Sau tầm chừng 4-5 con bị Trần Ngọc Lâm bắn hạ, mấy quả trứng bên trong cơ thể lũ Quái Kê bắt đầu nở. Trần Ngọc Lâm tiếp tục bắn.
Kinh nghiệm là tập trung vào những con mới nở, những quả trứng bên trong cơ thể chúng sẽ không có thời gian để “được ấp” mà sẽ chỉ ở hình dáng gần giống một hòn đá bình thường. Tuy rằng những con Quái Kê khác sẽ bắt đầu lấy trứng từ trong cơ thể lũ bị giết để đem đi ấp, tuy nhiên sau khi bị thiệt hại chừng nửa quân số thì chúng hoàn toàn từ bỏ.
Trần Ngọc Lâm ẩn bên trong tán lá dày vô cùng, bộ đồ của hắn biến ảo thành màu tán lá xung quanh, hơn nữa lại có tác dụng triệt mùi, lũ này bị giết mà thậm chí còn không biết bản thân bị giết như thế nào.
Nãy giờ hắn giết hơn 50 con Kê Quái, tính cả 5 con Quái Kê mà hắn xử vừa nãy, mỗi một con là trung bình 8 điểm Vận Mệnh, chủ yếu vì lũ mới sinh chỉ có 1 điểm Vận Mệnh giá trị. Tuy nhiên vị chi ngần này cũng đem về cho hắn 400 điểm Vận Mệnh.
Tính điểm của vòng Khảo thí thì hắn cũng được hơn 180 điểm rồi.
Hiện tại điểm của hắn là 672 điểm Vận Mệnh, sau khi mua xong thanh kiếm Yamato, hắn điểm Vận Mệnh về còn 0. Tuy nhiên sau 1 tháng làm vài ba cái nhiệm vụ vặt vãnh hắn cũng kiếm được chừng gần 300 điểm Vận Mệnh. Không có cách, suốt nửa tháng đầu hắn toàn ngồi bế quan tu luyện, sau đó nửa tháng hắn chạy loanh quanh khắp cả Châu Âu cùng với Tiêu Dao Thánh Nhân.
Trần Ngọc Lâm đứng im tại chỗ quan sát, hắn vẫn thấy trên bản đồ dấu chấm đỏ của lũ Quái Kê, sau khi chạy đi chừng 4km, chúng đứng im bất động chừng khoảng 10 phút rồi mới hoàn toàn bỏ đi mất.
Hắn đoán là chúng bỏ đi mai phục, một số loài vật có tầm nhìn rất xa, đặc biệt là những loài chim.
Trần Ngọc Lâm đợi một lúc tới khi ngoại trừ những chấm đỏ có một chấm đen, có nghĩa là “Kẻ địch nhưng bị vô hiệu hóa”, là mấy quả trứng ra thì không còn gì cả bèn rời khỏi tán cây.
Hắn nhảy xuống dưới, bắt đầu thu thập mấy cái xác. Một số cái xác đã bị phá banh ra bởi lũ Quái Kê để lấy trứng, một số nhỏ khác vẫn còn lành lặn. Hắn suy nghĩ một chút, lấy mấy quả trứng đem về, dự định có lẽ nên tiến hành bồi dưỡng loại sinh vật này.
Trần Ngọc Lâm liếc nhìn quanh bản đồ, lũ Quái Kê sau khi chạy đi một chặp đã mất dạng, dựa theo tầm nhìn của hắn lúc ở trên cây, khu rừng này ít nhất cũng rộng 100 cây số, có trời mới biết ổ của lũ Quái Kê kia ở đâu, cho nên tốt nhất là hắn tìm đường ra khỏi đây thôi.
Tinh Không Huyễn Thú... vẫn chưa được phát hiện.
Lệnh Bài Thân Phận ngoại trừ một tác dụng là đánh dấu điểm còn sẽ có tác dụng hiển thị vị trí của đồng minh, tuy nhiên chỉ sau khi 2 người gặp mặt trong không gian này. Ngoài ra nó sẽ hiển thị vị trí của Tinh Không Huyễn Thú nữa, cho nên sẽ không có khả năng xuất hiện hiện tượng ăn mảnh.
Khu rừng này quá quỷ dị, Quái Kê kì quái, hơn nữa trên đường đi hắn tìm được vài quả trứng Quái Kê bị đập vỡ bởi một lực kinh khủng, bên trong bị húp hết, vẫn là lượn thì hơn.
Cần hiểu dù là đâm bằng mũi nhọn thì kết cấu vật lý của trứng Quái Kê cũng nhanh chóng đem lực tác động trải đều quả trứng và chất lỏng bên trong, triệt tiêu hoàn toàn, cho nên để đem một quả Trứng Quái Kê đập vỡ cần lực kinh khủng như thế nào?
Chi ít hắn không làm được.
