Vinh Quang Chúa Tể

Chương 140: Chương 140: Tam anh chiến Yomaru




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yamamichi Yomaru đến rất đúng giờ, không sớm hơn và cũng không muộn hơn một giây, gã bước vào văn phòng trên tầng cao nhất của Indochina Park Tower, nơi này được giải tỏa sạch sẽ, cả văn phòng trống trơn không có một vách ngăn nào, chỉ có cái bàn rộng đặt sát cửa kính, có thể nhìn thấy cảnh thành phố Gia Định ở bên dưới.

Ngồi sau bàn là hai người đàn ông và một cái laptop, chủ tịch Lawyer của The Innovators đeo mặt nạ ngồi ở giữa, chúa tể Shaka de Virgo cũng đeo mặt nạ nửa mặt bằng vàng, ngồi bên tay trái, phía bên phải chủ tịch, quân sư Thoth đeo mặt nạ, đang ở tận Ai Cập và tham gia hội đồng phỏng vấn từ xa.

Ba vị đầu sỏ của The Innovators quan sát Yamamichi Yomaru, đó là một người đàn ông cao lớn, độ một mét chín, vóc dáng rất to cao và có chiều ngang đáng kể, đây là một tạng người đặc biệt, trông thì mập nhưng nhìn kỹ thì lại không mập, mà dày người, cơ tay của Yamamichi Yomaru cuồn cuộn, cánh tay cũng rất to, dù vậy, gã lại có một gương mặt điềm đạm, trông khá hiền lành.

Thiên tài ngôn ngữ, đệ tử thứ hai của Emeraldy Astrish, sư đệ của Chien the Great đi lên con đường của phù thủy bóng tối, đôi mắt của gã có màu xanh dương với vòng sóng biển quanh con ngươi, gã còn có mái tóc dài màu đen, được búi lên theo kiểu Sumo, cuối cùng, gã mặc một bộ Mofuku Kimono, đây là một loại Kimono được mặc trong tang lễ của người Nhật, mọi chi tiết trên bộ trang phục đặc biệt này đều có màu đen, mang ý nghĩa hoài niệm và kính trọng với người đã khuất.

Phía trước bàn của ba vị đầu sỏ không hề có ghế, Yamamichi Yomaru đi vào và đứng thẳng, gã nhìn ba vị thủ lĩnh của The Innovators, gã chưa một lần nhìn ngang hay liếc dọc, cũng không hề đánh mắt để tìm kiếm ghế ngồi.

Lawyer quan sát trang phục của Yamamichi Yomaru rồi hỏi bằng tiếng Anh: “Anh bị mất người thân trong đợt dịch chuyển bất thường lần thứ tư sao?”

Yamamichi Yomaru lại nói bằng tiếng Việt: “Đúng vậy, thưa ngài. Tôi bị mất người thân, tôi mất em gái nhỏ của tôi, tôi mất rất nhiều đồng bào, tôi mất họ. Nên, tôi mặc bộ đồ này, tôi mong rằng, bộ đồ của tôi không làm các ngài phản cảm.”

Phạm Nhã đánh giá gã này, cách nói chuyện của Yamamichi Yomaru không hẳn là lạ, chính xác thì trong một câu nói của gã còn có rất nhiều cụm câu nhỏ có đầy đủ chủ ngữ và vị ngữ, điều này có nghĩa là lượng thông tin trong một câu nói của Yamamichi Yomaru nhiều gấp vài lần người bình thường, đây là một khả năng cô đọng thông tin, một kỹ năng ngôn ngữ cao cấp.

Ngôn ngữ là chất liệu của tư duy, nhìn cách giao tiếp và ăn nói của một người có thể hình dung được cách mà người đó suy nghĩ; Yamamichi Yomaru dường như có suy nghĩ theo kiểu phi tuyến tính, nghĩa là gã không sắp xếp trình tự của hội thoại mà bật rất nhiều nội dung ra cùng một lúc, đồng nghĩa với việc, gã này có khả năng phân tích vấn đề nhanh và sâu sắc, đa chiều.

