Tổ chức bất vụ lợi Utopia chưa tiến hành công bố, dự kiến ở lần xuyên không sau Caius Volturi và Jasper Hale sẽ làm việc này, lúc đó sẽ thật khó nhằn cho The Innovators, Thoth và Phạm Nhã không có cách nào để ứng phó với Utopia, về cơ bản thì họ hướng mục tiêu đến các giá trị mà những người đổi mới đang đấu tranh.
Phạm Nhã rít thuốc lia lịa, chúa tể thấy mệt đầu ghê gớm:
“Đây là cách để họ hạ bệ chúng ta ngay trên sân nhà, tôi có thể hình dung sắp tới Utopia sẽ trở thành một The Innovators phiên bản dị giới, chúng ta đã có hàng nhái là Celestial Being ở Địa Cầu và giờ thêm một cái ở MU Continel, nhưng thứ này nguy hiểm hơn, có nhiều nguồn lực hơn, họ cũng có sức mạnh lớn hơn chúng ta nữa.”
“Họ có thể làm những việc chúng ta đang làm, mà làm tốt hơn chính chúng ta. Các tổ chức phi lợi nhuận như thế này tuy không hoạt động vì lợi ích nhưng họ cũng có thể cho những người làm việc trong hệ thống của mình những điều hết sức thiết thực, họ sẽ chào mời nhiều Walker Địa Cầu và những người có ảnh hưởng trong cộng người xuyên không, họ cũng có thể trao tri thức về hoa văn Rune cho Địa Cầu.”
Thoth bóp trán: “Phiền phức thật, phải đẩy nhanh quy mô phát triển của The Innovators ở MU Continel, chúng ta sẽ chiêu mộ người bản địa, lấy danh nghĩa của Shaka de Virgo, một ứng viên tranh vị Quân Chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, chúng ta phải đủ lớn mạnh, mỗi hệ thống Continental và Lord Castle này không thì lép vế quá.”
Phạm Nhã gật đầu: “Nên đẩy nhanh sự phát triển của The Innovators, chúng ta vẫn có lợi thế so với Caius Volturi và Jasper Hale, chúng ta là người Địa Cầu, đặc biệt là với những gì hội từng làm, so với hai kẻ không rõ mục đích, chúng ta đem lại cảm giác đáng tin cậy hơn.”
“Mà nếu họ thật sự ngáng đường việc khai hoang Davias Đệ Tam Vệ Thành bằng việc đưa ra các giải pháp không tốn kém, thì họ sai rồi.”
“Dân Địa Cầu tất nhiên sẽ cân nhắc, nhưng hơn cả việc có chỗ ở, vấn đề tự do mới là yếu tố quyết định, chẳng có người Địa Cầu nào thích bị nuôi nhốt cả.”
Thoth nói: “Anh có cho là họ nghĩ tới chuyện này luôn chưa, tôi thì có đấy. Tôi cho rằng họ sẽ chủ động thúc đẩy Hiệp Ước Đối Xử Công Bằng trước cả chúng ta, họ sẽ tìm cách khai hoang Davias Đệ Tam Vệ Thành sau khi đã nuôi nhốt và thuần hóa người xuyên không, kế tiếp họ lập Quân Chủ và một chính quyền bù nhìn. Họ sẽ thực hiện việc này theo từng lớp lang.”
Phạm Nhã chau mày, Thoth nói rất đúng, chúa tể hỏi: “Đã phòng thủ trên mặt trận truyền thông chưa?”
Thoth lắc đầu: “Đang lên kế hoạch thôi, chuyện này mới mà. Chúng ta có nhiều việc lắm.”
Phạm Nhã thở dài, việc mà y lo là Caius Volturi và Jasper Hale sẽ bắt đầu đánh phá The Innovators bằng truyền thông, đây là chiêu cơ bản của cạnh tranh, truyền thông đi trước. Họ sẽ tìm cách lên án các hành động của The Innovators nhưng đó là cách kém cỏi nhất, lợi hại hơn là họ sẽ ca ngợi The Innovators, sau đó họ mới cho thấy những ưu điểm trội hơn hẳn của mình.
