Trần Ngọc Lâm thoải mái leo cầu thang, đằng sau là Uyên lúc này lại leo ngược trở lại lúc này đang xách cái ba lô hộ hắn, coi như bù lại việc hắn đỡ đầu hộ nàng.
Trần Ngọc Lâm nhìn Uyên hỏi:
“Gần đây mọi việc thế nào?”
Uyên nhún vai nói:
“Không tồi, mai là hạn bảo trì rồi. Trừ đi tiền phí bảo trì thì chắc vẫn đủ tiền sinh hoạt trong năm nay. Dù sao vẫn còn việc làm thêm ở tiệm mà. Hơn nữa hừ này tôi còn kiếm được việc làm thêm nữa, họ trả lương hậu lắm.”
Trần Ngọc Lâm nhìn Uyên, hỏi:
“ Việc gì vậy?”
Nàng lôi ra một tờ giấy quảng cáo, nhìn vào đó nói:
“Cũng không nhiều. Một phòng thí nghiệm ẩn dật cùng với những nhà khoa học đáng nghi muốn tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người cho nên họ đang tuyển nhân sự tham gia.”
“.....”
Trần Ngọc Lâm:
“Nghe cái tên là thấy sặc mùi đáng nghi rồi. Mà khoan, họ ghi là “những nhà khoa học đáng nghi” trên tờ tuyển dụng à?”
Uyên:
“Đừng lo, tui tìm hiểu rồi. Họ chỉ là những nhà khoa học điên rất bình thường đang bị truy nã thôi.”
Trần Ngọc Lâm:
“Những nhà khoa học điên, rất bình thường và bị truy nã nó không đi liền với nhau.”
Uyên mỉm cười tràn đầy tự tin:
“Cùng lắm thì tôi kích hoạt quả bom hạt nhân lúc nào cũng thủ trong người thôi, không cần lo đâu.”
Trần Ngọc Lâm:
“Ở khoảng cách này thì tôi cũng dính trấu đấy nhé. Mà khoan, lúc nào trong người bà cũng có một quả bom hạt nhân à? Giờ mới biết đó. Bà là cái gì? Tôi tưởng bà là Vũ Khí Bọc Thép Hình Người ai dè bà là [Vũ khí hủy diệt hình người di động] à? “
Như đã thấy, Uyên không phải là con người bình thường. À ừ thì bất cứ ai - cái gì - con gì mà làm rơi đầu xong vẫn có thể đi nhặt lại được thì chắc trăm phần trăm đó không phải là người bình thường, không cần là một thiên tài cấp Anh sờ tanh để khẳng định điều đó.
Tên đầy đủ của cô nàng là Âu Bảo Uyên, mặc dù cái tên đó là nàng tự đặt. Tên gốc của nàng thì chẳng ai biết được rồi.
Âu Bảo Uyên, hay viết tắt là AABU (2 chữ A khi viết trên Unikey hệ Unicode sẽ thành “”), lại là viết tắt của Android Armored Battle Unit - hay còn được biết đến là Đơn Vị Chiến Đấu Bọc Thép Hình Người. Cái tên Âu Bảo Uyên là lái lại từ cái tên viết tắt AABU.
Nói cách khác, nàng là một người-máy, sản phẩm của một tay khoa học điên nào đó. Có điều tay này hình như bị “xử” từ lâu rồi, hoặc cũng có thể vẫn còn lon ta lon ton đâu đó trên cái thế giới này, ai mà biết được.
Nói thật, hắn càng tiếp xúc cái thế giới này, càng thấy cái quả đất này nguy hiểm.
Cách đây cũng khá lâu, độ mùa đông hai năm trước nàng được cô Nguyệt đem về. Nghe nói lúc đó nàng bị tê liệt vì sương lạnh và bị phủ trong tuyết. Mùa đông ở Nga lúc nào cũng khắc nghiệt. Dựa theo Mộ Dung Nguyệt nói, nàng được tạo ra từ đâu đó độ vào thời Cách Mạng Công Nghiệp. Sau đó nàng được cô Nguyệt trùng tu lại, cơ mà vẫn có vài phần đi trước thời đại khoảng vài trăm năm không thay thế được.
