Vĩnh Kết Đồng Tâm

Chương 2: Chương 2: cuộc sống mới




-Ưmmmm.. Mở mí mắt nặng trỉu,cô ngẩng đầu định thần lại quan sát căn phòng,là một nhã gian làm bằng trúc đơn sơ đối diện với chiếc giường là bộ bàn trà cũng làm từ trúc,quá sơ sài nhưng ngăn nắp,theo trí nhớ của cố chủ thì tên của nàng lại giống cô,Bạch Thiên Chân là đại tiểu thư Bạch gia,sinh ra là trẻ nhỏ quanh năm suy nhược,mẫu thân mất do băng huyết khi sinh nàng,nên phụ thân ghét bỏ nàng không thèm đối hoài đến thiên chân,ngược lại đem hết tình thương dành cho đệ đệ cùng muội muội của kế mẫu,vì sự xúi giục của kế mẫu nên phụ thân đem nàng đưa đến tuyết sơn giao cho chủ trì Linh Tâm Pháp Tự,mặc nàng tự sinh tự diệt.

-Haizz số phận bi phẫn a!thôi thì ngươi yên nghỉ đi từ nay ta sẽ thay ngươi mà xong,sẽ đem đôi mắt coi ngươi nhìn thiên hạ này!Mắt Thiên Chân kiên định nhìn về phía cữa nơi những bông tuyết trắng rơi phủ đầy trước sân.

Sau một khoảng thời gian,Thiên Chân lại kiểm tra thân thể nguyên nhân vì sau nàng lại chết,tay giơ cao đập vào đôi mắt nàng là một hình thù cổ văn kì lạ nằm im lìm trong lòng bàn tay cô ,đôi mày nhíu lại săm soi mất không biết bao lâu cô thật sự tìm không ra đó là thứ gì nên nàng bỏ qua một bên tiếp tục thăm dò thân thể,bổng nhiên cô mở trừng mắt,toàn thân toả sát khí.

-Hừ,dám đánh chủ ý lên thân thể cô đem cổ độc tước mệnh cô mà!quả nhiên người thời đại này nhẩn không từ thủ đoạn a!Vuốt nhẹ nơi cổ trùng yên giấc Thiên Chân thầm tính toán

-Có lẽ Cổ Văn trên tay đã khắc chế cổ độc,nhưng ai là người hại nàng!bây giờ thân thể cô quá yếu,phải điều chế cho thể chất khoẻ cái đả rồi tính tiếp,hừ,kẽ động đến cô thì hãy vui vẽ đi,không lâu đâu cô sẽ trả lại gấp vạn lần!

Mắt cô ánh lên vẽ quyết tuyệt,nắm chặt bàn tay dưới lớp chăn mỏng.

Chi nha....

Cánh cữa mở ra,gió lạnh từ núi tuyết sơn kéo vào phòng,nương theo đó một bộ dáng nhỏ nhắn bước vào phòng:

-Tiểu thư ngài đã tỉnh,ta đi thiện phòng nhờ sư phụ bên đó lấy ít cháo thanh đạm cho ngài,ngài dùng rồi uống thuốc a!

Đối diện nàng là Tiểu Mị,nô tì thân cận của mẫu thân,nay tình nguyện theo cô đến tuyết sơn.Bưng nhẹ chén cháo ấm nóng cô ăn từ tốn,Tiểu Mị vẫn đứng kề bên giường nhìn cô ăn xong và tiếp nhận chén thuốc từ tay Tiểu Mị uống cạn.Vị đắng làm cô nhăn mày,Tiểu Mị đưa cho cô viên ô mai để tránh đi vị đắng,xong xuôi lại đưa tay vén chăn đở cô xuống nghỉ ngơi chỉnh lại góc chăn,chuẩn bị bưng khay quay lưng ra cữa:

-Mị nhi,đa tạ muội!

Chân tiểu Mị khựng lại quay sang cười nhẹ với nàng:

-Ngài đừng đa tạ Mị nhi,đây là nhiệm vụ cuối cùng phu nhân giao phó cho ta!

Cô trùng mắt nhìn bóng dáng khuất sau cánh cữa,đúng mình hảo sống tốt để bảo vệ người thân duy nhất đối với cô ấm áp

Cuộc sống mới với cô đi a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.