Vinh Quang Chúa Tể

Chương 200: Chương 200: Hadey, người phán xét tội lỗi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thành phố Sao Paulo, cái nôi của bóng đá Brazil.

Sao Paulo là thành phố đông dân nhất không chỉ ở Brazil mà còn trên phạm vi Nam Mỹ và cả Nam Bán Cầu, với số dân lên tới hơn mười một triệu người, đây còn là một điểm nóng về đa dạng văn hóa, một khu vực có đông người Italy sinh sống nhất bên ngoài nước Italy, và điều này cũng đúng với cộng đồng người Nhật Bản, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha và Leban đang cư trú tại đây.

Nhà của Hadey ở Sao Paulo, đó là một căn hộ penthouse hạng sang hơn ba trăm mét vuông, với đủ thứ tiện nghi.

Hadey từng là một cầu thủ nức tiếng, trong giai đoạn đầu sự nghiệp, anh là một trong những chân sút đáng sợ nhất Nam Mỹ với khả năng bứt tốc trong quãng ngắn. Tuy nhiên, những chấn thương gân kheo đã ảnh hưởng lớn tới điểm mạnh nhất này của Hadey. Những gì còn lại của anh vẫn đủ giúp anh giành một quả bóng vàng, rồi, anh lại bị đứt dây chằng đầu gối.

Từ đó, hình ảnh của một Hadey đỉnh cao không bao giờ có thể tái hiện trên sân bóng nữa, anh từ giã vinh quang và sự nghiệp của mình ở một tuổi đời rất trẻ.

Hadey, sau đó lại kiếm sống bằng những hợp đồng quảng cáo, anh có cái mã đẹp trai và cao kều, người Brazil và cả thế giới đều yêu anh. Nhưng trong lòng anh, chỉ những tiếng tanh tách từ đèn flash máy ảnh khi cánh phóng viên ùa vào sân để phỏng vấn mới làm anh hạnh phúc. Anh ghét cái cảm giác vờ như mình còn có thể chơi bóng, phải mặc vào bộ đồng phục của đội tuyển để tạo mẫu, rồi lại tháo nó ra.

Hào quang của quá khứ đã trôi đi, người ta vẫn nhớ đến anh và thấy tiếc cho anh, nhưng những thế hệ cầu thủ người Brazil mới trẻ trung hơn, tốc độ và chuẩn xác hơn, cũng biết cách chiều lòng khán giả hơn đã khiến Hadey dần rơi vào quên lãng. Các đồng đội cũ của Hadey cũng không còn lui tới nhà anh thường xuyên nữa.

Tự anh đã xua đuổi họ.

Họ có những người bạn và câu chuyện của họ, mà một kẻ như anh không có chủ đề để có thể tham gia cùng được, có lẽ do thấy tội nghiệp Hadey, mà họ vẫn chơi với anh, nhưng anh thấy sự gò bó của họ.

Anh và họ vẫn thường nói về trái bóng, họ có thể nói về bóng đá từ chiều cho đến tận sáng, cuộc sống của họ chỉ có vậy, nó đầy đam mê, nó đơn giản mà cũng rất phức tạp, anh là một đứa trẻ mồ côi, ở đất nước Brazil, bóng đá là thứ duy nhất có thể đem tới một cuộc đời mới cho những cậu bé như anh.

Nếu không thể đá bóng, anh chẳng biết phải nói gì với những người bạn của mình.

Vậy nên, anh xua đuổi họ.

Hadey đã sống rất lặng lẽ, anh vẫn đi chụp ảnh để kiếm tiền, mạng xã hội của anh hầu như chỉ dùng để đăng quảng cáo, với thế giới, chàng cầu thủ tài hoa này có một cuộc sống đáng mơ ước kể cả khi anh ta về hưu non, nhưng chỉ Hadey mới biết anh luôn thấy chán chường thế nào, khi không thể chạm vào trái bóng và bung hết sức để chạy như một con báo, anh cảm thấy cuộc sống đã chẳng còn nhiều ý nghĩa nữa.

Rồi, anh bị trầm cảm.

Anh sa lầy vào rượu và chất kích thích, anh đắm mình trong những buổi Party thác loạn sáng đêm, anh gần như dùng hết số tài sản mà mình tích lũy được trong những năm tháng mặc quần đùi áo số, tai tiếng của anh át hết những tiếng thơm mà anh từng xây dựng trong quá khứ, các hợp đồng quảng cáo bị cắt, những người yêu quý anh nhất cũng rời bỏ anh.