Hai vị phó chủ tịch bàn bạc với nhau rất lâu mới thôi, sau đó Phạm Nhã phải tham gia việc lọc hồ sơ Video của ứng viên cho các vị trí của The Innovators, rồi còn phải chọn ra hai Walker trong số những người đã phỏng vấn để bổ sung lực lượng.
Khối lượng công việc của The Innovators hiện tại rất lớn, tất cả thành viên đều phải tham gia, họ mài đít trên ghế. Shen Long cũng phải ngồi làm việc bàn giấy dù muốn hay không.
Rengoku Kyojuro có vẻ khổ nhất, tân Nghị viên được giao cho việc đánh giá phẩm chất của ứng viên, mà do anh quá kỹ, nên cực.
Anubis mới được giao cho chức mới, làm trưởng ban kiểm sát, cô này có tính phản biện cao, không bị hùa theo số đông, rất tỉnh, nên cô ôm công việc kiểm sát nội bộ cho The Innovators, cơ mà ngày đầu nắm chức này, người đầu tiên cô thịt là gã người yêu hờ Chien the Great.
Tên này làm việc khá qua loa, hắn có khả năng ngoại giao nhưng bị cái tính ẩu tả, Anubis sạc một trận mới chừa, rút kinh nghiệm các thứ.
Hope không phải làm gì nhiều, con dâu thảo của The Innovators có nhiệm vụ cao cả là quản lý toà nhà Lord Castle, việc của cư dân cũng tới tấp lắm, bình thường ảnh với đội đánh số phải xử lý hết.
MU Continel đào thải điện từ lâu rồi, giờ là thời của hoa văn Rune, dân Địa Cầu vẫn chưa quen với các tiện nghi dị giới này, có mấy thứ linh tinh, ban quản lý phải hướng dẫn họ.
Katie ôm nhà hàng Continental, về danh nghĩa cô là chủ xị của hệ thống này, đàn em cô là Trần Đức Bo thầu hết thông tin từ năm cái nhà hàng Nhật, Hoa, Hàn, Thái, Âu rồi chuyển cho sếp, cô thấy ná thở quá nên đang cố gắng phân quyền thêm cho mớ lính lác.
Trang vẫn mày tấp mặt tối, Nguyên lão phụ trách việc... chăm lo sức khoẻ cho tổng thơ ký của hội, Hoàng thấy gai gai làm sao nhưng nói gì được, mà thanh niên cũng chẳng rãnh, phải lọc hồ sơ, mệt muốn quy tiên luôn.
Đánh vật từ sáng tới tối mới được nghỉ ngơi, mọi người tắt đèn rồi chui xuống dưới khu căn hộ, ai về nhà nấy. Chỉ có Thoth là còn ngồi lại, gã yêu công việc như Nhã yêu Leonidovich Hopner, đắm đuối với các sự vụ của The Innovators, không thấy chán hay mệt mỏi.
Phạm Nhã xuống dưới khu căn hộ, y cũng có một căn, kế sát căn của Miharu, chẳng hiểu tại sao nhưng nó vậy đó, xuống dưới này Phạm Nhã mới thấy siêu giác quan của mình hoạt động.
Y thử nghe ngóng, phát hiện mấy căn hộ của thành viên hội cũng kín bưng, không nghe được gì, ở hành lang thì còn nghe, thậm chí nghe được âm thanh của mấy căn hộ phía dưới.
Xem ra Thoth đã trang bị cách âm cho cả tầng chiến dịch và mấy căn hộ của The Innovators, khỏi cần nghĩ cũng biết Aegis Hopner là người bỏ tiền làm việc này.
Giờ đã biết về Jasper Hale và thái độ của gia đình Hale, dù rằng ở Lorencia Đệ Tam Vệ Thành không có chúa tể nhưng họ vẫn phải để ý tới chuyện bảo mật.
Tắm rửa xong, Phạm Nhã soi mình ở trong gương, chúa tể để ý thấy tóc mình đã dài ra một chút, chẳng biết là do đâu, có thể bởi vì trữ lượng Mana của y.
