Vinh Quang Chúa Tể

Chương 201: Chương 201: Ngoại truyện Miharu - CỬA HÀNG ĐỒ CHƠI




Năm 2010, Nhật Bản.

Phố Akihabara nằm ở Tokyo, là trung tâm văn hóa game, manga và anime nổi tiếng ở đất nước mặt trời mọc.

Có một người đàn ông vận đồ công sở đang thập thò giữa mấy cửa hàng bán đồ chơi, trông ông không hợp với con phố này lắm, ông nghiêm chỉnh đến mức buồn chán so với đám thanh niên dị biệt thể hiện cá tính và sự nổi loạn ngay trên những bộ trang phục, đầu tóc và xe cộ xung quanh.

Đây là thời mà thanh thiếu niên bung phá mọi khuôn phép, mọi lễ giáo, mọi ràng buộc từ văn hóa truyền thống, kimono không còn là trang phục được sùng bái. Họ hướng tới thời trang kỳ dị. Thậm chí, càng lập dị càng tốt, phong cách chủ đạo đang thống trị trong giới trẻ thời này có tên Harajuku, một hình thức cosplay, kết hợp giữa nhân vật thần tượng trong truyện tranh và phong cách và sức sáng tạo riêng, cốt làm sao phải càng đặc biệt, càng ấn tượng càng tốt.

Người đàn ông chẳng thể hiểu được vì sao những đứa trẻ thích cắt vớ để chồng vào tay, vì sao chúng thích mặc những cái quần đầy dây nhợ hay như ông cũng không hiểu vì sao chúng thích dán garo đầy mặt, dù chẳng bị một vết sẹo nào.

Ngặt ở chỗ là con gái rượu của ông cũng bắt đầu lục tung tủ y tế để trộm garo, ông với vợ mình hoảng hồn khi nhận ra số garo mà họ mua đã sạch veo, họ gặng hỏi mãi thì thằng nhóc Kirito gần ba tuổi mới mách là chị Miharu lấy để “trang điểm“.

Trời ạ!

Con bé chỉ mới chín tuổi!

Người đàn ông, lúc này mới nhận ra mình dường như hơi ít quan tâm tới con bé, ông không thực sự nhớ rõ lần cuối mà ông dẫn con bé đi chơi là khi nào.

Ông đã quá bận rộn kể từ khi gia đình nhỏ của mình đón chào thành viên thứ tư, ông phải làm việc nhiều hơn để chu toàn được cuộc sống.

Một người đàn ông ở độ tuổi trung niên có nhiều thứ để lo lắm, ông cần một nơi ở mới khang trang hơn và có ít nhất là ba phòng riêng, bởi lũ trẻ sẽ cần không gian của chúng; khi chúng muốn dẫn bạn về nhà chơi, chúng sẽ tự ti khi mà nhà của chúng quá nhỏ nữa, thế là ông cùng với vợ của mình bán căn nhà cũ và họ chuyển đến một căn hộ cao cấp, rộng rãi với đầy đủ tiện nghi ở trung tâm Osaka.

Ở Nhật Bản, những người giàu có và thành công lại thích sống trong các căn hộ chung cư hơn là nhà mặt đất như Đại Việt, những căn hộ này nằm trong thành phố với rất nhiều tiện ích, chúng an toàn, hệ thống giao thông xung quanh phát triển, cơ sở hạ tầng được xây dựng hoàn thiện.

Những căn hộ cao cấp này có giá đắt hơn hơn nhà riêng nữa, thêm vào đó là phải đóng các khoản phí quản lý, phí đỗ xe hàng tháng, thường thì những nhóm có thu nhập trung bình khó có thể trả những chi phí này.

Người đàn ông đã tính toán thật chi li để có thể gồng gánh các chi phí này, kể cả khoản tiền mà ông đã vay để bù vào thêm với tiền bán ngôi nhà cũ để mua căn hộ này theo hình thức trả góp.

