Trần Ngọc Lâm suy nghĩ mất chừng nửa giây, hiện tại, hắn đang bị kẹt với hàng chục con Quái Bóng đen và không biết cách giải quyết thế nào, và có người biết?
Được thôi.
Trần Ngọc Lâm tiến về phía hai người, ánh mắt hắn lóe lên, một cái vòng ánh sáng màu vàng từ dưới chân hắn bay lên, đồng thời một tòa bảo tháp to cỡ lòng bàn tay xuất hiện lơ lửng trên đầu hắn.
“Nhất Ngôn, Lực”
Trần Ngọc Lâm hét toáng lên cho ngầu, mặc dù hắn thực sự không cần phải hét lên, và nghiêm túc mà nói, hắn không thực sự nhớ lời thoại.
Thất Bảo Lưu Ly Tháp bắn ra 3 luồng hào quang màu xanh nước biển, một tiến vào cơ thể hắn. Sau vụ Hoa Điểu ba hoa về việc hắn bắn “một cái gì đó màu trắng” vào trong nàng, hắn quyết định tìm cách đổi màu của hào quang và đoán xem, hắn thành công. Từ nay về sau sẽ chẳng có bố con thằng nào nói hắn bắn cái gì đó màu xanh nước biển vào trong ai đó mà còn có thể có người hiểu nhầm được nữa.
Nếu họ thật sự nghĩ cái thứ đó màu xanh nước biển, có lẽ họ nên đi khám.
Dù sao, ngay khi cái hào quang màu xanh nước biển đó chiếu vào người 2 gã kia, lập tức toàn bộ sức mạnh của bọn hắn đề thăng 20%.
Đệ Nhất Hồn Kĩ Thất Bảo Lưu Ly Tháp, tăng 20% sức mạnh.
Trần Ngọc Lâm không để ý tới ánh mắt kỳ dị mà hai người kia liếc nhìn hắn, hắn để ý hơn tới thanh kiếm Khopesh của gã người Ai Cập kia. Thanh kiếm này làm bằng gỗ, được khắc một số kí tự Ai Cập tượng hình, vài nắm đấm, một con gà, vài con bọ hung. Trần Ngọc Lâm không nhận ra nhưng nhờ Thông Thái cho nên hắn có thể biết tác dụng của những kí tự này.
Tăng độ bền, độ cứng, độ sắc nhọn, sát thương phép,.. nhưng chẳng một cái nào có tác dụng có khả năng giết đám quái bóng đen kia cả, trừ khi là tác dụng của phù văn “phun phèo phèo pháo hoa mỗi khi giết địch“.
Trần Ngọc Lâm kế đó hất tay, Devil Bringer vung lên và kéo dài ra trong khi nó cầm theo Yểm Đao, một lưỡi đao hạ gục một hơi 4 con Tam Phẩm sơ kỳ Quái Kê. Tuy rằng Devil Bringer không thể sử dụng linh lực, tuy nhiên nó lại rất phù hợp thi triển các chiêu thức chỉ cần cường độ cơ thể.
Kế đó hắn triệu hoán ra bầy Ma Thử, đem chừng 7 con Quái Kê dao động từ Tam Phẩm sơ kỳ tới hậu kỳ đem đi bao phủ.
Trong khi đó, gã người Ai Cập hơi kì quái nhìn hắn, sau đó nhanh chóng quay ngược lại, giơ tay lên chỉ vào vài bộ vị cơ thể làm một dấu hiệu mà Trần Ngọc Lâm có thể khá là nhìn ra đó là một kí hiệu tượng hình Ai Cập, rồi một luồng ánh sáng xanh thẫm phát ra từ cơ thể hắn.
Luồng ánh sáng này nhanh chóng kết thành một sinh vật, nâng gã người Ai Cập lên trên cao chừng 1 mét, một hư ảo của một sinh vật nửa người nửa cá sấu, đuôi và đầu là cá sấu, làn da của cá sấu nhưng toàn thân cơ bản là một người cực kỳ cơ bắp mang theo phục trang Ai Cập cổ, có nghĩa là một cái vòng da đeo trên cổ và một cái váy lụa đến đầu gối.
Hư ảo sinh vật này ánh mắt phát sáng, gầm lớn một tiếng, kế đó một cơn bão hiện lên xung quanh nó, rồi từ trong cơn bão vô số mũi thương nước được tạo ra, trong nháy mắt xé xác hàng chục con quái bóng đen.