Đôi mắt vàng với vòng lửa cháy rực sáng hơn trước rất nhiều, gương mặt đẹp vô thực không thay đổi gì cả, chỉ là vầng trán thì có vẻ cau có hơn trước, trông như hay có chuyện phải lo phải nghĩ.
Phạm Nhã nhìn gương, y cảm thấy như đang đứng trước Gellert Grindelwald, những nét Á Đông rất nhạt không thể làm hai khuôn mặt có cùng một gốc này dễ phân biệt được.
Leonidovich Hopner đã nhìn gương mặt của Gellert Grindelwald mười năm.
Chúa tể lắc đầu, y chẳng biết mình đang nghĩ gì, cái tánh biết sáng suốt của y ghi nhận một cơn ghen trỗi lên, bất chấp thực tế là Leonidovich Hopner đã gần gũi với mình chẳng khác nào người yêu rồi.
Phạm Nhã phát hiện, kiểu tóc của mình khá giống với Gellert Grindelwald, tuy có dài hơn, nhưng cũng là kiểu vuốt ngược ra sau theo phong cách rất thịnh của cánh đàn ông ở MU Continel, thế là y quyết định chỉnh sửa xíu.
Chúa tể hất tóc về phía trước và rẽ ngôi giữa, tóc của y rất dày nên dễ tạo kiểu, chẳng cần gel hay sáp gì, nghịch chút là xong, y soi gương, kiểu tóc hai mái đã thành hình, những lọn tóc dài tới ngực phủ ra phía trước, nhìn Nhã giờ có thêm khí chất bí ẩn, giông giống kiểu nhân vật phản diện.
Đặc biệt là khi y không cười. Nét nghiêm trang, lành lạnh và bí ẩn, tóc bạch kim hai mái phủ mặt thế này chỉ có ở mấy nhân vật phản diện thôi.
Phản diện thì phản diện, nhìn khác là được.
Phạm Nhã thấy hài lòng, y thay đồ rồi đi ra ngoài. Căn hộ này tầm sáu mươi mét vuông, một phòng ngủ, gì cũng có. Luna Lovegood để cái bọc đựng tranh chân dung của Leonidovich Hopner trên bàn sô pha, Phạm Nhã lấy bức tranh ra ngắm nghía, lòng thấy nhớ Nhật Hạ lắm,
Lúc này, lại có tiếng gõ cửa.
Phạm Nhã để bức tranh xuống, y đi ra mở, Miharu đang đứng trước cửa căn hộ, cô gái người Nhật siêu dễ thương này có vẻ ngượng lắm, cô nói lí nhí:
“Tôi vào chơi chút được không?”
Chúa tể gật đầu, Miharu bước vào trong căn hộ, cô nhìn thấy bức tranh của Leonidovich Hopner, vẻ ngượng liền biến thành ủ dột.
Phạm Nhã mở tủ lạnh, phát hiện ngoài bia ra thì chẳng còn gì, y hỏi: “Cô uống bia nhé?”
Miharu nói: “Thôi, không có say được nhưng mà không ngon, tôi không thích.”
Phạm Nhã phải rót nước suối cho cô, y thấy có mấy trái táo nên cắt luôn, bày ra đĩa rồi đem tới chỗ bàn sô pha, ngồi xuống. Miharu vào thẳng vấn đề:
“Anh xem tờ giấy tôi đưa cho anh chưa?”
Phạm Nhã lắc đầu. Miharu nói rất vội: “Vậy thì thôi, khi nào về anh xé đi nhé, đừng có đọc. Ừm, đốt nó luôn đi.”
Chúa tể nhìn cô gái Nhật Bản này, cô mặc một chiếc đầm, nhìn rất xinh xắn, y thở dài:
“Tôi rất quý cô, cô biết chứ, tôi quý mến tất cả mọi người trong The Innovators, tôi luôn cảm thấy thật vinh dự khi được làm đồng đội của các bạn. Tôi cũng chịu ơn cô, cô đã khẳng khái hỗ trợ tôi ở biển Atlans, cô cũng nhờ Thầy của mình đến giúp tôi.”
Miharu cúi gằm mặt, cô gái thông minh lắm, cô hiểu kiểu nói chuyện này có ý gì chứ sao lại không.
