Vinh Quang Chúa Tể

Chương 185: Chương 185: Quyết định của Trang




Luna Lovegood đã về lại biệt thự trắng, cô nàng áo tím được thỏa thuê mãn nguyện, việc đầu tiên cô làm là nhào tới ôm Leonidovich Hopner như một bé gái. Nữ chúa vỗ vỗ lưng cô hầu ngày xưa, bao nhiêu năm trôi qua thì cô vẫn vậy.

Luna Lovegood mè nheo: “Em nhớ ngài lắm, hức hức.”

Leonidovich Hopner xoa đầu Luna Lovegood: “Lớn chừng này rồi còn nhõng nhẽo.”

Luna Lovegood nói: “Ngài cho em ở đây với ngài nhé, đừng có đuổi em đi.”

Nữ chúa cười: “Em không định đi lấy chồng à, không phải hồi xưa cứ đòi lấy chồng sao, còn nói muốn lấy chồng đẹp trai nhất trên đời nữa chứ.”

“Không thích lấy chồng nữa đâu, em muốn ở bên ngài thôi.”

Leonidovich Hopner cốc đầu Luna Lovegood, nàng áo tím đưa đầu ra cho nữ chúa gõ, hệt như Aegis Hopner vậy, cô ta ngước đầu nhìn Quân Chủ, nữ chúa cao tới mét tám còn cô có mét sáu à, phải ngẩng đầu mới nhìn được người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ này:

“Shaka de Virgo giống ngài lắm đó, anh ta búng trán em.”

Leonidovich Hopner chau mày: “Em có rù quến cậu ấy không đó.”

Luna Lovegood thấy trong mắt nữ chúa có cái gì đó lạ lắm, cô chẳng hiểu “rù quến” nghĩa là gì nhưng cô đoán được, thế là gật gật đầu, xong lại lắc đầu: “Em đùa với anh ấy thôi mà anh ấy không có thích... “

Leonidovich Hopner nhéo lỗ tai Luna Lovegood, gan con này bự dữ, dám giỡn với chồng, nhầm, với viên đường của nữ chúa xinh đẹp vĩ đại, phải phạt nó mới được.

“Á á, đau, em xin lỗi mà.”

Nữ chúa nói: “Lớn rồi không có vậy nữa nghe chưa, hồi nhỏ cứ hay đi ghẹo mấy cậu trai, người ta thấy em nhỏ không có để ý, giờ mà vậy thì coi chừng đó, người ta không em nghĩ em giỡn thì sao hả?”

Luna Lovegood dẫu môi: “Vâng.”

Nói rồi, cô lại ôm Leonidovich Hopner, ụp mặt vào ngực nữ chúa: “Em chỉ thích ngài thôiii, nhớ ngài lắm, muốn ở đây luôn.”

Lúc này, Urd, Verdandi và Skuld chạy tới, chúng nó ngó Luna Lovegood ôm Leonidovich Hopner thì bắt chước theo, mấy đứa nhỏ bám chân nữ chúa, nhìn cô giống một bà trẻ đèo bồng mấy đứa con thơ, nàng áo tím thấy có ba em búp bê xinh xẻo mặc đồ giống y chang Leonidovich Hopner mà phiên bản nhỏ, mắt cô ta sáng như bóng đèn:

“Á, mấy bé con nuôi của Shaka nè, hôm qua không thấy ở Lord Castle hóa ra qua đây rồi.”

Luna Lovegood buông “mẹ” ra, cô chạy tới ôm mấy đứa nhỏ, thơm tới tấp: “Trời ơi đẻ gì mà khéo, xinh quá đi mất.”

Leonidovich Hopner thấy con nhỏ này về “nhà” thì tăng động hệt như lúc còn ở Vương Cung, cô lắc đầu, thế này thì hết sợ buồn, buồn không nổi luôn:

“Con nuôi của ta đấy.”

Luna Lovegood trợn mắt, cô ta đá số nhanh, nàng áo tím này kém mấy chuyện đao to búa lớn nhưng mà giỏi việc “thâm cung bí sử” lắm, cô ta bắt đầu xâu chuỗi, mấy đứa này là con nuôi Shaka, giờ cũng là con nuôi của Leonidovich Hopner, thế hai người này không phải là vợ chồng thì là gì?

Cô thấy tóc gáy mình dựng lên, mặt thì tái khi nghĩ tới việc mình giỡn với “chồng” của Quân Chủ, còn từng ôm cứng tay Shaka de Virgo, dắt vô khách sạn, rồi họ “diễn” kịch với nhau.

