Edited by Bà Còm in Wattpad
“Đáng chết, thật đáng chết!”
Lồng lộn dạo bước tới tới lui lui trong phòng, Trương Xương Ung cảm thấy tâm loạn như ma, miệng vô ý thức lặp đi lặp lại mấy chữ kia. Trong phòng, đồ nào có thể quăng được hắn đã quăng bể toàn bộ, dù vậy ngọn lửa tích tụ trong lòng không những chưa được dập tắt, ngược lại càng bùng cháy lan tràn hơn.
Hắn là Thám Hoa lang tiến sĩ hai bảng hàng thật giá thật, phong độ nhẹ nhàng tuấn tú lịch sự, nếu không Cố phu nhân đâu bao giờ chịu hạ mình gả thấp cho hắn. Thế nhưng sau khi thành thân, hắn chỉ an ổn ở Hàn Lâm Viện ngây người được ba năm, sau đó vào Lại Bộ chưa tới một năm đã đắc tội quan trên nên bị đẩy ra nhậm chức ngoài kinh. Nhạc gia thanh thế lớn như vậy mà chẳng thèm nhúng tay giúp đỡ được bao nhiêu, rốt cuộc chỉ tìm cho hắn được chức Tri châu quèn, sau đó thăng thành Tri phủ Quy Đức.
Cố phu nhân ân cần chăm sóc là thật, nhưng trông chừng hắn giống như đề phòng kẻ trộm. Hắn vốn định đi nhậm chức một mình để được thảnh thơi, ai ngờ ả nhất định phải theo hắn cho bằng được! Mấy năm nay hắn chưa từng có một khắc nào phóng túng, chưa từng làm một chuyện gì mình muốn làm. Hiện giờ khó khăn lắm nữ nhân kia mới chết, hắn trăm phương ngàn kế thừa dịp ả nằm trên giường bệnh đã thu phục hết thảy tôi tớ trên dưới trong nhà. Hắn còn sai Tống mụ mụ giết chết Trịnh mụ mụ tâm phúc của Cố phu nhân, thâu tóm vào tay tráp nhỏ đựng ngân phiếu và khế đất của bao nhiêu thôn trang và sản nghiệp, ai ngờ lại náo động ra một trận long trời lở đất như vậy!
“Lão gia...”
“Tiến vào!” Quát xong một tiếng, Trương Xương Ung thấy rèm cửa bên ngoài được vén lên, Tống mụ mụ vào phòng cong gối hành lễ. Hắn lạnh lùng hỏi, “Đám nha đầu của Du nhi đều đã xử trí?”
“Hồi bẩm lão gia, đã xong rồi ạ. Đối với bên ngoài chỉ nói đưa bớt người tới thôn trang, vì để phòng ngừa có ai chú ý dò xét, nô tỳ còn nói dựa theo ân điển của phu nhân thả mấy hộ người ra ngoài, trong đó có hai nha đầu của Hàm cô nương. Nô tỳ đã an bài người thích hợp, giữa đường sẽ lặng lẽ xử lý.” Tống mụ mụ kính cẩn cúi thấp đầu, thấy Trương Xương Ung hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ chấp thuận, lúc này mới thật cẩn thận nói, “Chẳng qua, từ khi tin tức phu nhân bệnh nặng được gởi đến kinh thành, phủ Uy Ninh Hầu và phủ Võ Ninh Hầu đều nói sẽ phái người tới thăm. Mặc dù người chúng ta phái đến Từ Châu dò hỏi tin tức còn chưa hồi âm, nhưng chỉ sợ người trong kinh sắp tới. Đại tiểu thư tuy rằng ngày thường không thích ra ngoài, vì thế không mấy người trong phủ nha biết mặt nàng, ngay cả người nhà của Lục Đồng tri cũng chưa gặp qua nàng, hạ nhân thì không cần phải lo, thế nhưng sợ rằng tin tức này không thể giữ bí mật được bao lâu...”
“Hừ, hừ!” Trương Xương Ung nặng nề khịt mũi, miễn cưỡng kiềm chế lửa giận trong lồng ngực, chậm rãi ngồi xuống, “Sức khỏe Du nhi từ trước đến nay không tốt, nếu ta nói nàng cực kỳ bi ai do mẫu thân qua đời nên cũng 'hương tiêu ngọc vẫn', có lẽ hai nhà Hầu phủ không thể nói gì hơn.”
