Trần Ngọc Lâm trên vai Quỷ Linh Thể giơ tay ra, đem mười mấy con Tứ Phẩm sơ kỳ lẫn trung kỳ robot hoặc là đập nát bét, hoặc là ném ra chỗ khác ăn hại đám người thí luyện xung quanh. Đồng thời cùng lúc này hắn cũng né tránh khỏi một khối cầu băng to ít nhất 4 người ôm lấy khí thế kinh khủng lao về phía hắn.
Hiện tại là khoảng 10 phút sau khi hắn tiến vào trong cái nhà kính, và hắn thì đang bị một gã Đại Ma Pháp Sư rượt.
Hắn trong 10 phút này cũng đã thành công đem được mười mấy khối cầu năng lượng lắp ráp vào mấy khẩu pháo. Ban đầu khá đơn giản, nhưng càng về sau hắn càng bị mấy người xung quanh quấy rối. Tuy nhiên hắn cũng đã đem toàn bộ lắp vào xong.
Hiện tại sau 10 phút, số người còn lại bị rút ngắn từ hơn 100 xuống còn hơn 20 người. Mỗi người đều có trên 2 họng pháo lơ lửng trên vai, một số lớn khác là trên 5 khẩu.
Hắn cũng không phải người thành tích cao nhất. Thành tích cao nhất là Dương Quang, hơn 40 khẩu pháo đang đồng loạt nã đạn. Hắn lúc này nhìn qua trông không giống một người, mà giống một tập hợp đủ những người và khôi lỗi các loại hơn.
Trần Ngọc Lâm liếc qua về phía vị Đại Ma Pháp Sư đang hua hua tay trước mặt hắn. Người này là một người thú, một chủng tộc lai giữa người và thú. Kẻ này sở hữu đầu là của con hươu, thân thể là của nhân loại, tuy nhiên chỉ nửa thân trên, nửa thân dưới là của loài hươu, dạng gần như con Nhân Ngưu ấy.
Nếu nhìn không kĩ rất dễ dàng nhầm lẫn sang một con Wendigo hoang dại, một loài quái vật trông gần giống người hươu, ngoại trừ thân thể nó là trạng thái hư thối, và cái đầu thú là lắp vào mà thành. Ngoài ra nó cũng có một hàm răng đầy răng nanh nữa.
Chủng loài này thông thường hoặc là quấn một cái khố, hoặc là nuy vì môi trường, nói chung là bọn nó không thích mặc quần áo. Tuy nhiên do nửa thân dưới là thân hươu, cho nên ai mà đột nhiên thấy hứng thì tốt nhất là đi khám bác sĩ tâm lý đi.
Hoặc tìm một bạn trai/gái cũng không tệ.
Nói chung là mấy con thú nhân mà nửa thú là loài ăn thịt thì hiện đại và bớt cổ hủ hơn phần lớn các loài ăn cỏ. Không tính các sinh vật tới từ Nền Văn Minh Thần Thoại mà chỉ tính những chủng loài sinh ra từ các cuộc “gần gũi” đầy ngẫu hứng giữa người và thú.
Dù sao thì con này khác biệt, nó khoác trên mình một cái áo nam truyền thống Nhật Bản, nhìn qua dường như là kimono nam, hoa văn tương đối cầu kỳ, trông cũng vô cùng cổ xưa nữa.
Trần Ngọc Lâm cách nó khá xa nên cũng không nhìn rõ lắm, tuy nhiên dường như bộ đồ kia... có cái gì đó rất quái lạ.
Thú Nhân có khả năng khá đặc biệt, đối với một loại hệ ma pháp có thể không cần thông qua niệm ma pháp mà trực tiếp bắn ma pháp đi ra, cả về uy lực vẫn là tốc độ đều hơn xa nhân loại. Điểm trừ là các hệ khác sẽ bị giảm đi tương ứng.
Tuy nhiên con nhân hươu này rất khác biệt, chí ít hai hệ Mộc - Thủy của nó đều vô cùng mạnh mẽ. Dựa vào luồng lửa bốc ra thì Hỏa hệ con này cũng rất khá nữa.
“Oanh”
Một quả cầu lửa do con nhân hươu này phóng đi ra bị Trần Ngọc Lâm ngăn cản bởi một quả cầu sét hòn. Hắn ngay sau đó chuyển hướng bản thân, dựa vào tốc độ của bản thân đem con người hươu kia nhắm thẳng. Tuy rằng mấy khẩu pháo đang lơ lửng cạnh hắn không thể nhắm vào người, nhưng căn cho gã người hươu kia đứng chính giữa cũng là một ý không tồi.
Cả thảy 15 họng pháo cùng lúc khai hỏa, uy lực cũng không phải Ngũ Phẩm Nhất Luân bình thường chống được.
“Oanh oanh”
Trong số hơn 10 khẩu pháo đang lơ lửng, kết thành 2 khối lục giác ở trên đầu hắn, có tới 3 viên đạn bắn trúng gã người hươu.
