Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 22: Chương 22: Về nhà




“Này Lâm, ê ku.”

Trần Ngọc Lâm đang mải ngắm nghía hai món đồ mới mua, hắn mất tầm khoảng 10 tiếng đồng hồ trong Hệ Thống mới lựa chọn ra được từ hơn 120 món, trong đó có hơn nửa thời gian là thử nghiệm món vũ khí mới mua, thì hắn nghe thấy tiếng thằng Vũ gọi.

Trần Ngọc Lâm quay sang thằng Vũ, chỉ thấy nó đang xách cái balô:

“ Chuẩn bị đổi xe rồi đấy. Xuống đi mậy.”

Trần Ngọc Lâm ngáp một cái, xách cái ba lô ra ngoài xe. Chuyến xe đi về do là ngoài dự kiến cho nên nhà xe không sắp xếp được xe đưa đón, thành ra bọn hắn ngồi tạm xe buýt về. Cũng may giờ không phải giờ cao điểm, xe vắng tanh như chùa bà đanh vậy.

Trần Ngọc Lâm đi vào trong một chỗ khuất, cẩn trọng mở ra một tấm giấy da, bên trên là một cái bản đồ vô cùng chi tiết, hơn nữa hơi hướng 3D nữa. Trần Ngọc Lâm đảo quanh tấm bản đồ, yên lòng cất lại vào trong hòm Item.

Một trong hai vật phẩm mà hắn giao dịch thông qua Hệ Thống, [Bản Đồ Đạo Tặc- Phiên Bản Mở Rộng], 800 điểm Vận Mệnh, mở khóa tại Level 10. Một loại vật phẩm ở trong bộ truyện Harry Potter, có điều hình như Hệ Thống đã bỏ cái câu hiệu lệnh mở đáng xấu hổ kia rồi. Ơn trời.

Hơn nữa, hiện tại nó không giới hạn trong học viên Hogwart, mà là giới hạn tại một khoảng 10 cây số xung quanh hắn.

Hệ Thống cũng có một cái bản đồ, nhưng tiếc thay nó chỉ là một loại bản đồ đơn giản, không có nhiều công năng như Bản Đồ Đạo Tặc. Hơn nữa Hệ Thống đã nâng cấp nó, còn có cả tính năng nhận biết địch ta nữa. Vừa nãy Trần Ngọc Lâm kiểm tra, xung quanh 10 cây số không có một mục tiêu nào tính là Địch cả.

Hắn cũng tiện tay thiết lập Bản Đồ Đạo Tặc thay thế cho bản đồ thường. Một lần thiết lập như này tốn mất 50 điểm Vận Mệnh, nhưng đáng giá.

Sở dĩ hắn phải quyết định mua món này, là vì hắn thấy đằng nào cũng sẽ cần sử dụng. Hơn nữa, hiện tại tình trạng của hắn không an toàn cho lắm.

Trước khi bị hắn nhốt vào bên trong hòm, Lan từng có nói qua nàng chỉ phái một con Manticore đi qua dạo chơi với hắn (khá giống), còn một lần khác là nàng thân chinh xuất quân. Đương nhiên cả hai đều bị hắn đạp dưới chân.

Có điều còn một lần khác nữa, đó là 4 con Golem bằng đồng đen kia kìa. Hắn hoàn toàn không biết gì về vụ đó sất. Tuy nhiên Trần Ngọc Lâm đã có một loại phỏng đoán về vụ lần này.

Dựa theo tiến trình xuất phẩm nhiệm vụ của Hệ Thống, thì hắn đưa ra nhiệm vụ không ngoài mấy cái như là để cho tiến trình một công việc trở nên khó khăn hơn, ví dụ nhiệm vụ hạn chế thời gian. Hoặc đặt ra tiến độ công việc, hoặc đưa ra những nhiệm vụ mà nếu không có thì hắn tuyệt đối không nguyện ý đi làm.

Ví dụ nếu Hệ Thống không ban nhiệm vụ tìm tung tích của kẻ ẩn dấu đằng sau con Manticore, có khi hắn cũng lười biếng đi làm với lý do “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng“. Mà nghĩ lại, nhiệm vụ này mới chỉ đạt được 69% (sao lại lẻ thế nhỉ?) của Giai Đoạn I, không biết làm sao để hoàn thành Giai Đoạn I nữa.

Sau vụ đó, Hệ Thống không ban bố nhiệm vụ, tức là chỉ có 2 khả năng. Một là không cần, bởi vì rất nhanh sẽ có những kẻ khác đến, mà như vậy thì ban bố bằng vô dụng. Thứ hai, cũng không cần, bởi vì sẽ không có người khác đến, hoặc rất lâu sau mới đến.

