Vinh Quang Chúa Tể

Chương 118: Chương 118: Tỉnh lại đi Nhã




Leonidovich Hopner ngước đầu nhìn những quả cầu lửa Mana vĩ đại treo trên tám Tòa Tháp, mái tóc như sóng ngoài biển khơi dập dềnh theo những cơn gió, dung nhan đẹp tuyệt mỹ của cô luôn rực rỡ, vẫn thật rực rỡ làm sao.

Thời gian chẳng thể nào đánh bại được nhan sắc ấy.

Leonidovich Hopner cất tiếng:

“Vì sao ngươi lại yêu ta?”

Phạm Nhã giật mình.

Rồi, vị chúa tể cúi đầu, siết chặt hai tay.

Ngài vẫn luôn biết sao?

Ngài nhìn thấy ánh mắt của tôi nhìn ngài, ngài hiểu những điều mà đôi mắt đó muốn nói với ngài.

Vì sao ngài lại hỏi tôi điều đó?

Tôi phải trả lời như thế nào đây?

Móng tay của y bấu sâu vào lòng bàn tay nhưng cảm xúc và sự rung động trong tim đã cuốn đi và xéo nát hết mọi cảm giác rồi.

Dù vị chúa bị chảy máu nhưng y chẳng hề thấy đau, trong y chỉ có những xúc cảm đang vật lộn, những thứ không tên trỗi dậy.

Phạm Nhã im lặng, bởi vì y không biết, mình nên làm, hay nói điều gì.

Leonidovich Hopner thở dài, nữ chúa nhìn vị chúa trẻ:

“Ta đã sống đủ lâu để có thể nhìn rõ được rất nhiều thứ, tuy rằng, cho đến bây giờ ta vẫn còn mắc những sai lầm thật đáng tiếc. Nhã à, ta biết tình cảm mà ngươi dành cho ta, ta đã biết kể từ lúc ngươi chạy khỏi phòng ta thật nhanh... “

Chúa tể ngơ ngác.

“... là do sự ích kỷ của ta, ta vờ như không biết và không nhìn thấy, vì ta muốn được sống trong cảm giác được ngươi yêu thương, một cách ngây ngô và chân thành, nó thật ấm áp và ngọt ngào giống như một giấc mơ đẹp, khiến cho ta đắm say mà không muốn thức dậy.”

“Nhưng Nhã à, giấc mơ nào rồi cũng đến hồi kết, ta đã tỉnh giấc, còn ngươi, ngươi thì sao?”

“Liệu ngươi vẫn còn giữ ở trong lòng mình những cảm giác đó, liệu ngươi vẫn dành tình cảm đó cho ta chứ, liệu khi ngươi nhìn vào mắt ta, những người đã chết sẽ không hiện lên ám ảnh ngươi. Ngươi gánh lấy lỗi lầm của ta nhưng ngươi biết không, ta là một vị Quân Chủ rất tồi tệ, thứ mà ta có nhiều nhất, không phải sức mạnh, mà là lỗi lầm.”

“Sức mạnh lớn lao mà ta có giống như một lời nguyền, nó luôn đem đến những tai họa dẫu cho ta luôn cố gắng làm điều tốt. Nhã à, chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao, con đường của chúa tể không chỉ là phước lành, nó còn là một thứ nguyền rủa nữa, ngày nào mà ngươi và ta vẫn còn mộng mơ, tai họa sẽ còn kéo đến và làm hại những người mà đã ngươi thề nguyện sẽ bảo vệ.”

Leonidovich Hopner mỉm cười, cô ta đặt hai tay lên đôi gò má của chúa tể:

“Tỉnh lại đi Nhã, lấy cho ta một thứ ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, rồi ngươi không cần phải thấy nợ ta bất kỳ điều gì nữa, ngược lại, ngươi mới là người đã làm quá nhiều thứ cho ta, Leonidovich Hopner nợ ngươi.”

“Ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, ngươi cũng sẽ tự khám phá ra tất cả mọi thứ, tìm thấy những câu trả lời cho hàng ngàn câu hỏi của ngươi.”

Phạm Nhã nắm lấy đôi tay của Leonidovich Hopner.

...

Hai người im lặng rất lâu, họ chẳng nói gì với nhau, chỉ nhìn vào mắt nhau thôi.

Người đàn ông như Thần, như chỉ muốn nắm lấy đôi tay đó mãi.

Rất lâu sau, Phạm Nhã nói:

“Tôi hát cho ngài nghe nhé?”

Leonidovich Hopner gật đầu.

Rồi nữ chúa rút đôi bàn tay về, một cách nhẹ nhàng.

Giống như cô đã nói, cô đã thôi không còn mơ mộng nữa.

Phạm Nhã mỉm cười: “Nhà thờ Đức Bà Paris là vở kịch hát dựa theo tiểu thuyết cùng tên của đại văn hào Victor Hugo. Richard Cocciante, một người Ý đã soạn nhạc, ít ai biết rằng một trong những nguyện vọng của ông ấy là đem vở nhạc kịch này đến biểu diễn tại Gia Định, đất nước của tôi, nơi mà ông từng sinh ra.”

“Tôi đã học tiếng Pháp vì nó là một ngôn ngữ lãng mạn, những giai điệu của nhạc Pháp cũng thật đẹp, tôi đã luôn muốn dành tặng bài hát này cho ngài. Leonidovich Hopner của tôi.”

“Nhật Hạ của tôi.”

“Đây là bài hát mở đầu của vở nhạc kịch, tên của nó là Belle, nghĩa là, đẹp.”

Chúa tể cất giọng, những giai điệu của Belle nghe thật đẹp khi được cất bởi tiếng ca của chúa tể.

...

Rất nhiều, rất nhiều năm sau, khi mà những tòa nhà đã mọc lên thật cao, xuyên qua những tầng mây trên trời, vươn ra ngoài vũ trụ; khi mà sự sống trên hành tinh xanh đã lan tỏa ra khắp hệ mặt trời; khi mà con người bắt đầu rời khỏi Thái Dương Hệ trên những con thuyền khổng lồ khắc đầy hoa văn Rune, khám phá những vì sao xa xôi nhất.

Khi mà vị chúa đã đi rất xa trên con đường của mình; ngồi trên vương tòa cao thượng dõi mắt trông theo những đứa trẻ khỏe mạnh và đẹp đẽ, được hít thở bầu không khí thật trong, được đi chơi trên những chiếc thuyền bay to như hòn đảo.

Ngài ấy vẫn nhớ về một giai điệu mà mình đã hát, cho một người hơn cả vầng mặt trời, bầu trời, mặt đất và biển cả của ngài ấy. Ngài ấy vẫn nhớ ánh mắt của cô ấy, nhớ nụ cười của cô ấy, nhớ tất cả.

...

“Nàng, là một nhan sắc tuyệt thế giữa nhân gian.

Nàng, là bông hoa mỹ miều hoá công đã ban tặng.

Như cách chim tuyệt vời giữa xuân ngời rực rỡ khung trời.

Tôi thấy đang mở rộng dưới chân mình địa ngục tăm tối.”

...

“Hồn tôi đắm đuối với nét khoe tươi gợn trên áo nàng,

Ngàn muôn giáo huấn tín ngưỡng đức tin bỗng dưng phai tàn.

Ai, nào ai dám nói đứng trước dung nhan nàng không rung động,

Là đang nói dối, dấu giếm con tim khát khao vô vọng.

Tôi ước ao một lần bước chân thật gần đến bên nàng,

Đan ngón tay vào dòng tóc êm đềm tựa suối thiên đàng.”

...

