Vinh Quang Chúa Tể

Chương 141: Chương 141: Nguyễn Tiến Dũng và quả trứng rồng




Ba vị đầu sỏ của The Innovators, hai người ở Đại Việt và người còn lại thì ở tuốt Ai Cập, ngày hôm nay họ lại kết hợp với nhau để so kè với Yamamichi Yomaru trên mặt trận chiến tranh tâm lý, cuộc đối thoại của hai bên diễn ra trong thời gian ngắn nhưng cả bốn người đều cảm thấy nó còn kinh khiếp hơn cả những cuộc chiến được tiến hành bằng bom đạn.

Kể cả Hion cũng bại trận, thua tan tác dưới tay chủ tịch Lawyer và Shaka de Virgo, hôm nay, họ lại còn có Thoth, cuộc chiến giữa ba vị đầu sỏ này cùng với Yamamichi Yomaru có thể xem như một trận đánh “tam anh chiến Lữ Bố” kinh điển nhưng cuối cùng thì Yamamichi Yomaru lại có thể bước ra khỏi hang ổ của The Innovators một cách an toàn và thong dong, Phạm Nhã hiểu, nếu như gã thật sự là tên cầm đầu của chủ nghĩa khủng bố mới, vậy thì họ đã thua rồi.

Người đứng ở cuối con đường ngoại giao như anh Tuân cũng thua rồi, họ thua không phải bởi vì kẻ này giỏi hơn họ, mà vì kẻ này hiểu họ, Yamamichi Yomaru không có một sơ hở nào cả, kể cả cái sơ hở mà Phạm Nhã đã vạch ra, hắn cũng lấp lại bằng bộ đồ tang mà hắn mặc, hắn nói hắn đã chết rồi, hắn chết theo em gái và đồng bào của hắn, đây còn là sự phản đòn của hắn với những lưỡi gươm kề cổ nữa.

Trên cả việc phải thượng tôn pháp luật, không thể ra tay khi mà không có chứng cứ xác thực, hơn cả việc hắn là đệ tử của Emeraldy Astrish, thầy của một Nghị viên quan trọng trong tập thể The Innovators.

Những người đổi mới mà đặc biệt là các vị lãnh đạo luôn có một mặc cảm tội lỗi đối với những người đã chết ở MU Continel và gia đình của họ, mặc cảm này xuất phát từ việc họ biết sự kiện xuyên không bất thường lần thứ tư xảy ra là do họ, mặc cảm này vẫn luôn tồn tại và Yamamichi Yomaru khai thác rất tốt tâm lý của ba vị đầu sỏ.

Họ chỉ vớt vát được danh dự khi không để Yamamichi Yomaru thành công trà trộn vào trong tập thể của The Innovators, nếu hắn thực sự là kẻ mà họ nghĩ tới, vậy đó thật là một tai họa khi hắn trở thành một Innovator, đứng giữa họ.

Anh Tuân gỡ mặt nạ xuống, day huyệt thái dương: “Công tác tuyển dụng vẫn phải được tiến hành nhưng cần kỹ lưỡng hơn nữa, cũng không cần kỹ tới mức thử thách ứng viên phải lên bờ xuống ruộng, ngày hôm nay còn hai người nữa phải không?”

Thoth nhìn hồ sơ rồi gật đầu: “Còn hai người nữa, là hai người... Đại Việt, họ từng là thợ săn của các tập đoàn kinh tế, giống như nhóm của tôi trước đây, khi còn làm việc cho anh Luân. Họ nhận được đặc ân sau buổi hội nghị lần thứ nhất, xem ra số lượng Walker hiện tại không còn là năm mươi tám mà là sáu mươi mốt tính cả Yamamichi Yomaru.”

Phạm Nhã hỏi: “Công tác thống kê Walker của anh và Trang tới đâu rồi?”

Thoth bóp trán: “Hiện tại, rất nhiều Walker sau khi nhận được đặc ân đã không còn quan tâm tới ứng dụng tán gẫu nữa, họ không báo bí danh ở trên đó, cũng không nộp hồ sơ lên Red thì khó thống kê lắm. Những người thích nổi danh đang ưa chuộng hình thức ra mắt kiểu siêu anh hùng truyền thống, đó là xuất hiện thật hoành tráng trên đường phố, ngăn chặn tai nạn, cứu người, rồi báo bí danh của mình ra.”