Lawyer không hỏi, nhưng Yamamichi Yomaru biết chủ tịch đang đề cập tới trang phục của mình, gã cũng biết chủ tịch hiểu ý nghĩa của bộ trang phục, vậy nên, gã mới mong các vị ở đây thông cảm cho gã, cái khéo của Yamamichi Yomaru còn thể hiện ở chỗ, gã không lên tiếng khẳng định việc chủ tịch hiểu ý nghĩa bộ trang phục mà gã nói “nên, tôi mặc bộ đồ này”, nghĩa là gã cũng giải thích cho chủ tịch, thể hiện thái độ lịch sự.

Không thể bắt bẻ được về mặt ngôn ngữ.

Thoth lên tiếng, vào thẳng vấn đề: “Vì sao anh muốn gia nhập The Innovators?”

Yamamichi Yomaru trả lời: “Loài người cần được dẫn dắt, các ngài dẫn dắt loài người, tôi cũng muốn dẫn dắt loài người.”

Phạm Nhã cảm nhận nhịp tim và mọi sự thay đổi trong chức năng sinh lý của Yamamichi Yomaru bằng siêu giác quan, y biết gã này đang nói thật, đây là những lời chân thật.

Chúa tể hỏi: “Anh lý giải như thế nào về chủ nghĩa khủng bố mới? Làm cách nào để ngăn chặn nó?”

Yamamichi Yomaru đáp: “Chủ nghĩa khủng bố mới hay cũ thì cũng là khủng bố, khủng bố không phải là một lý tưởng, khủng bố chỉ là phương thức để chứng minh, để thực hành một lý tưởng, dựa trên cơ sở hành động bạo lực. Thứ nuôi dưỡng khủng bố không phải là các thế lực tài chính nào đó ẩn dưới một tinh thần cực đoan nào đó.”

“Thứ nuôi dưỡng khủng bố, chính là sự thiếu tôn trọng các khác biệt văn hóa của những người ngạo mạn, phổ cập các giá trị về tự do, dân chủ rất phổ quát với mình, nhưng lại vô cùng xa lạ và khác biệt với các xã hội khác trong vai trò của những nhà khai sáng. Nó xúc phạm các tinh thần riêng, các giá trị riêng, đo đó, nó khơi gợi lên các hận thù dai dẳng.”

Kẻ cầm đầu, tên trùm và đầu sỏ của chủ nghĩa khủng bố mới, gã đạo diễn điên rồ, kẻ không có giới hạn về đạo đức và nhân tính, người đã gần như giết thần, đối mặt với ba vị thủ lĩnh tối cao của The Innovators, đối mặt với chúa tể Shaka de Virgo vĩ đại.

Đây là lần đầu tiên mà họ gặp mặt, Yamamichi Yomaru đứng ngay trước mắt họ, nhưng với một tư cách khác. Gã đã trả lời câu hỏi thứ nhất của chúa tể, kẻ thù lớn nhất của chủ nghĩa khủng bố mới, sau đó, lại trả lời câu hỏi thứ hai:

“Muốn ngăn chặn nó, các ngài phải bỏ đói nó.”

Ba vị thủ lĩnh của The Innovators cảm thấy kinh ngạc với Yamamichi Yomaru, họ thực sự kinh ngạc, gã này nói về chủ nghĩa khủng bố rất trực bạch, gã chỉ thẳng vào trọng điểm và bản chất của chủ nghĩa khủng bố, cách nói chuyện cô đọng thông tin của gã khiến gã thể hiện những khái niệm rất dài dòng chỉ trong vài câu nói.

Lawyer hỏi: “Sứ mệnh dẫn dắt của The Innovators và công cuộc khai sáng của kẻ ngạo mạn như anh đề cập chẳng phải rất giống nhau sao, nếu như thứ nuôi dưỡng chủ nghĩa này là sự thiếu tôn trọng các khác biệt văn hóa như anh nói, vậy thì làm sao chúng tôi có thể bỏ đói được chủ nghĩa khủng bố mới, trong khi chúng tôi đang cho nó ăn một thứ rất tương tự với thức ăn của nó?”