Một ngày mới lại bắt đầu, vầng mặt trời lại treo thật cao trên bầu trời. The Innovators thức dậy, họ thấy ở chiếc đình ngoài sân, vị chúa tể Shaka de Virgo vẫn luôn ở đó, dường như y lưu luyến điều gì ở nơi đó, khiến cho y chẳng muốn rời đi một chút.

Những người đổi mới lại làm những công việc của họ, họ đi ra ngoài lục soát toàn vùng hoang dã hòng tìm ra thêm tung tích của các phi công xấu số, họ cũng đến các nhà thờ để truy tra thông tin, họ liên lạc với những người Walker ở các tòa thành trì, đồng thời, họ cũng tất bật để tổ chức buổi họp mặt, lên kế hoạch để ứng phó với thảm họa sắp sửa xảy ra trên quê hương mình.

Chỉ là, những người đổi mới nhận ra chúa tể Shaka de Virgo của họ rất khác, anh ấy kiệm lời hơn và hành động nhiều hơn; anh ấy vốn đã là con người của hành động, tổ chức của họ chuyển động nhanh một phần là nhờ tác phong của anh, nhưng cảm giác lúc này, lại khác, Shaka de Virgo đem lại cảm giác như một Thoth thứ hai.

Một người dành hết thời gian để sống với những lý tưởng và sứ mệnh, một người bỏ qua hết những nhu cầu của cá nhân.

Không một ai biết nữ chúa Leonidovich Hopner và chúa tể Shaka de Virgo đã nói với nhau điều gì.

Trong biệt thự trắng, sau một ngày làm việc, cô ấy vẫn cùng đi ăn với họ, cô ấy cũng trợ giúp họ rất nhiều, vẫn nói chuyện với họ một cách lịch sự, giữa cô và Shaka de Virgo vẫn trông như vậy, nhưng lại không như vậy, cảm giác thật lạ.

Nếu như có người nào có thể nhận ra sự thay đổi trong mối quan hệ của nữ chúa và chúa tể trẻ, thì không ai khác, chính là Anubis, người hiểu rõ Leonidovich Hopner nhất.

Người tiến sĩ nhạy cảm, cô nhận thấy một khoảng cách đã được tạo ra, những ánh mắt của họ không va chạm với nhau quá lâu, họ không nhìn sâu vào mắt nhau như xưa, những cái nhìn lén lút của Shaka de Virgo cũng chẳng còn nữa.

Anubis biết điều gì đang diễn ra giữa họ.

Đây là sự kết thúc của một mối quan hệ, họ vốn có nhiều mối quan hệ lắm, họ là người ban ân và người được nhận đặc ân; họ như một người thầy và người học trò; họ cũng giống những người thân quan tâm nhau, như người chị với em trai; họ cũng giống một người bề tôi với Quân Chủ của mình.

Nhưng trên hết, họ có một mối quan hệ tình cảm, là một thứ tình cảm không nề hà tuổi tác và khoảng cách vẫn muốn ở cạnh nhau, một thứ ngốc nghếch làm cho Shaka de Virgo bỏ qua hết các nguyên tắc để nhận lấy mọi lỗi lầm của Leonidovich Hopner; một thứ khiến cho Leonidovich Hopner không kể tới hiểm nguy, cũng muốn giúp Shaka de Virgo.

Tình yêu.

Trong vô số mối quan hệ của Leonidovich Hopner và Shaka de Virgo, có một tình yêu, đó là một tình yêu rất nhẹ nhàng, rất mơ hồ nhưng nó có thật và Anubis có thể cảm nhận được.

Nhưng giờ không còn nữa, họ trở về với những vị trí khác, trong những mối quan hệ khác, như đã chẳng còn một người phụ nữ yêu thương một người đàn ông; không còn một người đàn ông dành hết tình cảm của mình cho người phụ nữ ấy.

Cũng có thể, họ chỉ giấu những cảm xúc của mình ở đâu đó, thật sâu trong lòng mình mà thôi.

