White Castle không chứa hết được lực lượng của The Innovators.
Hoàng và Shen Long đã có phòng riêng rồi, họ đi xa làm nhiệm vụ nay quay về thôi còn Chien the Great, Miharu, Rengoku Kyojuro thì dù cũng thuộc hội The Innovators đấy, nhưng không có “thường trú” ở White Castle, về Đại Việt họ bị “quay” sấp mặt, tới tối, gần đi ngủ thì lại nhận ra trụ sở bị quá tải...
Vấn đề “căng” hơn nữa là, nữ chúa tể Leonidovich Hopner cũng không có chỗ ngủ...
Đáng lý ra thì vấn đề này rất dễ giải quyết, mà nói thật đó còn chẳng phải là vấn đề nữa cơ, cứ làm như khi đội thợ săn qua ngủ hồi còn ở Gray Castle là được, cánh đàn ông thì a lê hấp, ngủ lăn ra trên sàn phòng khách còn mấy chị phụ nữ có thể rúc vào phòng ngủ chung với nhau nhưng ngặt nỗi, lần này có nữ chúa Leonidovich Hopner, mọi người “khớp” lắm, chẳng dám “làm bừa” như vậy.
Nữ chúa cao quý đến dường nào?
Không thể nhường phòng của đàn ông cho ngài ấy, tới cánh phụ nữ cũng chẳng dám để ngài ấy vào ngủ trong phòng mình, nằm chăn drap gối đệm cũ, với mấy thứ xu chiêng treo đầy phòng, còn có mấy món đồ “sinh hoạt” linh tinh, lặt vặt khác nữa, họ thấy vậy “báng bổ” lắm...
Thế nhưng mà chuyện này sao làm khó được anh Tuân?
“Anh đặt phòng sẵn từ lúc biết ngài ấy qua đây rồi, khách sạn năm sao, ngay trong trung tâm Gia Định luôn, anh làm việc với bên đó rồi mày cứ đưa ngài ấy lên phòng là được không cần phải để lại chứng minh thư hay gì cả.”
“Ừm, anh có đặt thêm một phòng nữa ở kế bên phòng ngài ấy, cho mày, để ngài ấy có cần sai bảo gì còn có mày, lấy cái PCX của anh chở ngài ấy đi đi, sẵn tiện cho ngài ấy ngắm cảnh Gia Định một chút.”
Chuyện này giải quyết xong, White Castle có thể vào “trạng thái thoải mái”, bung xoã như mọi khi...
...
Xe máy, là một thứ phương tiện giao thông phổ biến nhất Đại Việt, thực tế, đi đâu đôi khi cách vài bước chân, người Đại Việt vẫn chọn xe máy thay vì đi bộ như một thói quen.
Xe máy phổ thông có ưu điểm nhỏ gọn, dễ sử dụng, diện tích chiếm dụng thấp, phù hợp nhiều loại đường, đường làng, quốc lộ, núi cao vực sâu, bao khó khăn, xe máy cũng chiến tuốt.
Khi giao thông đông đúc, xe máy vượt trội về sự linh hoạt. Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nơi xe hơi chịu chết thì xe máy càng tỏ ra hữu dụng, đường càng nhỏ xe máy càng thích.
Phạm Nhã chưa chạy xe máy bao giờ nhưng mà đây là một chuyện “vô sự tự thông” đối với chúa tể, y chỉ cần ngồi lên xe là tự nhiên thành một tay lái lụa rầu, PCX là chiếc xe rất dễ chạy, nó cũng hợp với dáng vóc cao lớn khác thường hiện giờ của Nhã Nhã.
Chỉ là, chúa tể chính nghĩa, người thượng tôn pháp luật, ngày hôm nay lại phạm pháp, khi mà tham gia lưu thông bằng phương tiện mà hem có bằng lái xe hai bánh...
Phạm Nhã đèo nữ chúa, chạy bon bon trên đường, họ đội mũ bảo hiểm và mặc đồ “ở nhà”, chúa tể xỏ áo thun, quần jean còn nữ chúa thì mặc bộ đồ của lực lượng phòng vệ Nhật mua cho anh hùng Shaka; áo sơ mi “oversized” và quần tây đen xắn ống.