“Lý do đó thật ra không tồi.” Tống mụ mụ căng thẳng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng sốt ruột, “Tuy nhiên lão gia cũng cần biết, từ trước đến nay hai nhà Hầu phủ luôn được Hoàng Thượng cực kỳ tín nhiệm, trưởng tỷ của phu nhân là Thục Phi nương nương sở sinh Tri Vương -- tuy nói là hoàng tử đứng sau không có khả năng được truyền ngôi Đại bảo, nhưng rốt cuộc vẫn rất được Hoàng Thượng sủng ái. Nếu lão gia vừa tang thê xong lại lập tức tang nữ, từ đây về sau đâu còn sợi dây liên hệ nào với Cố gia?”
“Đúng là vấn đề lớn. Cùng lắm thì ta lấy lý do thực hiện tâm nguyện của vong thê, muốn ta cầu thú nữ nhân Cố gia làm kế thê!”
“Lão gia, tộc nữ đâu thể nào giống nhau! Phu nhân là ấu nữ của Thái phu nhân, Đại tiểu thư là ngoại tôn nữ ruột thịt của Thái phu nhân, là ngoại chất nữ của Võ Ninh Hầu, là biểu muội ruột thịt của Uy Ninh Hầu. Nếu phải đổi thành một tiểu thư khác trong tộc thì đâu còn quan hệ ruột thịt với hai nhà Hầu phủ và Thục Phi nương nương. Huống hồ mẫu nữ đều qua đời một lúc, biết đâu được Thái phu nhân sẽ không bởi vậy mà canh cánh trong lòng? Chưa nói đến việc 'ngậm hờn trả thù', nhưng của hồi môn năm đó của Cố phu nhân phải được trả về mẫu gia dựa theo danh sách, đấy là trong luật đã ghi rõ ràng. Cho dù sản nghiệp phu nhân tích cóp riêng trong mấy năm qua sẽ thuộc về ngài, nhưng nếu lỡ Thái phu nhân trong lòng tức tối nhất định giữ riệt ngài ở phủ Quy Đức, hoặc là lại điều ngài về nơi hoang dã nào đó để nhậm chức...”
“Đừng nói nữa!”
Trương Xương Ung cảm thấy trong lòng dâng lên một trận tức giận, sau đó sinh ra vài phần hối hận. Nếu không phải hắn quá gấp gáp khiến xảy ra trận phong ba đêm nay, cứ để yên ổn một thời gian rồi từ từ mưu tính, nha đầu kia ở trong hoàn cảnh 'thân cô thế cô' chẳng lẽ có thể chạy thoát khỏi miệng hắn hay sao? Đúng vậy, đều do nha đầu kia mê hoặc khiến hắn mất lý trí, nếu không hắn đâu thể nào điên rồ đến nỗi gây ra án mạng này!
Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn co giật vài lần, hung ác hỏi: “Hai nha đầu chết tiệt kia đâu rồi?”
Tống mụ mụ thấy Trương Xương Ung sắc mặt không tốt, cuống quít cúi đầu thấp hơn: “Hồi bẩm lão gia, nô tỳ đã cho người canh chừng Nhị tiểu thư. Sợ nha đầu Chương Hàm kia có hành động kịch liệt gì, nô tỳ tự mình trói lại tay chân nó.”
Nói tới đây, mụ ta trộm liếc Trương Xương Ung một cái, thấy cơn giận của hắn vẫn chưa tiêu, trong lòng mụ ta âm thầm khoái trá, bèn cân nhắc từng câu từng chữ mở miệng nói tiếp: “Tuy nhiên, thời gian qua phu nhân yêu thích nó, mỗi lần viết thư về kinh thành cho Thái phu nhân thường nhắc tới rất nhiều chỗ tốt của nó. Thái phu nhân còn mở lời muốn phu nhân dẫn người về kinh cho bà ta nhìn một lần. Sự tình quan trọng vô cùng, nếu lỡ người Cố gia tới, để tránh nha đầu kia gây ra chuyện xấu, lão gia nên nhổ cỏ tận gốc...”
Thấy Trương Xương Ung hơi nhíu mày hiển nhiên không nỡ, mụ ta lại thấp giọng thuyết phục: “Cho dù luyến tiếc, lão gia cũng nên đề phòng người Cố gia đưa ra đề nghị muốn gặp nó, đến lúc đó hậu hoạn vô cùng...”
“Mẫu thân và đệ đệ của nó đều sớm bị ta nắm trong tay, thách nó dám lật trời!”
Nghĩ đến bản thân tung ra đủ chiêu trò mà vẫn chưa đắc thủ, nếu bây giờ Chương Hàm chết đi thì bao công sức của hắn sẽ thành 'công dã tràng' 'giỏ tre múc nước', Trương Xương Ung thật không cam lòng chút nào, dứt khoát bác bỏ đề nghị của Tống mụ mụ.