Người đàn ông đó vẫn hướng lòng về người phụ nữ, họ vẫn hướng về nhau.

Anubis thở dài.

...

080:00:00

...

Leonidovich Hopner ngân nga những giai điệu tiếng Pháp, đây là bài hát mà Phạm Nhã đã hát cho cô nghe, nó thật hay, nó như một lời tỏ tình lãng mạn.

The Innovators ra ngoài để chuẩn bị cuộc họp quan trọng của họ, biệt thự trắng lại trở nên cô quạnh, Margaret Martha biến đi đâu mất tăm, bà ấy biến mất kể từ lúc bước ra khỏi phòng nữ chúa, khi cô dịch chuyển từ Địa Cầu về MU Continel.

Leonidovich Hopner biết bà ta đi đâu, họ đã thử rất nhiều cách nhưng chẳng đem lại kết quả nào nhưng vị nữ chúa không ngăn cản người bề tôi của mình, cô biết, bà phải thử, phải thử hết mọi cách, cho đến khi thật sự chẳng còn hy vọng.

Nếu không Margaret Martha sẽ không dừng lại.

Vị nữ chúa ngồi tựa lưng trên thành giường, cô đắp một cái chăn dày và mặc áo ấm, gương mặt của nữ chúa rất tái, nhìn thiếu sức sống, không có vẻ rạng rỡ như Phạm Nhã vẫn thường thấy, cô đang cầm một chiếc điện thoại, đó là điện thoại của Phạm Nhã.

Nữ chúa xem lại những tấm ảnh chụp của hai người ở Sharakawago, vừa xem, cô vừa cười một mình. Trong kiếp sống của mình, hiếm có khi nào mà cô vui như vậy, đã lâu lắm, cô mới có thể cười thật tươi như vậy, đến nỗi, cô chẳng nhận ra người phụ nữ trong những tấm ảnh.

Phạm Nhã là một viên đường đến bên đời nữ chúa.

Là một viên đường ngọt, nhưng không ngọt lịm, mà nhẹ nhàng.

Leonidovich Hopner lướt từng tấm hình, cô ta tịch thu cái điện thoại này từ lúc họ đi du lịch với nhau, cô có thể đọc sách, Phạm Nhã tải về một kho truyện kinh dị và trinh thám cho cô. Còn có những bộ Anime nữa, bình thường, cô thích ngồi xem trên Tivi lớn nhưng hôm nay, cái tua bin điện như chạy vĩnh cửu đã dừng lại, nó được nghỉ ngơi.

Nữ chúa phát hiện trong điện thoại có một thứ thú vị.

Đó là một cái note, đây là di thư của Phạm Nhã, nó liên kết với tài khoản drive của y trên laptop nên cô có thể đọc được.

...

[Ngày... tháng... năm.

Giờ đếm ngược đã gần điểm đến 0, có thể sẽ đi đến một nơi thật xa.

Nếu như tôi không trở về, xin hãy chuyển lời đến cô Trịnh Thị Hạnh, anh Huỳnh Tuân.]

...

[Ngày... tháng... năm.

Đã sống ở đó ba ngày. Bị lũ quái vật bao vây. Đã chuẩn bị bả chó để tiêu diệt chúng.

Nếu như tôi không trở về, xin hãy chuyển lời đến cô Trịnh Thị Hạnh, anh Huỳnh Tuân.]

...

[Ngày... tháng... năm.

Thành công tiêu diệt bầy Hound.

Gặp được Katie và những thợ săn, bắt được Thuyền Bay. Thành Trì Trung Tâm thật đáng kinh ngạc.

Đạt được Vinh Quang, những điều xảy đến thật kỳ diệu.

Đã gặp ngài ấy, ngài ấy tên là Leonidovich Hopner, một cái tên thật đẹp, ngài ấy rất đẹp, là người đẹp nhất.

Thật may vì được anh Tuân giúp đỡ.

