Nhiệt độ trong căn phòng nơi Millos và Lohengramm đứng giống như hạ xuống, lạnh tanh vì những lời nói của gã phù thủy bóng tối cao to. Millos im lặng, Lohengramm lại nói tiếp với hắn:
“Alphonso là kẻ thù của Shaka de Virgo, cũng là kẻ thù của các chúa tể, nếu bọn họ gặp nhau thì sẽ chỉ có một bên còn sống, dù giữa bọn họ chẳng có mâu thuẫn gì cả.”
Millos suy nghĩ rất lâu rồi mới hỏi: “Ngài ấy là hậu duệ của những người bị các chúa tể hiến tế sao?”
Lohengramm gật đầu: “Alphonso, chúng ta thường gọi cậu ấy là Alphonso như một điều đương nhiên, không ai biết tên đầy đủ của cậu ấy là Alphonso Joyner, cậu ấy là người của nhà Joyner.”
Millos lẩm bẩm: “Nhà Joyner, họ Joyner... “
Chợt, hắn siết chặt tay, giọng nói trở nên rất khàn: “Đây là gia đình của Benedict Joyner, chủ nhân của Kundun, kẻ thống trị không gian tối, tên tội đồ, con quỷ sống, người đã dùng cấm thuật để hủy diệt toàn bộ Đệ Tam, Đệ Tứ, Đệ Ngũ Vệ Thành Davias sao?”
Lohengramm thở dài, anh ta buông vai Millos, quay về sau cái bàn làm việc, ngồi xuống ghế rồi ngửa cổ ra sau:
“Benedict Joyner, là ngài Benedict Joyner vĩ đại, hiền nhân, phù thủy bóng tối vĩ đại nhất, thầy của các bậc thầy, người cảm thắng và thâu phục Kundun.”
“Millos, ngươi có biết không, chính tên tội đồ, con quỷ sống mà ngươi nói đã bảo vệ ba tòa Vệ thành ở Davias khỏi sự tàn phá của Elder Donovan, ông ấy chết vì bị vị Quân Chủ của mình cùng với các chúa tể khác tế sống.”
“Tất cả các môn đồ, gia đình và người thân của Benedict Joyner, thậm chí mọi sinh linh ở ba tòa Vệ Thành này đều bị hiến tế chung với ông ấy để tạo ra một thế giới nhân tạo đủ khả năng chứa Elder Donovan, thế giới nhân tạo này hiện tại đang nằm ở sâu trong sa mạc Takan.”
Millos kinh sợ, sự thật lịch sử bị Lohengramm vạch ra một góc khiến hắn á khẩu, không thể nói nên lời gì.
Lohengramm nói: “Vị Quân Chủ của Benedict Joyner, kẻ đã liên kết với các chúa tể khác để giết Benedict Joyner là ai? Ngươi biết không?”
Millos nhắm mắt lại, có giọt nước mắt chảy xuống trên gương mặt, giọt nước mắt của kẻ bị lừa dối suốt bao năm:
“Chúa tể vĩ đại Engel Hopner, chủ nhân của cây quyền trượng Thái Dương, anh hùng vĩ đại của Davias, người trục xuất Donovan, kẻ báo thù Benedict Joyner và lũ tôi tớ ác độc.”
Lohengramm lục trong ngăn bàn một bức thư, thư của Alphonso, nội dung chẳng có gì đặc biệt, chỉ là lúc Alphonso đi du lịch ở Noria thì gửi thư về cho người bạn thân của mình. Bọn họ không sử dụng công cụ liên lạc có khắc hoa văn Rune mà vẫn giữ thói quen dùng thư giấy.
“Giấy bây giờ chỉ được dùng để làm sách phép thôi, Alphonso thích sử dụng thứ này để viết thư, cậu ấy nói với ta, thứ chất liệu này luôn nhắc nhở cậu ấy về một lịch sử bị xuyên tạc bởi các chúa tể, về những pho sách sử bị đốt cháy trên toàn thế giới.”