Không phải là vì kĩ thuật quá cao, mà là vì Mộ Dung Nguyệt không rành vài ba thứ máy móc này lắm.
Trần Ngọc Lâm không rõ lắm Cách Mạng Công Nghiệp là thời nào, nhưng chắc phải xa xưa vô cùng. Đâu đó độ khoảng thời kì con người vẫn còn mài đá ra lửa, xem ti vi đen trắng và dùng súng laze săn khủng long.
Trần Ngọc Lâm mở cửa vào trong phòng, vui vẻ cười nói:
“Cháu chào cô.”
Mộ Dung Nguyệt - cô của hắn nhìn thấy hắn, tươi cười nói:
“À Lâm đó à. Cả Uyên nữa à? Hai đứa muốn ăn cơm không?”
Cả hai tươi cười nhìn Mộ Dung Nguyệt. Cô Nguyệt thở dài:
“ Rồi, để cô gọi đồ ăn.”
Trần Ngọc Lâm ngồi nhai gà rán KFC, còn Uyên cũng ngồi lại ăn ké luôn. Tiền do Mộ Dung Nguyệt trả.
Mộ Dung Nguyệt vừa uống trà, hỏi Trần Ngọc Lâm:
“Ta ngửi thấy có mùi máu trên người nhóc, có chuyện gì trong chuyến du lịch này à?”
Trần Ngọc Lâm gật đầu:
“Vâng. Chuyến này đụng phải một con bé người ở Tòa Án Dị Giáo, còn có một con Man... gì gì đó nữa. Tên nó phát thế nào ấy nhỉ? À đúng rồi, Manticore.”
Lúc này, chợt Uyên xen vào:
“Gần đây lũ quái vật trong thành phố càng lúc xuất hiện càng nhiều, tiêu diệt không hết được. Đặc biệt là hai hôm gần đây, cứ như thể có cái gì đó đang xảy ra ấy.”
“Ừm, gần đây sắp có Quái Triều, đặc biệt là vùng duyên hải. Lũ Hải Thú trào ngược vào sông, khiến cho một số loài quái vật bị đuổi khỏi nơi sinh sống cũ của chúng kết quả quay ngược trở vào thành phố kiếm ăn.”
Mộ Dung Nguyệt gật gù:
“Lần này Tu Luyện Liên Minh bắt đầu làm căng lên. Nghe nói toàn bộ vùng hải dương đang sôi trào, thậm chí ở quanh khu Thái Bình Dương bắt đầu thấy vài con Hải Thú khổng lồ tụ tập rồi. Vì chuyện này mà 1 trưởng lão trong liên minh lo lắng quá độ mà rụng gần hết tóc giả rồi đó.”
Trần Ngọc Lâm thầm nhủ: - Chà. Nếu như tóc giả cũng rụng, thì có lẽ tình hình không phải căng thẳng bình thường đâu.
Trần Ngọc Lâm híp mắt, hắn nhớ lại hồi làm nhiệm vụ đầu tiên, tiêu diệt slime cùng người thằn lằn. Mấy con Slime thì không nói, bọn chúng giống như lũ chuột vậy, chỗ nào cũng có, chỗ nào cũng sống được. Nhưng người thằn lằn thì khác, lũ đó vốn chỉ sống tại vùng đầm lầy hoặc cạnh sông hồ ao suối, chứ không hề có thể di cư vào tận trong thành phố được.
Nước trong cống ngầm đối với chúng quá mức ô nhiễm, chúng không thể chịu đựng được, nếu ở lâu sẽ sinh bệnh nặng. Có điều lúc đó hắn nghĩ là nếu trong cống có thể có cá sấu thì người thằn lằn xuất hiện cũng bình thường, xem ra nghĩ hơi đơn giản rồi.