Anh Tuân phì cười: “Giống như trong phim đó hả?”

Thoth gật đầu: “Giống hệt như trong phim, riêng cái ứng dụng tán gẫu của Hion, hiện tại đã được chuyển cho Red, lúc ban đầu, ứng dụng này rất thành công nhưng nó lại trở nên thoái trào, nói thẳng ra là thất bại vì chính sách không cho chat riêng của Hion, phòng chat chung ngày càng hỗn tạp, số lượng người xuyên không đã lên tới mấy mươi ngàn, anh có tưởng tượng được một phòng chat có mấy ngàn người nó sẽ thế nào không?”

“Kể cả phòng chat của Walker cũng bị loãng, thằng Hoàng ham vui vậy mà lâu lắm rồi nó không có vào đó, mấy chục người ở trên đó chẳng chịu trao đổi thông tin tình báo có giá trị gì cả mà họ chỉ toàn khua môi múa mép, dò la nhau là chính, dạo này còn hay chửi nhau, chia bè phái, nói chung là như cái chợ, Red đang có kế hoạch cải tiến ứng dụng này, cho phép thành lập các nhóm nhỏ và nhắn tin riêng, thậm chí làm một mạng xã hội, trang cá nhân và sàn giao dịch ngay trên đó.”

“Khi đó thì ứng dụng mới xem như có sức hấp dẫn trở lại, có thể thu hút các Walker khai báo danh tính.”

Anh Tuân gật đầu: “Nói vậy, hai người Walker Đại Việt mới này chưa hề báo danh tính, họ ẩn danh chờ ngày ra mắt giống như kiểu anh nói phải không? Trần Thanh Dương có biết về họ không?”

Thoth trả lời: “Có biết mà... ừm, có một người từng ở trong đội đánh số nữa, làm được gần tuần sau đó rời đội rồi gia nhập vào tập đoàn Asia Care Holdings, tập đoàn này ủng hộ anh ta, chu cấp tiền bạc để anh ta leo tháp, khi nhận ban ân thành công anh ta lại rời tập đoàn này, hiện tại đang là Walker tự do không thuộc tổ chức nào, cũng chưa đăng ký với Red.”

Phạm Nhã chau mày: “Một kẻ thiếu gắn bó và hay thay đổi, vì sao anh không loại hồ sơ của hắn luôn, chỉ bởi vì hắn là một Walker thôi sao?”

Anh Tuân hiểu ý của Nhã nên giải thích thay cho Thoth:

“Thật ra mà nói, những người nhảy việc không hẳn sẽ là người không có lòng trung thành, lịch sử làm việc của một người là dữ liệu rất đáng để nhà tuyển dụng như chúng ta quan tâm, các thông tin đó mang đến cái nhìn tổng quan, bao gồm kinh nghiệm, kỹ năng lẫn xu hướng làm việc của họ, chúng ta còn có thể dự đoán về những mối quan tâm, mục tiêu nghề nghiệp, kế hoạch tương lai của ứng viên.”

“Tuy nhiên, lịch sử làm việc chưa bao giờ là yếu tố quan trọng nhất quyết định một người sẽ gắn bó lâu dài với vị trí họ đảm nhiệm. Không có ai nghỉ việc vì... thói quen đâu em, người ta nghỉ vì những lý do như công việc nhàm chán, họ bị vắt kiệt sức; không thể cải thiện bản thân và thăng tiến nghề nghiệp; lương thưởng chưa tương xứng, sự đóng góp và kết quả làm việc không được thừa nhận; môi trường và văn hóa doanh nghiệp không phù hợp.”

“Cũng nên quên đi những cách đánh giá dựa trên thời gian gắn bó với công việc cũ của ứng viên, thời gian dài hay ngắn không phải là thước đo hiệu quả hay sự phù hợp. Quan điểm tuyển dụng hiện đại đánh giá cao năng lực phù hợp với công việc hơn là sự gắn bó hời hợt, một nhân viên giỏi làm trong thời gian ngắn đôi khi tạo ra hiệu quả lớn hơn nhiều người khác cộng lại.”

