Vinh Quang Chúa Tể

Chương 207: Chương 207: Hadey và buổi bình minh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Những cảm xúc của tôi bay thật cao, vào trong màn đêm kia và tan vỡ thành từng mảnh.

Ôi, nhịp tim tôi lại hướng tới sự tội lỗi của màn đêm, giọng nói của người giống như chất gây mê. Thật lạnh lẽo, cướp đi cảm giác của tôi. Cho dù, chúng ta cố gắng hòa giải những bất đồng, chúng sẽ không bao giờ kết thúc.

Tại sao lại phải chiến đấu?

Ngay cả khi ánh sáng bị dập tắt. Ngay cả khi trái đất này bị hủy diệt. Tôi sẽ không bao giờ quên đi. Điều ước nhỏ bé đó.

Nó sẽ dẫn lối chúng ta về đến nơi cần đến. Tôi sẽ tìm đến người.

Tro tuyết.

Rơi xuống từ bầu trời của người.

Tro tuyết. Hãy cho tôi nghe thấy, tại sao tôi lại phải chiến đấu.”

...

Miharu bật nhạc ầm ĩ, kể từ khi anh Tuân “xài” loa của Gundam Exia để phát nhạc Michael Jackson, cô cũng nghiện nghe nhạc ở trong buồng lái, hệ thống âm thanh đi trước thời đại mấy trăm năm của người máy khổng lồ này làm cô thấy phê tới từng tế bào.

Cô gái đang thấy chán vì phải ở yên trên Đảo Thánh để canh giữ lâu đài Lindisfarne, đây là nhiệm vụ của cô.

Miharu đã liên lạc với gia đình để báo tin bình an, cô biết họ sẽ lo sốt vó lên khi thấy cô xông thẳng vào không gian vũ trụ để tham chiến, trò chuyện với phụ huynh xong, cô lại buôn dưa lê với các Innovator, nghe họ kể về chuỗi hành động cứu hộ người dân trong thảm họa sóng thần.

Hết thứ để nói thì Miharu ngồi nghe nhạc để giết thời gian.

Một Walker sẽ không còn cần đến nguồn năng lượng bổ sung từ thực phẩm thông thường, cho nên đối với những người bước trên con đường Vinh Quang, việc ăn uống phục vụ cho các nhu cầu về tinh thần của họ chứ chẳng phải là dinh dưỡng. Một vài Walker sẽ có ảo giác “đói” khi không ăn nhưng thực tế thì cơ thể họ vẫn luôn khỏe mạnh, lúc này thì việc được ăn những món ngon sẽ khiến cho họ hạnh phúc.

Miharu cũng vậy, cô không cần ăn nhưng cô đang có ảo giác đói, cô thèm bánh kem bắp, hồi đó cô sợ ăn nhiều sẽ béo rồi xấu nhưng từ khi thành Walker thì cô ăn bao nhiêu cũng chẳng mập được, thế là cả một thế giới mới mở ra với cô.

Đối với Miharu mà nói thì niềm hạnh phúc lớn thứ hai khi trở thành Walker thì là được ăn bánh kem thả ga.

Còn cái đầu tiên thì đương nhiên là được ngồi trong buồng lái của một Mobile Suit thực sự!

Đã hai tháng kể từ khi cô nhận được đặc ân của Edelgard von Hresvelg, Miharu nhớ rõ lúc đó mình đã bước đến bên ông như thế nào, dù họ chẳng thể giao tiếp với nhau nhưng cô hiểu được ông đang kỳ vọng nơi cô điều gì, Miharu nhìn thấy ánh mắt của một con đại bàng già nhìn một con non của nó, đó là ánh mắt của một bậc thầy tìm kiếm truyền nhân.

Miharu đã nhận đặc ân từ Edelgard von Hresvelg.

Thế nhưng cho đến giờ cô vẫn không biết đó là một đặc ân kỳ diệu đến thế nào.

