Vinh Quang Chúa Tể

Chương 91: Chương 91: Nhật Hạ ở Địa Cầu




Phạm Nhã nhìn nữ chúa phóng thẳng lên trên bầu trời mà không cần có áo choàng của chúa tể, biến mất trong những tầng mây cao xa vời vợi, Leonidovich Hopner đã trở về, cô ta không đi chung với hội The Innovators, cũng không ngồi Thuyền Bay,

Chúa tể thở dài, chợt nhớ tới lúc mà nữ chúa đi ra ngoài cả đêm mà không về, xem ra, lúc đó cô ấy đã đi đến các nhà tù, rút sự sống của những tên tử tù đang chờ thi hành án.

002:00:00

Hội The Innovators trở về biệt thự trắng, Katie và Trang mắt buồn, kể cả Aegis Hopner từ bên Lord Castle cũng trở về, bọn họ đã biết tin về phiên toà thế kỷ diễn ra ở Noria Đệ Nhị Vệ Thành.

Mọi người họp trong cái đình nhỏ, Nguyên lão Aegis Hopner nói: “Theo các nguồn tin từ bạn bè ta, ngoại trừ án lệ số 129278, còn gọi là án lệ Osaka, hội đồng thẩm phán tối cao của liên minh bốn chủng tộc Noria còn hiệp nghị với liên minh các Vệ Thành soạn thảo Hiệp Ước Đối Xử Công Bằng.”

Thoth: “Hiệp Ước Đối Xử Công Bằng?”

Nguyên lão giải thích: “Là một luật thành văn, rất chi tiết, quy định về việc đặt người xuyên không thành một chủ thể mới trong hệ thống pháp luật, có một số quyền và nghĩa vụ pháp lý được coi là bình đẳng với người bản địa, được giải quyết vụ việc ở hệ thống các toà án, có thể giải quyết cả tranh chấp phát sinh ở Địa Cầu, đặc biệt nhất là công nhận, phán xử hành vi của những người đạt được Vinh Quang và kể cả người xuyên không bình thường ở Địa Cầu, công nhận tội phạm ở Địa Cầu cũng là tội phạm.”

Phạm Nhã hỏi: “Thế thì tốt quá, nhưng ngài vừa nói một số quyền, có nghĩa là chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn được đối xử bình đẳng đúng không?”

Aegis Hopner gật đầu: “Các ngươi chỉ có toàn bộ quyền của một công dân khi đạt được Vinh Quang, người bình thường sẽ khuyết một số quyền như quyền bầu cử Quân Chủ, quyền tham gia vào các tổ chức chính trị, xã hội, quyền tham gia vào các cơ quan tư pháp, hành pháp, lập pháp, nhìn chung là các quyền về chính trị, nếu như được đối xử hoàn toàn bình đẳng thì hiệp ước này sẽ tên là Hiệp Ước Bình Đẳng rồi.”

Phạm Nhã thở phào nhẹ nhõm: “Được đối xử công bằng một cách tương đối có giới hạn một số quyền, điều này rất dễ hiểu. Chúng tôi cũng không mong đợi nhiều hơn thế này. À, các quyền con người cơ bản thì sao ngài Nguyên lão? Như quyền được sống, quyền tự do và mưu cầu hạnh phúc ấy?”

“Những cái đó đều đầy đủ hết, à, còn thiếu mất một điều... “

Aegis Hopner thở dài, nghe rất nẫu ruột, anh ta nhìn Trang mắt buồn: “Hiện tại quyền được kết hôn vẫn chưa được thông qua, vấn đề này lớn lắm, thứ nhất là Gene của các ngươi, những người lập pháp sợ rằng nếu cổ vũ việc kết hôn thì Gene của dân bản địa sẽ bị pha trộn với bộ Gene nhiều tật bệnh của các ngươi, ngoài ra còn các vấn đề liên quan đến tài sản chung tài sản riêng khi kết hôn, thừa kế di sản... “

“Nói chung, một người xuyên không chỉ có quyền kết hôn với một người bản địa bất kỳ nếu đạt được Vinh Quang, thật ra điều này cũng dư thừa vì khi đó các ngươi cũng có toàn quyền rồi.”