Phạm Nhã nói tiếp: “Cô là một người con gái xinh đẹp, và tuyệt vời nữa, cô tài giỏi. Tôi nghĩ, rồi cô sẽ tìm được một người phù hợp và xứng đáng với cô, tôi biết tình cảm cô dành cho tôi, nhưng mà.”
Chúa tể im lặng, y cầm bức tranh chân dung của Leonidovich Hopner lên rồi nói: “Tôi đã dành lòng mình cho một người khác rồi.”
Miharu ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hồng của cô có vẻ ươn ướt, cô nói: “Anh từ chối tôi thẳng thừng thật đó, anh có biết là cách từ chối của anh nó thô lắm không, lại dễ đoán, anh không sợ tôi đau lòng, tôi buồn và khóc sao?”
Phạm Nhã gật đầu: “Tôi không muốn cô đau lòng vì tôi, nhưng tôi cần nói rõ, điều đó tốt cho cô và cho tôi.”
Miharu quẹt mắt, Phạm Nhã đưa cho cô gái này cái khăn giấy, chẳng biết nghĩ tới điều gì, cô lại dẫu môi lên rồi khóc ngon lành luôn.
Miharu khóc nhìn rất tội, nhìn thương lắm, gã đàn ông nào thấy cũng sẽ muốn ôm cô, vỗ về.
Trừ Phạm Nhã.
Chúa tể ngồi và im lặng, nghe Miharu khóc.
“Trong lòng tôi, anh giống như hoàng tử vậy đó, anh cưỡi một con ngựa, bay tới từ trên trời, anh chạy sang Nhật Bản để cứu tôi. Mà, tôi đã thích anh từ trước đó nữa, từ lúc anh dẫn dắt chúng tôi đi cứu giúp những người nghèo khổ và thiếu thốn, tôi luôn nhìn anh, anh biết không?”
Miharu vừa khóc vừa nói: “Huhu, lần đầu tôi thích người khác giới đó, trước giờ tôi chỉ thấy thích con gái thôi.”
“???”
Mặt Phạm Nhã đần ra như ngựa, Miharu kể lể: “Ý tôi là, tôi thích ngắm con gái, không phải thích kiểu kia, huhuhu, tôi thích Gundam nữa, hồi tôi còn nhỏ, không phải, hức... “
Miharu quẹt mắt, cô hỉ mũi rồi nói: “Lúc em tôi còn nhỏ, ba hay mua mô hình Gundam cho nó chơi mà nó không có biết lắp, cái đó khó lắm còn phải sơn cho đẹp nữa, nó nhỏ xíu à sao mà chơi được, tôi phải lắp cho nó xong tôi ghiền... ghiền luôn, huhuhu.”
“Tôi đi học, hay bị ăn hiếp lắm, lúc nào tôi cũng muốn có người bảo vệ tôi, người đó phải giống như Gundam, thật mạnh mẽ và to lớn.”
Phạm Nhã nói: “Tôi vẫn luôn có thể bảo vệ cô mà, như một người đồng đội, như một người anh trai của cô.”
Miharu nhìn Phạm Nhã, vừa nói vừa nấc thành tiếng: “Anh, hức, định nhận tôi làm em gái nuôi của anh hả, anh có biết là nuôi con gì thì... thì thịt con đó không, hức hức.”
Phạm Nhã im lặng, sao con gái giờ bạo quá, hết Leonidovich Hopner tới Miharu, mở miệng ra là thịt, làm chuyện đồi bại các thứ.
Miharu khóc như chưa từng: “Tôi không có muốn làm em gái của anh đâu, huhu.”
Phạm Nhã nói: “Cô nín đi đừng khóc nữa, người ta tưởng tôi ăn hiếp cô giờ.”
Miharu nhè còn ghê hơn thằng Cu: “Huhuhu, anh ăn hiếp tôi mà, anh từ chối tôi thẳng quá trời thẳng... huhu, không có cho, không có cho người ta chút xíu hy vọng nào luôn.”
Phạm Nhã thở dài: “Đừng như vậy, Miharu à.”
