Edited by Bà Còm in Wattpad
Đối mặt với động tác thân mật bất thình lình của Trương Xương Ung, Chương Hàm cảm thấy cả người cứng đờ. Sau một lúc lâu nàng mới sực tỉnh, theo bản năng hất tay Trương Xương Ung ra, thất tha thất thểu lui về phía sau vài bước: “Dưỡng phụ, dưỡng mẫu vừa mới qua đời, xin ngài tự trọng một chút!”
“Tự trọng?” Vẻ mặt ôn tồn lễ độ của Trương Xương Ung lập tức biến mất không thấy tăm hơi, thay thế bằng mấy phần khinh miệt, “Đây cũng là thứ mà dưỡng mẫu dạy ngươi? Lúc nào ả cũng chỉ biết bày ra bộ dạng đứng đắn, kêu ta tự trọng tự xét lại, nhưng kết quả thế nào, chẳng phải đã đẩy ta từ kinh sư tới địa phương quỷ quái này! Nếu không phải ả đẻ không ra mà vẫn muốn giả hiền huệ, kiếm hai đứa di nương giống như khúc gỗ thảy cho ta, đâu đến nỗi ngay cả một nhi tử ta cũng không có? Đừng tưởng ta không biết ả dưỡng ngươi bên người vì mục đích gì, ả chỉ muốn kiếm một kẻ chết thay cho nữ nhi nhiều bệnh luôn gây tai họa kia thôi, có khi nào thèm nghĩ tới người trượng phu này?”
Trong suốt mấy năm Chương Hàm sống nhờ Trương gia rất ít khi thấy Trương Xương Ung đến hậu viện, tuy ánh mắt hắn vẫn khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng lời nói ác độc như vậy nàng lại mới nghe lần đầu. Thấy hắn xông tới muốn chụp lấy cổ tay nàng kéo lại gần, nàng kinh hoảng quay phắt người xách váy chạy ra ngoài từ cửa sau linh đường.
“Muốn chạy? Hiện giờ mà ngươi còn trông cậy có người che chở ngươi hay sao?”
Trương Xương Ung bình thản mỉm cười, không nhanh không chậm dạo bước đi theo, giọng nói mang vài phần hài hước tàn nhẫn của diều hâu vờn chim sẻ. Lúc hắn từ cửa sau linh đường tiến ra, thấy Chương Hàm đã chạy qua lối đi nhỏ, biết đó là đường dẫn đến hồ sen của hậu hoa viên, hắn càng thêm ung dung. Chờ tới hậu hoa viên, thấy nàng kiệt lực chạy vội vòng quanh hồ sen như muốn thoát ra từ cửa sau, hắn thản nhiên chắp tay sau lưng đứng lại. Quả thế, khi nàng sắp chạy tới cửa hông của hoa viên, không biết từ chỗ nào xuất hiện hai bà tử lừng lững tiến tới, một trái một phải bịt kín đường đi, lập tức xăn tay áo xông lên muốn bắt người. Nhìn thấy Chương Hàm bị hai bà tử đuổi theo bất đắc dĩ lại đi vòng vèo trở về, khóe miệng Trương Xương Ung nhếch lên, thong thả ung dung tiến đến đón đầu.
“Chạy hả? Sao không tiếp tục chạy? Nhà này đâu còn chỗ nào có thể giấu ngươi, tội gì một hai phải chạy trốn? À, ngươi muốn chạy trốn ra khỏi phủ nha chứ gì? Chậc chậc, thật là ý nghĩ kỳ lạ! Chưa nói đến hiện tại đã đến giờ cấm đi lại ban đêm, cho dù ta thả ngươi chạy, ngươi không nghĩ đến ở nhà còn có mẫu thân và đệ đệ à, ngươi có thể chạy đi đâu?”
Đối mặt giọng điệu uy hiếp trần trụi, Chương Hàm rốt cuộc dừng bước chân, thậm chí khi hai bà tử phía sau đuổi tới một trái một phải tóm lấy cánh tay nàng, nàng cũng dường như nhận mệnh không hề giãy giụa. Nhưng khi Trương Xương Ung tiến đến, ngón tay mơn trớn nâng cằm nàng lên, nàng vẫn nhịn không được toát ra hận ý và ghê tởm khó có thể che dấu.