Trần Ngọc Lâm sực nhớ tới bà lão mà hắn gặp được hôm đi dã ngoại, sau đó bắt đầu kể về bà ấy. Mộ Dung Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói:
“Có thể đó là một nữ thần sông, hoặc một thổ địa gì đó cũng nên. Nhưng mà nếu bà ta không có ý định làm hại thì ngược lại cũng tốt thôi.”
Trần Ngọc Lâm vẫn còn băn khoăn về bà lão ấy. Hơi tiếc là vì trong lúc hắn gặp bà ta, hắn đang bị giới hạn trong một nhiệm vụ không được sử dụng Hệ Thống toàn thời gian cho nên không kịp Giám Định bà lão ấy.
Cơ mà thôi, nếu lần sau có cơ hội gặp được hắn sẽ Giám Định. Cũng đâu phải lần quái nào gặp cũng bị dính cái nhiệm vụ hạn chế kia đâu cơ chứ.
Trần Ngọc Lâm mải suy nghĩ, ăn xong lúc nào không hay, kế đó hắn lên giường ngủ. Còn Uyên thì ngồi ngoài phòng khách dùng ké cái ổ điện nhà hắn(Nhân tiện hình như nàng sử dụng chân cắm sạc Samsung, hi vọng nàng không phát nổ. Nếu Samsung Note 7 có thể giết người, Âu Bảo Uyên Note 7 có thể gây ra Thế Chiến 3 cũng không chừng).
Tối hôm đó, hắn đi ra ngoài chạy bộ cho khỏe người. Tầm năm sáu năm nay mỗi ngày hắn đều chạy bộ để giữ gìn sức khỏe với vóc dáng để còn tán gái. Cơ mà gái thì chưa thấy được ai đổ thành ra đến tận bây giờ hắn vẫn còn đương độc thân vui tính.
Hắn chạy được một nửa thì chui vào trong một cái ngõ nhỏ tối om om, rất dễ để cho người ta liên tưởng đến mấy chỗ tụ tập của vài ba thằng nghiện hút. À, thực ra thì đây chính là chỗ tụ tập của mấy thằng nghiện hút, có điều là trước đây mà thôi. Từ cách đây độ nửa năm thì chỗ này bị chiếm dụng hoàn toàn rồi.
Trần Ngọc Lâm đi đến trước một tay gầy ỏng ẻo đang nằm vạ vật ra, ném cho hắn một tờ năm mươi ngàn đồng, rồi cúi xuống:
“ Này, ông còn định nằm đó bao giờ nữa vậy, lão Quân.”
Người được gọi là lão Quân ngẩng đậy, mở đôi mắt mà một con mắt đục ngầu lên nhìn vào Trần Ngọc Lâm hỏi:
“ Ồ, là cậu Lâm à? Lần này cậu muốn bán hay muốn mua món gì vậy?”
Trần Ngọc Lâm nhìn lão Quân, lão này là người gác cửa của một khu bán hàng tại chỗ này, chuyên thu mua đủ các loại mặt hàng từ giới tu sĩ như kiếm, giáo mác súng ống cho tới đồ dùng người bình thường như ma túy, hàng trắng các thứ nữa. Trần Ngọc Lâm cũng thi thoảng cần mua vài thứ như Linh Thạch, hoặc Bùa Chú gì đó thì cũng vào mua ở đây.
Mua trên Hệ Thống chất lượng tuy tốt, nhưng đắt gấp 3-5 lần thông thường. Nếu là vũ khí thì đắt nhưng mà xắt ra miếng, mua cũng không thiệt thân. Nhưng với những thứ như Linh thạch, bùa chú linh tinh thì giao dịch ở đây mới là chính đạo.