Quyết định giúp những người xuyên không.

Nếu như tôi không trở về, xin hãy chuyển lời đến cô Trịnh Thị Hạnh, anh Huỳnh Tuân.]

...

[Ngày... tháng... năm.

Đã giúp những người xuyên không.

Gặp được các Walker khác. Sẽ đi đến biển Atlans.

Gặp ngài Margaret Martha, được luyện tập.

Đặt tên cho ngài Leonidovich Hopner là Phạm Hoàng Nhật Hạ.

Cùng đi xem ca nhạc.

Nếu như tôi không trở về, xin hãy chuyển lời đến cô Trịnh Thị Hạnh, anh Huỳnh Tuân.]

...

[Ngày... tháng... năm.

Đã giết Alphonso và đoàn thám hiểm.

Tức giận khi nghe thấy những lời nói của hắn về ngài Leonidovich Hopner.

Có những người bạn mới.

Nếu như tôi không trở về, xin hãy chuyển lời đến cô Trịnh Thị Hạnh, anh Huỳnh Tuân.]

...

[Ngày... tháng... năm.

Thành lập hội The Innovators.

Không yên lòng khi nghĩ về ngài Leonidovich Hopner.

Nếu như tôi không trở về, xin hãy chuyển lời đến cô Trịnh Thị Hạnh, anh Huỳnh Tuân.]

...

[Ngày... tháng... năm.

Tìm thấy mục đích của mình, biết phải làm gì.

Hỗ trợ những người xuyên không.

Nhật Hạ, Nhật Hạ.

Cảm giác thật kỳ lạ, thứ cảm giác này thật lạ.

Cảm thấy không vui khi nghe kể về người thừa kế của cô ấy.

Nếu như tôi không trở về, xin hãy chuyển lời đến cô Trịnh Thị Hạnh, anh Huỳnh Tuân.]

...

[Ngày... tháng... năm.

Trở về làng trẻ em Mozart, gặp một đứa trẻ cùng tên, nhận làm con nuôi.

Đi đến Nhật Bản, cứu Miharu. Rơi vào bẫy. Chiến đấu.

Không thể cứu được những đứa trẻ.

Nghĩ về Nhật Hạ trong những giây cận tử, thật may vì vẫn còn được sống, vẫn còn được gặp lại Nhật Hạ.

Nếu như tôi không trở về, xin hãy chuyển lời đến cô Trịnh Thị Hạnh, anh Huỳnh Tuân, chị Nhật Hạ]

...

[Ngày... tháng... năm.

Thắng kiện.

Những ngày thật đẹp cùng Nhật Hạ ở Sharakawago.

Tôi yêu ngài, Nhật Hạ.

Ánh mặt trời thì ấm áp, bầu trời xanh trong, cao thăm thẳm, đất rộng lớn bao la, biển mênh mông sóng vỗ, còn Nhật Hạ của tôi, thì xinh đẹp.

...

Nhật Hạ.

Các vì sao có lý do để chết; một tỉ hai trăm triệu năm nữa, tôi cũng muốn được gặp lại em.]

...

Di thư của Phạm Nhã rất ngắn, trừ những dòng cuối, nó chẳng phải là một cái di thư nữa.

Y rất ít dùng đại từ nhân xưng tôi mà chỉ trần thuật vài dòng, kể lại vài việc, di thư của y giống như nhật ký.

Dường như có những điều mà y chẳng thể kể với ai cả, cũng không biết kể như thế nào, thế là, y liền ghi nó vào trong đó, nếu như y chết đi, sẽ có người tìm thấy những dòng này và chuyển đến nó đến mẹ Hạnh và anh Tuân.

Leonidovich Hopner bỏ điện thoại xuống.

Nữ chúa ôm lấy gương mặt của mình.

“Đồ ngốc.”

- --------------------------------------

Bài hát Belle

https://www.youtube.com/watch?v=Lefbtf5jjbg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.