Sau đó hư ảnh người cá sấu biến mất, còn lại một số nhỏ thì chạy đi mất, hắn cũng không tiếp tục truy tìm nữa. Mấy con Quái Kê cũng đồng thời lượn sau khi quá nửa trong bọn nó bị Trần Ngọc Lâm cùng Hình Vô Ngân tiêu diệt.
“Cảm ơn nhiều vì đã trợ giúp.”
Gã người Ai Cập nói, bằng Thần Ngữ, đương nhiên. Dù sao đó cũng là ngôn ngữ phổ cập toàn vũ trụ. Trần Ngọc Lâm gật đầu:
“Không có gì nhiều, dù sao cũng chỉ là chút chuyện nhỏ.”
Kế đó hắn liếc nhìn quả cầu bằng cánh chim đang nhẹ nhàng xao động, lúc này toàn bộ số cánh chim đã bao phủ lại cơ thể thành một quả cầu to như một cái xe con rồi. Trần Ngọc Lâm hỏi:
“Trần Ngọc Lâm. Tu Chân Hệ. Hai vị là...?”
“Hình Vô Ngân, Hình Vũ Tộc. Tu Chân hệ, mặc dù không hoàn toàn, hơi giống Ma Thú hệ trên hành tinh của các ngươi hơn.”
Quả cầu lông vũ, Hình Vô Ngân nói bằng một giọng nói giống như rô bốt, mặc dù có hơi rè rè, giống của Wall-E ấy. Trần Ngọc Lâm để ý là nó không thực sự “nói”, mà là các đôi cánh trên người nó rung động tạo ra âm thanh giống như khi người khác nói chuyện.
“Xin chào.”
“Ồ. Amari, Thần Đạo hệ Ai Cập, một trong những con trai của Sobek.”
Gã người Ai Cập vỗ vào cái vòng cổ bằng vàng với rất nhiều kí tự Ai Cập tượng hình trên cổ, lúc hắn nói tới con trai của Sobek, một kí tự trong đó rực sáng.
Trần Ngọc Lâm gật đầu, Thần Đạo Hệ Ai Cập là một trong những Thần Đạo hệ khác biệt nhất từng xuất hiện.
Nói chung tôn giáo thì liên quan tới thờ phụng. Ai Cập khác biệt, các thần linh Ai Cập không phải là linh thần theo khái niệm cơ bản, nhưng tinh linh được tạo thành và gắn chặt vào các phong tục tập quán cùng mấy quyển lịch. Các Thần Linh Ai Cập đã từng thật sự tồn tại, dạo bước trên nhân thế, nhận được thờ phụng và họ trở thành các Nhân Thần, những vị thần có cơ thể máu thịt.
Tuy nhiên, đây là điểm khác biệt. Sau một đoạn thời gian nào đó, các thầy tế quyết định họ sẽ không thờ phụng các vị thần nữa, mà ngược lại, họ sẽ phong ấn các vị thần cổ vào trong các kim tự tháp. Chí ít là một số lượng khá lớn vị thần mà họ thấy là phiền toái.
Những kim tự tháp là các khối kiến trúc kinh ngạc, điểm chóp nhọn của chúng được tính toán sao cho vừa vặn khớp với điểm kết nối giữa trời và đất, cõi của các vị thần và cõi của người phàm. Họ phong ấn các vị thần vào điểm hội tụ tinh hoa của 2 cõi, đỉnh của kim tự tháp.
Đương nhiên họ không phong ấn các vị thần không, mà họ sử dụng thiên địch của các vị thần đó, tỉ như Ra và Apophis, hoặc như một số người nói, Bast, nữ thần mèo và Apophis, Set và Horus? Vân vân. Và như vậy các vị thần sẽ đánh nhau cho đến khi cái kim tự tháp sập.
Hoặc đến khi nó hết hạn bảo hành.
Dù sao, họ cũng xoay xở để đem sức mạnh của các vị thần đem đi sử dụng, tuy nhiên vẫn còn rất nhiều vị thần không bị phong ấn, tỉ như cặp đôi Osiris, kẻ thống trị cõi âm, hay Anubis, vị thần tang lễ? Hoặc Sobek, thần của Sông Nile.