Lão Quân đứng dậy, móc từ trong túi áo ra một cái chìa khóa bẩn không thể tả, kế đó lão tra vào một cái lỗ hổng trên tường, ngay sau đó từng viên gạch bắt đầu tách ra, để lộ một kẽ hở một người đi vào được.
Lão Quân dang tay mỉm cười lộ ra 2 cái răng mạ vàng xám ố lại:
“Mời cậu.”
Trần Ngọc Lâm gật đầu chào lão, kế đó hắn đi vào trong. Hắn vừa bước vào, từng viên gạch chợt đóng lại. Sau đó mấy cái đèn trên tường cũng bắt đầu được thắp lên.
Trần Ngọc Lâm bước vào một chỗ trông như thể một quán bar, có điều hơi tối mờ mờ ảo ảo. Trong góc tường lúc này đang có hai người đang ngồi, một người thì chỉ là một cái bóng mờ mờ như thể sương khói, người kia thì mặc toàn một thân đồ đen. Nếu Trần Ngọc Lâm lúc này chỉ là một đứa trẻ bình thường chắc cũng sợ phát khiếp rồi.
Nhưng hiển nhiên hắn không phải, hắn lựa ra một cái menu đồ uống, kế đó gọi một lon bò húc. Chỗ này chẳng phải tốt lành gì, cơ mà chẳng hiểu sao cứ phải theo luật. 16 tuổi mới được uống bia, 18 tuổi uống rượu.
Trần Ngọc Lâm gọi lão chủ quán, người này thân mình là người, nhưng lại có một cái đầu chuột. Hình như là một con chuột thành tinh. Hắn hỏi:
“ Ông chủ, tôi muốn bán một vài món đồ, giao dịch như thế nào?”
Kế đó, hắn nhìn quanh nói:
“ Chỗ này hơi nhỏ, đi vào trong đi rồi nói sau.”
Ông chủ quán nhìn quanh, gật đầu. Kế đó lão dẫn Trần Ngọc Lâm vào trong một gian phòng khách, nhỏ thôi nhưng lại có trận pháp bảo vệ khá nghiêm mật.
Trần Ngọc Lâm cũng khá tin tưởng chỗ này, tuy rằng nơi này không có tiếng lành gì, nhưng chỗ này tồn tại ở đây trên 300 năm hiển nhiên cũng có luật ngầm của riêng mình. Dù sao xã hội ngầm cũng có quy tắc của riêng nó chứ không phải bạ ai cũng làm loạn được.
Trần Ngọc Lâm lôi từ trong hòm Item ra xác chết của Hỏa Viêm Báo, đã rã đông hoàn toàn, còn có Lưỡi Dao Manticore, mấy món dụng cụ của Lan. Hòm Item khá đặc biệt, trong đó thời gian không hề trôi qua. Thông thường nhẫn trữ vật không có khả năng này, dù cho có thể trữ vật nhưng thời gian trôi qua cùng ngoại giới tương đương nhau.
Để cho thời gian không trôi qua như hòm Item hệ thống, chỉ có Nhẫn Thế Giới hoặc Nhẫn Trữ Vật cấp cực cao mới làm được.
Ông Chủ quán giám định con Hỏa Viêm Báo mất chừng mười lăm phút, sau đó gật khục một cái, rồi lão quay ra chít chít chíu chíu gì đó với một cái điện thoại. Trần Ngọc Lâm ở một bên nghe cái hiểu cái không.
Kế đó, lão quay sang Trần Ngọc lâm gật đầu, rồi đưa ra một cái máy tính bên trên có 3 chữ số 213.
Nghe nói ngày trước, lão này dây thanh quản bị hỏng, từ đó bị câm luôn tiếng người. Nhưng tiếng chuột thì vẫn còn nói được, chẳng hiểu tại sao.
Trần Ngọc Lâm nhìn vào trên bảng máy tính, tự hiểu đó là 613 Linh Thạch cấp 2. Giá này có vẻ hơi cao hơn so với hắn tưởng tượng, nhưng có lẽ đó là bởi vì bộ lông của con báo này cũng thuộc hàng đồ tốt.