Đây là lần đầu nữ chúa đi xe máy, cảm giác rất khác khi ngồi trong xe ngựa, cũng không giống như khi cô cưỡi trên yên chiến mã.
Ngồi xe máy, phố xá và con người thi nhau đập hết vào mắt, gió đêm thì hiu hiu, ở trên đường cũng có từng dòng xe máy đang lưu thông qua lại, rất đông, kín cả đường nhưng ai nấy đều giữ khoảng cách an toàn, điều này thật lạ khi so với MU Continel, với những cung đường rộng thênh thang cả trăm mét, mấy trăm mét, phương tiện chạy ở giữa hiếm khi thấy có cảnh ùn tắc hay phải đi xen kẽ, “gần” sát nhau chỉ cỡ chục mét như vầy.
Leonidovich Hopner ngồi trên yên sau, vững như đóng đinh, người còn chẳng đung đưa, nói gì đến mất thăng bằng nên không có cần “ôm” eo thằng chở, khiến cho Phạm Nhã thấy ức lắm nhưng chẳng biết làm thế nào, y cũng không dám “nhấp thắng xe để thử độ đàn hồi” như mấy ông tướng chở bạn gái.
Nữ chúa nói: “Thích ghê.”
Phạm Nhã nảy số nhanh: “Ngài nhìn tôi chạy và tham gia giao thông là hiểu ngay quy tắc mà phải không, ngài cũng chạy thử nhé?”
“Ừm”
Phạm Nhã vội tấp vào lề để đổi tài, Leonidovich Hopner lái xe còn y thì ngồi ra đằng sau, nữ chúa nổ máy, động tác thấy thạo lắm, xem chừng lúc Phạm Nhã loay hoay với con xe này, cô ta cũng ngó rất kỹ.
Nữ chúa rà ga từ từ, chiếc PCX chạy chậm rồi nhanh dần, cô ta giữ thăng bằng tốt, êm, trông không giống như người mới lái xe máy lần đầu, chúa tể ngồi sau, thấy rất là vững nhưng lại giả vờ là... không vững lắm.
Còn chờ gì nữa mà không ôm? Ôm khe khẽ, ôm xiu xíu, ôm tí chút cũng là ôm...
Trong lúc Phạm Nhã đang mưu toan làm điều “xằng bậy” thì đột nhiên...
Leonidovich Hopner vít hết ga!
Chiếc PCX này đã được anh Tuân “chế cháo” lại động cơ rồi, máy khỏe, bốc và rất vọt!
Nữ chúa vít ga, con xe rú lên rồi lao vút trên đường, phóng “bạt mạng”, cô quái xế càng chạy càng thấy sung hơn, cô ta luồn lách điệu nghệ giữa những dòng phương tiện, xe tải, xe công tai nơ, Phạm Nhã giữ chặt cái ba ga phía sau còn nữ chúa thì nhoài người về đằng trước, làm động tác như đang “núp gió“.
Leonidovich Hopner chạy như điên như dại, Phạm Nhã lúc này, mới nhớ ra, cô nàng là người thích mấy trò mạo hiểm và cảm giác mạnh, còn từng bơi thẳng ra giữa biển để chơi lướt sóng!
“Sướng!” Nữ chúa hét lên: “Hơi chậm tí nhưng mà sướng, thích quá, mua cho ta chiếc nào chạy nhanh nhất nhé!”
...
Phạm Nhã thẫn thờ dắt Leonidovich Hopner lên phòng khách sạn, anh Tuân thuê cho hai người hai căn phòng lớn ở một khách sạn năm sao ngay khu vực Quận 2, khách sạn này đã bị đặt hết chỗ do sự kiện ra mắt của The Innovators, nhưng ảnh còn đặt trước cả cánh phóng viên và khách du lịch nữa.