Miharu không có thèm để ý, cô vẫn cứ khóc thôi: “Anh ác lắm, hức hức, tôi xinh xắn như vậy... tôi ngồi khóc huhu, mà anh không có ôm tôi, vỗ tôi một chút nữa huhu.”
“Người kia mà khóc chắc anh sẽ sốt vó lên luôn.”
Phạm Nhã lắc đầu, y để bức tranh xuống rồi đứng dậy, Miharu trông theo: “Anh đi đâu đó.”
“Lấy thêm khăn giấy, cô khóc hết cả hộp khăn của tôi rồi.”
...
Miharu khóc cả buổi mới nín, Phạm Nhã nhức đầu ghê gớm, chúa tể đưa cô gái ra cửa, cô còn quay lại nói: “Nhưng mà anh hứa anh bảo vệ tôi, anh phải nhớ đấy.”
Phạm Nhã gật đầu, Miharu đưa tay, vươn ngón út ra: “Móc nghéo cơ.”
Chúa tể thò ngón út ra móc nghéo với Miharu, cô gái giật giật hai ba lần rồi nói: “Anh hứa rồi đó!”
“Ừm.”
Miharu chạy về, Phạm Nhã đóng cửa lại rồi chui vào phòng ngủ, chúa tể nằm ngửa, nhìn trần nhà.
Cảm giác từ chối tình cảm của người khác như thế nào?
Đàn ông thì thích có thêm chứ không ưng bớt đi, nhưng Phạm Nhã khác với số đông
Y từ chối Miharu rất thẳng, y chẳng muốn cô này nuôi nấng hy vọng gì.
Dù làm vậy, Miharu khóc, y cũng thấy khổ sở lắm, nhưng Nhã biết thế là tốt nhất.
Phạm Nhã trẻ, nhưng là người có nguyên tắc và có ý chí để luôn tuân theo các nguyên tắc của mình, đó là một phẩm chất.
Chúa tể có thể ngồi yên được, mặc cho lũ trẻ bị khống chế tùng xẻo, đâm, cắt xén và chọc mù mắt mình, chỉ vì y muốn vâng theo nguyên tắc.
Chúa tể cũng có thể kiềm chế được con thú trong người, không để nó nhảy xổ ra ăn tươi nuốt sống Leonidovich Hopner kể cả khi cô ấy bật đèn xanh cho y, bởi vì y muốn giữ gìn cho cô.
Trong chuyện tình cảm này, một trong những nguyên tắc của Phạm Nhã là không hai lòng.
Tim chỉ có một thôi, nó có thể nát bươm, có thể rạn nứt và thậm chí là đầy vết khâu đi nữa, thì cũng phải đầy đủ.
Như thế thì khi trao đi, mới trọn vẹn, mới thật quý giá.
Leonidovich Hopner xứng đáng với trái tim của chúa tể, y cũng chỉ muốn trao nó cho cô, mỗi cô mà thôi.
Phạm Nhã hất hai ngón tay, tranh chân dung của Leonidovich Hopner nổi trước mặt, chúa tể vắt tay lên trán, ngắm cô:
“Miharu tốt và cũng thật xinh xắn nữa, như bọn khác là hốt luôn rồi ấy chứ nhưng mà ngài thấy không, tôi không làm gì có lỗi với ngài cả.”
“Nhiều khi tôi cũng phục tôi quá cơ, nhưng mà mấy vụ này không kể ngài nghe được.”
“Giang hồ bất ổn nữa rồi, tôi thấy mệt lắm, tính ra tôi mới có hai mươi tuổi à, mới mấy tháng trước tôi còn xoắn đít lên ôn bài để thi học kỳ.”
Phạm Nhã nói chuyện một mình, xưa không có vậy nhưng giờ nhiều tâm sự quá, chẳng nói được với ai, chỉ có thể lèm bèm thế này thôi.
“Xưa ngài hơn tôi có bốn tuổi mà lãnh đạo cả một quốc gia rồi, chẳng biết ngài đã làm thế nào, ngưỡng mộ ngài thật. Đúng là siêu phú bà xinh đẹp vĩ đại nhất vũ trụ của tôi.”