Những người thờ phụng các vị thần này được gọi bằng nhiều cái tên, “Chiến Binh của Các Vị Thần”, “Kẻ Thờ Phụng Thần Thánh”, “Con Cái của các vị thần“..vân vân. Đồng thời, những người này gọi những kẻ theo con đường kia là tà đạo, ngoại đạo và nhiều cái tên xấu xí khác.
“Nghe danh Thần Đạo Ai Cập đã lâu. Giờ mới gặp.”
Trần Ngọc Lâm giơ tay bắt tay Amari, nói, đòng thời hắn hơi liếc nhìn vào làn da đầy mồ hôi của gã, giống như kiểu gã này vừa mới tắm xong vậy.
“À, đừng để ý. Cái này là do thờ phụng Sobek, lúc chiến đấu tự nhiên có.”
Amari búng ngón tay, lập tức làn da gã khô cong đi, nói tiếp:
“Sobek là thần của sông Nile, mồ hôi của Ngài đổ ra mọi con sông trên thế giới.”
“...........”
Trần Ngọc Lâm lấy khăn tay ra lau, nói:
“Chắc chắn điều này ngăn cản chúng ta uống nước sông nói riêng và tắm sông nói chung.”
“Tốt nhất là đừng có uống nước lã.”
Amari nói, kế đó hắn quay sang Hình Vô Ngân hỏi:
“Có muốn gia nhập chúng ta không? Dù sao càng đông càng tốt đúng không? Đằng nào chúng ta cũng chưa tìm lại được đồng đội. Trong khi đó chúng ta có thể tự tạo thành nhóm luôn.”
Trần Ngọc Lâm suy nghĩ, gật gù:
“Cũng được, phân phối thế nào? Điểm số, mảnh vỡ các thứ?”
“Tùy theo thực lực. Các mảnh vỡ thì vào tay ai trước là của người đó. Sau khi vào tay một người không được đoạt lại bằng không bị cách li khỏi nhóm. Đồng ý không?”
Hình Vô Ngân rung rung các đôi cánh toàn thân “nói”, Trần Ngọc Lâm gật gù:
“Đồng ý.”
Dù sao, hắn biết chắc một điều: Không đời nào cái nhóm này có thể tồn tại lâu được. Hình Vô Ngân là Tam Phẩm đại viên mãn, trong toàn bộ Đại Hội lần này cũng chỉ có khoảng 30 người là Tam Phẩm Đại Viên Mãn và Hình Vô Ngân là một trong những gã này.
Nói cách khác đó là chiến lực chủ chốt, và chắc chắn 100% bọn họ đều nghĩ tới việc đoạt mạng của Tinh Không Huyễn Thú. Và vừa vặn thay, hắn cũng thế.
Tức là Hình Vô Ngân là đối thủ của hắn, nhưng chắc chắn gã không có nghĩ như vậy, dù sao hắn chỉ là Tam Phẩm Trung Kỳ, rất khó là đối thủ. Tam Phẩm đại viên mãn và trung kỳ chênh lệch đại khái.. 3 đến 5 lần gì đó. Và trong đợt Đại Hội này, Tam Phẩm trung kỳ giống kiểu chiến lực trung lưu hơn.
Hơn nữa, ngay từ khâu phân chia các Mảnh Vỡ Lệnh Bài đã có vấn đề, “vào tay ai trước là của người đó” chứ không phải là “ai tìm được là của người đó” hoặc là “ai thấy trước là của người đó”, nói cách khác dù có tìm được thì cũng có khả năng bị đoạt trước.
Có điều, hắn cũng chưa có công khai thực lực của chính mình, hiện tại chỉ khoảng 40 - 50% thực lực, còn rất nhiều, Arch Ville, Devil Trigger, Đại Tu La Đao Pháp, Vritria Pháp Thân...Kể cả trong trường hợp hắn bị cả hai cùng lúc tập kích bất ngờ, vẫn có đảm bảo rút lui trở ra.
Pháp Thân Vritria hơi khác, do giới hạn thời gian cooldown của nó cho nên hắn muốn để dành tới khi thi đấu Tứ Phẩm hơn.
Tìm được Lang Lộc, biết được cách giải quyết lũ quái bóng đen này, hắn lượn luôn. Cùng lắm thì quay trở lại với chiến thuật cái cổng sắt, dù đó cũng là chiến thuật tốt.