Sau đó, chiếc xe của ông đã cũ rồi, có thêm một thành viên mới thì họ phải đổi một chiếc rộng và có nhiều tính năng hơn, đây cũng là một khoản đáng kể. Cuối cùng là chi phí sinh hoạt tăng thêm, ông còn phải lập kế hoạch cho các khoản trong tương lai, đó là tiền học phí trong mười mấy năm đèn sách của hai đứa trẻ.

Nhìn đâu cũng là tiền.

Người đàn ông là lao động duy nhất, vợ ông thôi việc và ở nhà chăm lo cho gia đình từ khi sinh bé Miharu, ông mặc bộ suit nghiêm chỉnh của mình và lao ra đường mỗi ngày như một chiến binh, chiến trường của ông chẳng có gươm đao mà nó còn khốc liệt hơn vậy nữa, ông là một kiến trúc sư, chỉ cần có một nét sai của ông trên bản vẽ, thì công trường sẽ phải đập đi xây lại cả tháng.

Khi đó thì nhà thầu sẽ chậm tiến độ và chủ đầu tư sẽ đòi bồi thường, có thể ông sẽ mất việc, nghề của ông khó khăn vậy đó.

Nhiều năm trời rồi, ông chiến đấu miệt mài và hăng say, ông chăm lo cho gia đình theo cách của những người đàn ông, đó là lao đầu vào công việc và kiếm tiền đem về cho vợ, nghe đơn giản vậy nhưng lại chẳng hề đơn giản chút nào, chẳng kể tới rủi ro nghề nghiệp thì việc vun vén tình cảm gia đình cũng làm ông đau đầu lắm.

Ông càng làm việc nhiều hơn thì càng ít có thời gian để quan tâm bọn nhỏ, cả vợ của ông nữa.

Thế nên là, khi ông phát hiện ra con gái rượu trang điểm bằng garo, ông như sực tỉnh, ông quyết định sẽ nghỉ hẳn một buổi chiều để đi mua quà cho con bé, tất nhiên, cả bà vợ nữa chứ.

Nịnh vợ thì dễ thôi, ông chỉ cần tấp vào cửa hàng trang sức và chọn một đôi hoa tai thật đẹp là được nhưng với con gái rượu thì mới khó nhằn, Miharu bé bỏng của ông chẳng hề thích búp bê, nó mê xe hơi tàu lửa, khủng long và cả siêu nhân điện quang, những thứ của em trai nó.

Mà bọn trẻ thời nay khó chiều lắm nhé, chẳng thể mua đại món đồ chơi cho chúng là xong đâu mà phải nghiên cứu xem anime nào đang thịnh, bộ manga nào đang sốt, rồi mình mua mấy thứ liên quan, thì lũ trẻ mới ưng cái bụng.

Người đàn ông đã thập thò cả buổi, ông lặn ngụp ở Akihabara và gần như chết đuối trong hàng tỉ thứ đồ chơi ở đây.

Mỗi người bán hàng tư vấn cho ông một kiểu, họ nhập dòng sản phẩm ăn theo anime hay manga nào thì quảng cáo thứ đó lên mây, thế nhưng ông chẳng tìm thấy thứ mình muốn.

Ông không chỉ muốn Miharu vui, mà còn muốn con bé có sở thích lành mạnh, có thể phát triển năng khiếu và trí thông minh cho nó nữa.

Người đàn ông nhìn đồng hồ, tầm tiếng thì trễ tàu về Osaka rồi, ông thở dài thườn thượt, nhìn rầu rĩ lắm.

Trong lúc ông định mua đại thứ gì đó thì một cửa hàng, như có ma lực kỳ dị nào đó, lại thu hút sự chú ý của ông.

Đó là một cửa hàng đồ chơi nhỏ, hơi khuất, nó không kê standee quảng cáo đầy mặt tiền, và cũng chẳng có nhân viên nào chạy ra đong khách.

Người đàn ông lại chú ý cửa hàng này, vì nhìn nó chỉn chu và tối giản, với một gam màu trắng và không có chi tiết thừa, biển hiệu của nó lại được thiết kế chỉ với hai màu là trắng và xanh dương.