“Đừng bày ra dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi như vậy. Ngươi là một đứa dân nữ bé nhỏ không đáng kể, lại là dưỡng nữ của vong thê, ai sẽ tin một Tri phủ Quy Đức như ta sẽ để ý tới ngươi? Ngươi chỉ cần dám gây náo loạn thì không thiếu được tội danh câu dẫn quan viên dành cho ngươi. Tới lúc đó, mẫu thân ngươi cũng thế, đệ đệ cũng thế, ngay cả phụ huynh ở xa trong quân ngũ, tất cả đều bị ngươi liên lụy! Nếu ngươi thật thông minh, nên biết lúc này và tương lai phải xử sự thế nào!”
Nghe những câu này giống như lưỡi dao xẻo từng miếng thịt trong lòng nàng, Chương Hàm cảm thấy tâm trí trống rỗng, cả người run rẩy kịch liệt. Đúng lúc này, đột nhiên nàng nhìn thấy sau lưng Trương Xương Ung xuất hiện một thân hình thon gầy, nhận ra người đó là ai bất giác khiến nàng sinh ra một tia hy vọng. Không đợi nàng mở miệng kêu to, bóng người kia đã hô lên: “Cha!”
Nghe một tiếng 'cha' khiến Trương Xương Ung giật nẩy mình, quay đầu nhận ra là trưởng nữ Trương Du, hắn vô cùng tức giận, hừ lạnh một tiếng rồi quát: “Đã trễ thế này không nghỉ ngơi, cũng không đi linh đường túc trực bên linh cữu mẫu thân ngươi, tới nơi này làm gì?”
“Làm gì? Nếu không ra đây thì làm sao có thể chứng kiến một trò hay như vậy?”
Mặc dù Trương Du từ khi còn là thai nhi đã mang bệnh, thế nhưng nhờ gia cảnh dư dả nên Cố phu nhân không ngừng mời danh y đến chẩn trị, mỗi ngày đều dùng dược liệu quý báu để bồi bổ, Trương Du tuy nhìn mảnh mai gió thổi cũng bay nhưng vẫn bình an sống đến bây giờ. Lúc này nàng ta dựa nghiêng người vào gốc cây liễu, nhìn lướt qua phụ thân Trương Xương Ung “thẹn quá hóa giận”, lại liếc xéo về phía Chương Hàm một cái, rốt cuộc mới cười lạnh mỉa mai: “Nương vừa buông tay mà cha đã gấp gáp vậy rồi, truyền ra bộ không sợ người ta chê cười? Cũng không nhìn xem là loại nữ tử nào mà cứ kéo về phòng, từ khi nào Trương gia chúng ta trở nên không quy củ đến thế?”
Vừa nghe lời này, Trương Xương Ung tuy tức giận nhưng ánh mắt chợt sáng lên. Mà Chương Hàm vốn tưởng rằng có vị cứu tinh xuất hiện thì cảm thấy như bị đánh đòn cảnh cáo, không khỏi buột miệng thốt lên: “Tỷ tỷ...”
“Đừng gọi ta tỷ tỷ, ngươi đâu xứng là muội muội của ta!” Trương Du chán ghét cau mày, đứng thẳng người lạnh lùng nói, “Ỷ vào một xíu ân nghĩa liền ăn vạ ở nhà ta không chịu đi. Chỉ tại nương đôi mắt bị mù mới coi ngươi thành bảo bối, ngược lại nữ nhi chân chính lại không chịu bỏ trong lòng, đều do ngươi mê hoặc nương! Nếu không phải ngày thường ngươi lượn qua lượn lại khoe khoang tư sắc, cha ta sẽ coi trọng nữ tử xuất thân hèn mọn như ngươi hay sao? Muốn tiến vào cửa Trương gia à, nằm mơ!”
Xưa nay Trương Xương Ung vẫn vô cùng nể sợ thê tử xuất thân Hầu môn, vì thế cũng có vài phần kiêng kị đối với nữ nhi. Lúc này nghe Trương Du nói vậy, hắn lập tức tươi cười nịnh nọt: “Du nhi, nếu con đã nói vậy, ta sẽ mang nàng ra khỏi phủ.”
