Từ vấn đề gông xiềng đạo đức mà Thoth phân tích, anh Tuân đưa ra “giải pháp” cải cách tư tưởng, tạo luật chơi để The Innovators không bị đạo đức tuýt còi, rồi anh bẻ lái sang Vinh Quang vĩ đại và vấn đề ủng hộ hay không ủng hộ tư tưởng của The Alliance is Over, các Innovator bị anh dẫn dắt một lúc thì quên mất vụ “gông xiềng” và “giải pháp”, họ chuyển hướng sang bàn về thái độ của mỗi người và thái độ của The Innovators đối với việc xuyên không.
Phạm Nhã bóp trán, Thoth cũng làm động tác tương tự, rồi hai người nhìn vào mắt nhau qua màn hình máy tính, họ cùng cười một cách khổ sở, chỉ có hai tên này hiểu anh Tuân mới vừa chơi chiêu.
Cải cách tư tưởng có dễ không?
Nó quá khó, nó còn khó hơn lập pháp. Tư tưởng sẽ được thay đổi theo thế hệ, chỉ vài năm hay chục năm thì không đủ, mà phải hàng chục năm, The Innovators không thể chờ đợi lâu như vậy để có thể “hoạt động thoải mái”, mà thậm chí khi tư tưởng cải cách xong rồi thì chẳng qua, họ chỉ được thay một cái lồng nhốt mới, với những tiêu chuẩn áp đặt mới mà thôi.
Con người thì sẽ có lúc sai sót, họ cũng là người mà.
Quy về gốc, vấn đề này có liên quan đến một khía cạnh khác đó là sự cần thiết của The Innovators đối với thế giới, nếu sự tồn tại của những người đổi mới là điều quá cần thiết với nhân loại thì các tiêu chuẩn mà họ lập ra cho những người hùng này sẽ không khắt khe; giống như, hơn cả việc sử dụng nhiên liệu hóa thạch có thể gây ô nhiễm, thì nguồn nhiên liệu này thực sự quá cần thiết.
Chủ nghĩa anh hùng cũng vậy, trong thời đại đầy biến động như một cỗ xe đang hướng về phía trước, họ là điều cần thiết đối với loài người, họ là những người đánh xe biết đi đúng đường; nhưng nếu thời đại không còn biến động hoặc sự biến động không đến mức, loài người không muốn đi đâu cả, thì những người đánh xe như họ chỉ có tác dụng làm kiểng.
Đã là làm kiểng, có cũng được mà không có cũng được, thì người ta sẽ nhìn họ kỹ hơn, cố gắng soi mói từ đầu tới chân họ, đưa ra những tiêu chuẩn khắt khe như chấm điểm hoa hậu hoặc cây cảnh; đặc biệt là khi “hoa hậu” và “cây cảnh” này có thể bay trên trời với tốc độ Mach 2000, có thể tổ chức tấn công xóa sạch sự sống toàn cầu nếu muốn, thì cái tiêu chuẩn đó sẽ khắt khe tới mức không cho phép xuất hiện một tì vết nào, bởi vì họ không có “soi” để nhìn cái đẹp mà họ “soi” để nhìn ra cái xấu.
Chủ tịch biết, vấn đề này chỉ được giải quyết khi The Innovators còn có tác dụng, còn thực sự cần thiết, nghĩa là thời đại biến động này không được dừng lại, cỗ xe vẫn phải chạy, nó chạy và họ là những người đánh xe, cố hết sức để lèo lái cỗ xe này đến một nơi đẹp đẽ, phong cảnh hữu tình; khi đó tác dụng của họ quan trọng hơn “tiêu chuẩn” áp đặt lên họ.
Nghĩa là, việc xuyên không phải được ủng hộ, sự biến động của thời đại phải tiếp tục diễn ra.
Cho nên, khi bị Anubis hỏi, anh đành phải đánh thái cực quyền với toàn thể các Walker của anh, Thoth còn lên tiếng phụ họa anh Tuân chứ còn Nhã thì té luôn, té gấp, anh Tuân đâu có tha cho thằng em được, liền vươn bàn tay khổng lồ ra tóm lấy chúa tể nhỏ bé:
“Shaka de Virgo, ý của anh thì sao?”
Chủ tịch nhấn mạnh chữ anh, xem ra là không có chừa đường sống cho thằng em, không có “hạ thủ lưu tình” xíu nào cả, Phạm Nhã nhắm mắt, hít sâu, đành phải vung cây quyền trượng lên để nghênh chiến:
“Tôi không ủng hộ mà cũng không bài xích việc xuyên không, thật sự đấy, tuy rằng, ở thế giới bên kia tôi còn có một người quan trọng với tôi nhưng cá nhân tôi cho rằng, nếu xuyên không gây thiệt hại quá lớn thì nó là sai, bất kể nó có tích cực thế nào đi nữa, thì nó cũng sai, sự tiến bộ mà đổi bằng hàng trăm ngàn hay hàng triệu cái chết thì không gọi là tiến bộ.”