Yamamichi Yomaru trả lời: “Sứ mệnh dẫn dắt của The Innovators khác biệt, nó khác biệt bởi vì nó cần thiết, nó cần thiết như ánh sáng bừng lên trong đêm đen; nó khác biệt, vì sự khai sáng của các ngài là thắp đèn ở trong đêm đen, chứ không phải dập tắt những cái đèn lồng truyền thống của người khác, để bắt họ dùng đèn điện...”

Thoth cắt ngang: “Anh là một người Ainu đúng không?”

Phạm Nhã nhìn Yamamichi Yomaru, không bỏ sót bất kỳ một biểu cảm hay trạng thái tâm lý nào thể hiện trên gương mặt của gã, đồng thời cũng theo dõi sát các vận động sinh lý trong cơ thể gã như nhịp tim, hơi thở, kể cả nhiệt độ và tốc độ máu.

Yamamichi Yomaru trả lời: “Đúng vậy, tôi là một người Ainu, người Ainu tin vào thần, tôi tin vào thần, tôi đã gặp các vị thần ở bãi biển Sakhalin, có thần xấu và có thần tốt, thần tốt là các ngài, các ngài đã cứu làng tôi.”

Chủ tịch Lawyer kề lưỡi gươm sát cổ Yamamichi Yomaru: “Chúng tôi tin rằng những kẻ tấn công Nhật Bản trốn trong sắc tộc Ainu trên đảo Sakhalin, nhưng thực tế, chúng tôi lại không tìm thấy chúng, có hai trường hợp, một là chúng vẫn ở Nhật Bản hoặc đã trốn sang Triều Tiên, trường hợp thứ hai, bọn khủng bố cũng là người Ainu.”

“Yamamichi Yomaru, anh có ở Nhật Bản lúc Osaka bị khủng bố không? Nếu có, anh đang làm gì khi đó?”

Thoth, cũng kề gươm lên cổ Yamamichi Yomaru:

“Yamamichi Yomaru, anh có biết Elena Gilbert, Kasugano Haruka và Kasugano Sora không?”

Gã trả lời: “Tôi có ở Nhật Bản khi Osaka bị khủng bố, khi đó, tôi đang làm phim, trước đây, tôi nghiên cứu về ngôn ngữ, hiện tại, tôi là một đạo diễn phim tài liệu, lúc Osaka bị khủng bố, ê kíp của chúng tôi đã hoàn thành kịch bản và đang bấm máy. Tôi biết Elena Gilbert, Kasugano Haruka và Kasugano Sora, họ là bọn khủng bố, ngài Shaka de Virgo đã tố cáo họ ở MU Continel.”

Phạm Nhã chỉ tay về phía Yamamichi Yomaru, Hỏa Long Xích chui ra từ Kundalini, bốn sợi xích rực lửa vàng, ngọn lửa là quy tắc hủy diệt có thể phá tan mọi thứ, bốn cái đầu xích hình tam giác nhọn và bén như mũi thương, chúng bay lơ lửng quanh cơ thể Yamamichi Yomaru, dường như chỉ cần gã nói dối, chúng sẽ xé gã thành mảnh vụn hay tại chỗ.

Yamamichi Yomaru nhìn những sợi xích một cách hết sức bình tĩnh, gã biết với sắc lệnh Dorito, chúa tể Shaka de Virgo có thể giết gã nếu gã cho thấy có liên quan tới chủ nghĩa khủng bố mới.

Chúa tể nhìn gã thật sâu rồi đặt ra một loạt câu hỏi: “Anh có quan hệ gì với Elena Gilbert, Kasugano Haruka và Kasugano Sora, anh có từng tiếp xúc, có từng ở gần họ, từng có bất kỳ liên lạc hoặc nói chuyện gì với họ không? Ở Osaka hoặc bất kỳ nơi nào khác trong lúc nước Nhật bị khủng bố, bị tấn công, anh có tham gia cùng họ không?”

Đòn tuyệt sát!