Phạm Nhã gật đầu, Thoth cũng gật gà gật gù, không chỉ Nhã mà dạo này Thoth cũng đang đi theo học hửi anh bự, học được nhiều thứ lắm, bởi vậy cho nên mới xài được mấy chiêu thức của anh ở hội nghị đổi mới; Thoth thông minh hơn anh nhưng khó mà uyên bác tới độ thông thái như anh được, trên ảnh thông thiên văn, dưới ảnh tường địa lý, pháp nhãn của ảnh chiếu xuống còn có thể biết hôm nay Nhã mặc sịp màu gì nữa kìa, cái này còn ghê gớm hơn siêu giác quan của chúa tể.

Nửa giờ sau, Thoth đã chuyển hồ sơ ứng viên cho chủ tịch và chúa tể Shaka de Virgo đọc lướt, “ứng viên nhảy việc” là người đầu tiên đến gặp ba vị đầu sỏ của The Innovators, khác hẳn với Yamamichi Yomaru, anh vào văn phòng thì liền nhìn cắm mắt lên vị chúa tể vĩ đại rồi sau đó thì lại dáo dác tìm... ghế ngồi. Không thấy có cái ghế nào cả, anh liền đứng thẳng, nhưng điệu bộ thì có vẻ bất an.

Lawyer phì cười, chủ tịch đã biết tên anh nhưng vẫn hỏi: “Anh tên gì?”

Người này đáp: “Tôi tên là Nguyễn Tiến Dũng, thưa ngài.”

Phạm Nhã đánh giá Nguyễn Tiến Dũng, đây là một người đàn ông tầm ba mươi, có dáng người rất cao, đến gần hai mét, đối với người Đại Việt mà nói thì đây là một vóc người cao đến kinh ngạc, chúa tể lại đánh giá bàn tay của anh ta, nó vẫn còn vân tay và kẽ tay, chứng tỏ rằng anh không nhận được đặc ân của một người cuối đường như Nhã, sự cải tạo của anh ta không lớn tới mức lột xác thành một cơ thể toàn mỹ, vậy thì trước khi nhận ban ân, anh cũng đã cao sẵn rồi.

Ở trong đội đánh số mà cao ráo như vậy thì chỉ có số 11 thôi, đây là vị huynh đài dịch chuyển ở đợt hai chung với Phạm Nhã, cũng vào thẳng trong nhà thờ, hiện tại, anh ta là một kẻ triệu hồi, giống với Hope, anh có đôi mắt màu hồng với vòng khói trắng quanh con ngươi, hồ sơ anh chỉ ghi trước có ở trong đội đánh số nhưng không có nói là số mấy, tuy vậy, Phạm Nhã liếc phát là biết lai lịch tên này luôn.

Chúa tể phì cười giống anh Tuân, y hỏi: “Vì sao anh lại muốn gia nhập vào The Innovators?”

Nguyễn Tiến Dũng hít sâu rồi trả lời: “Có ai mà không muốn gia nhập The Innovators chứ, cá nhân tôi, tôi muốn được kề vai sát cánh cùng với các anh hùng của The Innovators, tôi đã ngưỡng mộ các ngài từ lâu.”

Ừm, là một lời nói rất thật lòng, thẳng thắn và bộc trực, không có vòng vo, hơn nữa cũng biết nịnh đầm các sếp, mà lời nịnh cũng thật lòng. Lý do này đơn giản nhưng nó thật, cũng không ai chê trách anh ta sao không nghĩ tới mấy chuyện đao to búa lớn, trước khi làm Walker, anh cũng là người thường thôi, một người thường vừa trở thành Walker mà có ngay các giác ngộ lý tưởng vĩ đại, lại có sự kiến giải một cách sâu sắc về sứ mệnh của The Innovators như Yamamichi Yomaru thì mới đáng ngờ.

Thoth hỏi một vấn đề chí mạng:

“Chúng tôi biết vị thế của mình, không phải ai cũng có thể kề vai sát cánh với chúng tôi, chúng tôi hoài nghi anh không đủ phẩm chất, lòng trung thành và sự gắn bó, anh đã nghỉ việc ở đội đánh số, sau đó lại nghỉ việc ở Asia Care Holdings.”