Chien the Great gãi đầu: “Vậy nếu người ta yêu nhau thì sao, thành có tội à?”

Nguyên lão lườm tên này: “Tội con mắt mi, yêu nhau thì yêu nhau, sinh con đẻ cái cũng được, luật chỉ không cho kết hôn thôi, tuy nhiên nếu cha mẹ không kết hôn thì đứa con cũng không được lấy họ của dân bản địa, không được kế thừa di sản gì cả, cũng không có quyền như trẻ em bản địa.”

Thoth thở dài: “Thật ra như thế này là tốt lắm rồi, là quá tốt ấy chứ, ở thế giới của chúng tôi, có những người phải đấu tranh mấy chục năm, hàng trăm năm mới được công nhận các quyền con người cơ bản đấy, hơn nữa các vị còn giải quyết mâu thuẫn, cân nhắc và công nhận luôn bọn tội phạm ở thế giới của chúng tôi, thật đáng quý làm sao.”

Aegis Hopner giải thích: “Ở nơi chúng ta, người ta cân nhắc vấn đề rất đa chiều, tránh phiến diện và chủ quan hết mức có thể, tuy trong chúng ta vẫn có kẻ theo đuổi chủ nghĩa dân tộc cực đoan, nhưng, ai cũng hiểu những vấn đề mà Shaka đề cập trước hội đồng thẩm phán là đúng, chúng ta buộc phải nhìn nhận tính cấp thiết của các vấn đề này.”

“Nếu như hệ thống tư pháp của chúng ta không công nhận hay giải quyết được các tranh chấp, mâu thuẫn thậm chí là thù hận ở Địa Cầu giữa những người xuyên không, đặc biệt là những người đã đạt được Vinh Quang khi họ dịch chuyển sang bên đây, họ sẽ tìm cách tự giải quyết, điều chúng ta sợ là họ sẽ gây ra các thiệt hại về người và tài sản cho cư dân. Dù chúng ta có thể chế tài họ nhưng khi đó cũng đã muộn, thiệt hại đã xảy ra rồi.”

“Quan trọng hơn nữa là những tên tội phạm trong cộng đồng người xuyên không, những tên giết người, thậm chí giết người hàng loạt, khủng bố, có hành vi chống lại loài người ở Địa Cầu, dù chúng có tỏ ra ngoan ngoãn thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể để chúng nhởn nhơ và coi chúng là người vô tội khi chúng ở đây được, những kẻ đó là những con quái vật ghê tởm, bọn ta không thể ngủ yên, không thể an tâm khi những kẻ đó lởn vởn bên ngoài đường phố.”

“Cuối cùng.” Aegis Hopner nói:

“Nếu một ngày chúng ta vẫn không công nhận các ngươi, mà các ngươi vẫn còn có thể vẫn tràn qua đây với số lượng lớn hơn nữa, vậy thì chỉ có hai lựa chọn, một là chúng ta phải đàn áp và xua đuổi các ngươi, thậm chí tiêu diệt sạch các ngươi, chúng ta không làm được những điều như vậy. Vậy thì chỉ còn có thể làm theo lựa chọn thứ hai, đó là công nhận và điều chỉnh để quản lý các ngươi, biến các ngươi thành người cùng một nhà.”

Thoth lại thở dài, thở dài vì thán phục: “Thế giới của các ngài... tôi chẳng biết nói gì nữa.”

Những người khác cũng cảm thấy thán phục vì sự tiến bộ trong nhận thức của những người cầm trịch và cư dân MU Continel, cách mà họ đối xử với người ngoại lai thật khác biệt với những gì mà dân Địa Cầu từng làm trong lịch sử của mình, thế giới này có thể phát triển được như vậy mà không bị tan vỡ bởi chính sức mạnh vũ lực của cư dân nó là có lý do, cũng chỉ có một thế giới, được xây dựng bởi những con người trí thức, có nhận thức rất tiến bộ như dân MU Continel, thì thế giới đó mới phát triển được đến trình độ gần như Utopia thế này.

