Vinh Quang Chúa Tể

Chương 67: Chương 67: Người thừa kế của Leonidovich Hopne




005:00:00

Bảy giờ sáng, ngày cuối cùng ở MU Continel, chỉ còn năm giờ là dịch chuyển về Địa Cầu, Phạm Nhã vẫn luôn đứng ngóng trông Leondivich Hopner ngoài sân. Sáng sớm nay không biết vì sao mà bà Margaret lại “tín hiệu” cho y về nữ chúa, Phạm Nhã nghĩ hoài mà không thông được, y rất là thông minh, tất nhiên hiểu ý của nữ kỵ sĩ, chỉ là y không có hiểu vì sao bà ấy làm vậy mà thôi.

Chờ đến mười giờ, chỉ còn hai giờ nữa là dịch chuyển thì Leonidovich Hopner mới trở về, nữ chúa tể bước xuống xe ngựa, đi vào biệt thự trắng, ở đó đã sớm có một người như Thần đang đứng chờ cô ta.

Sắc mặt của nữ chúa rất tốt, trang phục chỉn chu, vẻ thánh khiết và cao quý hệt như mọi khi, xem ra không phải đi làm chuyện gì nguy hiểm cả. Nhìn thấy Shaka de Virgo, Leonidovich cười rất đẹp:

“Sắp về phải không, đang chờ ta à, chờ lâu chưa?”

Phạm Nhã lắc đầu: “Tôi mới chờ ngài, một chút thôi.”

Nữ chúa và chúa tể trẻ đi vào cái đình nhỏ trong sân biệt thự, chỗ này mấy hôm nay lúc nào cũng đầy người, rất hiếm khi Phạm Nhã được ngồi riêng với Leonidovich, xem ra phải mau chóng kiếm chỗ nào làm căn cứ cho The Innovators để lấy lại không gian riêng tư này...

Leonidovich che miệng ngáp một cái: “Ta phải đi ra ngoài làm ít chuyện, tối hôm qua không có ngủ, ta vốn không cần ngủ cũng được nhưng từ lúc thoái vị, về đây sinh sống ta lại có thói quen ngủ như người thường, không ngủ cảm giác khó chịu ghê.”

Nói rồi nữ chúa tể lại vươn vai, làm động tác giãn người, trông biểu cảm chẳng khác gì một cô gái trẻ bình thường ở Địa Cầu. Phạm Nhã nói: “Ngài buồn ngủ lắm không, hay ngài vào trong nghỉ ngơi đi.”

“Ừm, chút nữa đi.” Leonidovich trả lời: “Sắp về kia rồi phải không, khi nào trở lại mua thêm sách và phim cho ta nhé, ta xem hết cả rồi.”

Phạm Nhã gật đầu, y nhìn những ngón tay của Leonidovich: “Ngài có muốn chơi đàn không, chỗ tôi có một loại nhạc cụ phổ biến, dùng các phím đàn, ừm, nguyên lý của nó khá đơn giản... ”

Trong cái đình vẫn còn tập sách của câu lạc bộ ngoại ngữ, Phạm Nhã vẽ ảnh minh họa cơ chế hoạt động của đàn dương cầm lên rồi chỉ cho Leonidovich: “Như thế này, khi ngài ấn phím đàn xuống, phần cuối của đòn bẫy sẽ đẩy cái trục đứng này lên trên, khiến cho đầu búa gõ vào dây đàn, cùng lúc đó phím chặn âm sẽ được nâng lên để dây rung tạo ra âm thanh.”

Leonidovich chớp chớp mắt: “Đàn Piano à, ta có biết thứ này, nhìn thấy ở trong phim. Ở thế giới này mọi người dùng vĩ cầm, đàn hạc, các loại đàn dây thôi, theo như ngươi mô tả thì piano cũng là một loại đàn dây nhỉ?”

Phạm Nhã cười: “Bản chất là như vậy nhưng không sử dụng ngón tay để gãy hay dùng vĩ kéo những sợi dây đàn.”

Leonidovich gật gù, có vẻ cũng thích.