Nữ chúa biết con nhỏ hầu gái nghĩ gì, cô ta nheo mắt, lại cốc đầu cổ: “Ngươi còn làm gì hắn nữa, nói. Cấm giấu giếm.”

Luna Lovegood ngơ ngác, bởi vì Quân Chủ không có kêu cô là em nữa, gái sợ, rén vãi cả linh hồn, cô khóc thút thít, kể lại đầu đuôi câu chuyện, không dám nói xạo, xạo cũng không có được.

Leonidovich Hopner im lặng, nữ chúa nghe nàng này nói xong thì mắng cho một tăng, cô không có trách vì tình hình lúc đó, cả tòa thành bị nghe lén, Luna Lovegood phải tìm cách, với lại cô biết cái tính của nhỏ này, nó giống y xì đúc Tận Thế Hắc Mã, mê trai, hay nhây, chả hiểu sao mà ngựa chiến của cô, rồi nàng hầu thân thiết của cô đều có cái tính mê trai này, khổ không nói nổi.

Người ta hay nói chủ nào tớ nấy, nhưng cô đâu có mê trai đâu mà sao tụi nó thế nhỉ?

Leonidovich Hopner thấy tức, cô bắt Luna Lovegood ráng nhớ lại hết mấy lời mà Shaka de Virgo nói trong khách sạn rồi thuật lại, nàng áo tím đã gần như xác định được suy đoán của cổ, thế là liền “phối hợp” với Phạm Nhã, nữ chúa nghe, thấy sướng rơn, cô hài lòng lắm:

“Hắn nói thế thật không, em có thêm mắm muối gì không đấy?”

Luna Lovegood lắc đầu quầy quậy: “Không hề luôn á, em nói nguyên văn, ảnh nói sao em nói lại.”

“Ừm”

“Tôi chưa từng có người khác, tôi chỉ yêu cô ấy thôi.” Luna Lovegood chớp chớp mắt: “Lúc ảnh nói thế, mắt ảnh rừng rực rừng rực à, không biết cô nào, mà may mắn thế ngài nhỉ, hẳn phải rất xinh đẹp và tốt bụng. Chắc cổ hạnh phúc lắm luôn.”

Leonidovich Hopner tằng hắng: “Ừm. Thôi được rồi, ta cấm em không được thế nữa nghe chưa, với bất kỳ ai, em lớn rồi, không có đùa vậy nữa, phải nghiêm túc.”

Luna Lovegood vâng vâng dạ dạ, cô để ý thấy Leonidovich Hopner có vẻ vui liền thở phào, cô chỉ sợ nữ chúa để tay lên đầu cô rồi ban ân phát cho cô bay màu luôn.

...

002:00:00

Gần tới giờ về Địa Cầu, hội The Innovators tụ tập lại họp một tí. Thoth nói bằng tiếng Anh: “Chúng ta phải mở rộng việc tuyển dụng hơn nữa, tôi với Shaka sẽ bàn bạc với chủ tịch. Có thể chúng ta sẽ vấp phải nhiều sự phản đối và nghi ngờ, nhưng tình hình giờ phải gác vụ khiêm tốn qua bên, không thể kiềm hãm The Innovators nữa, không thì chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội phát triển.”

Hoàng phát biểu: “Chủ tịch hơi nhạy cảm quá đó, chúng ta cứ làm rùm beng lên xem có ai dám ý kiến gì không, ý kiến thì sao, mình mạnh mà sợ gì.”

Chien the Great lườm thằng bạn: “Búa rìu dư luận ghê gớm lắm đó mày, báo viết The Innovators có tham vọng bá quyền các thứ thì dư luận quay lưng với chúng ta liền, họ sẽ tỏ ra e ngại với chúng ta. Hiện tại Shaka de Virgo đã mạnh quá rồi mà chúng ta còn cho thấy tham vọng lớn nữa, họ không làm gì được Walker nhưng họ nhắm vào người thường thì sao, chọc họ liều họ chơi cảm tử không sợ trả thù, lúc đó khốn nạn luôn.”

Shen Long cười, nói: “A Cẩu nói đúng nhưng mà chúng ta không có lựa chọn, thế giới giờ là thế giới đa cực, thêm một cực của The Innovators, chuyện này là sớm muộn thôi, chúng ta đâu thể rụt cổ như con rùa hoài được, mấy người cầm quyền biết chúng ta sẽ phát triển, chẳng qua do Utopia làm sớm quá trình này, chúng ta cũng có lý do mà.”

