Vinh Quang Chúa Tể

Chương 77: Chương 77: Hai chiến tuyến kỳ lạ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Queen Xenomorph bước ra ngoài cánh khổng không gian, nó ngẩng cao cái đầu với chiếc vương miện như gạc mọc ngược phía sau, cơ thể cao mười lăm mét, như một bộ xương đen khổng lồ với những cái gai sắc nhọn và bốn cánh tay, chiếc đuôi dài với phần chóp như một lưỡi thương bén lẻm, thứ vũ khí sinh vật hoàn mỹ do các kỹ sư vũ trụ tạo ra này thể hiện hết vẻ đẹp chết chóc trên từng bộ phận cơ thể.

Mọi bộ phận của Xenomorph đều là vũ khí, ngay cả thứ dung dịch đang chuyển hóa trong người cũng là Axit có thể ăn mòn mọi thứ kim loại, với Queen Xenomorph thì càng dữ dội hơn nữa bởi cơ thể khổng lồ của nó, lớp giáp của Queen Xenomorph cứng cáp hơn lũ rết đen khổng lồ rất nhiều lần, ngay cả những cú chém của một Walker là Rengoku Kyojuro cũng chỉ cắt được những vết nông trên người nó.

Dù là vậy, máu Axit từ những vết cắt đó cũng hòa tan lưỡi kiếm thép của Rengoku Kyojuro.

Queen Xenomorph đã xuất hiện, như vậy kẻ triệu hồi nó, đầu sỏ cho những náo động, những tội ác khủng bố, chống lại loài người cũng đã hiện thân đâu đó gần Bệnh viện Quốc tế Osaka.

Chien the Great nhìn con quái vật Queen Xenomorph, hắn đã xem mọi tập phim của Serial Alien, chưa có con nữ hoàng nào của loài Xenomorph to lớn và đáng sợ như vậy. Thứ này hẳn được triệu hồi từ một dòng thời gian khác của Serial Alien, một con nữ hoàng đã tiến hóa đến mức độ Queen Mother, nữ hoàng của các nữ hoàng!

Một thông tin từ một trang fandom của Xenomorph chạy qua đầu Chien the Great:

“Khi một tổ Xenomorph đạt đến một số lượng cực lớn cá thể sinh sống, một Queen thường sẽ phát triển thành Queen Mother. Sự biến đổi cuối cùng của loài Xenomorph, sinh vật này có thể kiểm soát toàn bộ Xenomorph trên một hành tinh.”

Sáu sinh vật bóng tối giống con rết khổng lồ dài mười mét, một Queen Xenomorph đã tiến hóa thành Queen Mother chưa biết hết năng lực, phe còn lại, là Walker Chien the Great, một vị phù thủy sử dụng ma thuật bóng tối và hơn trăm binh sĩ mang thương tích, gần như kiệt quệ, đạn dược tiêu hao phần lớn, lựu đạn cũng chẳng còn nhiều nữa.

Mà, cho đến hiện tại, những kẻ đứng phía sau lũ sinh vật bóng tối và Queen Xenomorph vẫn chưa hiện thân.

Thoth: “Trận chiến này đã được trực tiếp toàn thế giới cùng với chiến dịch trên núi Kongo, cố gắng cầm chân chúng, tôi sẽ quan sát từ vệ tinh và Camera Flycam của các tờ báo để tìm ra vị trí của chúng, chúng chỉ ở gần đó thôi, chỉ cần tiêu diệt kẻ triệu hồi và tên phù thủy, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Chien the Great: “Có Anubis đó không?”

Anubis: “Sao vậy Tokuda?”

Chien the Great: “Nếu tôi trở về, em hẹn hò với tôi được không, tôi thật sự, thật sự rất thích em.”

Anubis: “...”

Anubis: “Được.”

Chien the Great cười rất vui vẻ, biểu cảm của hắn sau cái mũ giáp màu xanh, có một vẻ dịu dàng, một nét tình tứ, một biểu lộ giống với Phạm Nhã khi nghĩ về Leonidovich Hopner.