Chủ đề “hội thoại” này coi như kết thúc, hai người đột nhiên im lặng, Phạm Nhã không có kinh nghiệm nói chuyện phiếm lắm, chẳng biết nói gì, đành phải kiếm chuyện:

“Ừm, tôi muốn hỏi, trước ngài có nói với tôi, chúa tể không dạy học như những ông thầy mà chỉ có một người thừa kế, vậy các chúa tể vẫn ban ân chứ?”

Y còn muốn hỏi về cái người mà Margaret Martha từng nói tới khi bọn họ đi nghe hát lần đầu, một vị Chúa tể sẽ vào Tòa Tháp trong vòng mười năm sau, nhưng cân nhắc tới cảm xúc của Leonidovich khi nghe về người này nên thôi.

Leonidovich giải thích: “Chúa tể vẫn ban ân, nhưng tỉ lệ tử vong khi nhận ban ân của con đường này quá cao, kể cả khi chúng ta đã gần nhập diệt. Người được đặc ân, đạt được Vinh Quang của chúa tể, trở thành một trong số chúng ta rất hiếm, dần dần chúng ta chỉ ban ân được cho vài người trong suốt cả đời mình thôi.”

“Đến sau này, chúng ta cảm thấy việc ban ân giống như một loại biện pháp giết người hàng loạt hơn là dẫn dắt người khác bước vào con đường, nên chỉ ban ân cho đến khi có một người thành công thì nhận luôn người đó làm người thừa kế.”

Nữ chúa tể cười: “Cho nên trong lịch sử, Tòa Tháp Chúa tể luôn là Tòa Tháp quạnh quẽ nhất, kể cả khi có một vị Chúa tể đi vào thì trong Tháp cũng chỉ có rất ít người, phần lớn là bề tôi và các chiến sĩ của vị đó.”

Phạm Nhã đột nhiên hỏi: “Người thừa kế của ngài, là người như thế nào?”

Leonidovich nghe vậy thì trầm mặc, chợt, nữ chúa tể ngẩng đầu nhìn lên những quả cầu lửa vĩ đại trên những Tòa Tháp phía xa, giống như đang hồi ức. Phạm Nhã không làm phiền, chỉ yên lặng, ngắm nhìn một bên gương mặt đẹp tuyệt mỹ của cô ta.

Leonidovich nói: “Cậu ấy à, cậu ấy cũng cỡ ngươi khi nhận ban ân từ ta, lúc đó ta đã lên ngôi được mười năm rồi, khi đó ta đã không có ý định ban ân cho ai nữa. Trong mười năm, ta nhớ không hết được các gương mặt khụy gối trước ngai vàng, sau đó bị dòng chảy Mana của ta phân giải thành một ngọn lửa, biến mất.”

“Nhiều lắm, kể cả với trí nhớ của mình, ta cũng không nhớ hết được, những người đó tự nguyện giống như ngươi vậy, Shaka, nhưng không một ai có thể thành công, ta vốn nghĩ mình sẽ chỉ có thể ban ân khi gần đất xa trời, thậm chí đến khi ta chết cũng không có ai nhận được đặc ân của ta. Cho đến khi ta gặp được cậu ấy.”

Leonidovich quay sang Phạm Nhã, nữ chúa tể cười rất tươi: “Cậu ấy giống hệt ngươi, là một người cứng cỏi và có nghị lực phi thường, bề ngoài trông như một ông cụ non, bên trong thì lại có máu liều và máu điên, y chang ngươi vậy đó Shaka à.”

Phạm Nhã hỏi: “Cậu ấy... người ấy vì sao lại được ngài ban ân? Chẳng phải ngài đã không có ý định ban ân cho ai nữa mà?”

Leonidovich dùng một giọng nhẹ nhàng, để kể lại một câu chuyện:

“Có một lần, ta bị kẻ thù ám sát ở Noria và bị thương rất nặng, việc trị thương buộc ta trong nhiều ngày liền không được sử dụng sức mạnh của mình, nếu không ta sẽ chết.”