Sau này khi Miharu tìm hiểu về thế giới MU Continel bằng những cuốn da dê trong cái nhà nhỏ, ngoài Hiệp Ước Cạnh Tranh Tự Do, bản đồ của thế giới tự nhiên giam giữ Hydra, Edelgard von Hresvelg còn để rất nhiều thứ ở trong đó, nơi này từng là phòng đọc sách của ông.

Miharu đã giận Edelgard von Hresvelg khi ông ban ân cho cô, cái giận dỗi đó nằm ở chỗ cô có thể sẽ chết nếu thất bại, nếu cô chết thật thì sao? Ông già đó không cố thể hiện điều này ra cho cô biết, cô chẳng được cân nhắc. Vậy nên Miharu dỗi lão già tội nghiệp này, dù cô rất kính trọng ông.

Từ chỗ dỗi Edelgard von Hresvelg mà ở MU Continel, cô ít khi về thăm ông mà chỉ gửi tin qua cho ông thôi.

“Nhã, Nhã, Nhã.” Miharu lèm bèm: “Tên gì mà như con gái, người cũng hiền lành và tử tế thế mà lúc cần thì cứ như một con quái vật ấy, ấm áp nóng bỏng nhưng cũng thật nhẹ nhàng, vừa ôn hòa nhưng cũng có thể lạnh lùng. Lúc thì cẩn thận muốn chết, khi thì có thể bất chấp tất cả. Cứ như một mớ hỗn độn mâu thuẫn, đối lập nhưng cũng thật... “

“Thật hấp dẫn.”

“Nói không thích tui mà hứa hẹn sẽ bảo vệ cho tui, còn móc ngoéo với tui nữa.”

Miharu ngơ ngác, cô nhớ rõ gương mặt của vị chúa tể, khi những đường kiếm của Hion trở nên chậm dần và Nim có dấu hiệu sẽ phát động tấn công, khi đó nhìn Shaka de Virgo như một ác thần, vầng mặt trời vàng dữ dội như muốn hủy diệt hết thế gian; Miharu biết vị chúa đó sợ cô sẽ bị con Nim làm hại nên mới điên vậy.

Cô gái ôm má, cô thấy mặt mình lại nóng phừng phừng: “Ôi, lại nghĩ gì thế này.”

“Người ta có cả mẹ cho con nuôi rồi, có khác gì hai vợ chồng đâu.”

Miharu thở dài, lại thấy buồn xo: “Ngài ấy vừa đẹp và lại dịu dàng, hơn nữa lại còn mạnh mẽ khủng khiếp, quyền lực và rất giàu có, chẳng có một khuyết điểm gì hết, còn mình thì... “

Em bé của The Innovators ngồi bó gối: “Mình thì sao nhỉ? Mình cũng đâu có thua kém đâu, mình chỉ còn trẻ thôi.”

“Nhưng mà làm sao cạnh tranh được bây giờ... buồn ghê.”

Miharu duỗi tay ra, cô lại tưởng tượng lúc Shaka de Virgo móc ngoéo với mình. Cô biết, không phải riêng cô mà đổi lại là Trang hay Katie, hoặc bất kỳ ai ở The Innovators, vị chúa tể đó cũng sẽ bảo vệ họ bằng cả tính mạng.

Nhưng biết là một chuyện, tình cảm của con người mạnh mẽ lắm, nó được nuôi dưỡng chỉ bằng những chỉ cử chỉ nhỏ xíu hay những lời nói của người mà mình đem lòng yêu mến. Miharu biết cô đã yêu đơn phương rồi, cô mến vị chúa tể đó dù anh chẳng đáp lại tình cảm của cô, tình cảm cô dành cho anh ta chỉ là một phía thôi.

Dù cô biết, cô không được Shaka de Virgo dành cho một sự quan tâm đặc biệt, nhưng cô cũng thấy vui và hạnh phúc thật sự. Cô nâng niu từng chút một những gì thuộc về chàng trai mà cô đang yêu thầm. Đó đơn giản là một là những lời nói, những cử chỉ.

Như khi anh ấy móc ngoéo với cô như vậy, khi anh ấy nói sẽ bảo vệ cô.

“Hay là buông nhỉ?”