Hắn quay sang những binh sĩ thuộc lực lượng phòng vệ mặt đất Nhật Bản, những chiến hữu mới của hắn, cùng chiến đấu với nhau, có nhiều lúc họ còn che chắn cho hắn, dùng thân xác của người bình thường, bảo vệ hắn, hắn đã xem họ là chiến hữu rồi:

“Các anh em, có sợ không?”

Hơn trăm binh lính tả tơi, rách rưới và thương tật, có người còn cụt tay, nghe câu hỏi bằng một thứ tiếng Nhật rất lõm bõm của vị Walker như thiên sứ giáng trần này, bọn họ đồng thanh, gào thét: “Không!”

Tiếng gào thét rền vang một góc Osaka, nghe như một đoàn quân Samurai cổ đại, nghe trong đó là ý quyết tử không lùi bước, nghe trong đó là tình cảm với non sông nước biếc, là trách nhiệm của người lính, là ý chí, là tinh thần của một dân tộc thiện chiến và dũng mãnh.

Chẳng có gì phải sợ cả!

Chien the Great thấy máu ở trong người hắn sôi lên như lần đầu nhận ban ân từ bà Thầy Emeraldy Astrish, hắn giương đôi cánh thiên sứ ra hết cỡ, quả cầu thủy tinh trên gậy phép sáng chói như một ngôi sao, đôi mắt màu xanh dương, có những vòng sóng biển của hắn cũng sáng ngời hơn bao giờ hết.

Gã phù thủy bóng tối đến từ Hoa Quốc bắt chước một khẩu hiệu lâm thời của lực lượng phòng vệ mặt đất Nhật Bản, của kẻ tội đồ Kido Takayoshi, bây giờ, cũng là khẩu hiệu của hắn, hắn nói khẩu hiệu đó bằng tiếng Nhật, sau đó, hắn cũng nói một khẩu hiệu khác bằng tiếng Hoa, giọng nói được truyền Mana, vang dội khắp một dặm trời:

“Bảo vệ sự nhân đạo, bảo vệ con người.”

“Chiến, quyết tử không lùi bước.”

Queen Xenomorph gầm thét, cùng với sáu con rết khổng lồ lao lên, phía đối diện là một tổ hợp kỳ lạ, có sự kết hợp giữa một Walker Hoa Quốc và những người lính Nhật Bản, những kẻ vốn sẽ chẳng ưa gì nhau, những người từng có mối thù truyền đời, có những mâu thuẫn dân tộc sâu sắc, thậm chí hiện tại lại gần như là kẻ thù của nhau bởi chiến dịch tại núi Kongo, nay lại sát cánh kề vai, hai khẩu hiệu với hai thứ tiếng hòa quyện cùng với những tiếng gầm thét đến chết cũng không sờn.

“Bảo vệ sự nhân đạo, bảo vệ con người.”

“Chiến, quyết tử không lùi bước.”

Chien the Great xả hết Mana, triệu hồi hàng ngàn sợi dây leo từ những cái bóng, tất cả những cái bóng! Bất kỳ một cái bóng nào trong trận địa đều trở thành cánh cửa chào đón những sợi dây leo gai uốn lượn, mục tiêu của tất cả những sợi dây leo gai này là Queen Xenomorph cùng với những con rết!

Các chiến sĩ cũng lao vào đám quái vật, súng bắn ở khoảng cách quá xa không thể sát thương chúng, vậy bọn họ sẽ lại gần chúng, kề sát họng súng lên lớp giáp của chúng mà bắn phá, mà xả hết băng đạn chỉ hòng đục được một chỗ thủng, để những sợi dây leo gai thò lên dưới cái bóng của mình có thể truyền độc vào trong đó.

Queen Xenomorph như một chỗ máy giết chóc tàn bạo, cái đuôi của nó vung lên, xiên thủng bốn người lính của lực lượng phòng vệ thành một xâu, nó toan ném họ đi nhưng những người lính lại ôm nhau và cũng ôm chặt cái đuôi xương xẩu của nó, giữ chặt nó dù chỉ một chút để những người khác có thể lao lên tấn công con quái vật này.