Kì kè ò èo một hồi, cuối cùng hai người thống nhất giá là 670 Linh Thạch cấp 2, tương đương 67 Linh Thạch cấp 3. Trần Ngọc Lâm khá là thoải mái nhận tiền ra về, trước khi đi không quên boa cho tay chủ quầy bar một viên Linh Thạch cấp 2.
Hệ Thống:
[Kì thực, kí chủ là chịu lỗ đấy.]
Trần Ngọc Lâm cười:
“Ta biết. Thông thường mấy chỗ này thường bán đắt hơn 5% so với giá trị bình quân, hơn nữa mua vào cũng sẽ rẻ hơn 5%. Có điều giờ ta đang cần gấp, không có cách nào.”
Trần Ngọc Lâm nhìn vào trong mục giao diện Nhân Vật, trong đó hắn đang được trang bị một trận pháp Dẫn Linh Trận và một trận pháp Tụ Linh Khí. Cả hai đều là Trận pháp cấp 2, cho nên một viên Linh Thạch cấp 3 đủ cả hai hoạt động trong 1 ngày. 67 viên tức là gần hơn hai tháng nữa cả hai mới tiêu hao hết công suất.
Hai tháng, với tỉ lệ bình quân một tháng hai nhiệm vụ thế này chắc vẫn đủ tiêu dùng. Dù sao vũ khí hắn sẽ mua trên Hệ Thống chứ không cần mua tại mấy chỗ như này.
Nếu như Hệ thống chịu bán Linh Thạch thì tốt quá, nhưng nó chỉ cho ra Linh Thạch cấp 5, và hiện tại hắn còn chưa đủ điều kiện mua được.
Trần Ngọc Lâm vừa đi vừa suy nghĩ, chợt tấm bản đồ Đạo Tặc trên giao diện hệ thống rung lên một cái, xuất hiện trong tầm nhìn của hắn. Bình thường tấm bản đồ này thường ở hình thái nửa trong suốt để đỡ chắn tầm nhìn của hắn. Nhưng lần này lại là hiện lên hết sức rõ nét. Trên đó có một cái điểm đỏ to tướng đang dần áp sát sát hắn.
Điểm vàng có nghĩa là đồng minh, trắng là trung lập. Còn đỏ, nghĩa là kẻ địch. Có điều kẻ này không có tên.
Trần Ngọc Lâm đang thấy kì quái, chợt ngửi được một mùi hôi kinh khủng, kế đó hắn nhìn thấy cách đó, 20 mét, một bóng đen đang chạy nhanh về phía hắn bằng cả 4 chân. Bóng đen này to như cái xe bán tải.
[
Uyên nói:
“Gần đây lũ quái vật trong thành phố càng lúc xuất hiện càng nhiều, tiêu diệt không hết được. Đặc biệt là hai hôm gần đây, cứ như thể có cái gì đó đang xảy ra ấy.”
Cô Nguyệt:
“Ừm, gần đây sắp có Quái Triều, đặc biệt là vùng duyên hải. Lũ Hải Thú trào ngược vào sông, khiến cho một số loài quái vật bị đuổi khỏi nơi sinh sống cũ của chúng kết quả quay ngược trở vào thành phố kiếm ăn.”
“Rụng gần hết tóc giả....”
]
“Nghĩ lại, sao tóc giả lại rụng được nhỉ?”
Trần Ngọc Lâm nhớ lại, hắn lắc đầu lầm bầm:
“ Mà, thì ra là một con sói hoang. Bảo sao không nhìn thấy tên.”
Có điều ngay sau đó, tinh thần hắn chợt phấn chấn:
“ Cũng là một cơ hội tốt để thử nghiệm Triệu Hoán Thú mới nhất của ta. Đi ra, Arch Ville, Triệu Quỷ Sư.”