Những người đổi mới thấy hơi ngạc nhiên với Shen Long, mấy hôm nay hắn ngồi bàn giấy, hình như bị lây kiểu cách của Thoth với Shaka de Virgo rồi, nói chuyện hung hăng nhưng mà có nội dung, nghe học vấn dữ lắm.

Anubis thở dài: “Muốn làm giảm sự nghi ngại thì phải kết thêm đồng minh, gắn bó chặt chẽ về mặt quyền lợi với chúng ta. Chính phủ Ai Cập muốn chúng ta đặt ở chỗ họ một chi nhánh, do tôi điều hành.”

Miharu hỏi: “Để làm gì vậy?”

Thoth trả lời thay cho nàng tiến sĩ: “Nhiều chức năng lắm, nhưng mà không để làm gì cũng được nữa, chỉ cần chi nhánh chúng ta nằm ở đó thì họ có thể vay mượn được tiếng tăm, sức ảnh hưởng của chúng ta, điều đó nâng cao vị thế của họ trong cộng đồng người xuyên không, chúng ta cũng phải có trách nhiệm bảo vệ chi nhánh và khu vực xung quanh.”

Phạm Nhã nói: “Tôi đồng ý chuyện này, bên Nhật và Hoa Quốc cũng nên xúc tiến chuyện đặt chi nhánh, chúng ta sẽ tách nhau ra, rải trên khắp thế giới, kết thêm đồng minh là các nước sở tại, nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ bay sang trong thời gian rất ngắn để giải quyết. Ở Đại Việt chỉ cần Shen Long và Hoàng là đủ.”

Rengoku Kyojuro gãi đầu: “Thực tế thì mình tách ra rồi mà?”

Thoth cười: “Đúng vậy nhưng chưa chính thức, chúng ta chỉ có một trụ sở ở Đại Việt, mình tách ra với tư cách cá nhân chứ chưa phải với tư cách là các Nghị viên của The Innovators, ý của Shaka de Virgo là chúng ta hợp thức hóa chuyện này, mở các chi nhánh có đăng ký đàng hoàng, cho thế giới thấy.”

Katie bóp trán: “Sao tôi cảm thấy giống như Mỹ đi xây căn cứ quân sự để kiểm soát các khu vực lân cận vậy.”

Shen Long gật gù: “Cũng hơi giống giống, vì chúng ta có cớ để triển khai hành động ở các quốc gia có đặt chi nhánh, tuy nhiên gì thì cũng phải đúng nguyên tắc của sắc lệnh Dorito mới được. Cho nên có lực cản chứ chẳng phải không nhưng sẽ ít lắm, dù sao các nước sở tại cũng là đồng minh của chúng ta. Lo là lo các nước kế bên ấy.”

Phạm Nhã mỉm cười, Shen Long này giờ ngoài đánh nhau thì bắt đầu nghĩ tới chuyện chính trị rồi, phó chủ tịch thấy ưng cái bụng lắm: “Chúng ta không vươn vòi tới gần khu vực Âu Mỹ là được, đến Celestial Being thân với khối này mà cũng đặt tổng bộ ở Mumbai là hiểu, họ còn ngại huống gì là chúng ta.”

Thoth liếc Phạm Nhã: “Như vậy cần phải tuyển dụng Walker nước ngoài, hiện tại Hoa Quốc, Nhật Bản và Ai Cập là ba đồng minh ban đầu, tôi đề xuất thêm Thái Lan và Hàn Quốc, anh thấy sao?”

Phạm Nhã trừng thằng cha quân sư, chúa tể hiểu ý gã chứ sao, nhắc tới Thái Lan là Nhã nghĩ ngay tới cô Walker có nickname LALISA:

“Về nhà rồi bàn sau đi.”

Thoth lảng sang vấn đề khác: “Ngài Aegis Hopner, ngài có cách nào lấy được thông tin, dữ liệu về hoa văn Rune không?”

Nguyên lão nghe quân sư hỏi mình bằng cổ ngữ Rune thì trả lời: “Có thể, bên này thì đó là một ngành học, giáo trình đa dạng và phong phú lắm, các ngươi phải phiên dịch ra. Tuy nhiên môn này phải ứng dụng nhiều, mà mấy thứ công cụ để thực hành thì ta không có kiếm được liền, cần thời gian.”

Thoth gật đầu: “Nhờ vào ngài.”

Phạm Nhã nói: “Xúc tiến việc xây dựng viện nghiên cứu hoa văn Rune luôn sao?”

