Vinh Quang Chúa Tể

Chương 168: Chương 168: Viên đường và thỏi Chocolate




Leonidovich Hopner chạy khô xăng con Ducati rồi, nữ chúa cởi mũ bảo hiểm ra, cô vỗ vỗ chiếc xe, giống như vỗ cái máy đọc sách cũ của mình vậy, kiểu “sửa” đồ thế này xem ra ở đâu cũng có, nữ chúa chẳng biết chiếc xe đua này bị gì nữa, cô đang chạy, thì vít ga nó không “lên”, cô tưởng xe hỏng nên mày mò một hồi, vừa kiểm tra vừa cố gắng “sửa” nó.

Chiếc xe vẫn tịt.

Nữ chúa thở dài thườn thượt, cô nhìn xung quanh, mấy hôm nay cô ôm bình xăng chạy trong vô định, mỗi ngày một cung đường khác nhau, ngày đua vài tiếng rồi vác xe bay về nhà, giờ cô chẳng biết mình đang ở đâu luôn, nhưng mà chạy chưa sướng lắm nên cô không có muốn đi về. Leonidovich Hopner sợ xe hư nên buồn lắm, cũng trách móc tên kia, không có ghi chuyện này vô giấy cho cô.

Cũng tội Nhã, y không có tính tới, ở MU Continel hầu như không có khái niệm “hết xăng”, hoa văn Rune có thể khai thác được dòng chảy Mana, nó tạo ra năng lượng và tự duy trì nguồn năng lượng đó, riêng đối với dân “nhà quê” như Leonidovich Hopner thì cô chỉ biết, xe ngựa chạy hồi thì con ngựa nó mệt, nó cần phải nghỉ thôi.

Vậy cho nên, hết xăng là một chuyện mới mẻ với nữ chúa. Cô ráng nhớ lại tri thức của thế giới bên kia bằng mấy cuốn truyện hay anime mà cô xem, nữ chúa “lục soát” ký ức rồi cô mới hiểu là xe không có hư, nó chỉ hết nhiên liệu thôi.

Mấy cái thông số này nọ của xe cô thuộc hết rồi, nhưng cô lại chẳng chú ý tới chi tiết cơ bản nhất này.

Leonidovich Hopner vuốt ve chiếc Ducati trắng nõn, đây là quà của Nhã, nữ chúa thích lắm. Tên đó ôm cô mà chẳng hỏi ý cô, hắn bạo gan thật, hắn dụ cô, dỗ cô bằng món quà này rồi hắn ôm cô cứng ngắt.

Kể ra thì chúa tể đã tặng cô rất nhiều thứ, có những thứ lúc nào cô cũng mang theo bên mình, như chiếc kẹp tóc màu vàng, đợt đó Nhã rủ rê cô đi ăn đêm rồi dạo phố, cô biết hắn ngắm cô kỹ lắm, sau, hắn tặng cô cái kẹp tóc. Cô ít dùng nhưng bỏ ở trong túi, cùng với chiếc điện thoại đầy hình của cô và của Nhã.

Đó là còn chưa kể tới mấy món linh tinh nào truyện tranh nào những đĩa anime, rồi thì Tivi, đàn Piano, đủ thứ, cả con tua bin điện nữa, đó đều là những món quà nhỏ, làm cuộc sống của cô có thêm nhiều màu sắc.

Nữ chúa giữ chúng kỹ vì nó chan chứa nhiều ý nghĩa, cuộc đời cô thiếu gì quà cáp đâu, người ta tặng cô những thứ rất giá trị, từng có vị Quân Chủ muốn cầu hôn cô, mà sẵn sàng tặng cho cô một triệu viên Ngọc Hỗn Nguyên luôn kìa.

Nhưng cô chỉ thích những món quà này, bởi vì cô mến người tặng quà cho mình.

Gellert Grindelwald chưa từng tặng cô thứ gì hết.