“Kẻ thù của ta tìm ta khắp nơi, trong các bề tôi và chiến sĩ của ta thì lại có những tên phản bội. Khi đó ta không thể tin tưởng bất kỳ ai, kể cả bà Margaret và Ludgar. Bọn chúng cũng chặn hết các con đường vào ba tòa Thành Trì Trung Tâm, ta đành phải lẩn trốn ở các Vệ Thành.”

Phạm Nhã siết chặt tay, nữ chúa tể thì cười hì hì:

“Người thừa kế của ta là ông chủ nhỏ của một vườn ươm ở Noria Đệ Lục Vệ Thành, Noria là xứ sở của hoa, những vườn ươm như thế này ở đâu cũng có, hơn nữa nhờ có công nghệ tự động nên chủ vườn rất ít phải ghé qua vườn ươm nhưng mà... khốn nạn thân ta, ta trốn ngay trong cái vườn của một tên dở hơi thích chăm hoa bằng tay, bị cậu ấy phát hiện.”

“Bề ngoài của ta quá nổi bật, không thể giấu được, lúc chiến đấu với những kẻ ám sát, đừng nói là mặt nạ, đến cả Tận Thế Hắc Mã cũng gần như bị phá hủy, ta làm gì có cách nào để ngụy trang qua mặt cậu ấy.”

“Thế là ta liền thẳng thắn với cậu ấy, ta nói là ta bị thương, nếu cậu ấy để cho ta tá túc mấy ngày, đợi ta hồi phục sẽ thưởng rất hậu cho cậu ấy, chuyện ta bị ám sát vẫn là một bí mật, cậu ấy chỉ biết ta bị thương chứ không biết ta bị thương nặng tới mức yếu ớt hơn cả cậu ấy nữa.”

“Sau đó, ta ở trong vườn ươm, cậu ấy mỗi ngày đều chạy qua mang thức ăn cho ta, ta dưỡng thương ở đó vài ngày, cũng được hồi phục tốt hơn, lúc này, kẻ thù của ta đã dần lần mò được dấu vết của ta, tìm đến gần chỗ ta trú ẩn.”

“Ta quyết định rời đi, mấy ngày dưỡng thương, ta đã có thể giao chiến trong thời gian ngắn, ta vừa trốn, đôi khi cũng quay lại, chủ động tiêu diệt những kẻ truy đuổi. Khi ta gần về được Lorencia, chúng đã sớm chờ ở gần đường biên giới, chúng bắt cậu ấy và tuyên bố sẽ xử tử nếu như ta không ra mặt.”

“Ta buộc phải xuất hiện để cứu cậu ấy, những kẻ thù của ta cũng giữ lời hứa, thả cậu ấy đi, chúng ta chiến đấu với nhau, cuối cùng ta tiêu diệt hai cha con thủ lĩnh của bọn chúng, cũng giết sạch kẻ thù, ta thì lại bị trọng thương, mất sức chiến đấu.”

“Cậu ấy không có trốn đi xa mà ở một nơi khá gần để quan sát, khi ta nằm chờ chết, cậu ấy lại đến để cứu ta, cậu ấy cõng ta đi qua biên giới Lorencia, trong vùng hoang dã, cậu ấy vừa né tránh các tạo vật, vừa tìm cách đưa ta đến các Nhà thờ để chờ Thuyền Bay, đi về Thành Trì Trung Tâm.”

“Vùng hoang dã quá lớn, gần đến tối chúng ta cũng không tìm được Nhà thờ, trên người ta không có bất kỳ thiết bị định vị Nhà thờ nào, của cậu ấy thì sớm bị lấy mất khi bị bắt, những thứ này trên người kẻ thù thì bị sức mạnh của ta hủy diệt cùng với toàn bộ cơ thể của chúng.”

“Chúng ta không thể đi tiếp được, lũ tạo vật đã bắt đầu đi săn, ta quá yếu, không thể chống lại chúng, cậu ấy thì chỉ là người bình thường mà thôi.”

Phạm Nhã đoán được kết cục, y thở dài: “Thế là, ngài ban ân cho cậu ta trong hoàn cảnh đó, đánh cược vào cậu ta?”