“Cũng đừng biện luận rằng đó là hy sinh, không có ai tự nguyện trong số năm mươi ngàn người chết ở MU Continel cả, cho nên, nếu như vấn đề xuyên không vẫn có thể tiếp tục tạo ra những thiệt hại như vậy, thì tôi sẽ không ủng hộ, tôi thậm chí còn tìm cách ngăn chặn nó. Những rắc rối của xã hội có Walker mà không có xuyên không các vị vừa bàn, dù sao vẫn chưa xảy ra, nhưng thiệt hại thì xảy ra rồi, đây là vấn đề trước mắt.”
Phạm Nhã im lặng, rồi nói tiếp: “Nhưng nếu là xuyên không có chuẩn bị, xuyên không tự nguyện và tích cực thì tôi ủng hộ, quan điểm của tôi là vậy, theo như tôi biết, thành phần của đợt xuyên không bất thường này khác với ba đợt trước, đợt này... có cả trẻ sơ sinh và phụ nữ mang thai, người già đến chín mươi mấy tuổi cũng có.”
“Như vậy đồng nghĩa với việc Hion có khả năng kiểm soát đối tượng xuyên không, tôi cho rằng đây là chìa khóa để giải quyết mọi mâu thuẫn hiện tại giữa các tư tưởng bài xích và ủng hộ xuyên không.”
Anh Tuân mỉm cười và nhắm mắt nhìn đòn đánh hủy diệt của Shaka de Virgo ập xuống đầu mình, không có phản kháng: “Được, xem ra tôi không cân nhắc chu toàn như phó chủ tịch, khi hỏi các bạn một vấn đề không đủ đa chiều.”
Phạm Nhã ngơ ngác, nhìn vị cuối đường ngoại giao sắp bị mình làm thịt, dễ vậy sao?
Nào ngờ, anh lại bừng dậy, chơi một chiêu càn khôn đại na di, vận dụng chính “đòn đánh” của chúa tể để hủy diệt hết tất cả mọi người:
“Quan điểm của Shaka de Virgo là chính xác nhất, mọi người có tán thành không? Nếu tán thành thì đây sẽ là thái độ của The Innovators. Chúng ta sẽ công khai quan điểm này.”
“Tán thành”
“Tán thành”
“Tán thành”
“Tán thành”
“... “
Chúa tể im lặng, y cảm thấy mình vẫn còn non lắm.
“Tán thành... “
...
Buổi họp của The Innovators kéo dài tới bốn giờ sáng mới bế mạc, Trang trình bày nhiều thông tin tình báo trong và ngoài nước, những người đổi mới thì còn phải bàn bạc rất nhiều thứ, trong đó có một vấn đề đặc biệt quan trọng đó là tuyển dụng thêm thành viên và “up” Rengoku Kyojuro lên ghế Nghị viên, không kể tới những đóng góp của anh ta thì dù sao, anh này cũng là một trong những người biết bí mật lớn nhất của The Innovators...
Vấn đề tuyển dụng thành viên mới của The Innovators phức tạp chứ không hề đơn giản, tổ chức hiện đã quá nổi bật, việc họ tuyển dụng ồ ạt, mở rộng quy mô quá nhanh sẽ biến họ thành cái đích ngắm cho cả thế giới, làm phá vỡ chính sách tạm thời “không tập trung vũ khí” của anh Tuân, hơn nữa, tổ chức The Innovators ngày hôm nay là một thực thể mà ai cũng biết, có rất nhiều người muốn đứng ở trong đội hình này và loại người gì cũng có, họ phải cẩn thận và sàng chọn rất nghiêm túc.
Hope là trường hợp đặc biệt, anh ta như một “nàng dâu thảo” của những người đổi mới với đất nước Đại Việt, cuộc thông gia của cả hai mà đối tượng là Hope làm sâu sắc thêm quan hệ của hai bên, nhưng không phải ai cũng được ưu tiên như vậy, kể cả “sư đệ” của Chien the Great, Yamamichi Yomaru, cũng không.
Vì vậy, cuộc họp thông qua hai vấn đề đối với tuyển dụng, thứ nhất là chỉ tuyển thêm hai Walker, hai Walker mới này không được coi là thành viên chính thức của The Innovators, họ là những người đổi mới... dự bị, trọng tâm của tuyển dụng là lực lượng người bình thường và người xuyên không có thể hỗ trợ Trang và Katie.