Phạm Nhã là một viên đường, không ngọt lịm mà nhẹ nhàng, Gellert Grindelwald thì lại như một thỏi chocolate đen, đắng và đậm vị. Thứ gì rồi cũng tan thôi nhưng chocolate thì gây lưu luyến hơn, dẫu vậy, Leonidovich Hopner lại thích đường. Vì viên chocolate sệt mùi quá, nó chiếm hết vị giác.

Viên đường thì không, nó chỉ là một gia vị cơ bản, nó dễ cảm nhận.

Leonidovich Hopner mất vài năm mới mở lòng được với Gellert Grindelwald, nhưng với Nhã thì chỉ chưa tới một tháng, cô vẫn luôn nhìn chàng thiếu niên đó, như nhìn người thừa kế của mình, cô thấy bóng dáng của anh ta trong từng cử chỉ của Phạm Nhã.

Phạm Nhã giống Gellert Grindelwald vô cùng, cũng cái kiểu cụ non nhưng có máu liều đó, rồi thì còn ngây ngô lắm nhưng mà lại thích nghĩ những chuyện lớn lao, cao siêu cơ; khi Nhã nhận ban ân, trông y cũng hệt như Gellert Grindelwald.

Leonidovich Hopner nhìn gương mặt quen thuộc của người ấy, cô từng có một ảo giác.

Đó là Vinh Quang đã bù đắp cho cô, tặng cô một Gellert Grindelwald mới toanh, một người bầu bạn với cô.

Nhưng rồi cô nhận ra, đây là một người khác, y khác với Gellert Grindelwald, khác xa. Người thừa kế thứ nhất là mối tình đầu của Leonidovich Hopner, anh ta vẫn luôn sống mà giấu kín những tâm tư trong lòng, anh ta chẳng bạo gan, dám nắm tay cô như Nhã. Cũng chẳng bày tỏ điều gì với cô.

Gellert Grindelwald càng không nịnh nữ chúa để cho cô vui, anh ta luôn cố gắng và nỗ lực để khiến cô tự hào, nhưng anh chưa một lần chủ động khen cô đẹp như Phạm Nhã.

Leonidovich Hopner, là một nữ chúa tể, một vị Quân Chủ thép, nhưng gác những thứ hào quang sang bên, cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, có cảm xúc của phụ nữ, cô đâu cần gì hơn mấy thứ nhỏ bé, những lời tình cảm, sự quan tâm và khen ngợi của một người đàn ông?

Những điều mà Gellert Grindelwald chưa làm được, Phạm Nhã lại làm được, vậy nên, cô mới muốn mộng mơ với y, ở cạnh Nhã, cô vui lắm, cô gần như thực hiện được hết những mong mỏi của mình, cô đã ngắm nhìn những cảnh tượng đẹp mắt nhất của MU Continel rồi, cô còn nhìn thấy một thế giới khác nữa.

Và ở cạnh bên Nhã, cô còn có một tình yêu nhỏ bé, bình thường nhưng thật ấm áp, giống với tình yêu của Lucius Hopner, cha cô, dành cho mẹ cô.

Tình cảm của Gellert Grindelwald có thể sâu sắc hơn, như thỏi chocolate đậm vị, nhưng cái mà Leonidovich Hopner cần, chỉ là một viên đường ngọt nhẹ mà thôi, đời cô có đủ đắng cay, nó chỉ thiếu vị ngọt. Phạm Nhã đem đến vị ngọt, pha vào đời Leonidovich Hopner, những điều vụn vặt mà y làm, khiến cô vui.

Leonidovich Hopner có thể thật hoạt bát và tươi tắn khi ở gần Phạm Nhã, điều mà phải rất lâu thì cô mới làm được với Gellert Grindelwald, vì cô biết người thiếu niên này không cần phải có lòng ngưỡng mộ với cô, một cảm xúc cần thiết của một người thừa kế, đối với chúa tể đã dẫn dắt và ban ân cho mình.