Quân sư trả lời: “Đúng vậy, tới lúc đó rồi. Mà hiện tại Utopia xuất hiện, mình phải đi trước họ một bước, tuy hơi khó kham nhưng phải cố gắng.”

Anubis lấy tay che trán, cúi gằm đầu, nàng tiến sĩ dường như thấy thêm một núi công việc rơi từ trên trời xuống, Anubis là dân nghiên cứu, cô hiểu những việc này phải được tổ chức thế nào, nên đầu việc này kiểu gì cũng tới tay cô thôi. Cô thấy mình sắp về lại kiếp sống cũ, cắm mặt vào phòng lab.

Chien the Great vỗ vai người tình để an ủi.

Katie day huyệt thái dương: “Chúng ta phát triển nhanh thật đấy, nghĩ lại mà thấy hết hồn, xoành xoạch đủ thứ việc, mà vẫn phải ráng để không bị vỡ trận, vụ ứng dụng Anubis giao lại cho tôi đi, cô nhiều việc quá rồi, dù cô là Walker thì cũng quá tải, hiện giờ cô còn làm kiểm sát nội bộ nữa.”

Anubis nhìn Katie với vẻ yêu thương và trìu mến lắm, Trang mắt buồn nói: “Chúng ta về Địa Cầu, tuyển dụng xong xuôi. Lần dịch chuyển sau, tôi sẽ... nhận ban ân.”

“... “

The Innovators im lặng hết cả, không khí đọng lại, những người đổi mới nhìn Trang với đủ thứ biểu cảm, Aegis Hopner hét ầm lên: “Không được, lỡ em có chuyện gì thì tôi sống thế nào, tôi không đồng ý đâu.”

Thoth chau mày: “Sao tự nhiên em muốn vậy, nguy hiểm lắm, không đùa được đâu.”

Katie thở dài, vụ này bữa Trang nói rồi, cô cản mà nhỏ chẳng có vẻ là sẽ nghe cô. Mọi người cũng khuyên bảo Trang đủ điều hết. Thanh niên Hoàng nhổm dậy:

“Mày lên cơn gì thế hả con Trang hâm, muốn chết hay gì?”

Trang mắt buồn nhìn Thoth, rồi nhìn Aegis Hopner, Hoàng và những người khác, cô cúi đầu: “Chẳng phải mọi người cũng đã quyết định nhận ban ân rồi thành công đó sao, lúc đó, khi anh Khoa... “

Trang thở dài: “Anh Khoa mất, tôi sợ lắm, tôi cũng mừng vì mình không đi lên Tòa Tháp để nhận ban ân, nhưng giờ tôi nghĩ khác rồi. Chuyện sống chết trong thời đại này bị tôi coi nặng quá, biết bao nhiêu người chết vì... chúng ta, không phải các anh đã nói, chúng ta phải chịu trách nhiệm cho chuyện này sao.”

Phạm Nhã chau mày: “Nhưng không phải là mạo hiểm như vậy, đặc biệt là đối với cô, cô vốn không muốn nhận ban ân mà?”

Trang lắc đầu: “Giờ thì tôi muốn, tôi thấy mình bắt đầu không đáp ứng nổi khối lượng công việc, dù được phân công thêm nhân viên đi nữa thì có những thứ chỉ có thể do tôi nắm, thông tin thì bùng nổ liên tục, vậy mà giờ phải đang học lại rất nhiều thứ, tôi không theo nổi.”

“Việc làm tình báo như thế này cũng cần phải biết cổ ngữ Rune, ứng dụng dịch xài rất là cực. Hơn nữa... “

Trang mỉm cười: “Trong tôi, tự nhiên giờ cũng muốn đi theo mọi người, rong ruổi trên bầu trời, tôi cũng muốn có một đôi cánh, tôi thấy đáng lắm. Nếu tôi thành công thì sao, mọi người phải nghĩ là tôi sẽ thành công chứ.”

Phạm Nhã nhìn Trang, cô gái mắt buồn đã quyết rồi, chúa tể thở dài thườn thượt, lòng thấy có lỗi với cô nàng này, cô đúng là đang coi trách nhiệm với cái chết của hàng chục ngàn người là trách nhiệm của The Innovators, là của cô.

Cô vốn chẳng cần như vậy đâu.

Aegis Hopner thấy Phạm Nhã như xuôi theo Trang thì làm ầm lên: “Dẹp đi, dẹp hết, ta là Nguyên lão, ta có quyền lớn nhất ở đây, ta không cho phép cô Trang nhận ban ân.”