Những người có thể tiếp cận Queen Xenomorph để kề sát súng xả đạn, bị máu Axit tạt lên người, nung chảy cơ thể, nhưng chỉ cần ngón tay còn có thể giữ được cò súng, họ sẽ không bao giờ buông.

...

005:00:00

Những quả bom Trinitrotoluen nổ vang ở Okinawa, thêm một ổ Ovomorph bị tiêu hủy rất đúng hẹn, bọn khủng bố là những kẻ giữ lời hứa, đã hai mươi hai giờ kể từ lúc chiến dịch ở núi Kongo diễn ra, hai mươi hai giờ đạn bay bom nổ rền trời Osaka, hai mươi hai giờ không ngủ của người dân Nhật Bản và cả thế giới.

Chúa tể Shaka de Virgo đã chống chọi hai mươi hai giờ liền, trên yên con ngựa chiến cao ba mét, bộ dạng của chúa tể bây giờ đã rất tả tơi, bộ giáp ngọc đã vỡ gần hết, tóc dài bạch kim rối tung, hai tay trần đã không còn một chút giáp che chắn, lộ những khối cơ hoàn mỹ như tượng tạc, nhưng cũng rách rưới và bê bết máu vì bom đạn.

Lực lượng phòng vệ mặt đất Nhật Bản, ở một chiến tuyến khác, đối mặt với những kẻ thù hãi hùng, với những cái chết liên miên bất tận, nhưng cuộc chiến của họ là cuộc chiến bảo vệ sự nhân đạo, bảo vệ con người, là cuộc chiến chính nghĩa, chiến đấu cùng với một thành viên của The Innovators, cũng là một con người chính nghĩa, anh hùng, đã không tị hiềm, nề hà hành động của họ ở núi Kongo mà vẫn giúp đỡ.

Ở chiến tuyến đó, họ hy sinh rất nhiều người, hai đại đội, hai trăm người giờ chỉ còn một nửa!

Còn ở chiến tuyến bên này, không có một ai phải ngã xuống cả, không một ai!

Thế nhưng trong lòng của tất cả sĩ quan và binh sĩ đều chỉ ước ao được trao đổi vị trí với những người đồng đội ở Bệnh viện Quốc tế Osaka, bọn họ không sợ chết, cái chết, đối đời lính thì không đáng sợ, dù là thời chiến hay thời bình thì khi làm lính, họ đã chuẩn bị sẵn một tinh thần, cũng chỉ khi mang theo tinh thần này, họ mới được ở trong lực lượng, làm một thành viên của đội quân bảo vệ xã hội và con người Nhật Bản.

Chiến dịch núi Kongo là một cuộc chiến phi nghĩa, là một cuộc chiến đáng xấu hổ, trong khi ở chiến tuyến bên kia, đồng đội của họ kề vai sát cánh cùng một Innovator, thì ở chiến tuyến bên này, họ phải nã hỏa lực vốn là thứ dành cho kẻ thù, vào thủ lĩnh của các Innovator, chúa tể Shaka de Virgo.

Một sự mâu thuẫn, trái khoáy kỳ lạ.

Quy mô của cơn hồng thủy hỏa lực từ lực lượng phòng vệ đã giảm xuống chỉ còn một phần ba với khi bắt đầu, đạn dược, tên lửa và đạn pháo dự trữ của lực lượng gần như cạn kiệt, chúa tể Shaka de Virgo cũng không còn sung mãn và mạnh mẽ như ban đầu nữa, Tận Thế Hắc Mã thở phì phò, hơi thở như những cơn gió lớn, nó không biết mệt, cũng chẳng có khái niệm mệt mỏi nhưng vị chúa trên lưng nó thì đã rất mệt!

Hai mươi hai giờ chiến đấu dưới mưa bom bão đạn, chúa tể cảm giác như trở về thế giới tuyết trắng, với gió tuyết rít gào như một khung cảnh vĩnh hằng không đổi, ở đó y chiến đấu với Margaret Martha, với Aegis Hopner và Ludgar W. Kresnik, với những vị huấn luyện viên đang không ngừng rèn luyện kinh nghiệm và bản năng chiến đấu cho y.