Chúa tể vẫn còn ám ảnh cảnh quái xế Nhật Hạ lao vun vút trên đường, tuy đúng là không nhanh lắm nhưng đó giờ y chỉ cưỡi Tận Thế Hắc Mã, bay trên trời thôi chứ nào có “phóng” ngay trong lòng thành phố vậy đâu, len lỏi giữa mấy hung thần xa lộ như vậy, với “tư duy” cố hữu của người Địa Cầu, dù y mạnh lắm rồi nhưng cũng thấy “rén” mấy cái đầu xe công đó...
Nữ chúa vào phòng tắm táp rồi nghỉ ngơi, Phạm Nhã ở phòng kế bên, bị hành hạ bởi âm thanh, sau đó cũng ngủ...
Ừm, may mắn là phòng đã bị đặt hết nên gần như chỉ có hai người họ trong khách sạn, nữ chúa và Phạm Nhã không phải nghe mấy tiếng “chiến đấu” của nam thanh nữ tú...
...
Sáng hôm sau, Phạm Nhã chở nữ chúa về Gray Castle, y không dám để cô ta chạy xe nữa, thấy ghê quá!
Gần mười ngày tính cả bảy ngày ở MU Continel, Phạm Nhã mới về lại nhà mình, y cũng nhớ nhà và nhớ thằng Cu, thật lòng y thấy mình hơi vô trách nhiệm vì đi biệt tăm biệt tích mấy ngày mà không nói với nó, ở Gray Castle, thằng nhóc không có thiếu cái gì hết nhưng nó thiếu chú Harry, thiếu bố nuôi của nó, chắc nó cũng buồn.
Đội vệ sĩ nhìn thấy sếp tổng về thì chào hỏi rất là nhiệt tình, vệ sĩ Duy ngó ngó Leonidovich Hopner, chẳng biết cô nàng cao dong dỏng, cỡ mét tám này là ai, nhìn Harry và cô ta rất lạ, thấy có vẻ là người yêu nhưng nhìn kỹ thì lại chẳng phải.
Harry đi vào trong Gray Castle, dàn nhân viên biết sếp tổng về nên bỏ việc, ùa ra đón, Thảo “Tiny” và Châu Mẫn cứ ngó tới ngó lui Harry, giống như muốn tìm ra Shaka de Virgo, hai người có nhiều điểm quá giống nhau, cao to khác thường mà lại đẹp đến vô thực, tuy chúa tể Shaka luôn đeo mặt nạ nhưng nửa dưới gương mặt, đặc biệt là phần miệng thì không che, ai cũng có thể “mường tượng” được dung nhan của người đàn ông này.
Thế giới thật không phải là thế giới trong phim hay truyện tranh, khi mà Superman chỉ cần đeo thêm một cái kính là thành anh phóng viên Clark Kent ngay mà chẳng có ai nghi ngờ, mấy bạn nhân viên này sớm đã thấy nghi nghi lai lịch của Harry rồi, anh ta bí ẩn và biến mất cùng với lúc mà Shaka de Virgo bay sang Nhật, đến khi The Innovators về Đại Việt thì Harry lại xuất hiện ở Gray Castle.
Chưa kể đến sự có mặt của nhóc người Nhật tên Kirito mấy hôm nay, thằng nhóc này chui từ đâu ra, nếu không phải là theo The Innovators về Đại Việt?
Đến những thế lúc này mới đánh giá được tố chất của “nhân sự”, mấy người nhân viên cơ hữu ký hợp đồng không xác định thời hạn với Rozar Vietnam JSC ôm lấy sự tò mò và hoài nghi nhưng chằng một ai lên tiếng đặt những câu hỏi mà họ muốn hỏi.
Leonidovich Hopner đi lại ở trong Gray Castle, nữ chúa cũng đeo găng tay, khẩu trang và kính áp tròng nên chẳng ai thấy được diện mạo cô ta, tuy vậy, dáng người cao dong dỏng của cô cũng làm mọi người chú ý lắm, đặc biệt là cô đi cùng với sếp Harry nữa.
“Nhóc Cu đâu rồi tụi em?” Harry hỏi mấy bạn nhân viên: “Ừm, tụi em ăn sáng hết chưa, mấy hôm nay có khoẻ không?”