Trên đường đi, hắn đụng độ rất nhiều loại sinh vật kì quái, hầu hết không có ở trên Trái Đất.
Tỉ như một loại nấm biết bay, lúc đụng độ sinh vật sẽ nổ tung, bào tử bám đầy thân thể chúng, điều khiển loại sinh vật này tiến về một nơi mà Trần Ngọc Lâm gọi là rừng nấm.
Hoặc tỉ như một loại thân cây mà khi bị nhổ đi, nó sẽ phát ra một tiếng kêu kinh dị vang xa ra hàng cây số, tiếng kêu ngoại trừ một loại sóng âm khiến người nhổ nó mê mẩn thần trí, con có thể lập tức khiến cho toàn bộ hung thú xung quanh hành quân tiến về phía nó nữa.
Sau đó... không có sau đó, lũ hung thú bị mê mẩn thần trí tiến về phía đó cùng với người vừa nhổ nhanh chóng bị một con ếch khổng lồ tợp mất. Con ếch này... to như cái tàu Titanic. Nhưng đúng, nó là Tam Phẩm đại viên mãn tu vi. Dù thế Trần Ngọc Lâm không có ý định đối đầu nó.
Nói đùa, đao của hắn cùng lắm chỉ làm xước nó một vệt máu nhỏ so với thân thể, đây cũng đâu phải là game mà chém vào ngón chân cũng giết được mục tiêu?
Hai thứ này có vẻ là quan hệ cộng sinh.
Dù sao, đó cũng không phải là thứ quỷ dị bậc nhất, cũng chỉ khá là bình thường, hắn có thể đối phó, hoặc nghĩ ra cách đối phó. Nhưng lúc này hắn đang đối mặt với một thứ mà hắn không biết nên phải đối phó như thế nào.
Hiện tại, hắn đã thành công thu được thêm 1 Mảnh Vỡ khác, tuy nhiên vấn đề là hắn đang bị một bầy quái vật kì dị vây công.
Nhưng sinh vật này... không, chúng không phải là sinh vật, vì chúng chỉ có những cái bóng mà thôi. Những cái bóng của sinh vật này trông giống người gầy gò suy dinh dưỡng, bụng teo tóp lại, móng vuốt rộng lớn, khá giống một sinh vật Creepypasta gọi The Rake.
Tuy nhiên chúng thật sự chỉ là những cái bóng, mặc dù Trần Ngọc Lâm có thể khẳng định không có cái gì ở đó để tạo ra những cái bóng này.
Đó là khi hắn tiến vào trong một hang động, hắn kiếm được một cái mảnh vỡ, tuy nhiên thời điểm hắn bắt được cái mảnh vỡ đó thì đột nhiên có cái gì đó được khởi động.
Kế đó xung quanh hắn đột nhiên bắt đầu run rẩy, mấy cái bóng xung quanh bắt đầu cử động. Ban đầu Trần Ngọc Lâm còn ngỡ rằng đó là có cái gì đang thức tỉnh trong hang động nhưng không phải.
Chỉ có mấy cái bóng thôi.
Trần Ngọc Lâm thân thể cũng gọi là cứng rắn, tuy vậy lúc hắn bị một cái bóng vạch cho một đao lên bóng của hắn thì vị trí tương ứng cũng bị rạch ra một vết rạch. Trần Ngọc Lâm không hiểu nguyên lý lắm, nhưng hắn bèn chạy.
Cùng lúc này cái hang động kia cũng bắt đầu sáng rực lên, hiển lộ ra một cái đường hầm mỏ khai khoáng rộng lớn, trên đầu treo lên vô số cái đèn, từ trong hang động kia trào ra vô số quái vật bóng đen tương tự vậy, giống như một cơn sóng vậy.
Hắn rút ra được vài kết luận để né tránh lũ quái vật bóng đen này.
Thứ nhất, tránh xa nơi có ánh sáng, chui vào trong nơi có bóng tối.
Nghe thì có vẻ ngu ngốc, nhưng kì thực lại rất hữu hiệu. Nơi có ánh sáng, những cái bóng trở nên rõ nét, chúng có góc cạnh, chúng trở nên.. thực hơn, rõ ràng hơn, có sức sát thương hơn. Nhưng khi càng tiến vào bóng râm, chúng càng mờ nhạt, các góc cạnh càng lúc càng mơ hồ không đủ gây sát thương.
Thậm chí khi tiến vào trong những nơi hoàn toàn tối, như trong hang động, thì những cái bóng đen này như tiến vào vũng lầy, không thể chui ra được. Giống như thể chúng hoặc là bị đồng hóa vào trong bóng tối nơi đó, hoặc bị giam cầm vậy.