Tất nhiên, công lao lớn nhất trong việc thúc đẩy sự xuất hiện của án lệ và hiệp ước điều chỉnh các vấn đề của người xuyên không vẫn thuộc về Shaka de Virgo, nếu như vị chúa tể ngoại lai này không cho thấy thái độ tôn trọng luật pháp, hành xử với những hành vi đúng đắn trên đất khách, thì những nhà cầm trịch đã không tỏ rõ “thiện ý” của mình với dân Địa Cầu như vậy.

Có lẽ ngay cả Hion cũng không ngờ rằng vị chúa tể mà anh ta kỳ vọng sẽ đem lại sự bảo vệ cho người Địa Cầu đã gần như làm được điều này mà không cần đến quyền lực của một Quân Chủ.

...

000:20:00

“Chuẩn bị đi rồi phải không?”

Phạm Nhã gật đầu, y không hiểu sao “ban ngày ban mặt” mà nữ chúa lại rủ mình xem Anime, cũng may mọi người đều về phòng rồi nên không có ai nhìn thấy cảnh chúa tể lén lút vào phòng ngủ của nữ chúa. Mà, còn có hai chục phút, xem được cái gì chứ?

Phạm Nhã thở dài, nữ chúa lại không quan tâm lắm, mở một tập phim Clannad lên rồi ngồi xem.

Chúa tể trẻ chỉ biết chiều lòng nữ chúa...

Hai chục phút, quá ngắn, chẳng xem được gì nhiều, không có “áp phê”, Phạm Nhã lại thở dài, lại chuẩn bị phải rời xa chúa tể xinh đẹp vĩ đại nhất thế gian cả tuần...

000:00:01

Phạm Nhã nhìn nữ chúa, một giây nữa là dịch chuyển, đối với nữ chúa, một mili giây sau đó nữa mình sẽ lại “trở về” bên cạnh cô.

Sự cách biệt về thời gian này thật kỳ lạ, nữ chúa hẳn sẽ không cảm giác y đã rời cô bảy ngày trời rồi mà vẫn chỉ luôn ngồi kế bên cô, cùng cô xem tiếp tập phim này.

Đột nhiên!

Leonidovich Hopner quay sang, vươn một bàn tay trắng noãn ra...

... nắm lấy tay Phạm Nhã!

000:00:00

Không gian và thời gian không còn chân thực nữa, năm giác quan “cúp” hết như bị Shaka de Virgo “hàng thật” trong Saint Seiya đánh một chiêu “A lại da thức” vào đầu.

Phạm Nhã mơ màng, lần dịch chuyển này rất kỳ lạ, rất lâu, ấn tượng cuối cùng của y là bàn tay của Leonidovich Hopner nắm lấy bàn tay của mình.

Chuyện gì đã xảy ra, cô ấy muốn làm cái gì?

Phạm Nhã chìm trong bóng đêm như vĩnh hằng, y cảm giác như đã trôi qua mấy mươi năm, cũng giống như mới có mấy phút.

Y bắt đầu thấy sợ hãi!

Sợ những điều không biết, cảm giác hiện tại rất đáng sợ, giống như y đã chết rồi vậy, chúa tể không thể vẫy vùng, cũng không có các giác quan, không cảm nhận được cơ thể, giống như bị bóng đè mà không thể tỉnh dậy được, cũng không biết mình còn có thể tỉnh dậy hay không.

168:00:00

Phạm Nhã mở to mắt, thở dốc, mồ hôi y trào ra như mới tắm.

Đột nhiên, y nhận ra có cái gì đó sai sai, rất sai!

Chúa tể nghe thấy một tiếng thở khác, kế sát bên tai, là tiếng thở của phụ nữ, rất quen thuộc!

Y quay sang bên cạnh, từ từ, chậm rãi, gương mặt đẹp tuyệt mỹ của Leonidovich Hopner đập vào trong mắt!

“Ngài... ngài.”

Phạm Nhã ngơ ngác, nhìn Leonidovich, nữ chúa tể, nữ chúa tể, dịch chuyển theo y qua Địa Cầu luôn rồi!