Leonidovich gật đầu: “Cậu ấy chủ động đề nghị với ta, việc duy nhất mà ta có thể làm với sức mạnh của mình lúc ấy cũng chỉ có ban ân mà thôi. Ánh mắt của cậu ấy khi đó hệt như ngươi khi quỳ gối trước mặt ta vậy.”

“Có lẽ Vinh Quang chưa muốn ta chết nên để cậu ấy nhận được đặc ân của ta, nhờ có sức mạnh của cậu ấy, chúng ta có thể đến được một Nhà thờ vào buổi tối, rồi quá giang Thuyền Bay, đi đến Thành Trì Trung Tâm Lorencia.”

Phạm Nhã hỏi: “Sau đó nữa thì sao.”

“Sau khi ta hoàn toàn hồi phục, chúng ta rời khỏi Thành Trì Trung Tâm về lại Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, ta thanh trừng nội bộ, cậu ấy, thì trở thành người thừa kế của Quân Chủ.”

...

168:00:00

Các Walker và những người xuyên không bình thường trở về White Castle, khung cảnh hệt như lúc bọn họ được dịch chuyển sang MU Continel, điểm khác biệt là tất cả Walker đều được đồng bộ trang bị đến mức tối đa nên không có mặc áo giáp và cầm vũ khí.

Ở MU Continel bảy ngày, trải qua rất nhiều thứ, hiện tại ở Địa Cầu chỉ mới qua có một mili giây, cảm giác này rất kỳ diệu. Thoth được Anubis triệu hồi, gã Nim này ngay lập tức chuyển tọa độ bằng ám hiệu chỉ có hai người hiểu cho Shen Long ở Hoa Quốc để hắn bay đến White Castle. Phạm Nhã thì nhấc máy gọi điện cho anh Tuân, mấy chục phút sau, Chủ tịch đánh xe qua còn mang theo gần mười thùng Tiger và một đống mồi.

The Innovators ngồi xuống với nhau vừa ăn nhậu vừa nói chuyện, trao đổi, anh Tuân chỉ là người lắng nghe, đợi nắm hết tình hình, ảnh nói:

“Về nhiệm vụ, sứ mệnh của The Innovators, tôi đồng ý với các anh. Như vậy trong giai đoạn này đây sẽ là nhiệm vụ và sứ mệnh chính thức của chúng ta, mong mọi người cố gắng vì mục tiêu chung.”

Đoạn, anh Tuân lôi từ trong cặp táp mấy cái hợp đồng để mọi người ký, từ bây giờ tất cả Innovator đều là nhân viên của Rozar Vietnam JSC, cũng được nhận lương cố định tới hai trăm triệu một tháng, anh Tuân cào bằng luôn mức lương của Nghị viên, Phó chủ tịch, của Walker và người xuyên không bình thường.

“Lương này là lương thực nhận, trừ cái của Anubis để tôi còn làm thủ tục xin cấp phép lao động nước ngoài cho cô ấy, những cái còn lại không có giá trị pháp lý vì tôi không có đăng ký lao động hay đóng bảo hiểm xã hội cho mọi người, mọi người hiểu vấn đề, nên thông cảm cho tôi.”

“Tuy nhiên, giao ước này có giá trị với tôi và mọi người, tất cả chúng ta đều sẽ là người chứng kiến, mọi người ký vào đi, yên tâm, từ từ tôi sẽ nâng lương nữa... “

Mọi người cười sảng khoái, cùng ký tên, bọn họ cũng chẳng để ý tới mức lương lắm, The Innovators cho bọn họ nhiều hơn những thứ tiền bạc thông thường.

Ăn nhậu tới ba giờ sáng mới coi như tàn tiệc, hội phụ nữ chui vô phòng ngủ còn lũ đàn ông thì nằm vạ vật luôn ngoài phòng khách. Ngoài cái bến xuồng Kayak, anh Tuân ngồi xếp bằng nhìn sông sài gòn, Phạm Nhã cũng ngồi cạnh.

Hai anh em rít thuốc. Phạm Nhã nói: “Lần này không mang vàng hay sản vật gì về được, mà tận bảy ngày sau mới sang lại bên kia, có ảnh hưởng gì tới giao dịch của anh với ông Luân không?”