Lohengramm vuốt ve lá thư: “Alphonso Joyner, là chắt của Benedict Joyner vĩ đại, ông của cậu ấy là người duy nhất còn sống của nhà Joyner. Mấy chục năm trước, ông và cha của cậu ấy bị nữ chúa tể Leonidovich Hopner, cháu gái của Engel Hopner giết chết.”
“Hiện tại Alphonso cũng bị chúa tể Shaka de Virgo giết chết, nhà Joyner, máu mủ của Benedict Joyner vĩ đại chỉ còn mỗi đứa con trai mười tuổi của cậu ấy.”
...
Sáng ngày hôm sau, tân Innovator, Rengoku Kyojuro hồ hởi cùng với các “lãnh đạo” đi cứu tế lương thực, thực phẩm và cung cấp thông tin cho những người xuyên không cùng khổ còn sót lại.
Nhóm “sinh tồn” đã được chuyển hết vào bệnh viện, vài người trong đó đã khỏi hẳn dưới sự điều trị của các bác sĩ tài hoa dị giới, ngay cả gã đàn ông cụt tay cũng đã mọc ra một cái tay mới, lành lặn, khỏi phải nói về sự phát triển tột bậc đến mức thần kỳ của nền y học MU Continel.
Sau khi xuất viện, những người này trở thành những cái loa phát thanh, những người “rao giảng tin mừng”, tuyên truyền cho The Innovators, những ân nhân của họ.
Trong Thành Trì Trung Tâm, đã rất khó để tìm thấy những người thuộc nhóm “nghèo nàn”, ngay cả những người cùng khổ cũng đã tự chia sẻ lương thực cho nhau, hiếm thấy có ai còn ôm cái bụng đói.
The Innovator đã đi hết Thành Trì Trung Tâm, bọn họ đang cứu tế những người cùng khổ cuối cùng, cũng tổ chức những buổi “giảng đạo” cuối cùng. Rengoku Kyojuro đứng khoanh tay sau lưng Shaka de Virgo một cách nghiêm trang, oai vệ như hộ pháp Vi Đà chầu kế bên Đức Phật, các Walker thì đứng trên thuyền độc mộc bay lơ lửng, giang rộng đôi cánh như các vị Chư Thiên.
Được theo chân Shaka de Virgo thực hiện “lý tưởng” chính nghĩa của mình khiến Rengoku Kyojuro vui sướng đến mức đỏ cả mặt.
The Innovators chưa cho anh ta cái gì cả, nhưng lòng trung thành của người thanh niên wibu sớm đã tự thôi miên mình thành Viêm Trụ Rengoku này càng lúc càng trở nên sâu sắc...
Là đồng hương cùng đến từ Nhật Bản, người thân thiết nhất với Rengoku Kyojuro trong The Innovators dĩ nhiên là As00071647 “Miharu”. Cô ta quảng cáo không biết mệt về Shaka de Virgo cho thanh niên wibu, giống như Shaka de Virgo là Client còn cô ta là một Agency tiếp thị.
Ngày hôm nay cánh săn tin đến còn nhiều hơn, thậm chí khi The Innovators ngồi trên thuyền độc mộc, cũng có những phương tiện bay của cánh săn tin quay chụp từ xa, khiến cho Phạm Nhã phải nhắm tịt mắt suốt cả buổi, y nói:
“Sắp dịch chuyển trở về rồi, mấy ngày nay vất vả cho mọi người quá.”
Thoth cười nói: “Không vất vả gì, chuyện này xứng đáng mà.”
Thanh niên Hoàng gật đầu đồng tình: “Trước tôi không hiểu vì sao ở Đại Việt lại có nhiều nhóm thiện nguyện, sẵn sàng xông pha thẳng vào tâm lũ miền Trung đi cứu tế cho đồng bào như vậy, giờ thì hiểu rồi.”
Shen Long không có tỏ thái độ. Nguyên lão Aegis Hopner đi với The Innovators mấy ngày nay cũng thấy vui vui, vui nhất là đi cùng nàng thơ Trang, anh ta cảm thấy chiêu “mưa dầm thấm lâu” có tác dụng.