“Chỉ cần đừng để nó làm bẩn mắt ta, cha muốn làm gì ta mặc kệ!” Trương Du thấy phụ thân mặt mày vui mừng, không khỏi khinh thường khẽ hừ một tiếng, “Tuy nhiên cha hãy nghe cho kỹ, những món vàng bạc trong của hồi môn nương để lại cha cứ việc cầm, nhưng tất cả những sản nghiệp từ nay về sau đều thuộc quyền ta chưởng quản!”
“Cái gì?”
Trương Xương Ung cảm thấy như sét đánh ngang tai, cả người suýt nữa phát ngốc. Thê tử xuất thân hầu môn, năm đó bởi vì Thiên Tử xưa nay coi trọng tiết kiệm nên của hồi môn của ả không quá ba mươi hai gánh, thế nhưng nhạc mẫu và hai đại cữu ca tặng cho gia sản không dưới mấy vạn, trong đó đáng giá nhất là những cửa hàng mặt tiền và bất động sản ở kinh thành. Ngoài ra, thê tử lợi dụng xuất thân và danh tiếng, trong lúc theo hắn nhậm chức mỗi nơi đều đặt mua ruộng đất và cửa hiệu với giá hời nhất, gia tài này ngay cả Hầu phủ cũng không biết. Có số gia sản này, cho dù nhạc gia không chịu hỗ trợ thì hắn cũng có khả năng mưu cầu điều nhiệm hồi kinh. Trong lúc thê tử bệnh nặng, hắn đã bắt đầu mưu tính vơ trọn số tài sản kia, thậm chí sai Tống mụ mụ độc chết Trịnh mụ mụ, thế mà không ngờ nữ nhi lại ngắm nghía từ lâu như hổ rình mồi.
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!”
“Gia sản kia là của Uy Ninh Hầu phủ và Võ Ninh Hầu phủ cho nương, sau này cha khẳng định còn muốn tục huyền. Nếu gây náo loạn truyền đến trong kinh, ngoại tổ mẫu và Nhị cữu cữu sẽ bênh vực ta hay đứng về phía cha?” Trương Du lạnh nhạt phát biểu, rồi hướng về phía Chương Hàm bĩu môi, “Thêm nữa, thây cốt nương chưa lạnh mà cha đã đánh chủ ý lên dưỡng nữ mà nương thương yêu nhất, lan truyền ra ngoài cha còn có thanh danh gì? Tiền bạc mà nương lưu lại cũng không dưới bốn năm vạn lượng ta đều đưa cho cha, vậy là thực công bằng lắm rồi.”
Chương Hàm trăm triệu lần cũng không thể dự đoán được, Cố phu nhân vừa qua đời là Tống mụ mụ liền độc chết Trịnh mụ mụ, Trương Xương Ung như sói đói lộ ra răng nanh dữ tợn vồ lấy nàng, không ngờ Trương Du là nữ nhi ruột thịt phát hiện một màn này không những mặc kệ, lại còn lôi gia sản mẫu thân để lại mà cò kè mặc cả với thân sinh phụ thân, thậm chí còn lấy chuyện của nàng để làm lợi thế. Trong nháy mắt, Chương Hàm cảm thấy những gì Cố phu nhân khổ tâm an bài chỉ là trò cười, mãi đến khi bỗng dưng lại thêm một người nữa xuất hiện.
“Phụ thân, đại tỷ...”
Trương Kỳ đột nhiên lộ diện cũng mặc một thân áo tang, vóc người cô nàng chưa nẩy nở trông nhu nhược yếu ớt, gương mặt có vài phần tương tự với Trương Du chỉ thiếu đi vẻ kiêu ngạo khinh khỉnh. Trương Kỳ mở cánh tay chắn trước người Chương Hàm, đau khổ cầu xin Trương Xương Ung và Trương Du: “Phụ thân, đại tỷ, mẫu thân vừa mới qua đời, từ trước đến nay đều yêu thương Hàm tỷ tỷ, nếu mẫu thân biết...”
“Cha, nghe kìa, một đứa thứ nữ mà còn luôn miệng lấy mẫu thân tới dọa người, thậm chí dám chỉ trích trên đầu phụ thân và đích tiểu thư ta đây!” Trương Du cười mỉa mai, đột nhiên xông lên tát Trương Kỳ một cái thật mạnh. Nhìn Trương Kỳ lảo đảo té ngã xuống đất, lúc này nàng ta mới lạnh giọng mắng, “Ngươi là cái thá gì, chỗ này đâu phải để ngươi xen miệng vào! Cùng lắm chỉ chui ra từ bụng nữ nhân hạ tiện, thật cứ tưởng mình là thiên kim tiểu thư của Trương gia!”