Ngay từ đầu, Leonidovich Hopner đã chẳng có khoảng cách với Phạm Nhã, y không phải người thừa kế, mà cô cũng chả phải một bà Thầy, họ chỉ là hai vị chúa tể đang bước chung con đường, cho tới giờ Phạm Nhã vẫn nghĩ cô coi y như người thừa kế nhưng không phải, cô chỉ cho y những gì mà cô sẽ cho một người thừa kế.

Thậm chí còn nhiều hơn.

Nhưng Leonidovich Hopner lại chưa bao giờ coi y là người thừa kế.

Phạm Nhã, đến giờ, còn hơn cả người thừa kế của Leonidovich Hopner, chúa tể là một giấc mơ đẹp khiến cô không muốn tỉnh dậy, từ lúc nào không hay, Leonidovich Hopner không nhìn thấy Gellert Grindelwald nơi Nhã nữa.

Phạm Nhã thật sự khác biệt, người chúa tể đó muốn đi trong ngọn lửa thay cho cô, điều mà Gellert Grindelwald, với tình yêu không đủ lớn, chẳng thể làm được, cũng không dám hứa hẹn. Leonidovich Hopner có cần ai đó, hứng chịu thay cô những hậu quả, do những sai lầm của cô mà ra không? Rõ là không.

Nhưng cô vẫn muốn nghe ai đó nói với cô như vậy, cô muốn một điều ngốc nghếch, Gellert Grindelwald chả phải là một tên ngốc mà nữ chúa cũng chưa bao giờ nói anh ta là đồ ngốc, nhưng Phạm Nhã, thì đúng là một tên ngốc, một tên ngốc đáng yêu.

Những điều ngốc nghếch mà khờ dại Gellert Grindelwald từng làm, đó là cho Leonidovich Hopner lẩn trốn trong vườn ươm, đó là cõng cô, băng qua vùng hoang dã, nhận ban ân của cô để có thể bảo vệ cả hai người. Sau đó, Gellert Grindelwald đã chẳng bao giờ làm điều gì ngốc nghếch vì cô nữa.

Phạm Nhã thì luôn như vậy, dù vị chúa tể có đứng ở vị trí nào, y vẫn luôn là tên ngốc, mà giờ, ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, tên ngốc đó phá hỏng hết kế hoạch và mọi sự chuẩn bị của Cựu Quân Chủ để bảo vệ an toàn cho y, y đương đầu với Vương Cung, để thực hiện giao kèo của Leonidovich Hopner.

Nữ chúa bật cười:

“Đồ ngốc”

...

Phạm Nhã đã gặp mặt The Innovators.

Rất đơn giản, chúa tể đi dạo với “Hion”, vừa đi vừa do thám bằng siêu giác quan, y vốn muốn chờ Hion thật đến mà nào ngờ, Thần chưa tới nhưng những người đổi mới thì tới rồi, y nghe giọng họ thì rén lắm phải chạy tới ngó họ ngay, vừa nhìn thấy Thoth từ nơi rất xa, Nhã liền đưa ngón tay lên miệng.

Thoth nói bằng tiếng Việt, khẽ nhưng chúa tể nghe được: “Anh yên tâm.”

Yên tâm? Yên tâm cái gì?

Phạm Nhã lật ký ức, y nghe lại cuộc trò chuyện của họ, chúa tể nhận ra họ toàn nói nhảm với nhau là chính, không có ai nhắc tới Shaka de Virgo, dù thực tế là có khá nhiều người người xuyên không tràn vào Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành để hóng hớt rồi, họ nhắc Shaka de Virgo suốt, người bản địa cũng bàn tán về chúa tể không thôi.

Xem chừng Thoth đã có chuẩn bị khi tới đây, giờ đã gặp nhau rồi, làm thế nào để tiếp xúc với họ?

Phạm Nhã chau mày, y đang bị theo dõi, không thể dắt họ về xưởng vẽ của Johan Liebert được, bình thường Phạm Nhã phải luôn tìm cách “biến mất” trong ống kính của mấy thiết bị quay lén và của đám thám tử dị giới, với tốc độ của chúa tể và khả năng biến hình của Sookie, việc này không có khó.

