân Quân chợt biến lại thành nhân hình(thực ra là nửa nhân hình), nói chuyện một hồi với Hoàng gia tộc trưởng sau đó hắn ngự khí phi hành bay đi mất.
Trần Ngọc Lâm sau đó cũng có nhận Hoàng gia một lời mờ đến dự tiệc gì đó, hình như là mừng lần này Thú Triều tai qua nạn khỏi. Thông thường một hai trăm năm bạo ra một lần thú triều, không chết chí ít một phần tư cũng có thể mở tiệc ăn mừng.
Hắn cười dài thôi, nghĩ bụng có khi cũng nên nghỉ học dăm ba bữa. Bất chợt hắn đang đi chợt sa sầm mặt, ngã xuống đất, ngay lập tức được Uyên cùng Gabriel đỡ đằng sau lưng.
“Bất tỉnh rồi? Linh hồn suy kiệt đến thế à?”
Trong phòng khách, Gabriel nhìn Mộ Dung Nguyệt, hai mắt sắc lạnh hỏi:
“Trần Ngọc Lâm là cái gì? Chưa bao giờ có chuyện một sinh vật trừ trẻ sơ sinh có thể chống cự lại thao túng của Ma Tộc hết. Đừng nói với tôi thằng đó là trẻ sơ sinh đấy nhé.”
Ma Tộc thao túng sinh vật khác thông qua khuếch đại gian tà, tà dâm, độc ác, những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực dù là nhỏ nhất, kế đó nó khiến cho linh hồn vật chủ tràn đầy những thứ đó và rồi cuối cùng đoạt luôn thể xác của nó. Cho nên, chỉ có trẻ sơ sinh, thuần khiết như giấy trắng mới không thụ Ma Tộc đón nhận.
Mộ Dung Nguyệt hững hờ nhìn Gabriel, nói:
“Bà biết trên đời này có mấy loại sinh mệnh không? Xét theo hình thức sinh đẻ.”
Gabriel giơ tay ra đếm, nói:
“72 loại nhỏ, 7 loại lớn. Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới hắn?”
“Sai, là 8 loại. Tuy nhiên loại 8 không được công nhận là hình thái sinh mệnh, vì họ không thực sự có linh hồn.”
Mộ Dung Nguyệt nhìn nàng:
“Có biết con cừu của Dolly không? Trường hợp này hơi có sai khác một xíu, nhưng mà giống nhau về bản chất.”
Gabriel đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn nàng:
“Đừng nói là bà...”
Mộ Dung Nguyệt ngắt lời:
“Hai người bạn của tui gửi nó lại chỗ tui. Không có liên quan gì hết. Cái tổ chức nghiên cứu đó đã sớm sập từ lâu rồi, bị tui hủy diệt hết dữ liệu rồi.”
Gabriel ngồi lại xuống, nhíu mày:
“Con cừu của Dolly, tạo tác mô phỏng sinh mệnh bậc cao. Nhưng mà lấy ai làm nguồn mới được chứ?”
Mộ Dung Nguyệt tắt TV, nói:
“Sơ Khai mạnh nhất Thánh, Vu Cổ Yêu Tiên Thiên Thánh. 8000 năm trước treo lên đánh toàn bộ Thánh Nhân thiên hạ, về sau mất tích trong...”
Gabriel tiếp lời:
“Trận chiến Vô Vọng? Là người ngăn chặn Đại Hủy Diệt Vũ Trụ?”