Hai mươi hai giờ, trận chiến vĩ đại này khiến Shaka de Virgo cảm thấy một thứ gì đó đang được nuôi dưỡng trong mình, tự tánh, cái tánh biết sáng suốt lúc nào cũng tồn tại và ghi chép mọi thứ diễn biến, cũng bắt lại được thứ này.

Thứ này không phải cảm xúc, không phải một hoạt động cơ thể, một vận động sinh lý, nó có cảm giác như khi y chơi đàn Piano, khi y lướt phím đàn bằng những ngón tay chứ không phải bằng bộ não, để những âm thanh và giai điệu tự hiển bày chính nó.

Thứ này khiến cho chúa tể Shaka de Virgo luôn tìm đến những nơi có hỏa lực mỏng nhất, giúp y như có thêm những con mắt ở mọi hướng nhìn, né tránh đạn bay, bom dội, giúp y “nhìn” được tương lai gần, rằng mình phải làm gì, nên làm gì, nên điều chỉnh bao nhiêu khối lượng trên trang bị, nên vung cây trượng như thế nào, nên sử dụng sức mạnh ra sao, lúc nào thì nên dậm ngựa, khi nào thì nên sử dụng những đòn đánh hủy diệt.

Lại một viên đạn pháo bắn tới từ phía sau, Shaka de Virgo đưa trượng ra sau lưng, gạt viên đạn pháo, lại một quả tên lửa đất đối hạm bay tới, chúa tể múa cán trượng theo quán tính, bốn cái lưỡi móc lấy quả tên lửa, rồi vít chúng bay xuống một gò đất, nổ vang trời.

Đạn từ những khẩu tiểu liên cũng như đang chuyển hướng theo một quỹ đạo cố định trong cảm nhận của y, hai mắt chúa tể lúc này trống rỗng không có thần, y điều khiển Tận Thế Hắc Mã lách giữa những viên đạn, tốc độ của y cũng không nhanh hơn đạn bay nhưng nhanh hơn chuyển động của họng súng.

Shaka de Virgo cảm thấy một sự an tĩnh tuyệt đối trong thân và tâm, y giống như thoát ly khỏi chiến trường, cơ thể với tất cả những gì của nó bị y bỏ lại, tự chuyển động một cách tối ưu nhất, để những khả năng kết hợp, để sức mạnh của chúa tể tự hiển bày mà chẳng mảy may suy nghĩ.

Đây là, bản năng chiến đấu! Cách chiến đấu của một người ở chặng thứ ba, chặng đường sáng tạo.

Leonidovich Hopner nói nó sẽ thăng hoa ở những quãng nghỉ, nhưng Shaka de Virgo lại đạt được điều này trong một trận chiến.

...

Cả thế giới lúc này đang dõi theo hai trận chiến ở Osaka, hai trận chiến với những thành phần tham chiến rất kỳ lạ, một trận chiến giữa một bên là những kẻ khủng bố chống lại loài người, bên còn lại là thành viên của The Innovators, Walker Chien the Great đến từ Hoa Quốc cùng với quân phòng vệ Nhật Bản;

Một trận chiến khác lại là chính lực lượng phòng vệ này với cấp trên của Chien the Great, thủ lĩnh của The Innovators!

Trên đời này lại có chuyện kỳ lạ như vậy, có những con người kỳ lạ và khác thường làm những điều mà chẳng ai có thể hiểu nổi, trong khi lực lượng phòng vệ nã pháo oanh tạc cày nát núi Kongo cùng với chúa tể Shaka de Virgo, thì đồng đội của anh ta vẫn đang kề vai sát cánh với những “kẻ thù“.

Những con người thật kỳ lạ này và những hành động kỳ lạ của họ, thắp một ngọn lửa cũng kỳ lạ vào lòng của rất nhiều người, rất nhiều người.