Mạng xã hội của Hadey cũng dị dạng, trong những cơn mê sảng vì thuốc phiện, anh viết lên đó đầy những nội dung tiêu cực, tự tử, bạo lực và khiêu dâm.

Rồi cái tài khoản đó của Hadey cũng bị xóa mất.

Hadey cảm giác bị mất kết nối.

Anh chìm trong sự cô độc, không bạn bè, không người thân, chẳng một ai còn yêu quý anh nữa. Trong những đêm dài mà Hadey đê mê trong làn khói đặc của cần sa, anh cảm nhận sự cô độc đang nhấm nháp linh hồn mình, vậy nên, từ một người hướng ngoại và luôn vui vẻ, anh lại lầm lì và lạnh lùng, anh thu mình lại.

Điều mà có lẽ là may mắn nhất của Hadey là anh còn giữ được ngôi nhà để ở.

Nhưng khốn nạn thay, anh cũng bị nợ nần hành hạ, anh phải thế chấp một phần căn hộ để lấy tiền sinh hoạt, anh dùng chính tiền vay để trả lãi và khi anh rỗng ví, anh lại phải vay nhiều hơn để trả. Ngân hàng muốn bẫy anh, họ muốn cướp ngôi nhà của anh, họ vẫn cho anh ta vay dù rằng biết anh không có thu nhập.

Đã ba năm rồi, Hadey sống như một bóng ma.

Cho đến khi anh nhìn thấy Shaka de Virgo trong tivi, vị Chúa tể với trận chiến vĩ đại nhất mà loài người từng chứng kiến, nhân cách của anh ta thuyết phục Hadey, anh cũng nhen nhúm trong lòng mình những ngọn lửa mới.

Đó cũng là khi anh trở thành người xuyên không.

Hadey lại vay thêm tiền từ ngân hàng, anh đổi thành vàng và đi đến Tháp Kỵ Sĩ để nhận ban ân, Chúa muốn anh có một cuộc sống mới và tốt đẹp hơn, Người cho phép chàng cầu thủ này tìm lại Vinh Quang của mình theo một cách khác.

Thế là, anh trở thành một Walker!

Những gì mà anh đánh mất lại trở về với anh, ngôi nhà, những chiếc xe, chúng trở về mà không cần anh phải động một ngón tay để đòi lại.

Nhưng Hadey, giờ lại có một khát khao hơn xưa, khi anh đắm mình trong những tiếng vỗ tay của ba mươi ngàn khán giả. Anh muốn sân khấu của mình là cả thế giới, anh muốn làm một người hùng như Shaka de Virgo, anh thực sự muốn giúp người khác, như một siêu anh hùng.

Ở New York, anh đã tìm được điều anh hằng mong mỏi, là sự yêu quý và những cái cảm ơn tận đáy lòng, anh liều lĩnh xông pha, anh thấy đời mình đã có ý nghĩa, anh chiến thắng mẹ thiên nhiên và anh chạy, đến trước cả tử thần.

Cảm giác đó tuyệt vời lắm, nó khiến anh hạnh phúc hơn cả khi anh bứt tốc để ghi bàn.

Và, anh còn có thêm một phần thưởng tuyệt đẹp, một phần thưởng xứng đáng!

Đó là D'endrrah.

Hadey ôm cô đến căn hộ của mình, như vị quân vương dắt giai nhân về lâu đài, anh mãi mê giới thiệu cho cô về mọi thứ trong nhà và cô thì luôn tỏ ra ngạc nhiên với tất cả, sau đó, họ lại cuốn vào nhau, bộ giáp của Hadey rã và rơi xuống đất, làm hỏng sàn nhưng anh không quan tâm vì D'endrrah đã đón chào anh vào vườn địa đàng.

Hadey có thể nghe thấy tiếng máu đang dồn trong mạch đập, tất cả những gì anh muốn là ái ân với cô. Cảm thấy cô, đó là khát khao, là đam mê, là cuồng vọng. Cô là người duy nhất đánh thức cơn đói của con dã thú trong anh. Anh tiến lên, trong khi môi anh nhấm nháp từng tấc trên cơ thể cô, từng chút, từng chút một.

Thăng hoa trong xúc cảm mãnh liệt, Hadey nằm nhoài trên người D'endrrah, anh nhìn cô. Lúc này, anh yếu ớt như một con sói con. Nhưng anh đang ở nhà, và người phụ nữ này chính là sức mạnh của anh. Thiên đường của anh.