Châu Mẫn trả lời, cô nhân viên có cái mặt bánh bao nói: “Tụi em ăn hết rồi, thằng Cu đang ở trên lầu chơi game với Kirito, mấy nay nó nhớ sếp lắm đó.”
“Tụi em khỏe, mọi người cũng thấy nhớ sếp, tổng giám đốc nói sếp đi ra ngoài... công tác rồi. Mọi chuyện ổn hết hả sếp?”
“Ừm, mọi việc vẫn ổn.”
Harry đứng lại trò chuyện với mấy bạn nhân viên một lúc mới dẫn Leonidovich Hopner đi gặp Cu, mấy bạn nhân viên thì lại chui vô phòng, đánh vật với deadline.
Leonidovich Hopner đi theo sau Harry, cô đánh giá mọi thứ ở trong Gray Castle, nơi này được anh Tuân trang hoàng bằng nội thất đắt tiền và những sản phẩm nghệ thuật đẹp mắt như tranh, tượng, nữ chúa vốn yêu cái đẹp nên thấy rất thích.
Hai người mở cửa bước vào phòng đọc sách, nhóc Cu và Kirito đang đánh game rất máu, hai thằng nhóc “giao lưu” bằng ngôn ngữ cơ thể, bằng tất cả mọi cách, ở chung chưa tới một ngày mà đã thân nhau rồi.
“Chú!”
Nhóc Cu đang chơi game, thấy bố nuôi nó bước vào thì quăng luôn cái tay cầm, chạy nhào tới ôm chân Harry, nó ngước đầu nhìn bố nuôi nó, môi nó trề ra, mắt nó cũng ầng ật nước, xem chừng là sắp khóc nhè
Harry ngồi xổm xuống xoa đầu Cu: “Mấy bữa nay con có ngoan không, có ngủ đúng giờ, đánh răng rửa mặt, tắm rửa ăn cơm đầy đủ không đó.”
Nhóc Cu gật gật đầu, bắt đầu thút thít, nhè rồi...
Harry thở dài, ôm thằng nhóc, Cu được bố nuôi nó ôm, nó ôm cổ Harry rồi khóc gào lên như chưa từng được khóc.
“Huhuhu”
“Thôi ngoan, nín nào, đàn ông con trai không có khóc nhè.”
Harry vỗ lưng nhóc Cu, thằng nhóc lại khóc hăng hơn, y phải dỗ dành phải nịnh, phải hứa đủ thứ nó mới chịu nín. Xem chừng mình đi mấy ngày mà không nói nó, nó tưởng mình bỏ nó rồi, bình thường không có khóc, nhưng mà nhìn thấy bố nuôi về thì bao nhiêu cơn nhè hiện hình lên hết, nó khóc tại nó mừng mà cũng vì sự dồn nén mấy ngày nay.
Đây là một đứa trẻ hoạt bát, nhiều khi hay trả treo, nhưng cũng là một đứa rất cảm xúc.
Leonidovich Hopner cũng ngồi xổm xuống, nữ chúa tể mỉm cười, xoa đầu Cu: “Con tên là gì?”
Thằng nhóc lau nước mắt, nó định lấy áo để lau nhưng mà bố nó rầy, bắt nó lau bằng khăn đàng hoàng: “Con tên Cu, tên đi học là Phạm Nhã?”
Nữ chúa gật đầy: “Tên con thật đẹp, tên của cô là Phạm Hoàng Nhật Hạ.”
Cô ta nhìn về phìa Harry: “Chúng ta cùng họ đấy.”
Harry gãi đầu, y đã kể hết cho Leonidovich Hopner nghe về chuyện của nhóc Cu khi hai người đi du lịch ở làng cổ Shirakawago rồi, nhưng mà nữ chúa tể là người rất lịch thiệp, cô luôn hỏi tên mọi người dù đã biết từ trước, giống như với anh Tuân vậy.
Nữ chúa nhìn nhóc Cu, cô ta kéo khẩu trang xuống, nhóc Cu ngơ ngác, nó nhìn chằm chằm người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ trước mặt mình, nó chưa từng thấy có ai đẹp như vậy, thằng nhóc Kirito lủi ở trong góc cũng ngơ ngác theo nó.