Miharu thở dài, rồi cô quyết định gọi cho bố.

Người đàn ông, bố của Miharu bắt máy rất nhanh: “Con đói phải không? Sao lúc nãy đi mà không đem theo đồ ăn.”

Miharu mím môi: “Dạ... “

“Sao đấy hả con? Ở đó có gì hả?”

“Dạ không ạ... “

“Sao đấy Miharu?”

Miharu nói: “Bố ơi... bạn của con, ừm, là bạn của con nhé. Cô ấy thích một người lắm mà anh ấy không thích cổ, ảnh có người yêu rồi. Cô ấy hỏi con, liệu cô ấy có nên buông không ạ?”

Bố của Miharu im lặng một lúc rồi ông nói, ông nói rất nhiều, rất nhiều và Miharu thì lắng nghe ông:

“Ừm, bạn của con. Bố nói này, con gái khi đã yêu vào mặc dù cho đó là tình yêu đơn phương thì cũng sẽ dành hết tình cảm của mình cho người đó. Dẫu họ biết rằng sẽ chẳng nhận lại được kết quả tốt đẹp. Mặc dù biết người con trai kia không có chút tình cảm gì với mình hay thậm chí biết anh ta đang cố tình né tránh thứ tình cảm mà mình dành cho họ nhưng vẫn cố gắng duy trì tình cảm đó.”

“Họ sợ cảm giác thất bại và sợ cảm giác phải từ bỏ đi người mà mình hết lòng thương yêu. Nhưng hãy nên nhớ rằng việc bị ám ảnh quá mức về người mà mình yêu đơn phương sẽ không hề tốt một chút nào. Bởi sẽ chẳng có phép màu nào có thể khiến cho một người không có tình cảm gì lại đi thích họ cả.”

“Tình yêu đơn phương không có gì là sai trái. Tuy nhiên trước khi bắt đầu mang tình cảm của mình cho một ai đó thì con gái nên học cách yêu thương chính bản thân mình trước. Đôi khi trong cuộc sống này không phải cứ hy sinh và làm thật nhiều điều cho con trai, thì họ sẽ cảm thấy cảm kích.”

“Tình yêu vốn dĩ là sự xuất phát từ tự nguyện và tình cảm chân thành. Đừng trông mong sự đền đáp từ chàng trai kia rồi khiến cho bản thân mình cảm thấy thất vọng tràn trề. Đồng thời cũng đừng bao giờ quá hi sinh vì một người để có thể làm khổ chính bản thân mình.”

“Nghe chưa Miharu, con khuyên bạn mình hãy đóng lại tình yêu đó đi. Bước tiếp để tìm kiếm cho mình một tình cảm mới. Phấn đấu cho bản thân mình trở nên tốt đẹp hơn. Đừng bao giờ quên yêu thương bản thân mình và hãy luôn tự tạo ra cho mình cơ hội để sẵn sàng đón nhận một tình yêu mới, nhé con.”

Miharu cúi gằm mặt: “Dạ... con sẽ nhắn lại với bạn.”

“Khi nào Miharu về bố mua thật nhiều bánh kem cho con nhé.”

“Dạ... “

“Bố thương Miharu nhất, ngoan nhé.”

...

Brazil, Sao Paulo

Kỵ sĩ rồng Hadey, kẻ đã trở thành người phán xét tội lỗi, vị sứ giả tiễn đưa các linh hồn bị vấy bẩn về nguồn theo lời D'endrrah đang đi săn ở thành phố Sao Paulo.

Mục tiêu đầu tiên của anh ta là gia đình Salamanca, chúng là những tên tội phạm quyền lực đến từ Mexico, với sự trợ giúp của D'endrrah, Hadey rất dễ dàng tìm được hang ổ của chúng, thậm chí những kẻ đang lảng vảng ở ngoài cũng nằm trong tầm ngắm của Hadey.

Anh quyết định sẽ giết chết những con chuột lạc bầy, sau đó mới vào trong hang chuột.