Một vấn đề khác nữa là chi nhánh mới của The Innovators. White Castle là tổng hành dinh, là trung tâm quyền lực của các Innovator nhưng ngoài nơi này, họ cần một nơi khác rộng lớn hơn White Castle nhiều lần để lực lượng thành viên vòng ngoài của The Innovators làm việc và sinh hoạt.
Chuyện nhà cửa này anh Tuân lo hết, mọi người cứ nhắm mắt đưa chân là được, riêng chuyện tuyển dụng, Katie sẽ đăng thông báo chính thức lên tất cả các nền tảng mạng xã hội để nhận hồ sơ, với số lượng và vị trí ứng tuyển không quá nhiều, lượng Walker tuyển thêm cũng cực kỳ khiêm tốn thì sẽ đỡ khiến các bên thấy... e ngại.
Dù vậy, gần hai giờ sau khi đăng thông báo, Katie đã nhận tới mấy chục ngàn hồ sơ... ca sĩ đỏ cả mắt, cô nghiến răng nghiến lợi, quyết định đẩy tài liệu này qua cho tất cả Innovator đương rảnh rỗi ngồi lọc chung với mình, một mình cô mà chiến với mớ này thì chắc quy tiên sớm.
Việc The Innovators tuyển dụng thành viên dấy lên một cơn bão lớn, chỉ kém mỗi sự kiện thành lập của khối The Alliance is Over, hàng tỉ người tỏ ra nhiệt tình với chuyện này, chưa có một tổ chức nào lại có sức hút như The Innovators, kể cả các tổ chức đầy rẫy dân tinh hoa như các cơ quan tình báo quốc tế.
Số lượng hồ sơ mà họ nhận ngày càng tăng, The Innovators đã đánh giá quá thấp sự nhiệt tình của người dân mà cũng đánh giá quá cao khả năng lọc của mình, thế là họ quyết định hủy nhận hồ sơ, chỉ nhận Video tự giới thiệu, xem Video thì đỡ ngán hơn mà họ lại đánh giá sơ bộ được ứng viên.
Các yêu cầu của Video rất đơn giản, ứng viên chỉ có ba mươi giây, trong ba mươi giây này họ phải thuyết phục được nhà tuyển dụng là The Innovators, họ phải chứng tỏ họ có khả năng giải quyết được vấn đề của vị trí mà họ ứng tuyển, những người đổi mới không yêu cầu gì về bằng cấp, họ chỉ có hai yêu cầu cố định là độ tuổi không được trên năm mươi và phải thông thạo bốn kỹ năng Anh ngữ.
Đối với Walker muốn ứng tuyển thì họ không cần “nộp hồ sơ” kiểu này, họ chỉ cần phỏng vấn từ xa với “hội đồng” gồm Shaka de Virgo, chủ tịch Lawyer và quân sư Thoth là được, nghe thì dễ nhưng mà để qua được cửa của ba anh bự này thì khó lắm, kể cả Hion cũng gục trước anh Tuân và Nhã, thêm Thoth nữa thì độ khó từ “hardcore” lên mức “nightmare“.
Việc của The Innovators quá nhiều, một mặt họ phải giữ lời hứa với Hion, đứng ra khẳng định sự trong sạch cho anh ta, việc này anh Tuân và Thoth đang chuẩn bị; mặt khác họ còn phải theo dõi chuyển động của khối The Alliance is Over, phải đề phòng chủ nghĩa khủng bố mới lợi dụng giai đoạn bất ổn này để giở thủ đoạn, sau đó họ còn phải làm công tác tuyển dụng.
Ai cũng phải vắt giò lên cổ mà chạy, các Walker không phải chiến đấu nhưng họ phải tham gia duyệt hồ sơ, Anubis vẫn còn dính với Tech Castle chưa có được rảnh, người phè phởn nhất là Shaka de Virgo cũng phải “ban ngày xách cặp đi làm, ban đêm về nhà chăm em bé”, ở Gray Castle, Châu Mẫn và Thảo “Tiny” được giao thêm ba cục nợ, khổ lắm nhưng mà không biết phải làm sao, tại anh Tuân mới tăng nhẹ lương họ lên gấp rưỡi...
...
132:00:00
Ba anh bự của The Innovators đang ngự trên tầng cao nhất của Building Indochina Park Tower, đây là chi nhánh mới của The Innovators, là một tòa nhà hẳn hoi, có tới hai mươi ba tầng, được Tứ Đại Trụ Cột quyên tặng, nó là một cái Building không lớn lắm nhưng thuộc sở hữu của nhà nước, dùng làm văn phòng, hiện The Innovators chiếm chỗ này, các công ty ở trong buộc phải di dời sang nơi khác.
Tuy vậy, những công ty này lại không phàn nàn gì, vì đây là The Innovators!