Trong luồng tư tưởng mê đắm đó, trong đầu anh nhoáng lên một điều gì đó, một điều gì đó thật lạ lùng.

Một khoảnh khắc, Hadey nhận ra điều mình đã làm với một người phụ nữ lạ mặt mà anh ôm từ New York sang tận Sao Paulo, anh hoang mang nhưng tiếng thở của D'endrrah và vết máu trên drap giường làm anh mất hết tỉnh táo. Một sức mạnh, kỳ lạ và đen tối đã che đi những băn khoăn của Hadey, như D'endrrah là ai, vì sao anh lại bị cô ta cuốn hút đến quên mình như vậy, vì sao cô ta lại có thể hứa hẹn với anh những điều anh mong mỏi.

Hadey còn có lý trí, nhưng sự hoài nghi của anh về D'endrrah lại chẳng thể làm được chức năng cảnh tỉnh của nó.

D'endrrah ôm cổ Hadey: “Chàng thật tuyệt vời, chàng là người đàn ông đầu tiên của em.”

Hadey, đột nhiên lại ngồi dậy và ôm mặt mình, khóc như một đứa trẻ, D'endrrah tựa đầu lên vai anh, cô vuốt ve tấm lưng rắn rỏi của người kỵ sĩ, một cách dịu dàng:

“Chàng cô đơn lắm đúng không, nhưng từ giờ đã có em ở đây rồi, em không để chàng phải cô đơn đâu. Em sẽ luôn ở đây với chàng nhé, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc với nhau, chàng bảo vệ em. Và em sẽ yêu thương chàng hơn tất cả.”

Hadey ôm chầm D'endrrah, anh nấc nghẹn: “Em... em, em có phải là một giấc mơ của tôi không. Nếu em là một giấc mơ, tôi van em đừng biến mất. Xin cho tôi hãy luôn mơ mộng và đừng bao giờ tỉnh lại nữa.”

D'endrrah cắn nhẹ vành tai của Hadey: “Cảm nhận em đi, xem em có phải là một giấc mơ hay không?”

Hadey gầm gừ như một con thú hoang, anh ngấu nghiến đôi môi gợi cảm của D'endrrah, anh cảm nhận từng hơi thở ấm áp của người phụ nữ, môi anh lại rời khỏi môi cô, tiến dần xuống cổ rồi vướng vít nơi cằm.

Cơ thể D'endrrah mềm nhũn, Hadey lại cảm nhận hơi nóng của cô trên da thịt mình, cảm nhận vòng tay cô ôm chặt lấy anh. Cảm nhận cô đang nằm gọn trong vòng tay anh, cảm nhận được tất cả tình yêu D'endrrah dành tặng cho anh.

Hoặc đó chỉ là một ảo tưởng, nhưng Hadey đã chẳng đếm xỉa đến điều đó.

Anh đang trở về với con người nguyên thủy đầy hoang dã của mình. Hành động của anh đầy bạo ngược và chiếm hữu, nó khiến D'endrrah rên lên vì những rung động bên trong cơ thể.

“Lucas da Silva, em yêu chàng.”

...

Lucas da Silva, hay Hadey, đã hoàn toàn mất kiểm soát với D'endrrah, gần như là thế, cô gái đẹp tuyệt mỹ với mái tóc dài màu đỏ hung như máu đã hút hồn anh, họ ngấu nghiến cơ thể nhau từ sáng cho đến tối.

Hadey ngồi ở trên giường, anh mồi thuốc và định rít nhưng rồi, anh lại dập nó đi, D'endrrah nằm nghiêng, nhìn anh:

“Vì sao chàng lại không hút thuốc, em biết chàng thích thế.”

Kỵ sĩ vuốt ve bờ vai của D'endrrah: “Tôi không muốn hôn em với hơi thở nồng mùi khói thuốc lá.”

D'endrrah cười rất tươi: “Em sẽ không chê bai chàng đâu, hãy cứ làm điều chàng muốn.”

Hadey lắc đầu.

D'endrrah cầm lấy bàn tay của Hadey và hôn lên nó: “Em sẽ làm cho chàng trở thành người anh hùng vĩ đại nhất thế gian này, hơn cả vị chúa tể, hơn cả vị thần, chàng xứng đáng với điều đó. Em cảm nhận được trái tim của chàng.”

Hadey ngẩn ngơ: “Tôi phải làm thế nào?”