Ủng hộ bà còm ở w,attp,ad
Vào đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng thông báo, Trương Xương Ung khó chịu đưa mắt sai khiến Tống mụ mụ ra xem, còn hắn vẫn ngồi yên một chỗ dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay vịn, trong lòng tính toán xem tiếp theo nên làm gì bây giờ. Không bao lâu, hắn thấy Tống mụ mụ vội vã đi vào.
“Lão gia, không ổn!” Tống mụ mụ thấy Trương Xương Ung mặt mày nhăn tít, cuống quít cúi người gần như bám vào tai Trương Xương Ung thấp giọng nói, “Từ Châu truyền tới tin gấp, hai nhà Hầu phủ đã phái người đến rồi. May mắn Thường Vĩnh vẫn luôn chờ ở trạm dịch, cố ý đón người ở bên kia và dàn xếp tiệc đón tiếp, khó khăn lắm mới moi được một ít thông tin. Bên kia nói là, lúc trước phu nhân vì sự khó khăn của lão gia mà cầu Thái phu nhân và Thục Phi nương nương giúp đỡ, chuyện lão gia hồi kinh đã có triển vọng rồi. Còn nói Thái phu nhân nhớ phu nhân và Đại tiểu thư, muốn đem phu nhân và Đại tiểu thư về kinh thành điều dưỡng.”
Vừa nghe chuyện mình hồi kinh có hy vọng, đầu tiên là Trương Xương Ung cao hứng đến mức đứng bật dậy, nhưng sau khi nghe được câu tiếp theo, mặt hắn lập tức xám như tro tàn. Đứng yên một chỗ sắc mặt biến ảo một hồi lâu, rốt cuộc Trương Xương Ung suy sụp ngồi xuống, một tay chống lên tay vịn đỡ trán trầm tư một hồi lâu. Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng, lập tức ngồi thẳng thân mình.
“Du nhi ba tuổi đã theo ta rời kinh, sau đó chưa từng gặp lại những thân thích ở kinh thành! Hơn nữa, tuy nói mỗi năm trong kinh đều phái người tới thăm hai mẫu nữ nhưng Du nhi lại không thích gặp, mỗi lần đều nằm trên giường chỉ để một ma ma cách mành dập đầu là xong. Ngay cả ở Quy Đức phủ nha, tính tình Du nhi cổ quái không ra khỏi cửa, người gặp qua nó cũng cực ít.”
Tống mụ mụ lập tức nghe ra ngụ ý của Trương Xương Ung, quả tim như bị xoắn lại, chậm chạp do dự hỏi: “Lão gia, ý ngài là...”
“Nha đầu Chương Hàm do chính phu nhân dạy dỗ, huống hồ ta còn nắm trong tay người nhà của nó, chỉ cần có thể 'giấu trời qua biển'...”
“Nha đầu kia tuyệt đối không được!” Tống mụ mụ theo bản năng bật thốt lên một câu, thấy Trương Xương Ung lập tức không vui trừng mắt nhìn mình.
Tống mụ mụ nhớ tới con nhỏ kia đã từng ỷ vào sự sủng ái của Cố phu nhân, khi giúp Cố phu nhân tính toán sổ sách luôn vạch trần trương mục tham ô của mụ; còn nữa, có một nhà giàu mong bám vào tên tuổi Trương gia nên muốn cầu thú Nhị tiểu thư Trương Kỳ cho nhi tử ăn chơi trác táng nhà bọn họ, cũng là con nhỏ kia ở trước mặt Cố phu nhân ngăn trở, khiến năm trăm lượng tiền môi giới của mụ biến mất khỏi tầm tay.
Giữa mụ và con nhỏ kia còn biết bao nhiêu cọc ân oán không kể hết. Chính vì thế, mụ ta luôn thường xuyên mách lẻo về Chương Hàm trước mặt Đại tiểu thư Trương Du, lại thừa dịp phu nhân bệnh nặng xúi giục lão gia nhúng chàm nó. Tiểu tiện nhân này không biết trời cao đất dày, xứng đáng chịu cảnh cả đời không danh không phận mặc người giẫm đạp, đâu thể nào để nó có cơ hội trở mình?
Tròng mắt đảo nhanh, Tống mụ mụ vội vàng cười nịnh nọt: “Lão gia thử ngẫm lại coi, ai cũng biết Đại tiểu thư là người bệnh hoạn yếu ớt, nhưng Chương Hàm trông khỏe mạnh thế kia? Huống hồ gương mặt nó không có một xíu nào giống lão gia và phu nhân. Lão gia đừng quên lão tử và ca ca của nó vẫn đang ở trong quân của Nhị cữu lão gia, sơ hở bày ra khắp nơi. Thêm vào đó, nếu nha đầu này biến thành Đại tiểu thư, sau này lão gia sẽ không còn cơ hội để gần gũi nó...”