Có lẽ đó là cách mà hắn giải thoát cho lũ quái vật bóng này, do trước đó chúng bị nhốt trong hầm mỏ kia, tuy nhiên lúc hắn bắt được Mảnh Vỡ, thì chúng lại được tắm trong ánh sáng, trở nên thực thể hóa, được giải thoát khỏi vũng lầy, kế đó con nào đó chạy ra bật cầu dao điện và bắt đầu buổi thác loạn.
Dù sao, thứ hai, muốn chạy trốn kì thực rất đơn giản, lấy một tấm sắt dày, thực ra là một cái cửa, dài 8 mét và rộng 3 mét, dày khoảng 60 phân che lên trên đầu và chạy, kệ xác lũ quái vật bóng truy đuổi.
Hắn tìm được cái cửa này ở quanh khu vực hầm mỏ. Cũng không biết loại sinh vật nào dùng cửa to thế, tuy nhiên hầu hết các kiến trúc ở đây rất là bự con, chắc là của người khổng lồ.
Tuy rằng những sinh vật bóng này chỉ là những cái bóng của cái gì đó không tồn tại ở chiều không gian này, nhưng mà chúng vẫn có thể gây ảnh hưởng lên cái bóng của những vật khác, từ đó thông qua một phương thức nào đó ảnh hưởng lên bản thể.
Tuy nhiên chúng chỉ có giới hạn, tỉ như nếu Trần Ngọc Lâm kiếm được cái gì đủ to để che chắn cho cái bóng của hắn, và đủ cứng để chịu lực thì lũ này không thể xuyên qua được.
Dù sao, sau khi bọn chúng chui vào bóng râm, lực tác động giảm mạnh, chỉ tương đương mấy cú đấm thường, cái khó chịu của chúng là mấy cái móng vuốt sắc bén vô song, tuy nhiên sau khi chui vào bóng râm thì mấy cái vuốt sắc bén đó bị mờ dần đi rồi, không lo lắng nữa.
Càng đáng quan ngại hơn là môi trường ở nơi này, hắn đã ở đây.. đâu đó độ khoảng 3 giờ đồng hồ và mặt trời phía trên vẫn không di chuyển một phân nào cả. Nói cách khác thời gian một ngày ở đây và thời gian một ngày ở Trái Đất khác nhau.
Tệ hơn, có khi còn chẳng phân ra ngày và đêm nữa. Nếu thế thì thực chẳng vui vẻ gì khi lũ quái vật bóng đen này chạy loăng quăng và chẳng ai tìm ra nổi cách giết chúng.
Hơn nữa, lũ này có thể tấn công hắn, nhưng hắn lại không tấn công lại được. Đao? Không tác dụng! Súng không, Devil Trigger cũng không luôn.
Trần Ngọc Lâm đang suy nghĩ nếu rọi cái đèn pin vào chính giữa người nó cũng không có tác dụng, thì làm gì mới có tác dụng, thì chợt, một tiếng rít gào vang lên thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy một cảnh tượng khá là ấn tượng. Một trận hỗn chiến đang xảy ra.
Một bên là một đám Quái Kê, chừng khoảng 60-70 con, một bên khác là một đám quái vật bóng đen kia, chừng 50 con, một bên khác là một người và một sinh vật với vẻ ngoài giống như một quả cầu vô cùng rối loạn, tạo thành bởi vô số cái những cái cánh chim trắng xóa quấn vào nhau đang phiêu phù trên không.
Thông Thái hiện lên thông tin như sau:
[Hình Vũ tộc - Hình Vô Ngân - Tu Chân Hệ Tam Phẩm đại viên mãn.]
Người ngoài hành tinh?
Người kia thì là người Trái Đất. Tay hắn cầm theo một thanh kiếm với lưỡi kiếm cong hình chữ U, hắn nhận ra loại hình của thanh kiếm này.
Thanh kiếm này, một thanh kiếm với phần lưỡi của nó được thiết kế giống một chữ U,nhìn rất giống cái liềm gặt lúa, mặt ngoài màu nhọn, mặt trong có các lưỡi móc ngược, một trong các vũ khí của người Ai Cập.
Nó được gọi là Khopesh, lưỡi kiếm vừa có thể chém, cái móc nhọn có thể dùng để đoạt lấy vũ khí của đối phương, là một trong các loại vũ khí hết sức phiền phức.
“Này, người anh em, đợi chút, có thể trợ giúp chúng ta không?”
Trần Ngọc Lâm nghe thấy tay người Ai Cập kêu gọi, có vẻ nhìn thấy hắn rồi. Gã Hình Vô Ngân kia đồng dạng nhìn qua hắn, có điều nhanh chóng lại quay về đánh nhau với đám Quái Kê.
Hắn đang tính bỏ đi, dù sao quanh hắn cũng có hơn mấy chục con quái bóng đen thì chợt, hắn nhìn thấy người thanh niên Ai Cập kia một thanh Khopesh chém qua, một con quái bóng đen bị hắn chém làm đôi, tan biến vào hư không.