Tên nó là Innovator.

Trước cửa hàng này, có một mô hình người máy làm từ nhựa cao cỡ mét tám, nhìn rất chi tiết và đẹp mắt, người đàn ông là một kiến trúc sư, ông có gu thẩm mỹ và cái cửa hàng đồ chơi tên Innovator này làm ông có cảm tình lắm.

Ông quyết định ghé vào cửa hàng, xem như cầu may.

“Chắc là Miharu của bố sẽ thích rô bốt nhỉ.”

Người đàn ông ngắm nghía người máy, ông chẳng biết nó là nhân vật của bộ manga hay anime nào cả, nhưng ông thấy nó đẹp.

Bước vào trong cửa hàng, một mùi hương tinh dầu rất dịu xộc vào mũi ông, nó khiến ông thấy thư giãn và thoải mái, xem chừng, chủ tiệm là một người tinh tế lắm, khác với mấy cửa hàng đồ chơi khác, nơi này cũng không bật nhạc ầm ĩ mà chỉ có những âm thanh Piano nhẹ nhàng, sâu lắng.

Ông bỗng thấy tò mò với người chủ tiệm.

Nhưng mà chủ tiệm đâu rồi?

Người đàn ông nhìn xung quanh, cửa hàng này chẳng có tới một nhân viên nữa, ông đi một vòng mà không thấy có ai cả, không nhân viên, mà ông thì cũng là người khách hàng duy nhất.

Chắc là buôn bán ế ẩm?

Người đàn ông tặc lưỡi, ông thấy thương thương chủ tiệm, tiền thuê mặt bằng ở Akihabara đắt đỏ lắm, cửa hàng rộng tới cả trăm mét vuông thế này thì mỗi tháng phải trả bao nhiêu chứ, mà họ chẳng có khách, thế thì toi.

“Thôi, kể cả không chọn được gì ưng ý thì cũng mua ủng hộ chủ tiệm, thời buổi này ai cũng khó khăn cả mà.”

Người đàn ông lầu bầu một mình, ông dạo trong cửa hàng, tiệm đồ chơi tên Innovator này chuyên bán rô bốt, chỉ mỗi rô bốt mà thôi, chẳng có một cái poster nào cả mà khắp các kệ đều trưng đầy rô bốt, chúng được làm từ nhựa và đẹp tới nao lòng!

Ông bố định mua đồ chơi cho con nhưng mà ngắm một hồi, tới ông cũng thấy thích nữa, những thứ này đẹp lắm, chúng được tạo hình với đủ mọi phong cách, gai góc, dữ dằn cũng có; mà thô, nhìn cơ bắp, cục mịch cũng có.

Nhưng ông thấy ưng nhất với mấy mô hình tương đối đơn giản, với những đường nét hiền hoà. Ông đặc biệt chú ý tới một mẫu rất giống với con rô bốt kê ngoài mặt tiền cửa hàng.

Đẹp, đơn giản và thanh thoát, phối giữa hai màu trắng và xanh dương, trông như một hiệp sĩ.

“Ồ, đấy là Gundam Exia. Một dòng sản phẩm gunpla mới, Anime Gundam 00 ra hồi năm 2007 nhưng tới giờ vẫn còn rất sốt.”

Người đàn ông gật gù, rồi ông giật mình nhìn sang bên phải, từ lúc nào mà cạnh ông đã có một người đứng lù lù ở đó rồi?

Chủ tiệm? Nhân viên?

Hay là khách giống như ông?

Đây là một người thiếu niên, không, là một thanh niên mới đúng, độ tầm hai mươi, gầy, cao và có nét thanh tú, với mái tóc đen và đôi mắt màu đen, anh nói tiếng Nhật rất chuẩn nhưng người đàn ông cảm giác anh không phải là người Nhật.

Thanh niên cười, nụ cười của anh ta nhìn rất chân thành, nó khiến người đàn ông thấy như được sưởi ấm dưới ánh nắng mặt trời trong một ngày đông giá lạnh.