Phạm Nhã sử dụng các từ ngữ khác nhau, đề cập tới cùng vấn đề để ép cơ thể của Yamamichi Yomaru phải phản ứng, nếu đây là một tên tâm thần không coi khủng bố là khủng bố, thì hắn cũng phải biết tấn công là cái gì; nếu hắn không coi quan hệ là quan hệ, vậy thì phải hiểu tiếp xúc, ở gần, liên lạc và nói chuyện là thế nào.

Chúa tể đã kề gươm lên cổ Yamamichi Yomaru và đây là một lưỡi gươm thật.

Yamamichi Yomaru trả lời: “Tôi không có quan hệ gì với ba người đó, tôi chưa từng trao đổi với họ, cũng chưa từng ở gần họ, tôi không tham gia cùng họ.”

Phạm Nhã đứng dậy, y đi lại gần Yamamichi Yomaru: “Anh biết không, tôi đã tìm anh thật lâu.”

Yamamichi Yomaru nhíu mày.

Phạm Nhã nói tiếp: “Anh quá bình tĩnh, đây là sơ hở lớn nhất của anh. Một người bình thường, sẽ không bình tĩnh như anh được, biểu hiện của anh quá hoàn hảo, nhịp tim của anh không hề thay đổi, nhiệt độ cơ thể của anh từ đầu cho đến chân cũng không thay đổi, nét mặt cũng như vậy, anh đang đánh tráo khái niệm để trả lời tôi phải không?”

“Anh nói anh không có quan hệ với họ, có thể anh là kẻ bất nhân bất nghĩa, anh chưa từng coi họ là người, họ chỉ là công cụ của anh. Anh nói anh chưa từng trao đổi với họ, có thể vì anh luôn là người ra lệnh và sắp đặt. Anh nói anh chưa từng ở gần họ, có thể anh đang lý giải bằng việc giữa anh và họ luôn có khoảng cách. Anh nói không tham gia với họ, có thể, bởi vì họ là người phục tùng anh.”

Yamamichi Yomaru thở dài: “Sao anh không tin tôi nhỉ, tôi nói thật. Tôi bình tĩnh, bởi vì tôi đã chết, tôi chết theo em của tôi, tôi chết theo những đồng bào Ainu ngã xuống Davias, tôi không còn sợ cái chết nữa.”

Phạm Nhã nói: “Anh có thể lập lại lời nói của tôi không? Tôi nói gì, anh lập lại y hệt?”

Yamamichi Yomaru lắc đầu: “Anh đã không tin tôi, thì tôi có làm gì, anh cũng sẽ không tin tôi, trong anh, đã có một hạt giống, hạt giống của sự bất an, anh thấy bất an về tôi, anh sẽ luôn nghi ngờ tôi thôi, tôi sẽ không gia nhập The Innovators nữa, nơi này không dành cho tôi.”

Đoạn gã cúi đầu chào ba vị thủ lĩnh của The Innovators, rồi quay lưng bước đi, gã đi rất chậm, vừa đi, gã vừa nói: “Tôi nói rồi, tôi chỉ là một đạo diễn, một đạo diễn phim tài liệu, tôi chẳng phải là khủng bố, anh có thể giết tôi ở đây, nếu như anh tin vào suy đoán của mình.”

Phạm Nhã hít sâu, Hỏa Long Xích trở nên cuồng bạo, chúng xoay trong không trung, những tiếng nổ chát chúa, cũng vang lên, chúng như muốn nhào lên nuốt chửng Yamamichi Yomaru.

“Những đứa trẻ đó có tội gì?”

Yamamichi Yomaru dừng bước, gã ngoái đầu nhìn lại: “Không có đứa trẻ nào có tội, em của tôi, cũng vậy. Kẻ có tội, là chúng ta, và, tôi cũng không hiểu anh đang đang ám chỉ điều gì.”

Lawyer, chủ tịch của The Innovators đứng dậy, đi tới, sóng vai cùng với Shaka de Virgo, chủ tịch vỗ vai chúa tể, họ nhìn Yamamichi Yomaru bước ra khỏi văn phòng, anh Tuân không phải là Walker, càng không có siêu giác quan, không thể cảm nhận được trạng thái của Nhã, nhưng anh ta biết, người em này đang đấu tranh một cách âm thầm.