Leonidovich Hopner thở hồng hộc như vừa mới chạy bộ mười vòng quanh Địa Cầu, bộ trang phục trắng thánh khiết luôn phẳng phiu và tươm tất của cô giờ nhàu nhĩ, xốc xếch, tóc tai cô cũng rũ rượi hết cả, mồ hôi làm bết tóc, tóc bết mồ hôi dính vào nhau, cũng dính lên trán, lên mặt nữ chúa.

Một cảm giác khác thường trỗi lên trong lòng...

Phạm Nhã thấy, trông cô bây giờ, thật quyến rũ làm sao...

“Qua được rồi, hahahahahahaha”

Nữ chúa thở một hồi rồi ngửa đầu, chống nạnh, cười rất to, điệu bộ và động tác cười của cô cứ như đàn ông ấy nhưng lại dễ thương và đáng yêu vô đối trong mắt Phạm Nhã...

Ôm, thơm một cái? Thơm một cái!

Phạm Nhã hít sâu, nhìn xung quanh và dằn những suy nghĩ thật “hiểm nghèo” xuống tận đáy lòng, đây là một phòng bệnh VIP của bệnh viện quốc tế Osaka, không có Camera, cửa phòng cũng không gắn kính để người ngoài có thể quan sát được bên trong, sự xuất hiện của nữ chúa ở thế giới này có thể tạo ra những cơn động đất cấp mười, rất may là không có ai nhìn thấy cô ta cả.

Chúa tể nhắm mắt nghe ngóng tình hình ở bên ngoài, ngoài phòng VIP này vốn có rất nhiều người, tuy nhiên khi thời điểm dịch chuyển cận kề, tất cả mọi người đều bị lực lượng phòng vệ mặt đất ngăn không cho lại gần chỗ của Shaka de Virgo.

Hiện tại ở Địa Cầu, trừ những người xuyên không thì chưa có ai biết tình trạng sức khoẻ đã phục hồi hoàn toàn của chúa tể.

“Ngài... làm thế nào vậy?”

Phạm Nhã nuốt nước bọt cho miệng bớt khô, hỏi nữ chúa.

Leonidovich nói với một vẻ đương nhiên: “Lúc trước, ta thử lần theo dấu vết dòng thời gian của ngươi, rất khó, còn bị đóng băng nữa, lần này ta lần theo quy tắc dịch chuyển rồi chống lại nó, đơn giản hơn nhiều.”

“À không, là sửa lại quy tắc mới đúng.”

Phạm Nhã: “...”

Nữ chúa cười tủm tỉm, có vẻ phấn khởi lắm nên bắt đầu ghẹo chúa tể:

“Nhã à, giờ Nhật Hạ là hành lý của Nhã đó ý, Nhã đừng có vất Nhật Hạ lung tung nhé? Mất một cái là không có tìm được đâu đấy.”

“...”

Ngài, ngài chơi như vậy sao tôi chơi lại, ngài dễ thương như vậy sao tôi chịu nổi...

Phạm Nhã lắc đầu quầy quậy để vứt mấy suy nghĩ “đặc biệt nguy hiểm” ra khỏi não, nữ chúa thì tưởng y dùng “phi ngôn ngữ” để trả lời cô ta nên rất là hài lòng.

Chúa tể hỏi: “Vì sao ngài lại qua đây, sao không nói trước với tôi?”

Leonidovich vẫn đang ngồi ở trên giường, cô ta vừa cúi đầu chỉnh lại tóc tai, trang phục vừa nói: “À, chuyện này hả, ta muốn qua đây xem thử, sẵn tiện cũng giúp ngươi ít chuyện, ta sợ ngươi chết mất xác trước khi đến Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành để làm nhiệm vụ cho ta, ta cũng không chắc mình có qua được đây không nên không có nói cho ngươi biết.”

Nữ chúa chỉnh trang y phục một hồi, cảm thấy chỉnh thế nào thì bộ đồ này cũng không “tươm tất” như ban đầu được nữa.

“Ngươi có bộ đồ nào cho ta thay không, đồ của ngươi cũng được.”

Phạm Nhã hít sâu, nhắm mắt, chỉ hướng nhà vệ sinh: “Ở trong đó có một bộ đồ mới họ mua giúp tôi đấy, treo sẵn trên giá.”