“Bác đến đây để mua đồ chơi cho con phải không, cháu là chủ cửa hàng này. Bác cần cháu tư vấn chứ?”

Chủ tiệm? Trẻ vậy sao?

Người đàn ông cảm thấy hơi bất ngờ, ông hỏi: “Gunpla là gì vậy?”

Thanh niên trả lời rất từ tốn và chi tiết: “Gunpla là từ viết tắt của Gandamu no Puramoderu. Từ này được dùng để chỉ loại đồ chơi mô hình lập thể bằng nhựa có đề tài là các người máy được gọi là Mobile Suit xuất hiện trong series Anime Gundam.”

Người đàn ông gật gù, ông lại hỏi: “Cái này... cứ mua về là chơi hay sao cậu?”

“Không đơn giản như vậy đâu ạ, tuy cháu cũng bán mô hình đã lắp ráp và sơn sẵn nhưng cháu khuyên bác không nên mua loại đó, vì như vậy chẳng còn gì vui nữa.”

Người thanh niên mở cái tủ bên dưới ô trưng bày Gundam Exia và lấy từ trong đó ra một hộp đồ chơi, anh mỉm cười và nói:

“Đi theo cháu nhé, cháu cho bác xem.”

Ông bố đi theo chàng thanh niên, bấy giờ ông mới phát hiện cậu ta chẳng những từ tốn và lịch sự trong lời nói, mà phong thái, cách đi đứng của cậu cũng toát lên một khí chất rất nhã nhặn, nhẹ nhàng.

Điều này có vẻ hơi lạ với một người thanh niên còn trẻ như vậy, cậu ta chẳng giống những chàng trai nổi loạn bên ngoài tí nào.

Chàng thanh niên kỳ lạ này dẫn người đàn ông đến nơi trong cùng của tiệm đồ chơi, ở đó có một chiếc bàn hình tròn, cửa hàng này chẳng hề có quầy tính tiền, ông đã ngó kỹ mà không thấy.

“Chà, nơi này lạ thật đó, bình thường cậu buôn bán có ổn không, tôi thấy thích nơi này lắm, lịch sự, không màu mè và nhạc cũng hay.”

“Với lại cậu không có thuê nhân viên hả?”

Thanh niên đặt cái hộp đồ chơi lên bàn, anh ta trả lời một cách dí dỏm:

“Cháu làm ăn cũng tạm, đủ sống bác ạ. Cháu có nhân viên nhưng mà hôm nay cháu lại cho họ nghỉ phép rồi, chắc vì hôm nay cháu biết bác sẽ đến nên mới để họ về, cho cháu được gặp riêng bác đó.”

Người đàn ông nở nụ cười, cậu chủ này vui tính ghê.

Chàng thanh niên mở cái hộp hồ chơi ra, bên trong là những cái vỉ có gắn các mảnh ghép rất phức tạp, anh nói:

“Lắp ráp Gunpla khác với suy nghĩ của nhiều người, nhìn vào và tưởng đây chỉ là một mô hình siêu nhân của trẻ con. Thực tế, kết cấu sản phẩm rất phức tạp, người chơi phải bỏ ra số thời gian không nhỏ để hoàn thành.”

“Có khi chỉ mất hai tiếng với các mô hình Gunpla đơn giản nhưng cũng có lúc khối lượng thời gian đó lên tới vài ngày hoặc cả tuần. Độ phức tạp của Gunpla dựa trên cấp độ từ cao đến thấp như HG, SD, RG, MG, PG. Một mô hình HG, nghĩa là High Grade sau khi hoàn thiện sẽ cao khoảng mười ba centimet, đạt tỉ lệ một trên một trăm bốn mươi bốn so với chiều cao thực của Gundam trong Anime.”

“Ồ, hay vậy?”

Người đàn ông cầm mấy cái vỉ lên soi, ông ta là một kiến trúc sư, vốn mê mẩn những công việc đòi hỏi tính tỉ mỉ thế này nên thấy thích lắm.