Trang mắt buồn thỉnh thoảng cũng liếc qua ngó anh ta mấy cái... thật ra là nhìn Thoth đứng sau Aegis Hopner.
Chien the Great thì thả thính với Anubis: “Ở bên em mấy ngày nay tôi thật sự hạnh phúc vô cùng, chỉ mong sớm mai thức dậy có em bên cạnh... “
As00071647 nói: “Tokuda, anh bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?”
Chien the Great không dám khai thật: “Tầm hai mấy, gần ba mươi.”
“Thật không?”
Shen Long xỉa: “Nghe nói là sinh viên, thỉnh thoảng còn bay ngang qua trường đại học để lấy le với mấy cô gái.”
Chien the Great tái mặt. As00071647 chớp chớp mắt: “Anh biết Anubis hơn anh bao nhiêu không, tính làm phi công hả?”
Anubis cười khúc khích, cũng không có giận bởi Miharu nói mình là máy bay. Phạm Nhã nghe tới khúc này thì vểnh tai lên, chuyện này y cũng quan tâm lắm, dù sao mình cũng muốn làm phi công...
Khặc, kiềm chế, kiềm chế lại Nhã ơi...
Katie nghe Hoàng dịch thuật, cô ta nở nụ cười “chuyên môn” sáng như ánh mặt trời: “Anubis đẹp như vậy tôi là con gái nhìn còn thích nữa là Tokuda, máy bay như cô ấy ai mà không muốn lái.”
Hoàng dịch lại, Chien the Great nghe vậy liền thề thốt: “Máy bay cái gì mà máy bay, trong mắt tôi em là con khổng tước lộng lẫy, là bông hoa mẫu đơn nở giữa ngày xuân tươi thắm, mái tóc em như dòng sông Nin, đôi mắt em như nuốt mất hồn tôi, đôi môi em...”
Hoàng nghe thấy tởm quá nên không dịch nổi nữa, nói bằng tiếng Việt: “Thằng này hết thuốc chữa rồi.”
Anubis nghe Chien the Great thả thính chỉ cười, gò bồng đảo dưới bộ váy Kalasiris rung lên từng chập khiến tên này càng sáng mắt, chỉ thiếu điều tru lên như con sói đực, ngay cả thanh niên Hoàng cũng ngó qua liên tục.
Rengoku Kyojuro là nghiêm túc đứng đắn đạo đức nhất, chỉ đứng rất nghiêm sau lưng Shaka de Virgo, thanh niên này nhất quyết đòi đi chung thuyền với chúa tể trẻ, lúc gần chia tay, anh ta nói:
“Shaka de Virgo, tôi không thể rời khỏi Nhật Bản được, tôi không muốn rời quê hương, ở đó vẫn còn rất nhiều tội phạm phải truy bắt, cũng có rất nhiều người cần tôi giúp đỡ, tuy nhiên ở bên đó nếu anh cần thì nhắn với tôi qua telegram [///].”
Shen Long, Chien the Great và As00071647 nghe vậy cũng để lại telegram “bí mật” của mình, riêng Shen Long nói:
“Tôi về sẽ chuẩn bị hành lý rồi bay thẳng qua Đại Việt, tôi không có khả năng ngụy trang như Anubis nên sẽ bay bằng cánh qua chỗ anh.”
Thoth nói: “Ừm, Đại Việt với Hoa Quốc cũng là láng giềng, anh vừa bay vừa kiếm chỗ nghỉ lại thì không tới hai ngày là tới căn cứ chỗ bọn tôi. Về tôi sẽ gửi tọa độ qua cho anh.”
...
Nhịp sống bình thường của The Innovators không có gì thay đổi, tới giờ huấn luyện thì vẫn huấn luyện, bầm dập xong thì tắm Onsen hồi phục, Chien the Great quen với cảm giác đau nên rất là bành trướng, còn dám sấn qua chỗ Anubis nhưng bị Shen Long nhấn nước.
Tắm xong lại đi ăn nhà hàng, hôm nay Leonidovich Hopner có việc bận phải đi ra ngoài, chỉ có Margaret Martha và Aegis Hopner đi cùng các Innovator. Phạm Nhã ngồi ăn, không có nữ chúa thì rất là buồn, cảm thấy đồ ăn không ngon miệng.