Có những người vị kỷ đang chiêm nghiệm lại bản thân mình, liệu những quy tắc trao đổi ngang giá, sự cân nhắc thiệt hơn của họ có đúng chăng?

Có những người mang lý tưởng chính nghĩa, cũng đang tự nhìn nhận chính nghĩa ở một góc độ khác, Kido Takayashi chẳng phải cũng là một loại người chính nghĩa sao?

Có những người luôn phân biệt rạch ròi giữa yêu và ghét, giữa lòng thù hằn và tình cảm, giữa kẻ địch và đồng minh lại đang phải suy xét lại, liệu những giá trị đó sẽ không thay đổi sao, giữa chúng chẳng phải cũng có điểm giao thoa và hòa hợp?

...

Gray Castle, Đại Việt.

Châu Mẫn, Thảo “Tiny” được phân công chăm sóc Tiểu Nhã, thằng nhóc Cu với hai bà dì cứ thích nựng và xoa đầu nó đang ngồi trước Tivi, theo dõi hai trận chiến thế kỷ, những trận đại chiến đầu tiên của các Walker và những người bình thường, một trận chiến Walker với người thường là đồng đội, ở trận chiến khác họ lại là kẻ đối dịch.

Nếu như Phạm Nhã hay anh Tuân ở đây hẳn sẽ la rầy hai bà dì này vì dám để nhóc Cu xem những thứ máu me bạo lực như vậy.

Thực tế, thằng nhóc này lúc đầu còn sợ lắm, che mắt không có dám nhìn, dù góc quay từ rất xa, nhưng rồi khung cảnh và diễn biến của hai trận chiến như thần thoại, như phim viễn tưởng này này quét hết sự sợ hãi của nó.

Đối với vấn đề tuổi của Cu, Châu Mẫn, Thảo “Tiny” cũng để tâm nhưng hai cô gái lại nghĩ tới một chuyện quan trọng hơn, Cu còn nhỏ nhưng là một con người, là người thì nó cần phải biết là những ai đang đấu tranh bảo vệ cho sự nhân đạo, cho nó và tất cả những con người bình thường khác.

Giống như việc hai trận chiến trên núi Kongo và trước Bệnh viện Quốc tế Osaka được phát liên tục trên các kênh truyền hình, bất chấp tính chất bạo lực của nó, không một chính quyền nào cắt sóng diễn biến của hai trận chiến.

Sở dĩ có điều trên, là bởi vì ai cũng biết cả thế giới đều cần theo dõi hai trận chiến này, giới hạn độ tuổi hay nội dung, đối với câu chuyện đang xảy ra trên đất Nhật đã chẳng còn tác dụng nữa, đây đã là một vấn đề của thời đại, một sự bắt đầu của một lịch sử, loài người cần ý thức được những gì nằm trên bề nổi cũng như ý nghĩa phía sau hai cuộc chiến này.

Cu hỏi một câu rất ngây thơ: “Quân đội Nhật có phải người xấu không các cô, sao họ lại tấn công siêu nhân Shaka ạ?”

Thảo “Tiny” nựng Cu một cái, nữ luật sư trông lúc nào cũng nghiêm túc và chuyên nghiệp nói: “Sau này lớn con sẽ hiểu, trên đời này không có đúng hay sai, thế giới không phải chỉ có màu trắng và màu đen mà luôn có những vùng màu xám, người cũng không phải chỉ có người tốt và người xấu. Có những người tốt đôi khi phải làm việc xấu cũng có người xấu nhiều lúc cũng làm việc tốt.”

Cu làm sao hiểu được mấy thứ này, Thảo “Tiny” nói với nó nhưng dường như là nói cho chính cô ta nghe, Châu Mẫn thì lại đơn giản nhiều, cô cũng nựng Cu: “Họ không phải người xấu đâu, họ bị người xấu ép phải làm vậy đó.”

Nhóc Cu gật gù, tuy nó không hiểu ép ở đây là thế nào nhưng miễn những người lính dũng cảm, oai hùng đó không phải là người xấu thì nó vui rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.