Chủ tiệm đồ chơi vẫn cứ trình bày, ông nghe và gật gù liên tục, cảm thấy mình được tiếp thu thêm một loại kiến thức mới, thú vị, hóa ra thế giới đồ chơi cũng lắm công phu như vậy.

“Đây là một mô hình HG, cháu khuyên bác nên mua loại này.”

Thanh niên nói một câu làm cho ông bố ưng hết sức: “Nó không chỉ là một thú chơi, mà còn rèn luyện cho bé tính tỉ mỉ, sự khéo léo và kiên nhẫn, việc sơn lên các chi tiết cũng phát triển tư duy hội họa của bé nữa.”

Người đàn ông hỏi: “Bé trai ba tuổi có chơi được không, tôi định mua cho con gái là đứa lớn nhưng thấy hay quá, chắc tôi mua hai bộ luôn.”

Người thanh niên lắc đầu: “Không được đâu, ba tuổi thì chưa lắp ráp được Gunpla, tuy nhiên bác có thể để hai chị em chơi cùng, ừm, cháu gợi ý bác nè, bác nên tặng cái này cho cậu nhỏ, để cậu bé chơi với cô chị, cho cô chị giúp đỡ cậu bé. Hai chị em sẽ hợp tác với nhau.”

Người đàn ông chau mày: “Thế nhưng mà tôi định mua nó cho con bé lớn cơ, giờ thành cho thằng nhỏ, chị nó sẽ tị nạnh thì sao?”

Thanh niên mỉm cười: “Cháu nghĩ là không đâu, cô chị hẳn sẽ thương cậu em trai lắm, chẳng tị nạnh. Với lại, bác nên tâm lý với bé gái một chút, cháu thấy bác chọn mấy món đồ chơi này để mua cho con gái, chắc ở nhà bé gái hay chơi đồ chơi của con trai hơn phải không ạ?”

Người đàn ông gật đầu, thấy cậu này nói trúng phóc.

“Nhưng mà nếu bác mua đồ của con trai tặng cho bé ấy, bé ấy sẽ không thích đâu. Bé gái càng lớn thì càng không thích, tuy trong lòng, bé thích thật đó nhưng ngoài mặt bé sẽ mắc cỡ vì phải chơi đồ của con trai bác ạ. Nhưng nếu mà là chơi ké của em mình thì không sao.”

Người đàn ông tròn mắt: “Cậu còn trẻ mà sao tâm lý vậy? Cậu cũng có con hả?”

“Dạ... “

Người đàn ông bất ngờ lắm: “Trời, cậu còn trẻ vậy mà đã lập gia đình rồi à, còn có con nữa?”

“Dạ.”

“Khổ lắm đó cậu à.”

Người đàn ông thở dài, nhưng rồi ông mỉm cười: “Phải lo toan đủ thứ hết, nhưng mà... nhìn chúng từ tấm bé, bi ba bi bô, rồi lớn lên, biết gọi bố, cảm giác đó thật khó tả, mọi khó khăn hay khổ nhục cũng bõ, chỉ cần chúng vui và hạnh phúc thì mình cũng thấy vui lây.”

Người thanh niên cũng nở nụ cười: “Dạ.”

“Thôi được rồi, tôi cũng sắp phải về. Hôm nay gặp cậu tôi thấy mừng lắm, lúc khác tôi lại ghé qua tiệm nhé, tôi già rồi mà thấy mấy thứ này tôi cũng mê cậu ạ.”

Chủ tiệm gật đầu: “Bác đi thong thả ạ.”

“Ơ, còn phải tính tiền chứ?”

“Dạ.”

Người đàn ông ôm hộp đồ chơi ra khỏi cửa hàng Innovators, ông thấy ưng cái này ghê gớm, ông đi qua đường và nhìn lại thì thấy cậu chủ đang đứng ở ngoài vẫy tay để chào ông.

Ông bố cười và vẫy tay với cậu rồi đi về hướng ga tàu điện ngầm.

Người thanh niên trông theo ông bố, nụ cười trên môi anh thật tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.