Hadey đã giết người, trừ ba gã đã hành hung ông già ngoài đường, anh còn mới giết thêm bốn người nữa, chúng là những kẻ giao ma túy cho những cậu thiếu niên, để lũ trẻ bán lại cho bọn nghiện đang chui rúc trong mấy cái xó xỉnh rách nát nhất Sao Paulo.

Người kỵ sĩ rồng luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cùng với việc anh giết càng nhiều người hơn, sức mạnh đen tối của D'endrrah càng trở nên quyền năng và nó bắt đầu che mắt Hadey, một cách hoàn hảo, nó cho kỵ sĩ thấy những viễn cảnh sẽ xảy ra chứ không còn là quá khứ nữa.

Hadey nhìn thấy tương lai của những kẻ mà anh giết, chúng sẽ làm hại rất nhiều người và anh đang cứu rỗi những nạn nhân của chúng.

Một cái gì đó bên trong con người của Hadey cũng đang khuấy động những năng lực tiềm tàng, nó cho phép anh ta kết nối với những con mồi, anh có thể cảm giác thấy cái ác của chúng rất rõ, đó là một cảm xúc khó tả, độc địa và ghê tởm.

Hadey ghét cay ghét đắng thứ cảm xúc đó, chúng như những nốt nhạc lạc quẻ, rền rĩ, chói tai và gây khó chịu, việc Hadey muốn làm là tắt chúng. Và khi sự tĩnh lặng đến, anh cảm thấy mình bình yên.

D'endrrah nắm tay Hadey: “Chàng đang được chia sẻ các cảm giác của em, em vẫn luôn phải chịu đựng những điều này.”

Kỵ sĩ rồng cúi đầu, anh thở dài, thật sâu.

“Hãy kết thúc những điều này, cùng với em.”

...

Hector Salamanca tự hỏi không biết mình còn có thể ngon giấc được nữa không, lão đã mất liên lạc với đám đàn em chỉ trong vài giờ, kể cả con trai của lão.

Suốt đêm, Hadey và D'endrrah đã ngược xuôi khắp mọi ngả đường của Sao Paulo và tiêu diệt hầu hết các chân rết của nhà Salamanca.

Cuối cùng, bọn họ đi đến hang ổ của lão trùm.

Đó là một biệt thự ở ngoại ô Sao Paulo, được canh phòng rất nghiêm, trông chẳng khác với một cơ sở của quân đội, với từng đội lính gác có vũ trang.

D'endrrah luôn theo sát Hadey như hình với bóng, chính xác thì cô ta như một cái bóng của kỵ sĩ rồng, anh ta di chuyển đến đâu thì D'endrrah sẽ ở ngay phía sau, không chậm hơn hay nhanh hơn anh ta.

“Chúng phải làm hại bao nhiêu người thì mới có thể xây dựng được một nơi như thế này, chàng có biết không, anh hùng của em?”

D'endrrah rót vào tai Hadey, khi hai người đến trước ngôi biệt thự: “Rất nhiều, rất nhiều người. Họ là những kẻ cùng khổ, chúng đầu độc họ bằng ma túy, khiến họ phụ thuộc vào thứ chất cấm đó, chúng hủy hoại hoàn toàn cuộc sống và cơ thể của họ.”

“Thế nhưng chúng vẫn nhởn nhơ, bởi vì chúng là những kẻ máu mặt và quyền lực. Chúng càng mạnh mẽ hơn khi thuê được cả Walker, chàng có cảm nhận được sự dơ bẩn của linh hồn chúng không?”

Hadey gật đầu, D'endrrah nói: “Hãy phán xét chúng đi Hadey, hãy làm công việc của một anh hùng.”

Kỵ sĩ nói: “Tôi không có gươm và áo giáp, tấn công một nơi như thế thì phải có vũ khí, trang bị.”

D'endrrah mỉm cười: “Chàng sẽ có một thanh gươm và một bộ áo giáp.”

Người phụ nữ tóc đỏ chạm lên vai Hadey, như một phép màu, hoặc, là quyền năng của quỷ dữ, hai thanh gươm như được làm từ vàng và cả bộ giáp với cùng chất liệu hiện ra, chúng đeo lên Hadey như đã sớm thuộc về người kỵ sĩ.