Luna Lovegood cũng có cách riêng của cô ta, nhưng The Innnovator thì khác.

Cách tốt nhất là truyền tin cho Thoth để gã quân sư tự tìm tới xưởng, nhưng hiện tại thì không được, họ không có cách trao đổi, nếu Phạm Nhã làm nhiều động tác quá thì sẽ gây chú ý.

Tới Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, Phạm Nhã thấy được một yếu điểm của The Innovators, tổ chức này vẫn còn quá mới, tuy có những cái đầu như Thoth hay anh Tuân, kể cả bản thân tổ chức cũng có những thành tựu nhất định, cũng có cơ cấu rõ ràng, phân công phân quyền rạch ròi nhưng họ thiếu những công cụ hỗ trợ.

Công cụ ở đây không phải là thiết bị, nó là một hệ thống các kỹ năng cần thiết có thể áp dụng được ở thực địa, chẳng hạn như để chống rò rỉ thông tin, phần lớn các tổ chức ở Địa Cầu đều phát triển một mật mã riêng, hay sử dụng sản phẩm công nghệ cao, mà The Innovators thì không có mấy thứ này.

Họ chưa kịp xây dựng, họ có hàng đống việc phải làm trong một thời gian quá ngắn.

Phạm Nhã bỏ đi, những người khác cũng thấy chúa tể nhưng họ làm ngơ. Tới xưởng vẽ, Phạm Nhã liền lệnh cho Johan Liebert kêu Luna Lovegood qua đây rồi bàn giao thông tin của The Innovators cho cô này, để cô ta tìm cách bứng đám bạn của y về xưởng. Chúa tể hỏi:

“Bình thường cô làm như nào để tới đây mà tránh theo dõi vậy?”

Luna Lovegood cười hì hì rồi xoay một vòng, từ trang phục cho tới tóc tai của cô ta biến đổi hết, như biến thành người khác, Phạm Nhã ngạc nhiên, đây không phải là sức mạnh của kẻ dấu mặt, Lune Lovegood nói:

“Quân Chủ tham khảo quy tắc của Sookie, tạo ra một bộ đồ có thể đổi được hình dạng cho tôi. Thực tế, mấy năm nay tôi không bị theo dõi nhưng vài ngày gần đây tôi đi nhiều chỗ, cũng có người để ý. Khi không đi cùng ngài thì Sookie sẽ biến thành tôi, cô ta hoạt động để thu hút sự chú ý còn tôi thì cải trang, đơn giản nhưng mà cũng hiệu quả lắm.”

Phạm Nhã gật đầu, hiểu tại sao cô nàng này lúc nào cũng chơi đồ tím rồi, cô ta tạo ra dấu hiệu nhận dạng quá sức rõ ràng, khi Sookie không đi theo Phạm Nhã thì sẽ biến thành một “cô áo tím” y chang để Luna Lovegood dễ bề hoạt động, cô ta có thể bắt liên lạc với các đầu mối, cũng có thể để Sookie hút chú ý, còn cô thì chạy tới xưởng vẽ với nhân dạng khác.

Luna Lovegood nói: “À, nếu họ tới một lần như đám Bill thì không sao, xưởng vẽ này cũng chưa có ai dòm ngó đâu, lúc ngài đến Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, chưa có ai chú ý tới ngài mà. Nhưng họ ra vào đây nhiều lần thì không ổn, một mình ngài có thể đánh lạc hướng được hệ thống theo dõi của họ nhưng nhiều người vậy thì khó lắm.”

Phạm Nhã nói: “Không sao, họ tới đây một lần thôi là được. Ta cần bàn bạc với họ.”

Luna Lovegood xòe váy, cúi người để chào chúa tể, cô ta cười khúc khích rồi bỏ đi mất. Phạm Nhã quen với kiểu nhây của cô rồi, chẳng để ý, y đi lại trong phòng, nghĩ về đám Thoth và các Innovators.