“Cô là cô tiên trong truyện cổ tích hả?”
Leonidovich Hopner mỉm cười: “Ừm, cô là cô tiên, cô cho bé Nhã một điều ước nhé, con muốn ước cái gì nè, cái gì cũng được.”
Harry mở to mắt, nhóc Cu có thể không hiểu những lời này, hay cho đó là lời nói đùa của người lớn nhưng y lại biết, người đang nói những lời này là ai, đây là một vị nữ chúa, một người đã đi gần hết con đường, đang đứng ở cuối đường, một vị chúa tể vô địch vô đối, có thể chống lại quy tắc dịch chuyển, một vị Thần có quyền năng siêu phàm.
Cô ta không chỉ là cô tiên trong truyện cổ tích mà còn hơn như thế nữa, cô ta trao một điều ước, vậy với điều ước này, nhóc Cu có thể có được tất cả mọi thứ ở trên đời nếu như nó muốn.
Nhóc Cu gãi đầu: “Con muốn có mẹ.”
Hay! Giỏi!
Không hổ là con ta vậy!
Harry hít sâu, y nháy mắt với nhóc Cu để bắn tín hiệu, y muốn nói với nó, câu này còn thiếu, còn thiếu, thiếu một vế sau rất quan trọng là “Cô làm mẹ con nhé”, y cố lắm nhưng mà hằng nhóc nào có thể bắt được tín hiệu của bố nó chớ, nếu là anh Tuân hay Thoth thì có thể, nó thấy bố nuôi nó nháy mắt liên tù tì thì hỏi:
“Chú bị bụi bay vô mắt hả?”
Harry thở dài, thằng nhóc này!
Cu lại sang Leonidovich Hopner: “Con có chú bố rồi, con không cần cái chi nữa hết, con chỉ muốn có mẹ thôi.”
Nữ chúa tể hỏi: “Con có mẹ Hạnh của con rồi mà?”
Nhóc Cu trả treo: “Mẹ Hạnh khác, con muốn có mẹ nuôi ở với con với chú Harry nữa!”
Ừm, còn cơ hội!
Leonidovich Hopner lắc đầu: “Con ước điều gì đó khác đi, cái này cô không cho con được, chỉ có bố của con mới có thể cho con thôi.”
Không!
Ngài cho được mà!
Nhóc Cu lại gãi đầu: “Con muốn làm siêu nhân giống như siêu nhân Shaka.”
Leonidovich Hopner lại lắc đầu: “Điều này cô cũng không cho con được, con còn quá nhỏ, làm siêu nhân không đơn giản như con tưởng đâu.”
Nhóc Cu: “... “
“Vậy con mong muốn mọi trẻ em đều có nhà, có ba có mẹ, ba mẹ thương yêu, hông có hút chích xì ke.”
“Điều này..., cô cũng không làm được.”
“Con muốn tất cả mọi người đều vui vẻ và hạnh phúc, không có ai giận nhau cả.”
“Con ước điều khác được không?”
Nhóc Cu bĩu môi: “Vậy mà cô nói cô là cô tiên.”
Leonidovich Hopner thở dài.
Nữ chúa đầy quyền năng, là người đứng cuối đường, là chúa tể vĩ đại, vô địch và vô đối, ở trước nhóc Cu, cô ta lại cảm thấy, với tất cả sức mạnh mà mình đang có, cô chẳng thể nào thực hiện được những điều mà đứa trẻ này mong mỏi.
Làm sao cô có thể ban ân cho một đứa trẻ nhỏ bé như vậy, nó sẽ chết. Làm sao cô có thể cho một đứa trẻ mồ côi như nó một người mẹ. Làm sao cô có thể mang lại gia đình cho những cảnh mồ côi, để tất cả bậc cha mẹ trên đời này sống có trách nhiệm với con cái, quan tâm và chăm sóc cho chúng, làm sao có thể hàn gắn tất cả loài người, mang lại sự hạnh phúc đến mọi ngóc ngách của thế gian.
Nữ chúa vĩ đại không làm được, dù cô có mạnh mẽ hơn gấp trăm, gấp ngàn lần cũng không làm được.