Tới tối, Leonidovich Hopner không có về lại biệt thự trắng, Phạm Nhã hỏi Margaret Martha, bà ta cũng lắc đầu bảo không biết nữ chúa đi đâu, làm gì, dù sao nữ kỵ sĩ cũng chỉ là bề tôi của Leonidovich Hopner, làm sao nắm hết được “hành tung” của Quân Chủ được.
Phạm Nhã đi lại trong biệt thự, không có mục đích, chỉ thỉnh thoảng lại trông ra phía cửa, lắng nghe tiếng xe, chờ Leonidovich Hopner về nhà.
Leonidovich Hopner đi cả đêm, y cũng chờ cả đêm, đến sáng cũng chẳng thấy bóng cô ta, Phạm Nhã cảm thấy lo lắng nên lại gõ cửa phòng Margaret Martha, bà ta ôm chai rượu mở cửa, hai người nói chuyện một hồi, nữ kỵ sĩ nói:
“Có gì mà lo lắng, không có thứ gì có thể làm hại được ngài ấy cả. Đừng có lo, ngài ấy xong việc của mình thì về nhà thôi.”
Đoạn, Margaret Martha đóng sầm cửa lại, Phạm Nhã thở dài, cúi đầu đi trong hành lang, đột nhiên nữ kỵ sĩ lại mở cửa, nói vọng ra:
“Ngài ấy lên ngôi năm hai mươi bốn tuổi.”
Phạm Nhã tái mặt, giọng hơi run: “Bà nói với tôi chuyện này để làm gì?”
“Cậu tự biết.”
Phạm Nhã nghe thấy tiếng đóng cửa của Margaret Martha, chân y nhũn ra. Chúa tể trẻ đi hết hành lang mới xốc lại được tinh thần, lại chạy như bị ma đuổi sang phòng của thanh niên Hoàng, đập cửa liên tục.
Hoàng mở cửa, tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy Shaka?”
Phạm Nhã nói: “Ừm, nghe nói anh cũng có mua một cây bút Rune, tôi mượn chút.”
Hoàng chạy vào phòng lấy bút đưa cho Phạm Nhã, y cảm ơn mấy câu rồi chạy về phòng mình. Cầm cây bút Rune màu bạc, bấm vào đầu bút, hoa văn sáng lên như đèn Neon, một màn hình lập thể hiện ra trước mắt.
Đây là lần đầu Phạm Nhã dùng thứ này, y cũng đã sớm nghe qua cách dùng nên truy cập vào mạng giả lập của MU Continel rất dễ dàng, màn hình lập thể như hologram hiện ra mấy giao diện kiểu website, các nút không được quy ước thành biểu tượng mà dùng ký tự của cổ ngữ Rune.
Mò mẫm một hồi cũng quen cách dùng, Phạm Nhã vào thanh tìm kiếm, y thử gõ tên của nữ chúa vào thì có một loạt kết quả trượt xuống, giống như Margaret Martha từng nói, Leonidovich Hopner không chỉ nổi tiếng ở Davias, mà là nổi tiếng khắp thế giới.
Phạm Nhã do dự, y vẫn luôn kiềm chế bản thân, không muốn tìm hiểu về Leonidovich Hopner, không biết tại sao nhưng y chỉ muốn chính miệng nữ chúa tể kể cho mình nghe.
Bây giờ làm như vậy có đúng không?
Thở dài một tiếng, Phạm Nhã xóa hết tên của nữ chúa tể. Y ngồi thơ thẩn một hồi, quyết định tìm kiếm về Alphonso và The Innovators.
Alphonso cũng không phải là một người nổi tiếng, ở MU Continel có rất nhiều người trùng tên với hắn, Phạm Nhã không tìm thấy người mà mình muốn tìm, ngược lại The Innovators thì đang cổi như cồn, các bài báo ở MU Continel đề cập tới hội này như là những người “nhập cư” đầu tiên có được “thẻ xanh” giống như y từng suy nghĩ.