Hadey ngạc nhiên, anh ta cảm nhận được sức mạnh của chúng!

Đây là những trang bị và vũ khí tuyệt vời, chúng đã đồng bộ hết, Hadey cảm thấy như đôi tay mình được kéo dài lên những lưỡi kiếm và bộ giáp thì trở thành cơ thể của anh.

Bộ giáp và hai thanh gươm có màu vàng, chúng đẹp, tinh xảo và khiến cho Hadey trở nên như một vị thần có đầy sức mạnh, sự quyền uy.

“Đây là những món quà mà chàng nhận được, chỉ có những người hùng vĩ đại mới xứng đáng với chúng.”

D'endrrah cầm một cái vương miện, cô ta đội nó lên đầu hadey: “Chúng được gọi là Bình Minh, thế giới này đã hết hồi hoàng hôn và chìm trong bóng tối. Chúng sẽ giúp chàng đưa thế giới đến với một buổi sớm có ánh mặt trời soi rọi.”

“Bình Minh?”

Hadey siết cán của hai thanh gươm báu, kỵ sĩ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực của anh ta có những điều khác lạ: “Tôi sẽ đem đến Bình Minh?”

“Đúng vậy.”

D'endrrah chỉ vào tòa lâu đài: “Bắt đầu từ nhà Salamanca, chàng hãy đem đến ánh sáng cho những nạn nhân của chúng. Người anh hùng vĩ đại của em, hãy làm công việc của chàng đi.”

Kỵ sĩ rồng hét lên, anh giương đôi cánh và tấn công vào biệt thự của nhà Salamanca, mà D'endrrah, với sức mạnh kỳ lạ của cô ta, thì đang giấu che những gì xảy ra dưới mọi ống kính quan sát.

...

Khi lưỡi kiếm của Bình Minh lướt qua hàng chục cái cổ họng của những tên lính gác, biến chúng thành ánh sáng màu vàng, Hector Salamanca biết lão đang phải đối đầu với chuyện gì.

Có một Walker đang tấn công nhà Salamanca!

Đó là một kỵ sĩ rồng mạnh mẽ, trong cơn hoảng loạn cùng cực, lão bấm số để gọi cho tay Walker mà mình thuê được thế nhưng nỗ lực lão là một sự muộn màng.

Bởi vì Hadey đã đạp văng cửa phòng làm việc của Hector Salamanca, người kỵ sĩ mặc giáp vàng trông như thần thánh bước đến gần lão trùm.

Trong một thoáng, Hadey cảm nhận được một sự ghê tởm khủng khiếp bốc ra từ trên Hector Salamanca, anh như nhìn thấy hàng ngàn cái bóng màu đen đang cuốn lấy lão, đó là sự nguyền rủa đến từ những người mà tên trùm hãm hại.

“Phán xét hắn đi, người hùng của em.” D'endrrah nói: “Chấm dứt sự đau khổ của hắn.”

Hector Salamanca gào lên, gã móc súng ra và nã liên tục vào người Hadey nhưng những viên đạn chẳng làm bộ giáp có nổi một vết xước. Người kỵ sĩ bước đến gần lão một cách chậm rãi, cho đến khi gã đã bắn hết cả băng đạn, thì lưỡi gươm của anh cũng đã vung lên.

“Hector Salamanca.”

Hadey nói: “Ngươi có tội.”

Lão trùm định van nài người kỵ sĩ nhưng anh đã chém thanh kiếm xuống, đó là một đường gươm đẹp tuyệt, nó chém đôi gã trùm tội phạm, chém đứt đôi cái bàn làm việc, cái tủ và bức tường phía sau.

Nó cũng chém mất sự hoài nghi của Hadey.

Mà ở chân trời, bình minh cũng ló dạng rồi.

Kỵ sĩ tắm mình trong ánh sáng mặt trời đang dâng lên từ phương Đông, ánh sáng xuyên qua bức tường đã sụp đổ, rọi lên bộ giáp và gương mặt của Hadey.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.