Anh Tuân đứng ra chịu trách nhiệm “tái định cư” cho họ, ảnh chịu hết chi phí tháo lắp thiết bị máy móc, chuyên chở thậm chí thủ tục đăng ký thay đổi trụ sở hay văn phòng đại diện của họ ảnh cũng làm luôn, đến cả chỗ thuê mới ảnh cũng “lo” giúp một mớ tiền đặt cọc cho họ, chênh lệch giá thuê ảnh cũng hỗ trợ luôn, không có gì để bắt bẻ được, không thể bắt bẻ.
Indochina Park Tower hơi cũ chứ không phải kiểu mới tinh như mấy cái Building hiện đại nên phải sửa sang nhiều chỗ lắm, nó được xây lâu rồi nhưng bù lại, nơi này có vị trí khá đắc địa, có tới ba tầng hầm để đậu xe, ở bên ngoài cũng có rất nhiều chỗ đỗ xe hơi, anh Tuân quyết định đăng ký địa chỉ nơi này với Red làm trụ sở chính, thực tế, cơ quan đầu não thì vẫn luôn đặt ở White Castle, ngoài các bên “thân như người nhà” ra thì chẳng ai biết.
Ba vị bự nhất The Innovators ngắm nghía căn cứ mới, anh Tuân có gu thẩm mỹ cao, không ưng lắm: “Xem ra phải sửa nhiều đa.”
Phạm Nhã cầm laptop lia mấy vòng, anh bự Thoth “nằm” trong cái lap nhìn xung quanh: “Cũng được mà. Nhưng có hơi to quá so với quy mô nhân sự của chúng ta không, nghe nói chỗ này tới một trăm phòng lận, sức chứa gần một ngàn người, còn hơn Lord Castle.”
Anh Tuân nói: “Đây là quà của các vị ấy, là tấm lòng của họ dành cho The Innovators, chúng ta phải nhận chứ. Riêng vụ to nhỏ thì không sao cả, tạm thời cứ để trống đi, The Innovators sẽ còn mở rộng quy mô trong tương lai, có lúc sẽ lấp hết chỗ này.”
Chủ tịch lại quay qua hỏi Phạm Nhã: “Tay gì đó, Yomaru phải không, khi nào qua vậy em?”
Phạm Nhã trả lời: “Cũng sắp qua tới rồi anh, cậu ta sẽ đáp xuống tầng thượng rồi xuống đây.”
Thoth hỏi: “Tokuda nói cậu ta là tiến sĩ ngành ngôn ngữ, thông thạo tới mười bảy thứ tiếng, một thiên tài về ngôn ngữ, thậm chí có thể dựa vào các tài liệu về cổ ngữ Rune trôi nổi ở trên mạng Internet mà học được kỹ năng giao tiếp cơ bản sao?”
Phạm Nhã gật đầu: “Đúng vậy, trước khi anh ta nhận được đặc ân, anh ta đã có thể giao tiếp bằng cổ ngữ Rune, anh đã nói chuyện với các y tá và bác sĩ, xin xuất viện sớm. Anh ta không có vàng để mua vé đến các Tòa Tháp nên đã đi bộ hỏi han về nơi ở của các bậc thầy, tất nhiên chẳng có ai biết cả.”
“Thế là anh ta lại nhờ người bản địa chỉ chỗ mấy quán rượu và chờ ở trước cửa quán, anh ta cho rằng sẽ có nhiều người đến nơi này, kể cả các bậc Thầy, may sao anh ta gặp ngài Emeraldy Astrish, anh ta cầu xin ngài ấy ban ân và thành công nhận được đặc ân của ngài ấy.”
Thoth thở dài: “Là một người thông minh, một thiên tài ngôn ngữ, anh ta có lợi thế vì có thể giao tiếp với dân bản địa, hơn nữa... chờ ở quán rượu sao, cách này đơn giản thật đấy, mà không ngờ lại có hiệu quả.”
Anh Tuân nói: “Kẻ này hiểu về con người, là một người sâu sắc và rất tâm lý, bậc thầy hay ai thì cũng là người, đã là người thì sẽ có những sở thích, uống rượu là một sở thích tương đối phổ biến, anh ta lại có khả năng giao tiếp với dân bản địa nên chẳng gặp khó khăn gì để tìm được một quán rượu lớn, sau đó giao tiếp với bậc thầy.”
“Còn một việc nữa.” Phạm Nhã nói: “Lúc đó, anh ta đã bị hoại tử bàn chân, nghĩa là, anh ta bò khắp nơi để tìm quán rượu và bậc thầy, không phải quán rượu nào cũng có các bậc thầy hay lui tới uống rượu, anh ta mất hai ngày để tìm được ngài Emeraldy Astrish.”
“Kẻ này không những thông minh, sâu sắc mà còn là một người có ý chí, có nghị lực.”