Đấu tranh, có nên giết Yamamichi Yomaru không.

Thoth thở dài, gã bóp trán rồi nói: “Người này, có tám mươi phần trăm khả năng là tên cầm đầu của bọn khủng bố, tuy nhiên hắn lại quá khéo léo, chúng ta không bắt được sơ hở nào của hắn, nếu giết hắn thì sẽ nảy sinh mâu thuẫn với ngài Emeraldy Astrish, thầy của Tokuda. Hơn nữa, chúng ta không thể hành động khi chưa có bằng chứng như vậy.”

Chủ tịch hỏi: “Anh nghi ngờ hắn từ khi nào?”

Thoth trả lời: “Tôi không hề nghi ngờ hắn, tôi chỉ hỏi dò hắn bằng trực giác thôi, trực giác của tôi nói với tôi, kẻ này là một tai họa.”

Phạm Nhã phất tay, Hỏa Long Xích chui vào Kundalini, biến mất, chúa tể nói: “Tôi chưa thể chắc chắn hoàn toàn, nhưng đúng là có tới tám mươi phần trăm là hắn, chỉ là nếu đúng hắn là kẻ đó, thì vì sao hắn không biểu hiện kém một chút để chúng ta không cảnh giác với hắn, hắn quá xuất sắc, hắn nghĩ chúng ta sẽ không nghi ngờ hắn chỉ vì hắn là đệ tử của ngài Emeraldy Astrish sao?”

Anh Tuân trả lời: “Nếu thực sự là hắn, thì mục đích hắn đến đây không phải để gia nhập The Innovators, hoặc nếu có thể thì hắn cũng sẽ gia nhập nhưng đây không phải mục đích chính. Mục đích chính của hắn là muốn gặp chúng ta, muốn đứng trước mặt chúng ta, muốn chúng ta nhìn bộ đồ tang của hắn.”

“Hắn muốn nói, hắn giết những đứa trẻ, mà chúng ta, thì bị hiềm nghi là có dây mơ rễ má với Hion, cũng là một trong những người giết em gái hắn, chúng ta không có tốt đẹp hơn hắn.”

Thoth thở dài: “Hắn cũng muốn được công nhận, những tên tội phạm đặc biệt thông minh như thế này luôn tìm cách để lại chứng cứ, chúng muốn chơi, chúng muốn người khác lao đầu vào cuộc chơi của chúng, so tài với chúng. Những kẻ này có thể tỏ ra ngu ngốc và yếm thế với những người mà chúng cho là không cùng đẳng cấp với mình, nhưng với những đối thủ của chúng, chúng sẽ có tâm lý muốn ăn miếng trả miếng.”

“Hơn nữa ngày hôm nay chúng ta đã gặp hắn, nếu những vụ khủng bố lại tiếp tục xảy ra mà hắn lại có chứng cứ ngoại phạm, thì chúng ta sẽ bị nhiễu thông tin.”

Phạm Nhã chau mày: “Nhưng hắn lại công nhận sứ mệnh của chúng ta, hắn cũng nói hắn muốn dẫn dắt, hắn muốn dẫn dắt loài người tới chỗ nào?”

Anh Tuân lắc đầu: “Điều này chỉ có hắn mới biết thôi, nếu chúng ta hiểu được hoặc lý giải được, thậm chí công nhận ý tưởng của hắn, thì chúng ta cũng sẽ giống như hắn. Chỉ có kẻ điên mới hiểu được những kẻ điên, chúng ta không phải.”

“Thoth, anh thông báo phía Miharu chú ý Yamamichi Yomaru, để những người Nhật cũng chú ý hắn. Điều tra mọi hành động của kẻ này, làm rõ các mối quan hệ của hắn, chỉ mong là chúng ta sai, nếu như kẻ này thực sự là tên cầm đầu thì thật nguy hiểm, kẻ thù như thế này thật quá mức nguy hiểm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.