Con người hươu, một cách vô cùng kì lạ, hoàn toàn không chỉ không tránh không né, thậm chí còn không niệm cả ma pháp ngăn chặn. Trái lại, hắn chỉ đơn giản giống như chủ động nhảy ra trúng đòn vậy.
Ngay sau khi trúng đòn, gã biến mất trong một quầng sáng, để lại cái áo rơi ra.
Trần Ngọc Lâm cau mày, ngay sau khi bị loại, lập tức toàn bộ vật dụng toàn thân dù là đang cắm trên người địch sẽ bị thu hồi chứ đừng nói là để lại một vật phẩm trên người. Quả nhiên là gã này có biến, lúc né tránh gã hắn đã để ý rồi, chuyển động của hắn rất quái lạ, giống như là bị điều khiển vậy.
Kế đó, trong làn sương khói do va chạm của mấy viên đạn năng lượng, đột nhiên một thanh kiếm katana phóng ra với tốc độ nhanh kinh khủng, thậm chí sánh ngang với tốc độ âm thanh. Trần Ngọc Lâm bật nảy người ra trái, đồng thời trước mặt hắn xuất hiện một con khôi lỗi làm hoàn toàn từ sắt thép, mười phần cứng rắn.
Hắc Linh trong trạng thái kim loại nguyên tố, đem thanh kiếm này ngăn chặn được, tuy nhiên Hắc Linh cũng bị nó đâm xuyên qua nửa.
Chợt, thông qua tầm nhìn của Hắc Linh, hắn nhìn thấy một cảnh tượng kì quái khiến hắn sởn cả gai ốc. Phần cán của thanh lao được quấn theo một cái áo, chính là cái áo kimono vừa nãy, nhìn nó đen một cách sáng bóng đến rợn người.
Đột nhiên, cái áo bỗng dưng cử động, kế đó nó di chuyển, hai ống tay áo vươn ra chộp lấy cổ Hắc Linh, tự kéo mình lên trên bờ vai nó. Trước khi cái áo này kéo mình lên đứng trên bờ vai Hắc Linh nó còn tiện tay mang theo thanh kiếm nữa. Nhìn kiểu quái gì các cử động của nó cũng vô cùng thuần thục.
Trần Ngọc Lâm sững sờ trước cảnh tượng cái áo cử động, lúc này nó đang ngồi chồm hỗm trên bờ vai Hắc Linh. Nhưng đột nhiên nó hóa thành một tia sáng đen, trong nháy mắt bay ra sau lưng hắn, kế đó choàng lên trên người hắn.
“Ngủ đi...”
“Ấm áp vô cùng.. mau ngủ đi...”
“Bé ơi, ngủ đi, đêm đã khuya rồi,...”
Trần Ngọc Lâm:
“............”
Cái quỷ khỉ gì vậy?
Trần Ngọc Lâm giãy dua thoát ra, hắn rốt cuộc đã hiểu, gã người hươu kia chỉ sợ là bị khống chế, một dạng “áo mặc người” vậy. Trước tiên cái thứ quỷ quái này ru đối phương ngủ, kế đó đem đối phương cho điều khiển.
Hắn càng giãy dụa, một loại bột phấn lan ra từ trong áo, bay khắp không khí. Trần Ngọc Lâm áng chừng đây là một loại bột phấn có thể đem người cho bất tỉnh, hoặc là ngủ say.
Đối với thứ này, hắn rất có kinh nghiệm. Trần Ngọc Lâm nhanh chóng một bên vận lực, toàn thân phun trào ra quang mang hơi mang sắc xám, điện lưu run rẩy phát ra từ quanh người hắn, khiến cho bộ áo kia nhanh chóng phải tách ra khỏi người hắn.
Cũng tốt tinh thần lực của hắn đã đạt tới một mức rất mạnh, Nhất Tâm Nhị Dụng không quá hiếm lạ, 10 cái Tứ Phẩm thì có lẽ có 6 cái có Nhất Tâm Nhị Dụng. Nhưng do tinh thần hải của hắn từng chịu đựng sự công kích của một Tàn Anh hồn, hơn nữa lại “ăn” nó, cho nên đem về độ cứng cáp vượt xa cùng cấp.
Chưa kể Hệ Thống gia trì khiến cho tinh thần lực của hắn cứng cáp quá nhiều.
Trần Ngọc Lâm xoa đầu nhìn vào bộ áo vừa mới bị tách ra khỏi người hắn, hiện đang phiêu phù cách hắn một đoạn. Hắc Linh quay trở lại đứng trước mặt hắn, nhìn qua thì giống như đang chặn đường nhưng do tác dụng từ chia sẻ tầm nhìn nên hắn hoàn toàn không có ý kiến.
“Tưởng gì, thì ra là một Tsukumogami. Không, ngươi hẳn là một Ittan-momen?”
༄༂ Kagami - Tu Chân Hệ Tứ Phẩm Đại Viên Mãn
Chủng loài: Ittan-momen.