Hắn không biết trường hợp nào, mua cái bản đồ cho chắc ăn. Dù sao, từ bây giờ cho tới Nguyên Anh cảnh, đây là một trong ba tấm bản đồ xịn nhất mà Cửa Hàng bán. Trừ khi Hệ Thống có còn bán tấm nào khác trong vài ba cái event bất chợt. Mua cũng sẽ không lỗ, đằng nào cũng phải mua, còn không bằng mua sớm.

Trần Ngọc Lâm ngồi rung đùi, tự khen mình thông minh. Trong lúc đó xe buýt đã tới.

Lần này về hắn cũng không để ý được gì, ngược lại để hắn lo hão một trận. Phải mãi đến khi về đến tận nhà hắn mới thở phào một hơi, dù gì lần này cũng thật là quá kinh hiểm. Chỉ trong vẻn vẹn chưa tới hai ngày, hắn đã tham gia vào 3 lần đánh nhau chưa tính Dị Giới di lịch. Tuy rằng thu nhập cũng tương đối tốt nhưng hắn vẫn cảm giác thật oan uổng.

Không dưng bị người ta lao vào đánh, không oan uổng sao được? Chỉ vì hắn là ma cà rồng? Đây là phân biệt chủng tộc, cần phải kiện.

Trần Ngọc Lâm không đi thang máy, thang máy đang bảo trì nên hắn đi thang bộ. Hắn vừa đi lên một cách đàng hoàng oai vệ vừa tưởng tượng mình ở cái chỗ trông tương tự Tổng Hành Dinh Liên Hợp Quốc, soạn ra một dự thảo cấm đoán mọi hoạt động phân biệt chủng tộc với loài ma cà rồng và các loài liên quan, bước hụt chân lúc lên cầu thang thiếu chút ngã dập mặt bay một cái răng.

Hệ Thống:

[Bớt ảo tưởng sức mạnh đi Kí Chủ. Ngươi bây giờ có khi cửa còn chưa bước qua nổi.]

Trần Ngọc Lâm đứng dậy, phủi phủi đít đàng hoàng bước lên như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Chợt hắn nghe một tiếng kêu trên lầu:

“ Coi chừng.”

Trần Ngọc Lâm ngẩng đầu lên, chỉ thấy một vật to như quả bóng, đằng sau buộc một túm trông như tóc, nhìn qua có vẻ rất nặng rơi từ trên cầu thang rơi xuống. Hắn giơ tay lên đỡ, chỉ thấy cánh tay chùng xuống, như thể cái thứ đó nặng phải đến 30 cân.

Trần Ngọc Lâm nhìn lại, chỉ thấy một cái miệng, một cái mũi hai con mắt, hai cái tai, là một cái đầu người. Chợt, cái miệng của cái đầu này mở ra, một tiếng kêu la phát ra:

“ Hù Òa... Sợ chưa?”

“......”

Trần Ngọc Lâm im lặng, đặt cái ba lô xuống, rồi tiếp theo đặt luôn cả cái đầu xuống sàn. Kế đó hắn giơ chân ra sau như thể chuẩn bị sút cho cái đầu này một cái, thì cái đầu nói:

“Bình tĩnh Lâm, có cái gì thì từ từ nói. Chúng ta là bạn bè mà không phải sao.”

Trần Ngọc Lâm ra vẻ lạnh lùng boy:

“Thằng này không có cái loại bạn bè là một cái đầu người.”

Chợt, đằng sau hắn phát ra tiếng động. Trần Ngọc Lâm chán chường quay lại. Đằng sau hắn là một cảnh tượng nếu xảy ra vào ban đêm đủ khiến bất kỳ ai đứng tim mà chết. Đó là một cô gái chừng 14 tuổi đang chạy xuống, tay cầm một cái bọc ni lông, không có đầu. Đương nhiên cộng thêm cái đầu vừa xong, ai cũng liên tưởng chuyện gì xảy ra.

Trần Ngọc Lâm xách cái đầu lên, nói như thể nó quen với việc này rồi:

“ Uyên, bà làm rơi đầu này. Lần sau cẩn thận dùm cái, có ngày có người chết vì đau tim đấy.”

Uyên giơ tay ra nhận lại đầu mình, nói:

“Cảm ơn nhiều. Vừa nãy đang đi thì bị con mèo nhảy lên tấn công, ai dè vấp té thế là rơi đầu luôn.”

“Lần sau nhớ cẩn thận.”

Trần Ngọc Lâm nói, chợt để ý nàng mang theo một cái túi bóng to bự, bên trong có một cái hộp, hắn hỏi:

“ Cái gì kia?”

“ Cơm tui mang xuống cho con chó dưới sân ăn, mấy hôm nay chắc cho nó ăn thức ăn cho chó chán rồi.”

Uyên nhìn cái túi bóng, nói:

“Cô Nguyệt bảo ông lâu về quá, thôi tui mang tạm xuống cho chó ăn luôn.”

Trần Ngọc Lâm đen sì mặt lại:

-..............????

Ha ha?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.