Nói xong lời này, nàng ta nhìn sang Trương Xương Ung đưa điều kiện: “Còn nữa, như ta vừa mới nói, sản nghiệp của nương đều thuộc về ta, chuyện khác ta mặc kệ, bao gồm sau này cha muốn tục huyền cưới ai vào cửa; nhưng phải thêm một điều, Trương gia trước mắt chỉ có một mình ta là tiểu thư, ta không muốn phải nhìn thấy nha đầu chết tiệt kia!”
Một tay nàng ta chỉ vào Trương Kỳ, trên mặt lộ vẻ chán ghét thật sâu: “Nếu không cha đừng trách ta viết thư cho ngoại tổ mẫu và Nhị cữu cữu báo cho bọn họ cọc gièm pha này. Đến lúc đó, cha đừng mong đời này còn có thể trở lại kinh thành, cho dù muốn ngốc tại Quy Đức làm Tri phủ cũng là nằm mơ!”
“Ngươi... ngươi...”
Trương Xương Ung biết trưởng nữ xưa nay chanh chua nhưng luôn cho rằng vì bệnh hoạn từ nhỏ gây ra. Hôm nay chứng kiến Trương Du bộc phát toàn bộ tính tình, hắn chỉ cảm thấy vừa tức lại vừa hận, nhất thời nói không ra lời. Thấy Trương Kỳ bụm mặt nằm trên mặt đất khóc thút thít, cho dù xưa nay hắn cũng chướng mắt thứ nữ này, nhưng những lời uy hiếp của Trương Du thật sự giống như dao nhỏ đâm vào tim hắn, rốt cuộc khiến lý trí hắn cũng bị hôn mê. Hắn lập tức tiến lên, vươn tay chộp lấy cổ áo Trương Du.
“Ngươi câm mồm cho ta! Đừng đem ngoại tổ mẫu và cữu cữu của ngươi ra dọa ta! Viết thư cho bọn họ? Hừ, ngay cả lễ tết ngươi cũng không viết cho ai chữ nào. Không có ta cho phép, ngươi một chữ cũng đừng mơ tưởng gởi ra!”
Trương Du trăm triệu lần không ngờ phụ thân đột nhiên bùng nổ, lúc này cổ áo bị gắt gao nắm chặt, nàng ta chỉ cảm thấy không thể hô hấp, vẻ mặt rốt cuộc lộ ra vài phần kinh hoàng. Khi trên mặt bị tát cho hai cái nóng rát, nàng ta lập tức tỉnh ngộ, giãy giụa thật mạnh vài cái, rốt cuộc chỉ nghe roẹt một tiếng, cổ áo bị xé rách lộ ra bả vai trắng nõn. Nhưng nhờ vậy mà nàng ta có thể thoát ra thối lui vài bước, nhất thời xấu hổ và giận dữ đan xen.
“Được, được lắm, ngươi cũng dám đánh ta! Ngươi chờ đó, để xem ta có đưa được tin ra ngoài hay không, ngược lại ta muốn nhìn coi ngươi lãnh được kết cục gì?”
Thấy Trương Du xoay người bỏ chạy, Trương Xương Ung rốt cuộc bừng tỉnh, hốt hoảng xông lên đuổi bắt. Hai bà tử đang kiềm giữ Chương Hàm cũng ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng minh bạch trước mắt chuyện càng quan trọng hơn là ngăn lại Đại tiểu thư, vội bỏ nàng ra cuống quít chạy theo.
Thấy tình cảnh đi tới nước này, Chương Hàm vội vàng nỗ lực ổn định tinh thần, tiến đến nâng dậy Trương Kỳ vẫn ngơ ngác ngồi dưới đất. Nàng chưa mở miệng nói được câu nào thì nghe “bõm bõm” hai tiếng, Chương Hàm ngẩng đầu nhìn thấy Trương Xương Ung và Trương Du giằng co thế nào mà hai cha con song song rơi vào hồ sen.
Ngay lúc này, trong lòng nàng đột nhiên nảy ra một cỗ mong ước nói không nên lời -- Nếu đôi cha con lòng lang dạ sói này cứ ôm nhau mà chết đuối thì ông trời mới thật sự có mắt!