Nguyên lão nóng nảy rồi, đôi mắt xanh đỏ cả lên, Trang mắt buồn nhìn Aegis Hopner, cô nói với vẻ rất bình thản: “Đây là quyền tự do cá nhân của tôi, ngài đừng làm vậy.”

“Nhưng mà... “

“Tôi sẽ nhận ban ân từ ngài, được chứ, Aegis Hopner?”

Nguyên lão sững sờ: “Em ác vậy, rồi lỡ, em chết trong tay tôi, tôi sẽ sống như thế nào.”

Trang mỉm cười: “Tôi chỉ muốn nhận ban ân từ ngài thôi.”

Aegis Hopner đập bàn rồi bỏ đi, hội The Innovators nhìn theo Nguyên lão, Hoàng nói: “Mày ác thật đó.”

Hoàng cũng bỏ đi, đi xuống căn hộ của mình, dù lát nữa họ dịch chuyển về cũng gặp nhau thôi, nhưng anh ta không muốn đứng ở đây, lòng ảnh đang rối lắm. Katie lắc đầu: “Đối với chúng ta thì sẽ ở Địa Cầu thêm bảy ngày, nhưng với ngài Aegis Hopner, một lúc nữa cô sẽ nhận ban ân của ngài ấy, cô quyết định đột ngột quá.”

Trang thở dài: “Thế như thế nào thì không đột ngột, mọi người chỉ tôi với?”

The Innovators im lặng, không có trả lời được.

Sắp tới lúc dịch chuyển, Trang làm không khí chùn xuống nên mọi người chẳng muốn bàn bạc gì nữa. Mấy cô phụ nữ như Anubis, Miharu có tâm hồn nhạy cảm, họ hiểu lựa chọn của Trang, khác với Katie, cũng bận bịu nhưng cô này có nền tảng học vấn cao, công việc đại diện của Katie ở The Innovators cũng là dạng việc quen của nàng ca sĩ này nhưng Trang thì khác.

Trước khi gia nhập The Innovators, Trang chỉ là một cô thợ săn có kỹ năng bắn súng và móc túi mà thôi, yêu cầu công việc của hội buộc Trang phải gồng mình để nâng cấp bản thân lên nhiều lần, não bộ của người bình thường không kham được. Mà Trang, thì không muốn làm cái bình hoa di động.

Cô chẳng thấy đủ với vai trò hiện tại, cô muốn hơn vậy.

Aegis Hopner bước vào trong căn hộ, anh đóng sập cửa phòng, một lúc sau, anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Nguyên lão ra mở, Trang mắt buồn đứng đó, cô cười: “Nói chuyện tí đi.”

Nguyên lão đón cô vào, mặt anh ta hầm hầm: “Em đổi ý chưa?”

Trang lắc đầu: “Tôi quyết định rồi, khi trở về, chúng ta tiến hành ở đây luôn.”

Aegis Hopner hít thật sâu: “Tôi không ban ân cho em đâu.”

Trang nói: “Thế thì tôi sẽ nhờ Shaka.”

Nguyên lão đứng dậy, nhìn anh như con thú bị thương: “Em điên rồi sao, em nghĩ cái gì vậy?”

Trang nhìn Aegis Hopner: “Ngài nói ngài... yêu thương tôi, ngài phải tôn trọng quyết định của tôi chứ.”

Aegis Hopner cảm thấy mình như quả bóng mà bị xì hơi, Nguyên lão ngồi bệt xuống ghế, nhìn anh thấy chán lắm: “Tại sao lại là tôi?”

Trang mắt buồn do dự, rồi cô đứng dậy, đến bên Aegis Hopner, cô ngồi xuống cạnh anh: “Nhớ lần đầu ngài gặp tôi chứ?”

Aegis Hopner không nói gì, Trang nhắc lại: “Ngài nói với tôi ba câu, thật ra, tôi vẫn luôn giữ đoạn ghi âm đó. Tôi muốn biết ngài nói gì với tôi lúc đó, tôi đã dịch lại, khi ngài nghĩ tôi bị câm, ngài đã nói là ngài có thể giúp gì cho tôi không.”

“Ngài có thể giúp tôi việc này, tôi thật sự là người câm và điếc cổ ngữ Rune mà.”

Aegis Hopner xoay qua ôm Trang, cô gái mắt buồn thở dài, vỗ vỗ lưng Nguyên lão: “Nhiều lúc tôi không hiểu, các ngài cũng từng liều lĩnh để nhận ban ân, vì sao lại có phản ứng thế khi tôi cũng muốn giống các ngài chứ.”

Nguyên lão sụt sịt, nhìn như trẻ con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.