Mô tả: Là một cái áo được dệt bởi một thợ may đại tài những năm cuối thế kỉ 19, là một trong những cái áo cuối cùng của người thợ may đó. Năm 1970 sau một đợt đại biến cố nhỏ, cái áo này chính thức biến hóa, trở thành một Ittan-momen.
Kĩ Năng: “Áo mặc người”: Thông qua các dao động tần số, cùng với một loại bột phấn đặc thù và khả năng siêu tâm linh, Kagami có thể đem tâm trí một người tạm thời phai mờ đi, trong thời gian đó hắn có thể điều khiển đối phương.
“Siêu Tâm Linh”: Tất cả các sức mạnh liên quan đến tâm linh, thần giao cách cảm, cách không khống vật,...
“Cường hóa”: Tăng mạnh độ cứng cáp cũng như độ mềm dẻo của bản thân.
“Thôn phệ”:.............༂࿐
Còn có rất nhiều kĩ năng khác nữa, nhưng tương đối gân gà.
Tsukumogami là một chủng loài rất rộng. Nói chung, tất cả những thứ sống qua một thời gian rất lâu đều sẽ thu được linh tính của chính mình, từ đó có thể bước lên con đường tu luyện. Hệ tu luyện của bọn hắn cùng Ma Vật có chút tương đương, rất nhiều Tsukumogami đi theo con đường tu luyện của Ma Vật.
Một số ví dụ tiêu biểu: Nekomata mèo hai đuôi, Cửu Vĩ Hồ ly, mỗi trăm năm sống mọc ra thêm 1 đuôi...
Ittan - momen là một chi trong Tsukumogami khá nổi tiếng, là những mảnh vải thành tinh. Một số thì là quần áo hóa thành Tsukumogami, tuy nhiên trên cơ bản cũng không khác nhau lắm, ngoại trừ một số bộ quần áo có thể lưu giữ lại “khí” của chủ nhân, thậm chí có thể tạo nên ảo giác hình người.
Kagami khá là lạnh lùng nhìn hắn, chắc thế. Trần Ngọc Lâm cũng không biết gương mặt của gã ra sao cho nên cũng không chắc có thực sự là “nhìn” hay không, nhưng nhìn một cái áo cử động cũng có cảm giác quái dị khôn cùng.
Hơn nữa, cái áo này phía bên trên có mấy cái họng pháo đang phiêu phù, nói rõ ràng cái này không phải là một kiện binh khí, mà được định dạng như một thí sinh chứ không phải binh khí hay là triệu hoán thú.
Bất chợt, Kagami vung lên ống tay áo, kế đó từ trong ống tay áo của hắn thoát ra mười mấy hạt đậu đem vung ra, lập tức một luồng khói tràn ra từ những hạt đậu, chúng bèn trong nháy mắt đâm chồi nảy lộc, những sợi dây leo mọc ra kết thành hình người đem bọn hắn bao vây.
“Vẫy đậu thành binh?”
Trần Ngọc Lâm nhướng mày, vẫy đậu thành binh là một pháp thuật cổ cho Mộc hệ tu sĩ, họ chuyên trồng một loại dây leo đặc biệt trong trạng thái ngủ đông chúng sẽ giống hệt như hạt đậu. Tuy nhiên khi dùng thủ pháp đặc biệt chúng sẽ hóa thành dạng chiến đấu kết thành hình dáng trông giống như người sử dụng.
“Đốt.”
Trần Ngọc Lâm lệnh cho Hắc Linh lập tức hóa thân thành Chiến Tranh chi Hỏa, lửa cháy hừng hực lập tức đem mấy cây đậu này đẩy lùi, tuy nhiên cũng chỉ vẻn vẹn đẩy lùi thôi. Những cây đậu này vốn sợ lửa, nhưng chúng qua nhiều thiên niên kỉ được chọn giống đã sớm có tính kháng lửa rất tốt rồi.
Bất chợt lúc này, Trần Ngọc Lâm thụp người xuống né tránh khỏi một loạt đạn bắn ra từ sau lưng hắn. Cũng không biết từ lúc nào, Kagami tên này đã lẻn ra sau lưng hắn, mấy khẩu pháo đồng loạt nã thẳng vào người Trần Ngọc Lâm.
Rất may hắn né được.
Crắc
“........”
Trần Ngọc Lâm bất chợt nhíu mày, hắn chợt nghe thấy một âm thanh như tiếng trứng vỡ vang lên, kế đó, ở trung tâm, cái lồng giam con Tinh Không Huyễn Thú chợt run rẩy, kế đó nó vỡ tan ra thành trăm mảnh.
“Không phải nói còn 15 phút nữa mới tới thời hạn sao?”
Trần Ngọc Lâm nhíu mày, tuy nhiên rất nhanh hắn nhìn qua Giám Định, chỉ số gọi là [Năng lượng đại đạo] của nó chỉ còn lại khoảng 50%.
Có lẽ là khi đạt tới một mức nào đó, cái lồng sẽ lập tức phá diệt?