Leonidovich chạy vào nhà vệ sinh, cô ta ở trong đó rất lâu khiến cho Phạm Nhã thấy vô cùng... khó chịu, những suy nghĩ rất “báng bổ”, “đặc biệt nguy hiểm”, “hiểm nghèo” thậm chí “chết chóc” mọc lên như những cây nấm mọc sau cơn mưa, bị cái tánh biết sáng suốt ghi nhận lại hết.

Rất lâu, rất lâu sau, Phạm Nhã bị dày vò cả thế kỷ, Leonidovich mới bước ra ngoài, cầm theo bộ trang phục trắng dài lượt thượt của cô trên tay. Leonidovich để bộ đồ cũ xuống rồi đứng trước mặt Phạm Nhã hỏi: “Sao, thế nào?”

Cô ta vừa nói vừa xoay một vòng, Phạm Nhã ngơ ngác nhìn nữ chúa, lực lượng phòng vệ Nhật Bản mua cho y một bộ đồ tây, quần tây đen và áo sơ mi trắng, còn có cả thắt lưng, đơn giản nhưng vừa với khổ người của y.

Tuy nhiên khi nữ chúa mặc vào thì...

Phạm Nhã nhìn Leonidovich, trông nữ chúa lúc này như một thiếu nữ đang mặc đồ Oversized, áo sơ mi thùng thình, cổ áo rộng lộ xương quai xanh, cái quần tây cũng quá rộng so với nữ chúa, cô phải gài thắt lưng hết cỡ mới mặc được nó, ống quần thì được cô gấp lên.

Chúa tể thấy máu mình chạy đi đâu đâu, những đường cong cơ thể thường “ẩn nấp” dưới bộ trang phục hằng ngày, giờ cũng lộ ra diện mạo khá rõ khiến Phạm Nhã bủn rủn hết tay chân, y không dám nhìn vào những vị trí gợi cảm chết chóc trên cơ thể Leonidovich, chỉ phải tập trung vào gương mặt cô ta:

“... đẹp lắm.”

Leonidovich rất là hài lòng: “Đồ bên này mặc thoải mái thật đấy.”

Phạm Nhã không biết mình đã kéo trạng thái tâm sinh lý về lại bình thường như thế nào nữa, gần nửa tiếng sau y mới thôi không “hít sâu”, hôm nay chúa tể đã hít quá nhiều lần rồi.

Leonidovich đang ngồi cạnh y, cầm gương để soi, cô ta đeo cái kính râm bản to, đen thui của Phạm Nhã, nhìn từ trước không thấy được đôi mắt rực lửa của cô, nhưng nếu nhìn từ bên hông thì có thể.

Phạm Nhã nói: “Tôi sẽ chuẩn bị kính áp tròng và tóc giả cho ngài.”

Leonidovich gật gù, qua được Địa Cầu rồi, cô ta còn hoạt bát hơn khi ở MU Continel nữa, nữ chúa nghe nói tới chuyện tóc tai liền cầm mấy lọn tóc lên, đâm đâm khều khều vào tay Phạm Nhã: “Mái tóc này là đặc trưng của chúa tể nhận ban ân từ các vị chúa nhà Hopner đấy, không phải là một đặc trưng của con đường chúa tể nói chung đâu. Nó là một loại vũ khí.”

Phạm Nhã tròn mắt, thấy có “cơ hội ngàn năm không một” liền cầm mấy ngọn tóc của nữ chúa lên vân vê:

“Ồ, thật kỳ diệu, như vậy thì chúa tể có tóc màu bạch kim đều là những người nhận ban ân từ các vị chúa nhà Hopner sao?”

Leonidovich cười hì hì: “Không phải màu tóc, mà là chất tóc, màu tóc của ta được kế thừa từ mẹ, không phải cha ta, cha ta có mái tóc màu vàng giống Aegis Hopner cơ. Màu tóc ngươi giống ta vì ta... muốn thế.”

“Thích không?”

“Hả?”

“Vê tóc ta có thích không? Vê hoài vậy?”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.