Hiểu về việc ứng viên nhảy việc là một chuyện, nhưng hỏi ứng viên về điều này lại là chuyện khác, nhiệm vụ của Thoth là phải soi khuyết điểm của Nguyễn Tiến Dũng, Phạm Nhã tập trung quan sát và cảm nhận xem vị huynh đài này có nói dối không, chỉ thấy, vị huynh đài này nói với vẻ hơi xấu hổ, nhưng cũng rất là thật:

“Ở đội đánh số, anh Trần Thanh Dương đối xử với bọn tôi rất tốt nhưng Đại Việt khi đó không ủng hộ việc nhận ban ân, chúng tôi muốn được hỗ trợ để nhận ban ân thì phải tuyên thệ trung thành, tự nguyện hy sinh hoặc rời khỏi tổ chức, tôi có sự ích kỷ của tôi, tôi không vĩ đại như số 1, nên không thể tuyên thệ.”

“Ở Asia Care Holdings, anh Trần Trung Dũng cũng khá tốt nhưng công ty của anh ấy phức tạp, có nhiều vị trong hội đồng quản trị gây sức ép, buộc tôi phải hoạt động như minh tinh màn bạc, phải gắn quảng cáo và mặc trang phục của họ thiết kế khi hành động, tôi không thích điều này nên rời đi, tôi đã ký rất nhiều giấy nợ với họ rồi, tôi sẽ tìm cách trả lại những gì họ đã cung cấp cho tôi.”

“Nhưng The Innovators thì lại khác, tôi có không gian để phát triển khi ở đây, tôi có thể thực hiện được ước muốn của tôi. Các ngài cũng không bắt tôi làm thằng hề, mặc đồ lố lăng chạy ngoài đường làm xiếc kiếm tiền, nếu tôi được làm thành viên của tổ chức, tôi sẽ trung thành, bởi vì tôi không có lý do gì rời bỏ các ngài cả.”

Phạm Nhã gật đầu, Nguyễn Tiến Dũng trả lời câu hỏi của Thoth một cách đơn giản, mà cũng thẳng thắn, lý do rời bỏ đội đánh số và công ty cũ cũng tạm chấp nhận được, so với một Yamamichi Yomaru hoàn hảo thì Nguyễn Tiến Dũng mới là người bình thường.

Chúa tể nói: “Anh là một kẻ triệu hồi, tôi muốn xem vật triệu hồi của anh, ở nơi này không tiện thì chúng ta có thể lên tầng thượng, anh chỉ cần mở cổng để tôi nhìn vào là được.”

Nguyễn Tiến Dũng cười rất tự tin: “Cái này thì không cần đâu thưa ngài.”

Đoạn, anh ta lấy trong ba lô ra một cây gậy báu khá giống kiểu của Miharu nhưng nhìn có vẻ... dỏm hơn nhiều, xem ra là hàng sản xuất công nghiệp của Tòa Tháp. Nguyễn Tiến Dũng nhắm mắt, một cánh cổng không gian được mở sau lưng anh ra, rồi... một quả trứng rất lớn lăn ra ngoài cổng...

Vị huynh đài này ôm quả trứng lên giới thiệu: “Đây là trứng của Shruikan, con rồng của nhân vật phản diện Galbatorix trong tiểu thuyết Eragon và phim cùng tên, tôi đã sống, ăn, và ngủ cùng với bộ tiểu thuyết này và tất cả loạt phim hay bất kỳ thứ gì liên quan đến Eragon, gần như cả tuổi thanh xuân của mình. Tôi không triệu hồi Saphira vì cô ấy là bạn của Eragon, thiếu cô ấy, Eragon sẽ không thể làm được những gì cậu ta làm.”

“Nhưng Shruikan thì khác.” Nguyễn Tiến Dũng vuốt ve quả trứng: “Cô ấy trở nên điên loạn bởi sự thù hận của Galbatorix, cô ấy bị ông ta ép phải giao ước bằng phép thuật hắc ám, suốt cuộc đời mình, cô ấy luôn bị tra tấn, cô ấy, là sinh vật bất hạnh nhất trên đời, tất cả những gì mà tôi cảm nhận được khi đọc về cô ấy là nỗi đau và sự tức giận. Tôi muốn cứu cô ấy, Galbatorix sẽ không bao giờ tìm được cô ấy vì tôi đã đến trước rồi, hắn cũng sẽ không thể làm được những chuyện tồi tệ trong thế giới của Eragon nữa.”