Anh Tuân lắc đầu: “Không sao, vấn đề này anh sẽ dàn xếp, lão ấy cũng hiểu chuyện lắm. Còn về chuyện không có tài sản mang về thì em sai, lần này em mang về còn nhiều hơn tất cả những lần trước cộng lại.”

“Tuy vậy, sắp tới sẽ có nhiều phong ba bão táp lắm đấy, The Innovators nổi danh nhanh hơn anh nghĩ, nhiều chuyện anh không ngờ mọi người lại thúc đẩy sớm như vậy.”

Phạm Nhã thở dài: “Có ổn không anh?”

Anh Tuân cười: “Giới tụi anh hay gọi vui nghề luật này là cái nghề chùi đít cho khách hàng, đít sạch thì không ai cần chùi cả, đít dơ đít bẩn đít thúi họ mới tìm tới. Đít càng bẩn càng nhiều shit thì chùi càng mệt, nhưng cũng càng nhiều tiền.”

“Anh đã nói với mọi người, cứ việc hoạt động thoải mái, mọi thứ có anh lo, nghĩa là anh lúc nào cũng đã sẵn sàng chùi đít cho tụi mày rồi, chỉ là không ngờ đám bọn bây ỉa nhiều như vậy thôi.”

“Nói vậy chứ không sao cả, lợi ích của chuyện này cũng thực xứng đáng.”

...

Sáng hôm nay, cả thế giới rung chuyển vì hàng loạt tin tức mới được mang về từ MU Continel, khối lượng tin tức của bảy ngày dịch chuyển này quá lớn khiến mọi tòa soạn, mọi trang báo đều trong trạng thái tê liệt, quá tải, rối loạn và nhiễu thông tin.

Trong cơn bão tin tức này, The Innvators chắc chắn sẽ là cái tên bị tế lên nhiều nhất, các Innovator đã dự kiến điều này. Trang mắt buồn được giao cho nhiệm vụ thu thập, tổng hợp các thông tin quan trọng, người phân tích thông tin là Thoth. Katie phối hợp với Hoàng và Anubis, cùng với Nhật Trường và anh Quân để lập trình ứng dụng dịch thuật cổ ngữ Rune.

Nói về hai người này, anh Tuân cũng không tiết lộ gì cho họ, họ chỉ biết mình phải dừng hết mọi nghiên cứu, tập trung vào việc lập trình một ứng dụng dịch thuật ngôn ngữ của thế giới bên kia, còn nguồn, tài nguyên, nhân lực và công nghệ thì do anh Tuân cung cấp, họ cũng hơi nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều.

Như vậy, dự án công nghệ của Rozar Vietnam JSC chính thức khởi động, anh Tuân cũng gọi vốn chỗ Dương Kinh Luân, đầu tư vào mười mấy tỉ để làm, tất cả nhân viên outsource phải làm việc nội trú ở một biệt thự được thuê riêng, với mức lương khoán rất cao, thức ăn và nơi ngủ nghỉ như trong resort.

Các nhân viên outsource tham gia vào dự án đều phải ký NDA, mỗi người phụ trách một module, không ai biết người khác đang làm khâu nào, làm cái gì, chỉ có Nhật Trường và anh Quân thì nắm tổng thể.

Đồng thời, tất cả phải chịu sự kiểm soát thông tin liên lạc trong quá trình làm việc, mọi thông tin chuyển ra và chuyển vào cái biệt thự này đều phải thông qua kiểm tra, thậm chí kể cả rác trong thùng rác chung được đổ hằng ngày cũng được kiểm tra để tránh thông tin bị phát tán ra ngoài.

...

Tất cả mọi người đều bận rộn, đều có việc để xử lý. Chỉ có Phạm Nhã là rảnh rỗi, sáng nay y “mượn” bạn vệ sĩ tên Duy của anh Tuân, chở mình đi một nơi rất quan trọng. Một nơi đã lâu mà người thiếu niên, bây giờ là vị chúa tể trẻ này, đã lâu không quay về.

Đó là làng trẻ mồ côi, nơi mà Phạm Nhã lớn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.