Nói tới đây, Tống mụ mụ biết chớp thời cơ bỏ ngang không tiếp tục, nhưng Trương Xương Ung lập tức tỉnh ngộ, không khỏi thầm mắng chính mình hồ đồ. Thấy Tống mụ mụ cúi đầu không nói nữa, hắn liền cau mày hỏi: “Hay là ngươi có biện pháp gì?”
“Lão gia, Đại tiểu thư không còn, chẳng phải vẫn có Nhị tiểu thư hay sao?” Tống mụ mụ đơn giản hướng dẫn từng bước, “Nhị tiểu thư và Đại tiểu thư đều là cốt nhục của ngài, gương mặt hai người vốn có bốn năm phần tương tự, người Cố gia chưa thấy qua Đại tiểu thư nên muốn 'giấu trời qua biển' dễ dàng hơn rất nhiều. Huống hồ Nhị tiểu thư từ trước đến nay nhát gan, tất nhiên không dám làm trái ý ngài, vóc người lại mảnh mai yếu ớt không nẩy nở, sức khỏe cũng không tốt, nếu nói đây là người luôn bệnh triền miên chẳng phải rất thích hợp?”
Mấy năm nay Cố phu nhân chưa bao giờ để tâm đến thứ nữ này, ăn mặc chi phí thậm chí còn kém hơn cả dưỡng nữ Chương Hàm, năm ngoái còn bệnh nặng một hồi khiến thân người càng thêm gầy gò. Hơn nữa với tính tình nhút nhát của Trương Kỳ, tương lai mụ ta muốn bắt chẹt còn không phải rất dễ dàng? Cầm trong tay nhược điểm lão gia bức tử đích nữ, còn thêm vào vụ 'thay mận đổi đào', nửa đời sau của Tống Tâm Liên này không cần sầu lo nữa rồi!
Biết rằng mưu kế này mà thành thì lão gia tất nhiên sẽ dùng ánh mắt khác đối đãi với mình, Tống mụ mụ trông mong nhìn chằm chằm Trương Xương Ung không chớp mắt. Thấy lão gia trầm tư thật lâu sau đó nhẹ nhàng gật đầu xem như đáp ứng, mụ ta vui mừng quá đỗi bèn cười đề nghị: “Hơn nữa, nô tỳ cũng là nha hoàn năm đó theo phu nhân xuất giá, lúc này có thể danh chính ngôn thuận đi theo hồi kinh, có gì không đúng sẽ tùy thời tùy nơi đề điểm, nhất quyết diễn màn kịch này thật hoàn hảo. Về phần Nhị tiểu thư, từ thứ nữ được đổi thân phận thành đích nữ, tương lai có hai nhà Hầu phủ hỗ trợ thì dễ dàng kiếm được một cửa hôn nhân như trong mơ, làm sao có thể không vui mà không nghe lời?”
“Tốt, tốt!”
Hàng mày nhíu lại của Trương Xương Ung rốt cuộc giãn ra hoàn toàn, liên tục gật đầu: “Đề nghị này của ngươi rất tốt! Kỳ nha đầu trời sinh tính tình yếu đuối, tất nhiên ta bảo cái gì chính là cái đó, hơn nữa thân mẫu của nó cũng sớm qua đời, đỡ đi một hồi phiền toái. Tuy nhiên, người trong nhà ai đã gặp qua Du nhi và Kỳ nha đầu ngươi phải lo xử lý. Từ Từ Châu đến đây nhiều lắm mất ba bốn ngày, thời gian không còn bao nhiêu!”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi làm.” Tống mụ mụ cong gối hành lễ, tuy muốn lui ra ngoài hạ nhục Chương Hàm ngay tức khắc nhưng mụ ta vẫn cẩn thận cung kính hỏi ý, “Hay là để nô tỳ đi gặp Chương Hàm một lần, cho nó biết mẫu thân và đệ đệ đều ở trong tay lão gia nên đừng nghĩ đòi chết đòi sống. Lão gia mau chóng 'gạo thổi thành cơm', sau khi thân thể thuộc về lão gia thì Chương Hàm sẽ không bao giờ dám hy vọng thoát ra khỏi lòng bàn tay của ngài.”
“Được lắm, chiếu theo lời ngươi nói mà làm, lát nữa ta sẽ đến thăm nó.”