Phạm Nhã gật đầu, y muốn xem vật triệu hồi của Nguyễn Tiến Dũng nhằm tránh việc vị huynh đài này kêu gọi thứ gì đó ghê gớm và độc hại, có khả năng gây ảnh hưởng đến xã hội như kiểu Queen Xenomorph, dù rất ít người có khả năng như Kasugano Haruka nhưng vẫn phải cẩn thận, không cẩn thận không được.

Không ngờ Nguyễn Tiến Dũng triệu hồi một quả trứng rồng trong Eragon, của con rồng Shruikan.

Trứng rồng trong tiểu thuyết Eragon là một thứ hay ho, vì con rồng nở từ quả trứng có thể phát triển lên kích thước tối đa trong thời gian rất ngắn, điều đặc biệt nhất là chúng có khả năng giao ước với một người và chia sẻ những quyền năng ma thuật cho người đó, Nguyễn Tiến Dũng rất thông minh và sáng tạo khi triệu hồi một quả trứng như vậy, điều này khiến anh ta ngoài việc có sức mạnh của kẻ triệu hồi, còn có thể sử dụng năng lực đặc biệt của rồng.

Năng lực này không phải là năng lực của các con đường Vinh Quang, nó là thứ chưa từng tồn tại kể cả ở MU Continel.

Về mặt năng lực của Nguyễn Tiến Dũng thì đã không có gì để bàn cãi, đến chúa tể cũng thấy hứng thú với tương lai của Nguyễn Tiến Dũng; một kẻ triệu hồi mà lại có rồng để cưỡi và cũng có thể chiến đấu bằng gươm giáo, trong khi Shen Long và Hoàng, mang tiếng là kỵ sĩ rồng mà cứ phải tự bay bằng cánh chứ chẳng có con gì để mà cưỡi cả.

Thoth phì cười, gã cũng nghĩ như chúa tể, nếu để Shen Long và Hoàng nhìn Nguyễn Tiến Dũng cưỡi rồng Shruikan, không biết mặt mũi của hai tên đó sẽ méo tới mức nào.

Ngoài năng lực ra, ba vị đầu sỏ còn ghi nhận được một điểm khác ở Nguyễn Tiến Dũng, đó là tính cách.

Đây là một kẻ có cá tính, anh ta khép nép ở văn phòng tại vì trước mặt anh là những người lẫy lừng của The Innovators nhưng nói anh “hiền” thì không có đâu, anh cũng không có điềm đạm, anh ta, là kẻ đã dám chạy xộc vào đồn công an để “trình bày” về cái đồng hồ đếm ngược, sau đó, anh bị đưa đi test mai thúy và có kết quả âm tính, người ta định tống anh về nhà nhưng anh lại quậy phá cho được để “trú ẩn” trong buồng tạm giam, cuối cùng, thứ xuất hiện khi đồng hồ điểm 0 chẳng phải là con ma nào cả mà là một thế giới mới!

Anh cũng sống rất là dai, anh đã từng bị tùng xẻo suýt chết, bị băng bó như xác ướp trong bệnh viện, thế mà vẫn hồi phục được, còn làm “máy định vị sống” cho đội đánh số tìm tới mình, đi vào trong nhà thờ. Anh còn đủ sức trèo thang dây lên Thuyền Bay, sau này, rời đội đánh số rồi, anh còn có thể tự xoay sở để nhận ban ân.

Tính cách của vị huynh đài này sẽ khá giống kiểu Hoàng và Chien the Great, nhưng trong anh có một thứ khiến ba vị đầu sỏ chú ý hơn, đó là lòng nhân hậu.

Đây là một điều thật sự đáng quý, đối với The Innovators, phẩm chất này đáng quý hơn cả năng lực của Nguyễn Tiến Dũng, vị huynh đài này có thể là một người nhảy việc liên tục nhưng anh có lý do, khát khao của anh ta cũng chính đáng, tuy không phải thứ gì ghê gớm nhưng anh ta trung thực, quan trọng nhất là anh có tấm lòng nhân hậu.

Sự thôi thúc bằng các động cơ chính đáng cộng với tấm lòng nhân hậu, Nguyễn Tiến Dũng có thể trở thành một Innovator.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.