Họ đã đến đây, lúc mà Phạm Nhã cần lực lượng nhất, họ bất chấp nguy hiểm, Phạm Nhã thấy cảm động nhưng vui thì không vui lắm, ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành có luật pháp, có ngài Đại Thống Helios Hopner điều động được mười tám ngàn quân để đảm bảo trị an và trật tự, những kẻ quyền lực cách mấy cũng chẳng lộng hành được nhưng nếu họ quyết tâm, chơi bất chấp thì thật sự nguy hiểm.

Một mình Phạm Nhã thôi y đã thấy ớn, giờ thêm sáu người nữa, chẳng biết Thoth nghĩ gì mà bứng họ qua đây.

...

Bill Compton, chủ tịch của Liên đoàn biểu tình các vấn đề về chính sách đã phát động đợt biểu tình đòi vô hiệu hóa sắc lệnh cấm săn tin, hai mươi ngàn người tham gia đi diễu hành khắp nơi, họ biểu tình ôn hòa, họ cũng căng “băng rôn” như các đoàn biểu tình ở Địa Cầu, chỉ khác là băng rôn của họ là những ảnh lập thể Hologram, được chiếu từ hàng ngàn chiếc đĩa bạc.

Cuộc biểu tình này là một sự kiện lớn và được mong đợi từ lâu, đặc biệt là cánh truyền thông, cho đến nay, Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành vẫn luôn là điểm mù trên mạng giả lập, người ta biết những câu chuyện về nó, hiểu sức mạnh của nó nhưng không mấy ai thấy những hình ảnh chân thực của tòa cổ thành, nay đã chuyển mình, trở nên hiện đại và cực kỳ văn minh này.

Phủ Thừa hành công bố lộ trình của đoàn, ngoài hai mươi ngàn người ban đầu, đến gần bốn giờ sau, đoàn đã thêm hơn mười lăm ngàn người dân thường nữa, họ cũng tham gia, xuống đường và hô khẩu hiệu, yêu cầu Vương Cung bãi bỏ sắc lệnh cấm săn tin.

Thế giới cần được biết Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành ngày hôm nay.

Các vị chúa tể đang tranh vị cũng tất bật chuẩn bị khán đài và nội dung để phát biểu, hứa hẹn với đám đông đang biểu tình, những người nhạy cảm thì hiểu, đây cũng sẽ là thời điểm mà “kẻ đó” thực hiện giao kèo, cánh truyền thông đã sớm nhân cơ hội quay chụp đoàn biểu tình để tranh thủ săn tin về Shaka de Virgo.

Thế nhưng vị chúa tể ngoại lai, hay “thoắt ẩn thoắt hiện” này vẫn còn chưa xuất hiện trước Vương Cung, anh ta lại biến mất rồi.

Đợt biểu tình của Bill Compton tổ chức có quy mô rất lớn, trong đám đông có tới mấy ngàn người đạt được Vinh Quang, họ bay trên trời để chiếu biểu ngữ, những người đứng dưới đất thì hô hào, trong đó, có nhiều gương mặt của cánh truyền thông, đây là một cuộc biểu tình để đòi quyền cho ngành này, họ là lực lượng tham gia nhiệt tình nhất.

The Innovators lẫn ở trong đám đông, Thoth bảo mọi người phải quan sát, họ quan sát thứ này thứ nọ, cũng nghiệm ra nhiều thứ nhưng thứ quan trọng nhất là làm như nào để liên lạc với chúa tể thì “nhìn” không ra, liền lúc họ thấy ngán thì một cô bé nhỏ xíu chạy tới níu áo Thoth:

“Bố ơi về nhà thôi bố, mẹ kêu con đến gọi bố về đó. Gọi hoài cho bố mà không được, mẹ giận lắm.”

Những người đổi mới ngạc nhiên, sững ra. Thoth cười: “Ừm, bố ham vui quá, thấy mọi người đông nên đi xuống cho vui, mình về nhà nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.