D'endrrah ngồi và đứng dậy, Hadey nhìn thấy những dấu tích của anh vươn trên đùi cô, điều này khiến anh dâng lên một cảm giác tự hào ghê gớm, nào ai có thể ái ân với người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ như thế?

Không ai cả.

D'endrrah khoác chiếc áo sơ mi của Hadey, cô nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Khi thế giới vẫn còn hỗn mang, mọi linh hồn hợp nhất làm một, khi đó, chỉ có hạnh phúc và tình yêu thương. Nhưng rồi, mọi thứ được nhào nặn, những linh hồn phải rời khỏi nguồn cội.”

“Họ bị đọa đày xuống địa ngục này, nơi đây là địa ngục. Họ bị vấy bẩn. Em cũng bị đọa đày đến thế giới này, thật khổ sở làm sao.”

Hadey đi đến sau lưng và ôm D'endrrah, người phụ nữ chạm lên đôi tay của kỵ sĩ, cô vuốt ve và thủ thỉ:

“Em được giao cho một sứ mệnh, em cần một sứ giả để thực hiện sứ mệnh của mình. Người đó là chàng, chàng sẽ giúp em chứ?”

Hadey nói mà chẳng hề nghĩ suy: “Được.”

D'endrrah than thở: “Vậy thì chàng sẽ có tất cả những gì mà chàng mong muốn, bất kể đó là điều gì.”

“Bất kể ư?”

“Đúng vậy.”

D'endrrah cầm lấy bức tượng được đặt cạnh cửa lên, cô ngắm nghía nó, đây là tượng cầu thủ của Hadey, phiên bản thu nhỏ của Lucas da Silva mặc áo đội tuyển bóng đá quốc gia Brazil.

Rồi.

Trong cái nhìn kinh ngạc của Hadey, bức tượng bỗng hóa thành vàng!

Hadey sửng sốt, sự hoài nghi bị đè nghiến trong lòng anh hơi vùng dậy, nhưng rồi lại bị ánh mắt của D'endrrah tiêu diệt, khi cô ta xoay người lại và đưa cho anh bức tượng, D'endrrah nhìn vào đôi mắt đỏ rực với vòng dung nham của Hadey, họ chạm mắt với nhau và chàng kỵ sĩ đắm đuối trong đôi mắt xanh của D'endrrah.

Nó thật trong, sáng và đẹp đẽ.

Nhưng, chủ nhân của nó lại nói những điều đáng sợ:

“Chàng là một người hùng, nhưng người hùng đích thực, người hùng được trao cho sứ mệnh vĩ đại nhất là người sẽ đưa các linh hồn bị vấy bẩn, tội nghiệp và khốn khổ về nguồn cội, bằng thanh gươm của chàng, hãy chấm dứt sự đau khổ cho các linh hồn. Và em sẽ có sức mạnh để thực hiện các nguyện vọng của chàng.”

Hadey thả bức tượng vàng xuống, anh lùi lại về phía sau:

“Em muốn tôi, giết người sao?”

D'endrrah nhìn thấy sự giằng xé của Hadey, những thứ bị cô ta bóp chết lại hồi sinh, người phụ nữ gật đầu, cô hỏi:

“Chàng làm được không?”

Hadey nghiến răng, trong anh dường như có một cuộc chiến dữ dội giữa những thứ mà anh tin tưởng và những điều mà D'endrrah rót vào tai, người phụ nữ thở dài:

“Chàng không muốn có sức mạnh để bảo vệ em sao?”

Hadey lắc đầu, anh ta ôm đầu mình và quỳ xuống đất: “Không, không.”

Người kỵ sĩ rồng nhìn như đã điên loạn, D'endrrah có thể áp chế sự hoài nghi của anh về lai lịch của cô, có thể khiến anh ta mê mẩn và chấp nhận cô, làm cho Hadey mụ mị đầu óc, sa đọa trong sắc đẹp và sự dịu dàng của mình, nhưng cô khó có thể đầu độc Hadey, khiến anh ta trở thành một tên giết người.

D'endrrah ngồi xuống đối diện Hadey, cô ôm anh: “Em hiểu, chàng chưa sẵn sàng cho việc này. Nhưng mà chàng có thể đi và chứng kiến. Thế giới của chàng luôn bị giằng xé bởi cái ác, không phải sao? Là một người hùng, chàng phải trừng phạt tội ác. Thế giới này sẽ thật trong sạch, mà những linh hồn bị vấy bẩn đó cũng được yên nghỉ ở nguồn cội của tất cả.”