Bình luận của dân bản địa khá là tích cực, chỉ có thể nói trình độ dân trí của họ rất cao, Phạm Nhã không thấy mấy thành phần “toxic” như dân mạng Địa Cầu xuất hiện.
Dưới mấy tấm hình chụp cảnh Shaka de Virgo đang “giảng đạo”, người bản địa đọc tin đều để lại một câu “Mong Vinh Quang tồn tại cùng tất cả chúng ta”, bọn họ dùng những mỹ từ để ca ngợi, bày tỏ lòng cảm mến và chia sẻ với việc The Innovators tiếp tế lương thực cho những người đồng bào, cũng tỏ ra xót xa cho những người xuyên không lam lũ.
Lướt “web” ở một thế giới dân trí cao là một trải nghiệm mới mẻ với Phạm Nhã, ở đây người ta không có chửi mắng nhau, bọn họ có cạnh khóe nhau cũng cạnh khóe theo kiểu rất “có học.”
Để hiểu thêm về suy nghĩ của người bản địa, Phạm Nhã đặc biệt chú ý tới những chủ đề có tính phản biện cao, xem mọi người tranh luận, y phát hiện ra một điều khá thú vị là người dân ở đây không có tư duy kiểu tiêu diệt khi tranh luận, mà rất cầu thị và chịu tiếp thu ý kiến đối phương, các vấn đề cũng được nhìn nhận từ nhiều chiều, khách quan và không phiến diện.
Đúng là Utopia, Phạm Nhã thở dài, y đã cảm thán về điều này không biết bao lần rồi. Đây là một điều tốt đối với với người xuyên không, công chúng khó bị dắt mũi nên kể cả có xảy ra chuyện người xuyên không bị kích động làm chuyện phạm pháp ở các Thành Trì Trung Tâm, cũng không tới mức cả xã hội MU Continel đều lên án những kẻ đến từ thế giới khác.
Tuy vậy, Phạm Nhã cũng không cho là Thoth lo bò trắng răng hay nghĩ những việc The Innovators làm là không có giá trị, trên Địa Cầu đã có quá nhiều minh chứng lịch sử cho thấy ở xã hội có dân trí cao không có nghĩa là sẽ không xuất hiện những người theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan.
Hai thứ này không liên quan nhau lắm, thậm chí chủ nghĩa dân tộc cực đoan lại thường xuất hiện nhiều nhất trong giới tinh hoa tiến bộ cầm quyền, chỉ cần người xuyên đến từ Địa Cầu bị đặt ở một cực đối lập với họ, vậy thì cái Utopia thiện lành mà y thấy sẽ nhe nanh của nó ra, dùng những cách thức “văn minh” nhất để bài xích người xuyên không.
Lúc đó mọi thứ sẽ còn khủng khiếp hơn sự bài xích đến từ một cộng đồng dân trí thấp.
...
Leonidovich Hopner vẫn chưa về, Phạm Nhã lướt “Web” chán chê thì trả bút cho Hoàng rồi lại đi qua lại trong sân, ngóng trông nữ chúa tể, y cũng không biết mình lo lắng điều chi.
Trong Thành Trì Trung Tâm không gì có thể thương tổn người dân, mà, kể cả không có quy tắc tự nhiên đi chăng nữa, liệu trên đời này có ai có thể làm gì được Leonidovich của mình? Người có thể chống lại sự đóng băng của dòng thời gian.
“Leonidovich của mình? Nghĩ cái gì vậy.”
Phạm Nhã thở dài, nhà nước mới thành lập của phản quân “tình thầy trò nguy hiểm” nay đã bành trướng, thăng hoa quá mức dữ dội khiến quân đội của chính phủ cũ chỉ có thể co cụm núp trong góc xó, kéo dài hơi tàn, chẳng còn mong mỏi chuyện phục quốc nữa, thậm chí có dấu hiệu nhắm mắt đưa chân, sẵn sàng đi học tập cải tạo, tiếp thu giáo dục tẩy não, hòa mình cùng văn hóa mới...