“Đó là sự trừng phạt vì công lý và chính nghĩa.”

...

Hadey giống như một cái xác không hồn, anh ta đi theo D'endrrah, người phụ nữ mặc một bộ đồ của anh, cô nắm tay và dẫn dắt Hadey ngang qua những con phố.

Đột nhiên, kỵ sĩ nghe thấy tiếng van xin,

“Làm ơn tha cho tôi đi.”

Đó là giọng của một người đàn ông có tuổi, giọng nói sợ hãi của ông ấy hòa lẫn trong tiếng gió vọng lên từ tòa nhà đằng xa. Hadey tỉnh táo trở lại, D'endrrah chạy thẳng đến đó, kỵ sĩ rượt theo cô ta, họ lướt qua vài dãy nhà cho đến khi tìm được nơi phát ra tiếng nói.

Mới đầu, nghe có vẻ giống như một người đàn ông nghèo đang bị cướp trong con hẻm nhưng khi đến gần, Hadey lại kinh ngạc khi nhận ra chuyện này không đơn giản là một vụ trấn lột.

Bốn người đàn ông cao to, dồn một người vô gia cư vào góc tòa nhà cũ kỹ, mùi hôi thối từ rác thải tỏa ra từ ông ấy, khi ông cố đưa ví tiền cho bọn chúng: “Lấy đi.”

Ông van nài: “Xin đừng làm hại tôi, làm ơn.”

Một gã đàn ông hất bay cái ví của ông, gã cười: “Bọn tao không định cướp của mày đâu, thằng già thối tha, bọn tao chỉ muốn giết mày thôi.”

“Vì sao?”

“Thế giới đang chết nhiều người lắm, chết thêm một thằng già như mày thì chẳng ai sẽ để ý cả. Tao muốn làm chuyện này lâu rồi.”

Gã đàn ông đạp vào ngực ông già, gã nghiến giày lên cơ thể gầy guộc của ông, mặc cho ông ta cầu xin. Gã cười khoái trá:

“Mày giống như con giun, như loài côn trùng, chuột và bọ. Trong khi rất nhiều đã chết vì mấy vụ xuyên không, một thằng già rác rưởi như mày lại sống, mày không thấy bất công à?”

Hadey ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh này, D'endrrah thì lại xông vào xô ngã gã đàn ông, cô dựng ông già dậy, chẳng thèm để tâm đến mùi hôi thối bốc lên nồng nặc từ người ông.

“Ông có sao không?”

Ông lão ho ra máu, ông ú ớ vài hơi rồi bất tỉnh.

Bọn đàn ông thì lại huýt sáo, chúng nhìn D'endrrah, tham lam như những con thú. Cái gã bị té đã đứng dậy, hắn cười: “Xem nào, con ả này đẹp thật, trời ạ, tao chưa thấy ai đẹp như nó. Nhưng mày sai lầm khi xen vào chuyện của bọn tao rồi.”

Gã đàn ông này nhìn chằm chằm vào ngực D'endrrah, trong khi ba tên đồng bọn thì vây cô gái và ông lão vào giữa.

Hadey nhìn thấy ánh mắt của D'endrrah trông sang mình, kỵ sĩ hít sâu, rồi anh xông đến với một tốc độ kinh khủng, trước khi bốn tên này kịp phản ứng, anh đã cho mỗi đứa một đấm vào bụng làm chúng khụy xuống, nôn thốc nôn tháo.

Gã đàn ông nhìn Hadey chằm chằm, hắn nói một cách khó nhọc: “Mày... mày là một Walker, mày có biết bọn tao là ai không?”

D'endrrah nói thay cho hắn: “Ngươi là con của Hector Salamanca, các ngươi buôn ma túy, mại dâm và tống tiền. Ngươi đã từng cưỡng hiếp hai trẻ vị thành niên, đánh đập và làm tàn tật sáu người vô gia cư, bức tử một cảnh sát.”

Cô gái tóc đỏ lại nhìn ba tên khác, đôi mắt của cô như nhìn thấu hết mọi tội lỗi của chúng:

“Các ngươi cũng như vậy, kể từ khi Tuco Salamanca thuê được một Walker, các ngươi trở nên bành trướng, các ngươi đập gãy chân hai cầu thủ trẻ chỉ vì họ không chịu gian lận theo ý các ngươi.”

“Khi Tuco Salamanca cưỡng hiếp bọn trẻ, các ngươi đã ở đó, các ngươi đã quay Video lại và các ngươi còn tham gia cùng hắn. Các ngươi là những linh hồn bị vấy bẩn.”

Bốn gã đàn ông này kinh ngạc, rồi chúng bắt đầu chửi rủa người phụ nữ.

D'endrrah để ông lão nằm xuống, cô đi đến cạnh Hadey: “Chúng sẽ không thể bị trừng trị bởi pháp luật, chàng biết điều đó mà. Nhà Salamanca có quan hệ rất rộng với những kẻ có quyền lực, chúng áp bức những người cùng khổ và không có tiếng nói.”

“Chàng phải trừng trị chúng.”

Hadey ngơ ngác, D'endrrah siết tay, cô nói: “Nhìn vào mắt em.”

Kỵ sĩ rồng làm theo lời cô, rồi anh ta giật mình, thảng thốt, ký ức của bốn tên đàn ông này đổ vào đầu anh ta như dòng thác, chúng lướt qua rất nhanh nhưng Hadey có thể những nhìn thấy hết những điều ghê tởm mà chúng đã làm.

Hadey như thấy trước mắt anh, gương mặt của hai cô bé vị thành niên đã bị chúng xâm hại nhiều lần, anh cũng nhìn thấy vẻ mặt của những tên đồng bọn, chúng như những con thú chứ chẳng phải người.

D'endrrah nắm lấy cổ áo của Hadey: “Chàng đã nói là sẽ tin em, chàng phải tin em, chúng đáng phải chết. Với tất cả những gì mà chúng làm. Chúng đáng chết!”

Hadey đi đến trước mặt Tuco Salamanca và đặt tay đầu hắn, hắn hoảng sợ và bắt đầu van nài anh, hệt như lúc ông lão vô gia cư đang van nài hắn.

D'endrrah nói: “Giết hắn đi.”

Hadey nhắm mắt, anh bóp vào trán Tuco Salamanca, đầu của hắn như một quả bóng bị anh cầm trong tay, rồi Hadey vặn một vòng.

“Rắc”

Tiếng xương cổ bị vặn gãy vang lên, không lớn lắm nhưng nó như một mũi tên bắn vào tim Hadey.

Anh đã giết người rồi.

Tuco Salamanca trợn mắt, đột nhiên, xác của hắn hóa thành ánh sáng màu vàng và bay vào người D'endrrah, chỉ có bộ đồ và một cái răng giả rơi xuống đất.

Hadey cảm thấy một dòng nước rất ấm áp chảy vào người anh, khi D'endrrah đặt tay mình lên vai anh.

Kỵ sĩ mở mắt ra, anh kinh ngạc nhìn D'endrrah, trữ lượng và dung tích Mana của anh đã tăng một cách đáng kinh ngạc. Cô nói:

“Đây là phần thưởng của chàng, còn ba tên nữa, chàng hãy phán xét chúng đi. Chúng có tội.”

Hadey im lặng, anh đến gần và bẻ gãy cổ ba tên còn lại, mặc cho chúng van nài nhưng Hadey chỉ nhìn thấy bộ mặt gớm ghiếc của chúng trong ký ức của Tuco Salamanca.

Lần này, anh mở mắt và nhìn thật kỹ, cách mà cơ thể chúng hóa thành ánh sáng vàng, bay vào người D'endrrah.

Và cách cô trao sức mạnh cho anh.

Hadey cảm nhận được quyền năng đang cuộn trào trong người mình.

D'endrrah lại ngồi xuống cạnh ông lão, Hadey thấy rõ những vết thương của ông liền da cực nhanh, rồi ông ta lại tỉnh dậy, ông sợ hãi tới mức bỏ chạy ngay mà chẳng kịp có tiếng cảm ơn.

D'endrrah đứng dậy, cô nói với Hadey: “Chàng có hối hận không?”

Hadey cúi đầu, anh nhìn đôi tay của mình: “Như thế này, có thật sự đúng đắn hay không?”

D'endrrah nói: “Không có đúng hay sai, việc chúng còn nhởn nhơ, liệu có đúng đắn hay không?”

Hadey không trả lời được.

“Chàng là một người hùng, một người hùng, từ giờ chàng là Hadey, người phán xét mọi tội lỗi trên thế gian, đưa những linh hồn bị vấy bẩn trở về nguồn, thế giới sẽ tốt đẹp hơn và chàng, sẽ trở thành người hùng vĩ đại nhất trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.